Chương 70
 
Lý Di Hiền nhìn học sinh trước mặt.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm chủ nhiệm lớp 12-4, ông có ấn tượng rất tốt với Lâm Niệm Niệm, đứa nhỏ này vẻ ngoài nhã nhặn trắng trẻo, bình thường cũng không gây chuyện.
 
Ngoại trừ lúc mới đến trường không hiểu sao lại cá cược với Lục Vãn, thua cược phải quét hành lang 3 tháng.
 
Chuyện giữa các học sinh, phần lớn giáo viên đều biết, giống như học sinh thảo luận về giáo viên sau lưng thì giáo viên cũng sẽ thảo luận về học sinh nào có cảm giác tồn tại cao.
 
Thành tích tốt, dáng vẻ xinh đẹp, con heo trong lớp của anh - củ cải trắng của lớp tôi.
 
Học sinh trung học cũng không kém người lớn mấy tuổi nên có rất nhiều chuyện giáo viên không tiện quản, nhúng tay vào thì sẽ khiến mọi chuyện đảo ngược.
 
Quét tước hành lang không tính là quá đáng, đánh cuộc thì thua thì đành phải chịu thôi.
 
Chủ nhiệm lớp cũng có ấn tượng khá tốt với đại tiểu thư Lục Vãn, dù sao thì thành tích cô tốt, không giống Khương Bác Dương quá mức kém cỏi.
 
Cùng xuất thân thế gia, vị kia vừa không lễ phép lại trốn học mỗi ngày, chắc sẽ có rất ít giáo viên thích.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nghĩ đến đây, Lý Di Hiền thở dài, nếu Lâm Niệm Niệm không nói chuyện thay Khương Bác Dương thì căn bản không cần đi quét hành lang 3 tháng.
 
Ông cũng không hiểu nổi, ân oán giữa Lục Vãn và Khương Bác Dương thì Lâm Niệm Niệm nhúng tay làm gì, lại còn không có kết quả tốt. Chuyện kia không nhắc tới cũng được, Lâm Niệm Niệm và Khương Bác Dương thân thiết, chủ nhiệm lớp là ông đều nhìn rõ trong mắt.
 
Đứa nhỏ này có chút không hiểu rõ trọng tâm, trước kia ông chưa khuyên bảo tốt, nhưng cũng không thể nói thẳng trò đừng chơi với người này, hay nên chơi với người kia, nhưng mà hiện tại tất nhiên không cần nữa.
 
Lý Di Hiền ngẩng đầu nhìn học sinh đang suy tư trước mặt: “Hiện tại thầy hỏi em, trường học đã miễn tất cả chi phí học tập và phụ phí, từng tháng còn phát 2000 tiền trợ cấp, nhiêu đó không đủ để em trang trải cuộc sống sao?”
 
Lâm Niệm Niệm bất ngờ, không nghĩ đối phương sẽ hỏi chuyện này, vì thế cô ta nhẹ nhàng trả lời: “... Không có, dư dả ạ.”
 
Lý Di Hiền gật đầu: “Vậy vì sao mỗi buổi tối và cuối tuần em đều dành thời gian đi làm thêm? Em hẳn nên đặt tất cả sức lực vào chuyện học tập mới đúng, bởi vì học phí còn cao hơn tiền làm thêm của em rất nhiều.”
 
Lâm Niệm Niệm hơi kích động: “Chính là… em nghĩ tiết kiệm nhiều tiền một chút, sau này khám bệnh cho bà ngoại em, sức khỏe của bà không tốt, hơn nữa lúc cửa hàng tiện lợi không bận thì em cũng học bài.”
 
Bố mẹ cô ta ly hôn sớm, từ nhỏ cô ta sống cùng bà ngoại.

 
Lý Di Hiền lắc đầu, tuy rằng học sinh này có lòng hiếu thảo, nhưng lại lẫn lộn đầu đuôi.
 
Học phí một năm của Thượng Đức, phụ phí, phí học bù cộng lại đã vượt qua 20 vạn, một tháng Lâm Niệm Niệm đi làm thêm cũng chỉ kiếm được 1 ngàn tệ mà thôi.
 
Trường học tuyển học sinh từ thiện, chứ không phải để học sinh này tới để tiện làm thêm.
 
Ông nghĩ như vậy, có lẽ Lâm Niệm Niệm không thích hợp học ở đây.
 
“Lâm Niệm Niệm, thầy biết em có lo lắng của mình, nhưng thành tích của em tụt dốc là thật.”
 
“Em rất xin lỗi thầy, em sẽ cố gắng.” Đôi mắt Lâm Niệm Niệm hơi hồng.
 
Lý Di Hiền: “Thầy từng suy nghĩ, em như vậy cũng rất vất vả, em rất ưu tú, nhưng cũng không thích hợp với Thượng Đức, em có suy xét đến việc quay lại trường ở quê em không?”
 
“Cái gì?” Lâm Niệm Niệm trừng lớn mắt, cô ta cảm thấy mình bị ảo giác rồi.
 
“Đây là tổng hợp lại tất cả những gì thầy cân nhắc, cũng may hiện tại mới khai giảng lớp 12 chưa đến một tháng, thành tích của em lại không tồi, quay về quê chắc sẽ không bị ảnh hưởng lớn.”
 
“Không, em không muốn trở về, thầy ơi, có chỗ nào em làm chưa tốt sao?” Lâm Niệm Niệm từ chối tiếp thu theo bản năng.
 
Trường học này rất tốt, cô ta cũng kết giao được những người bạn không tồi, bà chủ ở cửa hàng tiện lợi cô ta làm thêm cũng rất hòa nhã.
 
Lý Di Hiền đưa bảng biểu qua: “Đây là quyết định sau khi các giáo viên của trường họp và đưa ra, em điền vào đây đi.”
 
“Em thật sự không thể ở lại sao?” Lâm Niệm Niệm khẩn cầu hỏi.
 
“Chính em cũng biết, thành tích của em đợt vừa rồi tụt quá nhiều, tâm tư cần phải đặt vÒ việc học tập, có lẽ môi trường giáo dục ở đây khiến em áp lực, rời đi không nhất định là chuyện xấu...”
 
Âm thanh bên tai đã trở nên mơ hồ...
 
Lâm Niệm Niệm nhìn bảng biểu trong tay.
 
Bản thân cô ta đã cố gắng như vậy, vì sao thành phố này, trường học này đều không chứa nổi cô ta chứ.
 
Lúc đi ngang qua lớp 12-4, Lâm Niệm Niệm nhìn vào bên trong.
 
Trong nháy mắt, đột nhiên cô ta cảm thấy những bạn học mà mình sớm chiều ở chung, càng ngày càng có khoảng cách xa hơn với mình.
 
Rõ ràng có vài người thành tích còn không xuất sắc bằng cô ta.
 
Thật không công bằng.
 
––––– 
 
Lâm Niệm Niệm rời khỏi trường học, một mình đi lại không mục đích trên đường.
 
Mãi cho đến khi có vài người đến gần, lúc này cô ta mới lấy lại tinh thần.
 
“Hình như tâm trạng của em gái nhỏ không tốt, không bằng đi chơi với bọn anh đi.”
 
“Đúng vậy, anh sẽ khiến em vui vẻ.”
 
“Đi thôi, đi thôi.”
 
Lâm Niệm Niệm lùi bước, run rẩy nói: “Các người tránh ra, tôi không biết các người.”
 
Ba thanh niên vốn chỉ là thấy nhàm chán nên trêu đùa đối phương, mắt thấy cô gái nhỏ dáng vẻ nhu nhược, càng khiến người ta sinh lòng thương tiếc....
 
Hơn nữa lại đi một mình.
 
Thanh niên cầm đầu vừa định nói chuyện liền bị một người dùng sức đá xuống đất từ phía sau, cú ngã này không nhẹ.
 
Hai người khác quay đầu, nhìn người đàn ông tuổi có vẻ lớn, dáng người lại cao to đang đứng ven đường.
 
Cảm thấy không dễ chọc.
 
“Các người muốn tìm cái chết sao?” Khương Bác Dương từ trên cao nhìn xuống, hỏi.
 
Thanh niên trên mặt đất đứng dậy, trao đổi ánh mắt với hai đồng bọn.
 
Người này quá kiêu ngạo, chắc gì ba bọn họ đánh không lại một người, vì thế không nói hai lời, ba người vọt lên toàn bộ.
 
5 phút đồng hồ sau, ba thanh niên lêu lổng chạy trối chết.

 
Khương Bác Dương lau vết máu bên khóe miệng, quay đầu hỏi: “Vì sao cậu muốn xông tới, muốn chết có phải không?”
 
Thì ra vừa rồi Lâm Niệm niệm đột nhiên vọt lên che trước mặt cậu, vì che chở cô ta nên cậu mới bị trúng một quyền.
 
Nếu không chỉ với 3 thằng yếu gà, sao cậu có thể bị thương được?
 
Lâm Niệm Niệm khóc thút thít: “Mình sợ cậu bị thương.”
 
Bởi vì câu này, Khương Bác Dương lại được vuốt lông, cậu ta nhìn cô gái trước mặt, nhíu mày lại hỏi: “Hiện tại là thời gian đi học, cậu là một học sinh ưu tú, đi loạn trên đường làm gì, cũng may là gặp mình, nếu không cậu phải làm sao bây giờ?”
 
Lâm Niệm Niệm thất hồn lạc phách nói: “Sau này mình không được đi học nữa.”
 
Khương Bác Dương giật mình: "...Cậu nói vậy là có ý gì?”
 
Trong lòng cậu ta có một suy đoán không tốt, nghĩ lại thì điều đó không có khả năng.
 
Lâm Niệm Niệm cụp mắt không nói lời nào, nước mắt cứ “lách tách” rơi xuống.
 
“Cậu mau nói đi, cậu không nói ông đây sốt ruột muốn chết.” Khương Bác Dương nóng lòng nói.
 
Bốn mắt nhìn nhau, Lâm Niệm Niệm vẫn không mở miệng, Khương Bác Dương không có kiên nhẫn, vừa định phát giận thì đột nhiên Lâm Niệm Niệm nhào vào lòng cậu ta, khóc lên.
 
“Huhuhu cậu đừng lo cho mình, may là cậu không bị thương.”
 
Trong lòng cô ta có nhiều uất ức lắm.
 
––––– 
 
Giữa trưa dùng cơm xong, Lục Vãn bị Haley kéo đến hội trường.
 
Cậu ta cho cô một niềm vui bất ngờ.
 
Gần đến thời gian tuyển chọn tiết mục cho tiệc tối, các câu lạc bộ đều tranh thủ thời gian nghỉ trưa để diễn tập.
 
Đi vào hội tường, Lục Vãn Vãn nhìn xung quanh: “Oa, nhiều người như vậy, xem ra cạnh tranh rất lớn.”
 
Vẫn là câu lạc bộ trượt ván tốt, chỉ cần phụ trách vỗ tay là được.
 
Haley: “Không không không, bởi vì hôm nay câu lạc bộ âm nhạc đến đây, Trần Niệm Khanh cũng ở đây. Bây giờ tốt hơn rồi, dù sao mọi người nhìn hai năm nên đã quen, mỗi lần cậu ta xuất hiện lại có bao nhiêu người chụm đầu ở cửa sổ để ngắm nhìn. Phần lớn học sinh nữ trường mình đều rụt rè, những người kích động đó chính là học sinh lớp mười.”
 
“...”
 
Lục Vãn nhìn bốn phía… toàn đầu người di động, đa số là nữ sinh, nói như vậy, bạn học Trần có chút lợi hại nha.
 
Có nhóm học sinh chú ý đến hai người mới đi vào, nhỏ giọng thảo luận.
 
“Là Haley và Lục tổng lớp 4, oa.”
 
“Haley thật đẹp trai, Lục tổng cũng đẹp trai.”
 
“Đàn chị Lục Vãn thật lợi hại!”
 
Dẫn người đến hậu trường, lúc này Haley mới nói: “Lục tổng, hôm nay có thể phải phiền khách mời cậu một chút.”
 
Lục Vãn: ???
 
Đây là tình huống gì?
 
Haley ho khan: “Là như này, bạn học sắm vai kỵ sĩ đã xuất ngoại đi trao đổi rồi, cho nên bọn mình thiếu vai diễn này, Lục tổng có thể giúp mình chuyện gấp này không? Chỉ cần nói một lời kịch là được.”
 
Lục Vãn nghi ngờ hỏi: “...Chẳng lẽ câu lạc bộ kịch nói của các cậu không có người khác có thể nhận sao?”
 
Haley thốt ra: “Không có!”
 
Lục Vãn: “...”
 
Dứt khoát như này, cô luôn cảm thấy có cái gì không đúng.
 
Haley cũng phát hiện mình phản ứng quá nhanh chóng, hít một hơi thật sâu, mỉm cười nói: “Là như vậy, kịch bản này bọn mình cần nhiều diễn viên quá nên mọi người đều có vai diễn của mình rồi.”
 
Lục Vãn: “...”
 
“Mà vai diễn kỵ sĩ không thể thấp hơn mình, ít nhất cũng phải 177 cm… cho nên người thích hợp càng ít” đang nói, Haley quét mắt nhìn thành viên câu lạc bộ kịch nói bên cạnh, “Các đồng chí, tôi nói thế có đúng không?”

 
Các thành viên đều gật đầu như con gà mổ thóc.
 
Dù sao Haley cũng là nòng cốt của câu lạc bộ kịch nói, hơn nữa thật sự bọn họ thiếu một nhân vật như vậy.
 
Triệu Yên nhìn Lục Vãn, nói với giọng yếu ớt: “Nếu cậu tiện thì giúp chúng tôi việc gấp này, sau khi diễn tập… đến ngày biểu diễn làm khách mời một chút là được, không chậm trễ nhiều thời gian của cậu đâu.”
 
Lúc mới bắt đầu cô ta cũng không thích Lục Vãn, bây giờ thì lại chẳng có cảm xúc gì.
 
Đa số mọi người chỉ ghen tị với người tốt hơn mình một chút, nếu hơn mình quá nhiều thì sẽ không có loại cảm giác này, hơn nữa thực lực có thể nghịch chuyển tất cả ấn tượng thuở ban đầu.
 
Vả lại, đúng là Lục Vãn không kiêu căng.
 
Lục Vãn: “...”
 
Lần này biên kịch của vở kịch này rất có ý tưởng, lồng truyện cổ tích vào.
 
Nữ kỵ sĩ áo rồng là khách mời, cô kinh ngạc trước mỹ mạo của vương tử, vừa gặp đã yêu, chỉ có lời kịch duy nhất là: Chàng nguyện ý gả cho ta không?
 
Haley là vương tử, vương tử cự tuyệt công chúa và tiểu thư quý tộc, cuối cùng gả cho nữ kỵ sĩ lên sân khấu 2 phút.
 
“Thật sự không tốn nhiều thời gian đâu.”
 
“Lục tổng, cậu giúp tôi chuyện gấp này nhé, cậu tốt như vậy kia mà.”
 
“Nếu chúng tôi có người phù hợp thì sẽ không làm phiền đến cậu đâu, làm ơn đi~.”
 
Thành viên câu lạc bộ kịch nói tôi một câu, cậu một câu tẩy não, Lục Vãn ngơ ngác gật đầu.
 
Cô nghĩ nghĩ, được rồi, dù sao cũng chỉ có một lời kịch.
 
Haley mỉm cười nhìn Lục tổng, giỏi quá, đây chính là một đỉnh cao trong cuộc đời cậu.
 
Dù sao khi cậu nói lời kịch “tôi nguyện ý” xong thì nữ kỵ sĩ và vương tử sẽ sát mặt hôn nhau, tuy rằng đây chỉ là một phương thức mà bạn bè trao đổi với nhau, nhưng… chắc cậu là người đàn ông đầu tiên tiếp xúc thân mật với Lục tổng.
 
A, mình đúng là trà xanh.
 
––––– 
 
Trần Niệm Khanh nhìn Lục Vãn trên sân khấu, hơi bất ngờ: “Sao Lục Vãn lại đến đây.”
 
Ánh mắt Triệu Nhất Hàng mờ mịt: “Hội trưởng, cậu để ý cậu ấy làm gì, cái này ai mà biết được.”
 
Trần Niệm Khanh quay đầu, nghiêm túc nhìn cậu ta.
 
Trong lòng Triệu Nhất Hàng lộp bộp, không tình nguyện nói: “Aiz, tôi nghe nói bạn học diễn vai nữ kỵ sĩ của câu lạc bộ kịch nói đã đi học trao đổi, cho nên tìm Lục Vãn làm khách mời. Nhưng mà cậu cứ yên tâm, nhất định sẽ không uy hiếp đến chúng ta.”
 
Trưởng câu lạc bộ kịch nói thật tâm cơ nha, suy cho cùng gần đây độ nóng của Lục Vãn rất cao, chỉ có điều lần này kịch bản của đối phương rất thú vị, cô gái tự mình vươn lên.
 
Trần Niệm Khanh khẽ nhíu mày, trước đó cậu đã xem qua một lần.
 
Hình như có nghi thức kề mặt hôn, Haley… vi phạm lần thứ hai.
 
Nhìn hội trưởng rời đi, Triệu Nhất Hàng mở to mắt nhìn.
 
Lại xảy ra chuyện gì thế?!!
 
Đây là lần thứ mấy, ông trời ơi, vì sao mỗi lần đụng tới Lục Vãn là phòng ở của mình liền sụp xuống thế!