Annabelle và Leo đang ở trong xe tắc-xi, ánh mắt cô ả chưa hề rời khỏi kính chiếu hậu.

“Chúng nó ở đằng sau à?”, Leo khe khẽ hỏi.

“Tất nhiên. Không thì chúng nó ở đâu bây giờ?”

“Lúc nãy tôi tưởng như mấy thằng lính đánh thuê đó sắp quăng tôi ra khỏi cửa sổ vậy. Sao tôi cứ phải đóng vai tên cớm tồi bên cạnh tên cớm giỏi là cô?”

“Bởi vì anh đóng quá tốt vai một tên cớm tệ”.

Leo rùng mình, “Thằng ấy vẫn là cơn ác mộng đối với tôi. Cô có thấy nó bóp nát quả óc chó bằng một tay không?”

“Thôi nào, nó bắt chước phim bạo lực ấy mà”.

Xe tắc-xi đỗ xịch trước khách sạn và chúng bước xuống. Annabelle đi bộ xuống phố rồi băng qua đường. Cô ta gõ cọc cọc lên kính chiếc xe Hummer đậu ở đó. Kính xe hạ xuống, bên trong là bọn tay chân của Bagger.

Annabelle nhẹ nhàng nói, “Các anh nói với ông Bagger rằng tôi ở phòng số 1412. À, tôi đưa các anh thêm một cái danh thiếp phòng trường hợp ông ta quăng cái cũ rồi”. Annabelle quay gót trở lại chỗ Leo đứng, và cả hai cùng bước vào khách sạn. Điện thoại của cô ta rung lên. Tony gọi để xác nhận mình đã vào đúng vị trí. Cô ả đã mua cho gã một cái ống nhòm đắt tiền và kêu gã thuê phòng trong khách sạn đối diện sòng bài Pompeii. Cửa sổ phòng này ngang tầm căn hộ văn phòng của Bagger.

Mười phút sau, cuộc gọi mà Annabelle mong đợi cũng đến. Cô ta ra hiệu cho Leo đang đứng bên cửa sổ. Gã ta nhanh chóng nhắn tin cho Tony bằng điện thoại hiệu Blackberry của mình.

Annabelle một tay đặt hờ trên ống nghe, tay còn lại ngoắc Leo, “Đến đây, nhanh lên”. Chuông đổ năm lần, sáu lần, bảy lần.

Đến tiếng chuông thứ chín, Leo nhận được tin nhắn trả lời và gật đầu. Annabelle chộp lấy ống nghe. “A lô?”

“Sao mày nhận ra bọn đàn em của tao nhanh quá vậy?”, Bagger rống lên.

“Nói đến theo dõi thì... sếp của tôi không ai có thể sánh kịp, ông Bagger à. Đây chỉ là một câu hỏi của hàng nghìn tài sản trên mặt đất và một khoản tiền không hạn định”. Sự thật là cô ta biết hắn kêu đàn em theo dõi mình nên đã quan sát chúng bằng kính chiếu hậu của tắc-xi. Trước đó ở sòng bài Annabelle đã để ý thấy những tên bảo vệ Bagger đều lái xe hiệu Hummer, không khó để nhận thấy điều đó.

“Nghĩa là tao đang bị giám sát sao?”, Bagger nổi cáu.

“Tất cả chúng ta đều bị giám sát, chứ không phải chỉ có mình ông, ông Bagger à”.

“Bỏ mẹ cái đoạn “ông Bagger à” đi. Sao mày biết mấy trò lừa bịp ở sòng bài rõ quá vậy? Chúng mày nhìn ra tới hai vụ ở chỗ của tao, làm tao nghĩ rằng chúng mày xuất thân từ thế giới bạc bịp đó”.

“Tôi không nhận ra bọn chúng. Chúng tôi có ba nhóm trong sòng bài của ông ngày hôm nay, chúng tôi dùng họ ‘nhử’ ông để được mời đến gặp ông thôi. Những người trong nhóm này là tay bịp chuyên nghiệp ở sòng bài. Họ truyền âm cho chúng tôi và chúng tôi lặp lại cho mấy người quản lý của ông nghe. Rất đơn giản”.

“Được rồi, bỏ qua đi. Chúng mày muốn gì?”

“Tôi tưởng mình đã nói rất rõ ý định trong văn phòng của ông rồi chứ…”

Bagger ngắt ngang, “Ừ, ừ, tao biết mày nói cái gì rồi. Nhưng tao muốn biết ý mày muốn gì khi mày nói như thế”.

“Đây chẳng phải là điều tôi chuẩn bị để nói bằng điện thoại. Cục An ninh…” Annabelle nhanh nhảu lấp liếm, “Điện thoại bàn không an toàn lắm”.

“Mày định nói Cục An ninh Quốc Gia chứ gì? Mấy thằng quỷ ma ấy tao biết hết”.

“Với tất cả sự tôn trọng, không ai biết tất cả mọi thứ về Cục An ninh Quốc Gia, ngay cả ngài Tổng thống”, cô nàng nói.

Đầu dây kia im lặng.

“Ông vẫn còn giữ máy chứ?”

Hắn nạt nộ, “Còn!”

“Ông có muốn gặp mặt ở văn phòng của mình không?”

“Không được. Tao đang, ơ, tao đã ra khỏi thị trấn rồi”.

“Không phải. Ông đang ngồi trong văn phòng”. Thông tin này Tony vừa mới gửi thư điện tử cho Leo.

Đầu dây kia đột ngột cúp máy.

Annabelle đặt ống nghe xuống, nháy mắt trấn an Leo.

Gã thở phào nhẹ nhõm, “Ta trượt quá xa rồi đấy Annie”.

Cô nàng buồn cười nói, “Anh chỉ gọi tôi là Annie khi anh thật sự rất lo lắng, Leo à”.

Gã lau mồ hôi trán và đốt một điếu Winston, “Ừ, À, có những thứ vẫn không thể thay đổi đúng không?”

Điện thoại lại đổ chuông. Annabelle bắt máy.

“Đây là địa bàn của tao”, Bagger hăm he. “Không thằng nào giám sát tao ở địa bàn của tao hết”.

Annabelle bình tĩnh, “Ông Bagger, chuyện này có vẻ làm ông khó chịu. Để đơn giản, tôi sẽ báo cáo lại rằng ông khước từ lời đề nghị thứ hai và cũng là lời đề nghị cuối cùng của chúng tôi. Như thế ông sẽ không cần phải bồn chồn nữa. Và như tôi đã nói, tôi sẽ đi liên hệ với sòng bài khác”.

“Chẳng sòng bài nào xung quanh đây tin vào câu chuyện nửa vời của chúng mày”.

“Đây không phải là một câu chuyện. Chúng tôi không mong đợi chủ sòng bài tin vào chuyện này. Vì thế chúng tôi cho họ thử. Để họ có một món tiền lớn nhanh chóng và rồi để họ tự quyết định có tham gia hay không. Dù sao họ vẫn giữ lợi nhuận mà”.

Annabelle nghe hắn thở nặng nhọc bên kia đầu dây.

“Bao nhiều tiền?” hắn hỏi.

“Ông muốn bao nhiêu?”

“Sao ‘chính phủ’ lại đề nghị kiểu thỏa thuận như thế này?”

“Có nhiều dạng ‘chính phủ’. Một phần đặc biệt không ưa ông không có nghĩa là những phần còn lại không thấy những lợi thế của ông. Chúng tôi chỉ quan tâm đến việc Bộ Tư pháp đang theo sát ông”.

“Làm sao chúng mày biết đó là lợi thế?”

“Vì ai mà tin rằng chính phủ Mỹ lại ‘làm ăn’ với ông?”, cô ả nói một cách đơn giản.

“Bọn mày có liên quan với Cục An ninh Quốc gia không?”

“Không hề”.

“Cơ quan Tình báo Trung ương?”

“Tôi sẽ trả lời ‘không’ với tất cả các câu hỏi như thế. Tôi không đeo huy hiệu hay thẻ trong trường hợp như thế này”.

“Tao có cả đống quan chức trong tay ở Washington đấy. Tao mà gọi là biết ngay thôi”.

“Ông mà gọi thì ông cũng sẽ chẳng biết gì bởi vì các quan chức ấy không biết gì về lĩnh vực tôi đang làm đâu. Nhưng gọi xa xa nhé. Gọi cho Cơ quan Tình báo Trung ương đi. Phòng trường hợp ông không biết, tôi nói luôn: họ đặt văn phòng ở Langley, Mclean, bang Virginia. Nhiều người cứ nghĩ họ đóng đô ở quận Columbia mới chết chứ. Tin hay không tùy ông, số điện thoại của họ có trong danh bạ đấy. Ông đòi liên lạc với Ban Tình báo Trung ương. Nhưng để tiết kiệm tiền gọi điện giùm ông, họ sẽ bảo với ông rằng họ chưa hề nghe đến tên Pamela Young hay Liên hợp Quản lý Quốc tế nào hết”.

“Làm sao tao biết được rằng chúng mày đang làm cái trò lừa phỉnh tao?”

“Tôi không phải luật sư, nhưng tôi phải nói rằng nếu có chuyện lừa bịp thì vụ này rõ ràng là một cái bẫy rồi. Nếu ông muốn kiểm tra đường dây theo dõi của chúng tôi thì cứ việc thoải mái”.

Bagger nói, “Còn vụ làm thử thì sao?”

“Vài cú kích chuột trên máy vi tính thôi mà”.

“Giải thích đi”.

“Không nói trên điện thoại được. Nói trực tiếp thôi”.

Annabelle nghe gã thở dài.

“Bọn mày ăn tối không?”, hắn hỏi.

“Không”.

“Pompeii, mười phút nữa. Sẽ có người đón bọn mày ở cửa trước”.

Hắn gác máy.

Annabelle đặt ống nghe xuống và ngước nhìn Leo, “Chúng ta nhập cuộc rồi”.

“Đến lúc chiến đấu đây”, gã ta nói.

“Đến lúc chiến đấu rồi”, Annabelle đồng tình.