Nghi thức nhận phong hiệu Lương vương rất long trọng, trong cung Đam Thúy lại không nghe được chút động tĩnh nào. Lúc Khâm phi tới thăm Tố Doanh, phát hiện nàng đang nhìn cung nữ sửa sang các loại hoa cỏ. “Huệ phi nương nương thật hăng hái.” Khâm phi ưỡn bụng đi tới, cười khách sáo.

Tố Doanh khẽ gật đầu nói: “Cô.”

“Bình vương ngã bệnh rồi.” Khâm phi kéo lấy tay Tố Doanh, thở dài ai oán, “Trong vòng trăm ngày, anh ấy mất đi một đứa con trai, hai vị phò mã và một hoàng hậu. Ông anh trai đáng thương.”

“Cô lại muốn trách cứ tôi một lần nữa sao?”

“Không ngờ lại làm mất ngai báu hoàng thái hậu gần trong gang tấc như thế… Huệ phi nương nương, người sẽ trở thành kẻ cao quý và bi thảm nhất ở chốn hậu cung.” Khâm phi lắc đầu tiếc nuối.

Biểu cảm của Tố Doanh vẫn ôn hòa, không rung lấy một sợi lông mi.

Khâm phi sửa sang lại tóc xõa trên vai nàng, cười khen ngợi rằng: “Đây chính là chỗ ta thích ở người, sự việc có xấu cỡ nào xảy ra với người nhưng khuôn mặt vẫn hoàn toàn không có phản ứng, dường như đang nói ta đã chuẩn bị tốt cho sự việc xấu hơn nữa rồi.”

Tố Doanh ngăn tay nàng ta, bảo: “Xin nói thẳng ra đi.”

Khâm phi che miệng cười nói: “A Doanh, cháu biết quy định của nhà ta mà, cung Đan Xuyến phải do kẻ có hy vọng nhất tới tranh đoạt. Chính vì nguyên nhân ấy nên cô vẫn luôn giúp cháu bảo vệ ngôi hậu của cháu. Bây giờ đến lượt cháu giúp cô rồi.”

“Tôi không giúp người được.” Tố Doanh nói thẳng thừng.

“Cô đã biết cháu sẽ nói như vậy.” Khâm phi không thể làm gì khác hơn là thở dài, “Vậy thì cháu cứ ở cung Đam Thúy mà nói chuyện với ảo giác của mình, mơ giấc mộng của mình đi. Cô sẽ không mãi rảnh rỗi tới thăm cháu đâu.”

Quả nhiên Khâm phi không hề tới nữa. Tết Trung nguyên, lập thu, tết Trung thu… Tố Doanh bắt đầu quãng thời gian không ai thăm hỏi, một ngày trừ ba bữa cơm thì chẳng có việc gì. Bọn cung nữ là một đám khuôn mặt mới, không thân thiết với nàng nhưng cũng không lạnh nhạt. Lúc đầu nàng không quen được, không biết nên làm những gì nhưng không lâu sau đã sáng tỏ thông suốt: Lúc ở cung Đan Xuyến, bình thường nàng cũng một mình ngồi trầm lặng rất lâu mà. Không phải nàng đã chỉ còn một mình từ lâu rồi ư? Bên cạnh chẳng qua chỉ bớt đi một chút biểu hiện giả dối chứ không có tổn thất thật sự.

Không ai tới đoái hoài đến nàng, không ai tới chế nhạo nàng. Nàng cũng không có tình cảm sâu sắc gì với các phi tần khác, tuổi của người khác lớn hơn nàng rất nhiều nên trước đây không hợp ý. Tố Doanh biết họ đều có kỹ xảo nói chuyện, trò chuyện với họ chắc chắn sẽ không lúng túng vì không có đề tài. Nhưng không hàm chứa cuộc đối thoại thật lòng thì có ý nghĩa gì chứ? Nàng chon đứng ở dưới mái hiên, ngắm mây trôi khắp bầu trời, ánh ban mai và ráng chiều.

Không còn được thấy sóng lớn, chẳng nghe được tin tức trong nhà nữa. Đồng thời không còn có công việc bề bộn cần nàng cân nhắc nữa. Coi như chồng của nàng đã chết, con của nàng cũng đã chết, cung Đam Thúy là nơi nàng dựng nhà, dứt khoát không gặp ai, sống ở trong sự lừa dối yên ổn của mình.

Hoàng đế tuân thủ lời hứa vẫn ngoan cường sống sót. Nhưng Tố Doanh chưa từng tận mắt thấy hắn nữa. Có điều, cái gọi là giá phải trả thật sự có thể không cần trả nữa sao?

Buổi tối hôm tết Trung thu, Tố Doanh để cung nữ và chị em hạt sen của họ đoàn viên, còn mình thì tới chỗ hẻo lánh bên hồ Thái Bình, xa xa nhìn ra tiếng hát trong đình Ngũ Liên. Hoàng đế và A Thọ đang ở trong đó, nhưng cách một cái hồ nên không thấy gì hết. Lúc đốt hương một mình bái trăng, U Phức vô cùng nhàm chán từ từ bốc lên trong khói thơm. “Cô còn trẻ, còn có nhiều thời gian. Rõ ràng cô không cần cơ hội bi thảm như vậy, tại sao phải để mình trông đáng thương đến thế?” U Phức dường như oán hận thay nàng, mê hoặc nàng rằng, “Vì sao không thử một lần nữa chứ?”

“Bởi vì không còn cách nào được yên vui nữa.” Tố Doanh nói.

“Cô luôn nói với tôi rằng nếu như tôi có thể dứt bỏ tất cả là có thể có được địa vị tối cao mà bên cạnh người không thể sánh bằng. Nếu như tôi nguyện dùng hai mươi năm làm giá thì có thể đổi được muốn làm gì làm nấy.” Tố Doanh hướng về phía U Phức, nói như thể rất trấn định: “Quả thực tôi cũng từng nghĩ tới, trên lập trường như vậy, tôi chỉ có thể đi về phía trước. Nhưng đó không phải là thứ mà tôi muốn, tôi không muốn người kia, tôi không còn cách nào có được vui vẻ từ trong cuộc đời như vậy.”

U Phức cau mày nói: “Lẽ nào cô không muốn lấy lại hắn à? Không muốn lấy lại cung Đan Xuyến của cô? Vật báu đã vào tay lại mất đi đáng tiếc biết bao!”

“Vật báu? Cung Đan Xuyến quả thật là vật báu của Tố thị.” Tố Doanh trônn cái bóng trăng tròn trong nước hồ, nói xa xăm: “Tôi đã từng cho rằng Tố thị khác biết thì tôi cũng có thể làm được. Tôi quả thật có thể làm được… Chỉ có trở nên độc ác thôi mà, ai cũng có thể làm được đúng không? Nhưng tôi lại ngây ngô quên mất rằng biến thành người giống như bọn họ, thậm chí còn phải thay đổi ác độc hơn, giảo hoạt hơn, hung ác hơn bất cứ ai khác thì đó không phải là tôi nữa. Kẻ vẫn luôn trốn tránh, ấy mới thật sự là tôi. Từ trước đến nay lại lầm lẫn xem nó như nhược điểm mà dốc hết sức xóa bỏ.”

“Ôi! Từng làm tổn thương nhiều người như vậy, thừa dịp thất bại rồi sám hối thì có thể biến trở về thuần khiết tinh tươm được à?”

Tố Doanh ngẩng đầu nhìn gương mặt U Phức, cảm thấy nàng ấy chẳng đẹp. Sao từ trước đến nay lại cảm thấy nàng ấy đẹp đến mức không gì sánh bằng chứ? Nàng cũng chẳng phóng khoáng bằng những cô gái vốn tính hám lợi đen lòng kia. Tố Doanh nghĩ rồi cười khinh miệt.

U Phức lấy làm kinh hãi với cái nhìn chăm chú của nàng, cúi đầu nhìn bản thân mình, chợt phát hiện thân thể đang mất đi hình dạng. Nàng ấy kêu lên một tiếng, hồi lâu sau thì vươn tay ra với Tố Doanh, chờ mong nàng có thể bắt được mình. “Tố Doanh! Tôi là những gì còn sót lại của cô! Nếu ngay cả tôi cũng mất đi thì cô còn có thể sống thế nào được nữa?”

“U Phức, đừng trở về nữa.”

Khói xanh lượn lờ tan hết, Tố Doanh gục đầu xuống hít một hơi thật sâu: Hoa sen trên hồ Thái Bình gần như đã héo tàn hết, không ngửi được mùi hương. Ngày tốt đẹp nhất trong trí nhớ đã theo cành khô lá héo úa chìm vào đáy hồ từ lâu rồi.

Lúc Tố Doanh xoay người, chợt thấy có bóng người giữa bóng cây cối. Nàng sợ đến mức kêu một tiếng: “Kẻ nào?”

Nàng rất quen thuộc với kẻ đi ra, là Bạch Tín Tắc – vệ úy cung Đan Xuyến. Tố Doanh thoáng yên lòng, hỏi: “Sao Bạch đại nhân lại ở chốn này?”

“Thần thấy nương nương đi tới bên hồ.” Y nói.

Tố Doanh im bặt một chốc, lãnh đạm nói: “Ta không phải hạng người coi thường mạng sống của mình. Đại nhân chỉ cần lo tự cứu mình là được.” Mặc dù không nghe thấy phong thanh nhưng người thuần phục nàng ắt sẽ phải chịu liên lụy vì sự rời đi của nàng. Đặc biệt Bạch Tín Tắc là hoạn quan mà được đảm nhiệm chức vệ úy cung Đan Xuyến, nhất định sẽ đứng mũi chịu sào.

Bạch Tín Tắc dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng, hỏi: “Về sau nương nương có tính toán gì không ạ?”

Tố Doanh suy nghĩ một chút, nói như tự giễu: “Ta chưa từng nghĩ đến. Nếu tốt số thì ta sẽ khiến không ai biết đến.”

Sau khi nghe xong, Bạch Tín Tắc gục đầu xuống, khẽ khom người trầm mặc đi mất.

Tố Doanh nghĩ có lẽ sau này không gặp lại người này nữa. Không ngờ mấy ngày sau, một hoạn quan làm người ta bất ngờ đi tới cung Đam Thúy. “Tín Tắc?” Tố Doanh nhìn y không hiểu chút nào, trên người y không phải quần áo võ quan của vệ úy cung Đan Xuyến mà là quần áo hoạn quan bình thường.

“Tiểu nhân bị buộc tội rồi mất chức. Nhờ nhiều năm hầu hạ hoàng gia nên chưa bị trục xuất khỏi cung.” Tín Tắc vẫn dùng giọng nói bình tĩnh, “Không ai cảm thấy hoạn quan lấy được địa vị là dựa vào năng lực. Tất cả những gì chúng thần lấy được đều sẽ bị cho là do luồn cúi và nịnh nọt, lấy được càng nhiều thì càng là hạng gian xảo, giỏi mê hoặc. Hoạn quan lưu danh trên sử sách đều bị gọi là yêm thụ, nếu như thần tốt số, chỉ mong thần không có tiếng tăm gì giống như nương nương.”

Lúc cung Đan Xuyến lưu lạc thành đất vô chủ, có một đám người dần dần bộc lộ tài năng. Có lẽ tình hình hoàng đế cầu hiền với thiên hạ đều xem trọng một đám sĩ tử như Lý Hoài Anh nên đã được điềm lành, cảnh tượng mùa thu mở khoa chọn học trò để dùng rất mực đồ sộ. Bởi vì triều thần không hài lòng việc khoa cử hạn chế hai họ Duệ Tố nên năm ấy cũng không cấm bọn họ đi thi. Thành thử phần lớn kẻ áo vải đứng đầu danh sách nhưng quý tộc cũng có không ít người đạt thành tích cao. Đám người Lý Hoài Anh không hề treo câu “hai họ Duệ Tố ngồi không ăn bám” ở ngoài miệng cả ngày nữa, nhưng một vài kẻ quyền quý bao gồm cả Duệ tướng suốt ngày than thở vì rất nhiều học trò nghèo vào triều đình.

Suy cho cùng thì triều đình phương bắc vẫn trọng khoa võ hơn, mà sau khi yết bảng khoa võ, Tố Táp đạt được thám hoa thì làm người ta mỏi mắt mong chờ lấy vợ. Sau khi hoàng đế biết được thì cười một cái nói: “Người nhà này muốn làm gì thì sẽ hoàn thành, có lúc khiến người ta phải bội phục. Nhưng sau khi hoàn thành… Ôi!” Mặc dù như thế, Tố Táp vẫn được một chức vụ tướng quân với phẩm cấp không cao, không bao lâu sau liền lên tiền tuyến.

Sau khi việc quan trọng ấy chấm dứt, ở một đêm nhiệt độ chợt giảm xuống, hoàng đế phát bệnh ở cung Ngọc Tiết lần cuối cùng.

Sau mấy lần hết hoa mắt lại tỉnh táo, Thâm Hoằng lại tỉnh lại, cảm thấy trong lòng yên tĩnh vô cùng. Hắn có thể thấy rõ biểu cảm của mỗi một người trong cung, nghe thấy hô hấp vững vàng của chính mình nhưng không cảm giác thấy sức mạnh thực sự.

Còn có nhiều chuyện đáng để lưu luyến như thế cơ mà… Hắn thở một hơi thật dài.

Phan công công và Ngô thái y thấy hắn tỉnh lại thì mừng rỡ đi lên trước. Thâm Hoằng cười với hai ông lão trung thực, nói: “Đây có lẽ là lần cuối cùng tỉnh lại của ta rồi.”

“Bệ hạ chớ nói như vậy.” Hai cựu thần chột dạ cúi thấp đầu.

“Trong lòng ta rõ ràng, chắc chính là lúc này rồi.” Thâm Hoằng cười nói, “Ta tưởng là ta luôn biết, ta sẽ sống tiếp. Nhưng lần này lại không.”

“Bệ hạ…”

“Chuẩn bị chải đầu cho ta đi thôi.” Thâm Hoằng bình tĩnh nói. Vẻ mặt của hắn dường như hoàn toàn quên rằng hắn không có hoàng hậu.

Phan công công không thể làm trái ý muốn của hắn, hỏi: “Bệ hạ muốn cho đòi vị nương nương nào?” Lúc ghế hậu trống, sau khi hắn băng hà thì vị hậu phi chải đầu cho hắn sẽ thay thế giải quyết chức trách của hoàng hậu.

Thâm Hoằng suy nghĩ rất cẩn thận một lúc mới trả lời: “Cho đòi Huệ phi.”

Tố Doanh trầm mặc chờ ở trong cung Đam Thúy, nghĩ đến mỗi nháy mắt đều có thể nghe thấy chuông báo tang, nàng không nói ra được trong trái tim có cảm giác gì. Sự tồn tại của người kia đã trở thành một bộ phận trong thế giới của nàng. Tố Doanh không biết sự rời đi của hắn rời sẽ đem đến sự sụp đổ của bộ phận kia hay là cả thế giới bị chìm xuống.

Bỗng nhiên cổng và sân náo nhiệt, tiếng bước chân làm lòng nàng chùng xuống. Bọn cung nữ cảm thấy hơi thở chẳng lành, lặng lẽ cúi thấp đầu đứng ở trong xó. Phan công công đi tới nói: “Nương nương, xin mang theo lược đi.”

Thoáng chốc máu khắp người Tố Doanh ngừng chảy, mở to mắt nhìn lão ta, hỏi: “Người đã đi rồi ư?”

“Không phải…” Phan công công khổ sở lắc đầu nói, “Thánh thượng không muốn sau khi chết bị người khác quấy nhiễu, nhất định phải chải đầu bây giờ. Xin nương nương nhanh lên một chút.”

Tố Doanh tiện tay vớ lấy ở trên bàn trang điểm, vội vã theo Phan công công đi tới cung Ngọc Tiết.

Nơi đây đã lâu không đến nơi nên dường như có điểm thay đổi, nhưng Tố Doanh không chú ý mà đi thẳng tới trước giường hoàng đế. Thâm Hoằng nhìn nàng một cái rồi bảo: “Đỡ ta ngồi dậy.” Tiếng hắn rất nhỏ nhưng ổn định: “Ta không muốn nằm chết đi giống một lão già vô dụng.” Tố Doanh hết sức cẩn thận nâng hắn ngồi dậy. Hắn thoải mái thở phào một hơi, cởi tóc của mình ra.

Tố Doanh trầm mặc cẩn thận chải cho hắn. Trong đó, một lọn tóc đen nhánh hoàn toàn không ăn nhập với mái tóc màu tro của hắn. Nàng lấy tay chải một cái, phát hiện đó không phải tóc của hắn mà là dùng dây đen cột lên.

“Kết tóc làm vợ chồng, ân ái không nghi ngờ.” Thâm Hoằng giơ tay lên kéo xuống, sợi tóc đen đó rơi xuống theo tay. “Từng có một ngày, Nhược Tinh vừa buộc lọn tóc này lên vừa nói với ta, ‘Nếu như người không phải vua một nước…’ chỉ có mấy chữ này, chúng ta đều nở nụ cười. Nếu như ta không phải vua một nước thì cũng chẳng phải kẻ nàng yêu.”

Hắn tự tay đặt tóc đen lên trên đèn, một làn khói xanh, một nhúm tro tàn, chớp mắt đã tiêu tan thành mây khói. “Làm vợ chồng với ta quá đặc thù. Ta không trách các nàng chẳng bao giờ tin cậy ta.” Hắn nghiêng đầu nói với Tố Doanh, “Nàng còn chờ cái gì đấy? Hận ta, oán ta, bất kể muốn nói cái gì, nếu nói chậm thì ta sẽ không nghe thấy nữa đâu.”

Tố Doanh vịn lấy vai hắn, dán mặt lên trên lưng hắn. Cây lược trong tay nàng rơi xuống bên chân hắn, Thâm Hoằng quay đầu lại liếc mắt nhìn, thấy nước mắt của nàng rơi xuống cánh hoa mẫu đơn trên cây lược gỗ.

Tố Doanh nhẹ nhàng nói gì đó, Thâm Hoằng không nghe rõ bèn “Hả?” một tiếng tỏ vẻ nghi vấn. Nàng lại nói một tiếng trong cơn nức nở: “Thâm Hoằng…”

Chỉ có Nhược Tinh từng gọi tên của hắn, Tố Doanh chưa từng. Thâm Hoằng vô cùng kinh ngạc nhìn nàng, rất nhanh lại khôi phục bình tĩnh. “Không cho phép khóc.” Hắn nói, “Đừng làm cho kết cục lần này lại biến thành bi kịch.”

Tố Doanh nín khóc mỉm cười: “Nếu như người không phải vua của một nước, có thể sẽ phát hiện ra Tố Doanh cũng không phải là loại người giống bây giờ. Xin lỗi vì đã biến thành như bây giờ, không thể không có kết cục bi kịch.”

Thâm Hoằng nhặt lược lên, lau đi vệt nước mắt phía trên rồi trả Tố Doanh và bảo: “Không có ai muốn phạm sai lầm nhưng cũng không người nào biết làm như thế nào thì chắc chắn là đúng. Có lúc ngẫm lại, cả đời sống ở trong một đám ưu việt, tự mình xác định tiêu chuẩn phải trái giữa con người quả là không có bao nhiêu vui thích.” Hắn đột nhiên cảm thấy lúc nói chuyện không có sức lực nên nói chậm lại, “Ta sẽ để phi tần không có con cái trong hậu cung ra khỏi cung. Nhà nàng có một vị thái hoàng thái phi như Khâm phi là đủ rồi.”

Tố Doanh khóc thành tiếng: “Cho dù đi khỏi cung đình, thiếp cũng không thể có được hạnh phúc của đàn bà bình thường. Xin bệ hạ cho thiếp ở lại. Để thiếp ở cung Đam Thúy sống nốt quãng đời còn lại, chí ít trọn đời có thể nghe thấy tin tức của A Thọ.”

“Ở trong lòng nàng, A Thọ vẫn luôn quan trọng như thế ư?”

“Bệ hạ… Lẽ nào người không phát hiện ra sao?” Tố Doanh nức nở ở bên tai Thâm Hoằng, “Từ khi Tuân cho thiếp một chén canh ngó sen sảy thai, thiếp không còn mang thai nữa… A Thọ là đứa bé duy nhất mà thiếp có thể chạm vào.”

“Vậy lời mà nàng đã từng nói – vì nó mà thà cắt đứt với cả nhà ấy – vẫn giữ lời ư?”

“Vâng.” Tố Doanh nói, “Chỉ mong cả phủ Bình vương không cuốn vào họa sát thân.”

Thâm Hoằng trỏ về phía cái gối, nói: “Lấy đồ bên trong ra đi.” Tố Doanh làm theo lời, thấy trong đó là một tờ giấy trắng và một tờ giấy vàng. Thâm Hoằng để giấy vàng ở trên nến đốt đi rồi đưa giấy trắng cho Tố Doanh nói: “Ta không lo được nhiều hơn nữa rồi, thái hoàng thái phi Hựu Huệ.” Nói xong bỗng nhiên cảm thấy lạnh, rõ ràng không có gió nhưng lại giống như có gió dồn vào ánh nến cung Ngọc Tiết, trước mắt đen tối khó hiểu.

“Bệ hạ… Người không hận thiếp sao? Không hận thiếp làm chuyện như vậy với người sao?” Tố Doanh nhẹ nhàng chải tóc của hắn, không xem tờ giấy kia. Nàng rất sợ nếu dừng lại thì Thâm Hoằng sẽ không bao giờ trả lời nữa. “Giao A Thọ cho một ả đàn bà như thiếp… không nghĩ đến người khác sẽ bình luận thế nào ư?”

Thâm Hoằng dường như không nghe thấy. Trong tai hắn ù ù một âm thanh khác – hình như dây cung căng chợt được thả lỏng, keng một tiếng, trước mắt cũng sáng lên, một mũi tên bay nhanh trên không trung về người đàn ông lảo đảo trên lưng ngựa phía chân trời.

Hắn bỗng nhiên hiểu ra sự thoải mái vào thời khắc ấy của mẹ.

“Nàng hãy nhớ kỹ lời của ta.” Hắn nói, “Chuyện sau lưng, người trước mắt.”

Phan công công nghe hoàng đế không còn thở nữa, chỉ nhìn thấy Huệ phi đang nhẹ nhàng khóc nức nở. Tay nàng vẫn không dừng lại, nhưng búi tóc trong tay mãi không thể búi lên. Cẩn thận tết một lọn rồi lại tết một lọn, ngay cả nước mắt cũng bị tết vào. Phan công công thở dài, ngập ngừng thúc giục một tiếng: “Nương nương… “

Tố Doanh không để ý tới lão ta, vẫn chảy nước mắt mà hí hoáy. Kéo dài hơn một canh giờ, nàng mới búi xong tóc cho hoàng đế, chăm chú nhặt từng sợi tóc rơi ở trên giường lên, thu vào trong túi thêu. Nàng bước xuống giường, che mặt quỳ ở trước mặt hắn mà lạy.

Phan công công rơi hai hàng lệ, nghẹn ngào lớn tiếng tuyên bố: “Đánh chuông đi.”

Tiếng truyền lệnh lần lượt truyền đi xa, dường như là tiếng vọng lại vậy, chuông báo tang trầm rất nhanh được truyền đến từ phương xa.

Ở trong âm cuối rẫu rĩ, Tố Doanh nghe thấy tiếng kết thúc của một thời đại.

Duệ Hâm lên ngôi ở trước quan tài của ông cậu bé, đổi niên hiệu thành Hoàng Hựu. Khâm phi không có tôn hiệu, cộng thêm chữ Hựu trong hoàng đế Thiên Hựu của tiên đế trước phong hiệu của phi tử, trở thành thái hoàng thái phi Hựu Khâm. Chuyện nằm ngoài dự liệu của mọi người là Huệ phi thất sủng vừa mới ngã xuống khỏi ngôi hậu không lâu lại biến thành thái hoàng thái phi Hựu Huệ, vâng mệnh nuôi nấng tân đế.

Chân Ninh trợn tròn cặp mắt, lật qua lật lại nhìn chiếu tay cuối cùng của phụ hoàng cô bé. “Người điên rồi phải không?” Cô bé bí mật mời Duệ tướng cùng với một nhóm đại thần đến ngồi, “Chính vì không muốn để nàng nhúng chàm A Thọ mới phế nàng đi, lúc sắp chết lại hồ đồ à?”

Duệ tướng chậm rãi nói: “Thần cũng nhận được mật chiếu của bệ hạ, không được trọng dụng tất cả người nhà của hai vị thái hoàng thái phi Hựu Khâm, Hựu Huệ. Nếu có ý can thiệp triều chính, phạm lần đầu có thể khuyên răn, tái phạm thì đưa mật chiếu ra, tước phong hiệu phế làm thứ dân.”

Chân Ninh cười lạnh nói: “Tướng gia vẫn tràn đầy tự tin như vậy. Lấy sự giảo hoạt mà giả bộ hiền lành của Hựu Khâm và Hựu Huệ, chỉ sợ lúc tướng gia chẳng hay biết gì đã bị họ ném xuống vực sâu muôn trượng rồi!”

Cô bé dứt lời thì nói với Lý Hoài Anh: “Có lẽ tiên đế có ý lấy độc trị độc nên mới giao phó thánh thượng cho Tố thị, nhưng thực sự không phải cử chỉ sáng suốt. Thử hỏi một nhà họ Tố kia có thể thờ ơ đối với quyền lực to lớn hay sao? Cho dù con em thực sự không làm quan thì đã sao? Con em Cư Hàm Huyền cũng chẳng làm quan mà gây tai vạ cho đất nước còn ít ư? Càng đừng nói đến việc đã nắm giữ gia tộc hoàng đế! Ngày sau thánh thượng trưởng thành, tất nhiên bọn họ nói gì thì nghe nấy, đến lúc đó triều đình còn có ngày yên tĩnh sao? Họ ngoại hoàn toàn không đáng tin cậy!”

Lý Hoài Anh và các đồng liêu của y cũng sâu sắc cho là vậy, đồng thời lại có nghi vấn: “Dù sao thánh thượng vẫn còn nhỏ, dựa vào vú nuôi nuôi nấng cũng có tai hại.”

Chân Ninh lẳng lặng nhìn quanh bọn họ, cao giọng nói: “Các vị đại nhân, ta đã quyết định trọn đời không lấy chồng để bảo vệ thánh thượng. Các vị có thể tin cậy ta không?”

Duệ tướng nghe xong cả kinh: “Đại trưởng công chúa đang nói cái gì thế?”

“Ta đã quyết định, quyết không để họ Tố lợi dụng thánh thượng dây máu ăn phần với hoàng quyền.” Chân Ninh rút một chiếc trâm vàng từ trên đầu xuống, dùng sức đâm rách đầu ngón tay, nhỏ giọt máu vào chén trà trước mặt, nói như chém đinh chặt sắt, “Nếu như các vị đang ngồi có cùng nguyện vọng giống ta, nếu có chí khiến triều đình bỏ cũ lập mới, xin hãy bỏ máu mới hòa vào chén trà. Dù chẳng ai tin ta thì một mình ta cũng quyết sống mái.”

Duệ tướng sành sỏi lõi đời, lập tức hiểu cảnh tượng trước mắt là gì: Giang sơn sẽ không bởi vì sự rời đi của một người mà biến mất. Tiên đế đã giống mỗi một vị vua chúa lúc trước, mặt mày đang dần mờ nhạt, biến thành một cái tên trên sử sách. Sao mới bắt đầu kế thừa, cạnh tranh quyền lực, triều đình mãi mãi không bao giờ có được thời điểm vắng vẻ, mãi mãi sẽ không vì một người rời khỏi sân khấu mà tan kịch.

Lý Hoài Anh nhận trâm vàng của cô bé, đâm rách ngón tay, lại đưa trâm vàng cho người đứng bên cạnh y. Duệ tướng trông nghi thức trang nghiêm của nhóm người thanh niên thầm lắc đầu. Nhưng lúc trâm vàng chuyển tới tay của gã, gã cũng trích máu kết liên minh. Nếu đã công kích Tố thị nắm giữ vua thì đương nhiên gã không có ý kiến.

Chân Ninh lạnh lùng nở nụ cười: “Vậy thì xin các vị cùng nhau nỗ lực, kể từ hôm nay giam lỏng Hựu Huệ.”