Lúc Mộ Vãn Vãn nghe xong thì cả người cứng đờ, cô ta kinh ngạc nhìn Thẩm Mạc Bá.
Thẩm Mạc Bá thấy Mộ Vãn Vãn không trả lời, hắn lại hỏi thêm một lần nữa: “Sao em có thể chắc chắn đứa bé đó là con của Phó Vân Tiêu mà không phải là của tôi?”
Bởi vì… Thẩm Mạc Bá cũng biết rất rõ, trước kia Mộ Vãn Vãn rất sốt ruột tới tìm hắn giúp đỡ để nghĩ cách thu phục được Phó Vân Tiêu.
Hôm nay cô ta đã mang thai rồi.
Mà trước đó hắn và cô ta cũng đã phát sinh quan hệ!
Mộ Vãn Vãn nghe Thẩm Mạc Bá chất vấn, sắc mặt của cô ta liền trầm xuống: “Bởi vì chúng ta chỉ mới làm một lần.

Hơn nữa nếu tính theo thời gian xảy ra quan hệ thì đứa bé không phải là của anh.”
Khi nói câu nói phía sau, vì muốn làm cho Mạc Thẩm Bá tin tưởng mà cô ta bắt đầu nói chuyện rất cứng rắn với Thẩm mạc Bá.
Thẩm Mạc Bá nhìn Mộ Vãn Vãn chằm chằm, ánh mắt của hắn chưa từng rời khỏi người Mộ Vãn Vãn một lần nào cả.

Giống như đã nhìn xuyên thấu qua cơ thể của cô ta, có thể nhìn thấy rõ cô ta đang nói dối.
Cuối cùng Mộ Vãn Vãn bị nhìn chằm chằm nên cũng hơi sợ hãi, cô ta trừng mắt nhìn Thẩm Mạc Bá, hổn hển nói: “Anh đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ như thế nữa! Cho dù đứa bé này có là của anh đi nữa thì sẽ thế nào? Cho dù là của anh thì tôi cũng sẽ không láy anh đâu.”
Lúc Thẩm Mạc Bá nghe Mộ Vãn Vãn nói những lời này, trong ánh mắt của anh ta vừa có sự đau lòng vừa có sự tức giận.
Hắn nhìn Mộ Vãn Vãn chằm chằm: “Em thật sự không có chút tình cảm nào với tôi sao?”
“Không có.”
Mộ Vãn Vãn nói xong liền quay đầu đi chỗ khác.

Lúc Bạch Tô đi tới phòng bệnh của mẹ, đúng lúc nhìn thấy một bác sỹ cũng đang đứng ngoài cửa, anh ta đang nhìn mẹ cô qua tấm kính thủy tinh.
Bạch Tô nghi hoặc nhìn người đàn ông đó, cô đã từng gặp anh ta.

Trước kia có một lần cô cũng không biết tại sao mình lại ở bệnh viện này, lúc tỉnh dậy thì thấy người đàn ông này.


Hình như là bạn của Phó Cảnh Hoài.
“Anh là?”
Bạch Tô nhìn đối phương, cô cảm nhận được sự hoảng hốt của anh ta một cách rất rõ ràng.
Lúc anh ta xoay người lại, Bạch Tô cũng nhìn thấy bảng tên ở trước ngực có viết hai chữ: Bạch Thiệu.
“Tôi tiện đường đi qua nên xem bệnh tình của dì một chút.”
Bạch Thiệu khẽ nói, nhìn vào Bạch Tô đang dò xét mình.

Lần trước Bạch Tô không quan sát kỹ người đàn ông này, thế nhưng lần này lúc đứng đối diện với anh ta cô lại cảm thấy khuôn mặt này có chút… quen thuộc.
Cô nở một nụ cười với Bạch Thiệu.
Lúc này Bạch Thiệu gật gật đầu với Bạch Tô, nói: “Tôi vẫn còn chút việc phải làm.

Không làm phiền cô nữa, tôi đi trước đây.”
Nói xong Bạch Thiệu liền rời đi.
Vốn dĩ Bạch Tô nghĩ rằng Bạch Thiệu cũng là bác sỹ phụ trách của mẹ mình, thế nhưng lúc nói chuyện với bác sỹ phụ trách Bạch Tô mới biết Bạch Thiệu không phải là bác sỹ của mẹ mà anh làm ở trong khoa nội.
Bạch Tô cũng chỉ hoài nghi trong chốc lát chứ cũng không để bụng.

Sau khi nhanh chóng làm thủ tục xong cô liền hẹn thời gian chuyển viện.
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi cô mới rời đi.
Nhưng mà lúc cô vừa đi qua phòng bệnh thì đột nhiên nghe thấy tiếng cãi cọ của Mộ Vãn Vãn và Thẩm Mạc Bá.
Cô có thể nghe rõ được giọng nói của Mộ Vãn Vãn thế nhưng cụ thể bọn họ đang nói chuyện gì thì cô lại không nghe thấy.
Đúng lúc cô dừng lại thì Thẩm Mạc Bá tức giận đi từ trong phòng bệnh ra.

Hắn vừa mới ra khỏi cửa thì nhìn thấy Bạch Tô đang đứng ở đó.

Bạch Tô chỉ nhìn qua thôi cũng có thể nhìn thấy Thẩm Mạc Bá đang vô cùng tức giận!
Bạch Tô cũng chẳng thấy mình làm gì sai cả, cô đi ra khỏi bệnh viện.
Bạch Tô gọi taxi sau đó đi về nhà.
Lúc ra khỏi nhà cô còn lo lắng Bạch Tiểu Bạch ở nhà một mình sẽ thấy buồn chán, sau đó lại lo lắng nếu người lạ tới gõ cửa thì sẽ nguy hiểm nên trước khi ra ngoài cô đã dặn dò con bé rất kỹ.
Thế nhưng lúc về tới nhà cô không lấy chìa khóa mở cửa mà lại bấm chuông vì muốn cho con bé một bất ngờ thế nhưng lại phát hiện Bạch Tiểu Bạch không hề có ý định ra mở cửa!
Ban đầu Bạch Tô còn khen con bé có ý thức chú ý an toàn.
Thế nhưng sau khi cô gọi vài tiếng để Bạch Tiểu Bạch ra mở cửa thì đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng!
Tại sao Bạch Tiểu Bạch lại không trả lời?!
Cô vội vàng lấy chìa khóa ra sau đó mau chóng mở cửa, thế nhưng sau khi mở cửa ra cô sợ đến ngây người!
Không thấy bóng dáng của Bạch Tiểu Bạch đâu cả!
Bạch Tô đi tìm mọi ngóc ngách thế nhưng vẫn không thấy Bạch Tiểu Bạch đâu.
Nhưng mà Bạch Tô tìm được một tờ giấy trong phòng ngủ của mình.

Bên trên có viết mấy chữ nguệch ngoạc: Mama, con đi tìm baba rồi.


Con gọi điện thoại cho baba.

Kí tên: Tiểu Bạch.
Có lẽ Bạch Tiểu Bạch chưa biết viết chữ papa nên nó mới viết thành baba.
Bạch Tô nhìn chằm chằm mấy chữ đó! Cô chỉ cảm thấy đầu mình sắp bị Bạch Tiểu Bạch làm cho nổ tung.
Cô thật sự cũng rất muốn để Bạch Tiểu Bạch ở chỗ Phó Vân Tiêu, để con bé gọi papa một cách thân mật.
Thế nhưng cô không thể.
Thậm chí cô còn lo lắng trong thời gian Bạch Tiểu Bạch ở chỗ Phó Vân Tiêu con bé sẽ để lộ ra nhiều thông tin của cô.
Cho nên Bạch Tô vẫn vội vã gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Lúc Phó Vân Tiêu nhận điện thoại, cô có thể nghe được rõ rang những âm thanh ở xung quanh.

Đầu tiên là truyền đến giọng nói của một người phụ nữ, hỏi: “Anh ơi, lấy tất cả những chiếc váy này sao?”
Phó Vân Tiêu không hề trả lời Bạch Tô mà hắn chỉ đáp lại lời nhân viên: “Ừm, lấy hết.”
“Vâng ạ.

Tôi sẽ giúp anh gói đồ lại.

Vậy những món đồ chơi này có lấy không ạ?”
Nhân viên lại hỏi.
Bạch Tô nghe thấy cô cùng rõ ràng, thậm chí cô còn chưa có cơ hội chen vào nói với Phó Vân Tiêu mà đã nghe thấy giọng nói của hắn ở phía bên kia đầu dây truyền tới: “Có.

Với cả mấy bộ lego kia nữa, cứ gửi hết tới địa chỉ mà tôi đã đưa.”
“Vâng.”
Lúc này Bạch Tô cũng đã hiểu ra phần nào.

Chắc là Phó Vân Tiêu đang đi mua đồ với Mộ Vãn Vãn.

Đầu tiên là những chiếc váy, chắc là mua váy bầu cho Mộ Vãn Vãn.

Còn đồ chơi lego có lẽ là chuẩn bị trước cho đứa con sau này của bọn họ.
Kết quả, Bạch Tô còn chưa ngắt điện thoại để khỏi làm phiền Phó Vân Tiêu nữa thì lại nghe thấy một giọng nói tức giận từ phía bên kia đầu dây truyền tới: “Papa, bên kia có quần áo giống nhau kìa.

Papa mặc, mama mặc, Tiểu Bạch mặc.”
“Đây là mẫu quần áo gia đình mới nhất của chúng tôi.

Là thiết kế của nhà thiết kế nổi tiếng Hương Địch.”
Thực sự Bạch Tô không thể nhẫn nại được nữa.
Hơn nữa bây giờ cô cũng rõ rồi.

Phó Vân Tiêu và Bạch Tiểu Bạch đang đi shopping.
Những chiếc váy đó là Phó Vân Tiêu mua cho Bạch Tiểu Bạch.

Đồ chơi lego cũng là mua cho con bé.
Dù sao Mộ Vãn Vãn mới chỉ đang mang thai.

Cũng phải hơn nửa năm nữa mới sinh đứa bé ra.
Mà có sinh ra thì đứa bé làm sao đã chơi lego được chứ!
Phó Vân Tiêu nghe thấy tiếng của Bạch Tô, lúc này hắn mới chú ý tới chiếc điện thoại đang cầm trên tay..