Bởi vì trước kia Bạch Tiểu Bạch đã từng mất tích vì thế Bạch Tô vãn luôn cảnh giác.
Thế nhưng tại sao đang yên đang lành mà không thấy đâu cả?
Bạch Tô vội càng đi tìm người phụ trách, thế nhưng sau khi xem CCTV vẫn không thể biết được rốt cuộc những người đó đã đưa Bạch Tiểu Bạch đi đâu.
Chỉ có thể nhìn thấy Bạch Tiểu Bạch đi ra khỏi trường học sau đó bị một người từ trên xe van xuống rồi bế con bé lên xe đi mất.
Biển số xe đã bị che đi.
Lúc này Bạch Tô đã hoàn toàn hoảng loạn.
Cô phải đi đâu để tìm đây?
Việc đầu tiên cô có thể nghĩ tới đó chính là gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.

Thế nhưng cô chưa kịp gọi cho Phó Vân Tiêu thì đã có một người gọi điện cho Bạch Tô: “Xin chào người thứ ba, cô có cần con gái của cô không? Nếu có thì tự mình chủ động chia tay Phó Vân Tiêu đi!”
Đối phương đã dùng máy biến giọng, không hề khách khí mà nói với Bạch Tô.
Bạch Tô nắm chặt điện thoại, bàn tay run run nói: “Anh là ai? Mau thả Bạch Tiểu Bạch ra!”
“Mộ Vãn Vãn mà chúng tôi yêu thương cũng mang thai rồi, tại sao cô lại ích kỷ như thế? Chỉ muốn con mình có ba mà làm tổn thương con của Mộ Vãn Vãn?”
Nghe những lời nói này đột nhiên Bạch Tô có cảm giác có thể chuyện này liên quan tới Mộ Vãn Vãn.

Người này là fan hâm mộ của Mộ Vãn Vãn sao?
“Trước tiên anh đừng có làm hại đến con của tôi.”
Bạch Tô hơi mím môi, lýc này cô hoàn toàn không biết mình nên làm gì, mình có thể làm được gì.


Trước tiên cô phải trấn an đối phương đã, kêu đối phương không được làm hại đến Bạch Tiểu Bạch.
Đối phương cười ha hả: “Tôi không dám chắc đâu.

Tôi cho cô 3 phút để gọi điện thoại, sau đó gọi điện báo cáo lại cho tôi.

Cô có thể chọn chia tay với Phó Vân Tiêu, cũng có thể chọn việc để con gái cô chết.”
Sau đó điện thoại đã bị ngắt kết nối.
Bạch Tô run rẩy nắm chặt điện thoại trong tay, cô phải làm thế nào bây giờ?
Phó Vân Tiêu! Phải mau đi tìm Phó Vân Tiêu.
Bạch Tô nghĩ thế sau đó vội càng gọi điện thoại cho Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng điện thoại của Phó Vân Tiêu… lại báo máy bận.
Bởi vì Phó Vân Tiêu cũng nhận được một cuộc điện thoại.
Cuộc gọi này cũng được mã hóa bằng âm thanh điện tử, đối phương nói thẳng với Phó Vân Tiêu: “Bây giờ tôi nói cho anh biết, tôi là fan hâm mộ của Mộ Vãn Vãn và tôi cảm thấy anh là một người đàn ông không có trách nhiệm, fan hâm mộ chúng tôi không thể nhìn anh như vậy được.

Bây giờ con gái của anh đang ở trong tay chúng tôi, anh có thể lựa chọn con hồ ly tinh Bạch Tô kia để đổi lấy con gái, hoặc là… lựa chọn từ bỏ mạng sống của con gái anh.”
Đối phương uy hiếp.
Phó Vân Tiêu nhíu mày: “Anh có biết bây giờ anh đang làm gì không? Nếu có đòi hỏi gì khác thì đều có thể yêu cầu.”
“Tôi chẳng còn gì để đòi hỏi cả!”
Đối phương nghiến răng: “Chúng tôi chỉ mong đứa con của Mộ Vãn Vãn có thể có được hạnh phúc!”
Phó Vân Tiêu không khỏi cau mày, hắn chỉ lạnh lùng nói với đối phương một câu: “Vừa rồi anh nói nếu tôi lấy Bạch Tô ra để đổi thì các anh sẽ đồng ý có đúng không?”
Đối phương “ừm” một tiếng tỏ ý đồng tình.
Bây giờ Phó Vân Tiêu gọi điện thoại thì đối phương cũng chẳng thể tìm người để điều tra hắn được.
Vì thế hắn nói với đối phương một câu: “Cho tôi ít thời gian, để tôi nói chuyện với Bạch Tô về chuyện này.

Tôi sẽ thuyết phục cô ấy rồi lấy cô ấy để đổi lại con gái của tôi.

Mong rằng các anh đừng làm hại đến con gái của tôi.”
Nói đến câu này, Phó Vân Tiêu đã phải vô cùng cố gắng để giả bộ hạ thấp cái tôi của mình.
Sau đó đối phương cảnh cáo nói: “Tôi cho anh một tiếng đồng hồ.

Một tiếng sau tôi sẽ gọi lại cho anh.”

Nói xong đối phương liền cúp máy.
Bạch Tô gọi lại cho Phó Vân Tiêu thế nhưng toàn báo máy bận.

Cô chỉ có thể gọi tới liên tục, lúc này thì đám người bắt cóc lại gọi điện thoại tới.
Bạch Tô vội vàng bắt máy, lúc vừa mới nhấn nút nghe thì đối phương đã nói với Bạch Tô một câu: “Phó Vân Tiêu đã chọn việc lấy cô để đổi lấy đứa bé.”
Bạch Tô nghe xong thì cô chỉ cảm thấy đối phương đang cố ý nói như vậy để kích động cô.

Thế nhưng đối với quyết định này của Phó Vân Tiêu cô vẫn cảm thấy giật mình.
Sau khi cúp điện thoại thì Phó Vân Tiêu gọi điện tới.
“Em mau tới công ty đi.”.

||||| Truyện đề cử: Ổ Chăn Cô Ấy Thật Ấm Áp |||||
Mặc dù Bạch Tô cũng không biết tại sao Phó Vân Tiêu lại gọi cô tới công ty.

Cho dù là tên bắt cóc vừa mới nói giữa cô và con gái thì Phó Vân Tiêu đã chọn con gái thế nhưng cô vẫn đứng về phía Phó Vân Tiêu, cô lựa chọn tin tưởng hắn.”
Thậm chí Bạch Tô chẳng hỏi Phó Vân Tiêu abát kỳ điều gì cả, cô chỉ vội vàng đi tới công ty của Phó Vân Tiêu.
Vừa mới vào cửa Bạch Tô đã phát hiện ra có rất nhiều nhân viên kỹ thuật đanng vội vàng chuẩn bị thứ gì đó ở trong văn phòng của Phó Vân Tiêu.
Khi thiết bị và máy móc đã được lắp đặt xong, Bạch Tô chưa kịp nói lời nào mà điện thoại của Phó Vân Tiêu đã đổ chuông.
Phó Vân Tiêu vội vàng bắt máy, hắn nhíu mày nói: “Alo?”
“Anh Phó, anh thương lượng đến đâu rồi? Bây giờ anh kêu người phụ nữ của anh nhảy lầu tự sát thì tôi sẽ tha cho con gái của anh.”
Phó Vân Tiêu mở loa ngoài, giọng nói uy hiếp của tên bắt cóc vang vọng khắp căn phòng.
Bên cnahj, các nhân viên kỹ thuật đang đứng đó sẵn sang đợi lệnh.
Lúc này Bạch Tô đã hiểu Phó Vân Tiêu đang làm gì rồi!

Cô đã từng thấy trên phim, việc tìm định vị cá nhân của một người không hề đơn giản, phải cần có thời gian để phân tích rõ ràng.
Cho nên việc cần làm chủ yếu cần phải nghĩ cách để giữ chân đối phương lại.
Bạch Tô tiến lên phía trước một bước, cô hét lên với Phó Vân Tiêu: “Phó Vân Tiêu, chuyện này là thế nào? Anh muốn lấy mạng của tôi để đổi lấy Bạch Tiểu Bạch sao? Anh điên rồi à? Anh không yêu tôi sao?”
Bạch Tô vừa hét lớn vừa ra hiệu kêu Phó Vân Tiêu diễn kịch.
Phó Vân Tiêu cảm thấy hơi buồn cười trước màn diễn xuất hơi vô lý của Bạch Tô.
Vốn dĩ Phó Vân Tiêu đã có cách để đối phó với tên bắt cóc, hắn có tài đàm phán rất giỏi vì thế trên phương diện này đối phương không phải là đối thủ của Phó Vân Tiêu.
Thế nhưng Bạch Tô lại làm như vậy, bỗng chốc lại khiến cảnh cứu người đang rất nguy cấp trở thành một trò cười.
Thế nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nói tới chuyện này, Phó Vân Tiêu nhíu mày, hắn đáp lại Bạch Tô: “Cô cũng là mẹ của con bé mà, lẽ nào cô không suy nghĩ cho con bé sao?”
“Tiểu Bạch vẫn còn nhỏ, tương lai của nó còn rất dài.”
Bạch Tô bị giọng nói nghiêm túc của Phó Vân Tiêu làm cho sững người.

Trời ơi, có lẽ Phó Vân Tiêu có tài diễn xuất trời cho, không ngờ hắn đổi vai nhanh đến vậy, điều này khiến Bạch Tô cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Hắn có thể nói ra những lời như vậy, thật sự không còn nghi ngờ gì nữa, đúng là một tên cặn bã.
Thế nhưng cô vẫn giả bộ si tình nói: “Tôi rất thương con, thế nhưng… tôi… tại sao anh phải giao tôi cho tên bắt cóc.

Anh có biết là hắn sẽ khiến tôi chết hay không?”
Bạch Tô ra sức giả bộ khóc lóc, thế nhưng bất hạnh là bây giờ cô thật sự không thể khóc nổi..