Đôi mắt dài của Lâm Lập hơi nhướng lên nhìn về phía Mộ Vãn Vãn, động tác cầm cốc nước trong tay hơi ngừng lại một chút.
Thế nhưng trên gương mặt lại không để lộ chút cảm xúc nào.
Nụ cười trên môi hắn vẫn luôn là dáng vẻ tự phụ từ trước tới nay: “Cô Mộ không những đã sỉ nhục Bạch Tô mà còn sỉ nhục cả Lâm Lập tôi rồi đấy.”
Lâm Lập yêu thích phụ nữ cũng giống như hắn yêu thích những vũ khí quý giá vậy, hắn thích sưu tầm thế nhưng cũng chỉ để đáp ứng một số nhu cầu nhất định mà thôi.

Sau khi Mộ Vãn Vãn nghe thấy những lời đó của Lâm Lập thì nét cười trên gương mặt cô ta càng thả lỏng hơn một chút: “Anh Lâm, tôi không hề có ý sỉ nhục anh mà.

Ý của tôi đó là, tôi cần Phó Vân Tiêu mà anh thì cần Bạch Tô, mục đích của chúng ta giống nhau.

Nếu đã có chung mục đích thì đương nhiên có thể trở thành người cùng đường rồi.”
Sau khi nghe xong những lời đó, Lâm Lập uống một hớp trà sau đó quay sang nhìn Mộ Vãn Vãn: “Vì thế cô cảm thấy Lâm Lập tôi đến cả một người phụ nữ cũng không giành được sao? Tôi cảm thấy tôi không cần người cùng đường nào cả.”
“Được rồi, tôi cảm thấy hơi mệt, mời cô Mộ về cho.”
Lâm Lập đứng dậy, hắn vươn vai một cái sau đó đưa chén trà trong tay cho người làm rồi chậm rãi đi ra khỏi phòng khách.
Mộ Vãn Vãn vẫn đứng yên ở chỗ cũ, đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy bản thân mình không thể giữ chặt được thứ gì cả.
Cô ta nắm chặt tay nhìn theo bóng lưng của Lâm Lập, rất lâu sau mới nói với hắn một câu: “Có lẽ anh Lâm có thể cướp được phụ nữ trong tay người đàn ông khác, thế nhưng bây giờ đối thủ của anh lại là Phó Vân Tiêu.”
Lâm Lập vẫn đang tiến về phía trước, lúc này hắn hơi khựng lại một chút thế nhưng hắn không quay đầu lại, chỉ dùng một giọng nói kiên định để trả lời Mộ Vãn Vãn: “Cảm ơn cô Mộ đã nhắc nhở, xem như trao đổi mà tiết lộ cho cô Mộ một tin nhé: Mẹ của Phó Vân Tiêu tên là Thời Sơ, mẹ của Bạch Tô tên là Bạch Tuyết.”
Sau khi nói xong câu đó, Lâm Lập không hề dừng lại một giây một phút nào nữa mà đi thẳng lên lầu.
Mộ Vãn Vãn đứng bất động hồi lâu sau đó mới ra khỏi nhà của Lâm Lập.


Lúc về nhà, việc đầu tiên mà cô ta làm chính là điều tra rõ ràng xem giữa Thời Sơ và Bạch Tuyết rốt cục có khúc mắc gì!

Lúc Bạch Tô tỉnh dậy thì ánh nắng đã chiếu khắp căn phòng.
Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy ánh nắng lại đáng yêu như vậy.
Tự do cũng đáng quý như thế.
Lúc này cô mới phát hiện ra Phó Vân Tiêu cũng đã tỉnh giấc, thế nhưng hắn không rời giường mà ngồi dậy cầm máy tính xử lý công việc.
Thấy Bạch Tô tỉnh dậy, Phó Vân Tiêu đặt máy tính sang một bên sau đó khẽ hỏi Bạch Tô: “Dậy rồi à?”
Bạch Tô gật gật đầu, cô chậm rãi trèo xuống giường rồi bắt đầu lục tìm quần áo công sở trong tủ quần áo để mặc còn đi làm.

Thấy Bạch Tô tìm quần áo thì Phó Vân Tiêu đột nhiên lên tiếng.

Chap mới luôn có tại * T R U M t г u y e Л.

V n *
“Hôm nay ăn mặc thoải mái một chút, buổi tối tôi có lịch trình khác thế nên ban ngày em cũng không cần tới công ty nữa đâu.”
Bạch Tô nghi hoặc nhìn Phó Vân Tiêu.

Phó Vân Tiêu thấy dáng vẻ đó của cô hắn liền đứng dậy, mở tủ quần áo sau đó tự mình chọn một bộ quần áo thể thao đưa cho Bạch Tô, nói: “Mặc bộ này đi.

Bởi vì bây giờ em vẫn là nghi phạm nên không thể đi tới những nơi quá xa được.

Nhưng mà tôi đã đồng ý đi ngắm sao với em thì vẫn phải cùng nhau đi ngắm sao mới được.”
Bạch Tô khó tin nhìn Phó Vân Tiêu.
Ngắm sao ư? Tròn hoàn cảnh đó Bạch Tô chỉ buột miệng nói thế mà thôi, thế nhưng không ngờ Phó Vân Tiêu lại cho là thật, lại còn muốn đưa cô đi ngắm sao nữa chứ!
Bạch Tô vội vàng từ chối: “Không… không cần ngắm sao đâu, tôi không sao mà.

Chúng ta cứ ở bên cạnh nhau, cùng nhau làm những việc hàng ngày là tôi đã mãn nguyện lắm rồi.”
Câu nói đó làm cho Phó Vân Tiêu hơi mỉm cười.
Thế nhưng Bạch Tô không hiểu nụ cười đó của Phó Vân Tiêu là có ý gì.
“Sao thế?”
Bạch Tô nghi hoặc hỏi.
“Trước kia khi em còn là cô Phó em không giống như thế này.

Nếu như anh sắp xếp những hoạt động gì đó em đều rất vui vẻ mà chấp nhận.”
Bạch Tô đặt bộ quần áo thể thao xuống sau đó lại lấy quần áo công sở ra.


Cô xoay lưng lại, vừa thay quần áo vừa nói với Phó Vân Tiêu: “Lúc đó khác, trước kia là tôi gả cho anh, mỗi ngày khi tiếp xúc với anh thì chỉ cần tuân thủ một nguyên tắc là được.”
“Nguyên tắc gì?” Phó Vân Tiêu tò mò nhìn Bạch Tô.
“Xem anh như là hoàng thượng mà hầu hạ chứ sao.

Mục tiêu của tôi khi đó là làm sủng phi.

Hoàng thượng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt thế nào cũng chẳng sao, thế nhưng vẫn phải đưa tiền cho tôi tiêu, còn phải cưng chiều tôi nhất nữa.

Mục tiêu của tôi chính là không bị thất sủng.”
Bạch Tô giải thích.
Phó Vân Tiêu cảm thấy lý luận này của cô rất thú vị, hắn dùng ánh mắt vừa tò mò vừa tán thưởng tiếp tục nhìn Bạch Tô chằm chằm, hỏi tiếp: “Vậy bây giờ thì sao?”
“Bây giờ tôi cần hoàng thượng phải giữ lấy giang sơn, mà tôi cũng cần phải giữ lấy giang sơn nữa.

Bây giờ đang là thời điểm then chốt, thậm chí có thể chịu đựng, cũng có thể hy sinh.”
Khi nghe xong câu cuối, vốn dĩ Phó Vân Tiêu đang cười cười một cách thoải mái thế nhưng sau đó bỗng dưng nụ cười lại dần tan biến.
Hắn chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Tô, vươn tay ra ôm cô vào lòng rồi mới lên tiếng: “Tôi sẽ không để em phải chịu đựng, cũng không thích em phải hy sinh bản thân mình, đặc biệt là hy sinh tình cảm của chúng ta.”
Nói xong câu đó Phó Vân Tiêu khăng khăng kêu Bạch Tô thay bộ quần áo công sở bẳng bộ quần áo thể thao, hơn nữa còn nói với cô rằng nhất định hắn phải đưa cô đi.
Lúc đầu Bạch Tô không nghe, cũng không muốn thay đồ.

Thế nhưng Phó Vân Tiêu uy hiếp cô, nếu như cô không thay thì hắn sẽ thay giúp cô.
Bạch Tô bất lực, cô chỉ có thể cởi bộ quần áo công sở ra sau đó mặc bộ đồ thể thao vào.
Sau khi thấy Bạch Tô đã mặc quần áo thể thao thì Phó Vân Tiêu mới nở một nụ cười hài lòng.
Hắn nói với Bạch Tô: “Thế này mới ngoan.”
“Em thu dọn đồ đạc đi, tôi đi chuẩn bị lều trại đã.


Lát nữa chúng ta xuất phát.”
Phó Vân Tiêu tiếp tục nói, nói xong hắn liền ra khỏi phòng ngủ để đi chuẩn bị lều trại.

Thế nhưng Phó Vân Tiêu vừa mới đặt chân ra tới cửa phòng ngủ thì đột nhiên chuông điện thoại của hắn reo lên.
Phó Vân Tiêu khẽ nhíu mày, hắn cầm điện thoại lên sau đó bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói lo lắng của Lâm Đạt: “Tổng giám đốc Phó, bây giờ anh có đang ở biệt thự ở khu Lăng Nam không?”
“Có.”
“Anh tuyệt đối đừng có ra ngoài.

Nếu như có thời gian thì tốt nhất nên đi trốn đi đã, bởi vì… người nhà của cái người Trương Tứ đã chết hôm qua có thể sẽ tìm tới đó đấy, trước đó bà ta đã tới làm loạn ở công ty rồi.”
Ánh mắt của Phó Vân Tiêu hơi trầm xuống, hắn nói với Lâm Đạt: “Tôi biết rồi.”
Lâm Đạt cũng vội vàng đáp lại một câu: “Chúng tôi sắp tới rồi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Nhưng mà điện thoại vừa mới cúp thì Phó Vân Tiêu lại nhận được điện thoại của bảo vệ: “Tổng giám đốc Phó… thật…thật ngại quá, có một người phụ nữ điên đem vòng hoa tới đặt ở trước cổng kêu anh ra gặp… Chúng… chúng tôi thật sự không cảm lại được bởi vì những người tới làm loạn đều là người già và phụ nữ, hơn nữa còn có cả trẻ nhỏ.

Chungs tôi cũng không dám đuổi bọn họ đi, sợ dùng lực mạnh quá sẽ xảy ra họa mất!”.