Sáng sớm hôm sau khi Trương Thanh Vân tiến vào văn phòng thì gặp một đám người túm tụm bàn luận. Hắn chợt ho khan một tiếng, mọi người vội vàng quay đầu, khi thấy Trương Thanh Vân thì tất cả đều ngượng ngùng tản ra, Trương Thiến tiến lên phía trước nói:

- Chủ nhiệm Trương, trong phòng họp có một người mù, sáng hôm nay bí thư Vương đi làm thiếu chút nữa đã tông phải, người mù này nói rằng đã viết cáo trạng, bí thư Vương muốn anh...

Trương Thanh Vân nhíu mày, hắn nói:

- Chủ nhiệm Vương đâu? Bảo vệ đâu? Trước cửa có người chặn xe của bí thư Vương mà bọn họ không thấy sao?

- Chủ nhiệm Vương còn chưa đi làm!

Trương Thiến khẽ nói, nàng rất sợ Trương Thanh Vân nổi giận.

- Đi, đưa tôi đến xem, em hãy giải thích tình huống cụ thể.

Trương Thiến gật đầu nói:

- Người này có nguyên quán ở xã Nhạn Bắc, hắn bị mù, chuyên giúp người khác coi tướng số và đoán quẻ, thường bày hàng trong bến xe. Nhưng vài ngày trước người ta không cho phép hắn ngồi ở đấy, nhân viên bến xe đến đập phá tất cả đồ đạc, còn đánh cả hắn, vì vậy...

Trương Thanh Vân khoát tay tỏ ý đã nghe rõ, hắn đẩy cửa phòng hội nghị, bên trong quả nhiên có một người mù. Người này hai mắt chỉ còn lại tròng trắng, hơn năm mươi tuổi, tóc rất thưa, người gầy, tướng mạo cũng khá cao, cặp môi mỏng, thân thể khẽ run rẩy, khóe miệng còn chảy cả nước bọt, bộ dạng rất nhếch nhác.

Quần áo người này dính đầu dầy mỡ, lưng đã hơi còng, bên cạnh là một cây đàn nhị tự chế, trên người có rất nhiều quẻ bói, rõ ràng là thầy tướng số ngoài đầu đường.

Khi nghe thấy âm thanh cửa mở thì người mù vội vàng đứng dậy, Trương Thanh Vân tiến lên đỡ lấy lão rồi nói:

- Bác trai, bác không cần khách khí, mời bác ngồi. Bác muốn nói chuyện gì?

Người mù run rẩy ngồi xuống, tâm tình của lão đột nhiên có chút kích động và nôn nóng, mở miệng nói chuyện rất lộn xộn. Giọng điệu của người này rất nhanh, hơn nữa lại nói chuyện không đầu không đuôi và dùng thổ ngữ khó nghe nhất trong huyện Ung Bình, Trương Thanh Vân phải cố gắng hết sức mới có thể theo kịp.

Trương Thanh Vân ngồi nghe trong chốc lát đã hiểu rõ vấn đề. Đựa theo những gì người mù nói thì vài tên khốn kiếp đã đập bể đồ đạc của lão, hơn nữa còn đánh lão, còn nói rằng sau này không cho lão tiếp tục bày quầy. Khi lão nói đến vấn đề kích động thì đứng dậy vạch áo ra cho Trương Thanh Vân thấy những vết máu ứ đọng, thiếu chút nữa đã nhảy dựng người lên.

- Bác trai, bác không nên vội, bác ngồi xuống uống trà, cháu sẽ lập tức gọi điện thoại hỏi rõ tình huống.

Trương Thanh Vân nói, hắn nhìn vẻ mặt của người mù thì rõ ràng chuyện này có tám phần là thật. Nhưng Trương Thanh Vân cũng cảm thấy bực bội, bên nhà xe rồng rắn lẫn lộn, người bày hàng trên vỉa hè cũng nhiều mà người qua lại cũng không thiếu, bình thường không ai quản lý thì kẻ nào quan tâm đến vấn đề một người mù bị người ta đánh?

- Quan thanh thiên, anh cần phải làm chủ cho tôi! Tôi không có nghề nghiệp gì, cũng chỉ biết dựa vào bói toán để kiếm sống, bọn họ không cho bày hàng thì tôi sao có thể sống được?

Vẻ mặt người mù rất kích động, lão ra vẻ muốn giập đầu với Trương Thanh Vân. Lúc này Trương Thanh Vân vội vàng tiến lên đỡ lấy lão, hắn nhướng mày quay đầu nói với Trương Thiến đang đứng phía sau:

- Gọi điện thoại xuống Tàn Liên, điều tra xem bọn họ có biết chyện này hay không? À, nên thông báo với đồn công an để bọn họ phái người đến Tàn Liên, sau khi nói chuyện điện thoại xong thì lập tức đưa bác trai sang bên Tàn Liên để bọn họ điều tra.

Trương Thanh Vân nói xong thì lập tức mở lời an ủi người mù vài câu, hắn hỏi tên tuổi, sau đó lại chỉ thị điều xe để Trương Thiến đưa lão đi Tàn Liên. Khi người mù đi ra thì liên tục nói lời cảm tạ, cuối cùng còn nói với một câu:

- Thanh thiên lão gia, thanh thiên lão gia, công tử có mười hoa tay, chân giẫm trung cung, chắc chắn sẽ một đường phong vân, con đường phía trước phú quý khó lường...

Trương Thanh Vân nghe được mà cảm thấy lạnh cả người, hắn há miệng nở nụ cười rồi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lão già mù.

- Cậu không nên nghi ngờ, Hoàng mù ta đi nam về bắc vài chục năm, gần đây thường nói lời đúng tâm linh, các quẻ thường linh nghiệm...

Người mù mở lời, lúc này bộ dạng lão cũng có vài phần tiên phong hạo cốt, khí chất sâu xa khó hiểu...

Trương Thanh Vân vội vàng lè lưỡi, hắn không nói lời nào. Hắn thầm nghĩ thầy tướng số này tám phần là nói lộn quẻ, họa từ trong miệng chui ra nên dẫn đến chuyện không may, nếu không sao lại gặp phải tình cảnh này?

Trương Thanh Vân nghĩ đến đây thì thầm thở dài một hơi, hắn thầm nghĩ vào giai đoạn hiện nay có một vài cán bộ lãnh đạo luôn miệng nói mình vô thần nhưng sau lưng lại tham gia những hoạt động mê tín. Thầy tướng số cũng là người, bọn họ nói ra quẻ không linh thì lập tức trả đũa, việc này nhất định phải suy xét đến cùng mới được.

Sau khi trở lại văn phòng thì Trương Thanh Vân lập tức gọi điện cho Vương Bình. Người ta chạy đến đây kêu oan chặn xe và thiếu chút nữa đã đâm đầu vào xe của bí thư Vương, rõ ràng đây là sơ sót của bảo vệ văn phòng huyện ủy, chính Trương Thanh Vân hắn cũng có liên quan. Vì vậy khi điện thoại vừa thông thì Trương Thanh Vân đã lập tức nói lời xin lỗi:

- Bí thư Vương, công tác của chúng tôi có sai sót đã làm anh phải sợ hãi, chút nữa tôi nhất định sẽ xem xét lại văn phòng huyện ủy, đặc biệt là nhóm bảo vệ...

- Ha ha, Thanh Vân, cậu nói quá lời rồi, đây chẳng qua chỉ là một vấn đề ngoài ý muốn mà thôi. Nhưng phòng văn thư có rất nhiều vấn đề quan trọng khó giải quyết, cậu cũng không được phớt lờ, đừng để đến khi mọi chuyện vỡ lỡ ra thì rất khó khăn.

Vương Bình cười nói, giọng điệu của câu nói sau cùng rất nghiêm túc.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân lập tức biến đổi, lời nói của Vương Bình tuy khá hời hợt nhưng rõ ràng có rất nhiều ý nghĩ, xem ra Trương Thanh Vân hắn ngăn chặn những tài liệu về Dịch Tiền Tiến đã làm người khác chú ý.

- Vâng, vâng! Bí thư Vương đã ra chỉ thị thì chúng tôi nhất định phải làm tốt phần công việc này.

Trương Thanh Vân vội vàng nói.

- Có thể nhận thức được sự quan trọng của vấn đề thì rất tốt, tôi cũng không thể phân công quản lý được, chỉ tùy tiện nói vài lời mà thôi. Tôi rất tin tưởng vào năng lực của cậu.

Vương Bình nói xong thì lập tức cúp điện thoại.

Trương Thanh Vân khẽ cắn môi rồi chau mày, ý tứ của Vương Bình đã rất rõ ràng, nếu làm ùn tắc con đường của nhân dân thì chính mình sẽ không thể nào gánh chịu được, chuyện liên quan đến Dịch Tiền Tiến bắt buộc phải báo cáo lên trên.

Đúng lúc này lại có người gõ cửa, Trương Thanh Vân nói mời vào thì Vương Đào đã cúi đầu tiến vào trong. Xem ra hắn đã biết được tin tức hôm nay, biết đám bảo vệ của huyện ủy có sai sót nên đến đây nhận tội.

- Anh sao chép những văn bản này ra vài phần rồi đưa đến cho các lãnh đạo có liên quan.

Trương Thanh Vân dùng giọng không còn sức lực nói, hắn cầm lấy những tài liệu của phòng văn thư liên quan đến Dịch Tiền Tiến ném lên mặt bàn.

Vương Đào trở nên sững sờ, mình tạo ra sai sót như vậy mà Trương Thanh Vân không nói một lời, chẳng lẽ hắn đổi tính rồi sao? Vì sao lại muốn Vương Đào hắn đi đưa tài liệu? Không phải có cái nhìn gì khác lạ với mình đấy chứ? Vì vậy mà Vương Đào trở nên lúng ta lúng túng.

- Anh còn đứng ngây ra đó làm gì? Nhanh tay thôi, sáng nay đã có chuyện xảy ra, người đến kêu oan thiếu chút nữa đã đụng vào xe lãnh đạo, anh có biết vấn đề này ảnh hưởng rất tiêu cực không?

Trương Thanh Vân đứng dậy khẽ quát, cuối cùng cũng nói lời phê bình Vương Đào.

Trương Thanh Vân mở miệng mắng thì Vương Đào mới cảm thấy thả lỏng. Hắn đã biết rõ Trương Thanh Vân, với tính tình của người này thì mắng người là vẫn coi nhau như người nhà. Trong văn phòng huyện ủy thì Vương Đào hắn và Trương Thiến là hai người bị Trương Thanh Vân mắng nhiều nhất, nhưng kẻ nào cũng biết Vương Đào và Trương Thiến là hai người ở gần Trương Thanh Vân nhất. Text được lấy tại Truyện FULL

Nghĩ lại thử xem, chủ nhiệm Trương rất khách khí với Đỗ Khải và Trâu Tuấn, nhưng kết quả là hai kẻ này chỉ biết đứng dựa vào tường, chỉ cần Chủ nhiệm Trương nói một câu thì lập tức đưa hai kẻ kia tiến vào lãnh cung. Bọn họ đang ngồi bỏng mông trong văn phòng và không có việc gì làm, Vương Đào vừa nghĩ đến đây thì lập tức cảm thấy chính mình được cổ vũ, hắn nhận lấy văn kiện rồi vội vàng chạy đi xử lý.