Trương Thanh Vân đưa tay nhìn đồng hồ, tối nay Biện Huy Hoàng hẹn ra ngoài dùng cơm, thời gian là bảy giờ. Đúng lúc này Chu Truyền Phương lại gõ cửa tiến vào, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc:

- Bí thư Trương, khu Hồng Ngọc Khê truyền đến tin tức, nói rằng những nông dân trồng cam gây náo loạn.

Chu Truyền Phương do dự một chút rồi nói:

- Nghe nói nhà máy cam Tân Thái chuẩn bị di dời sang thị trấn Thanh Hà, nông dân trong khu Hồng Ngọc Khê ngăn cản bọn họ di dời, vì vậy giữa hai bên xảy ra xung đột.

- Ừ!

Trương Thanh Vân gật đầu nói:

- Chủ tịch Đàm có biết chuyện này không?

- Biết, anh ấy biết rõ! Hôm nay chủ tịch Đàm đang nghiên cứu tình hình ở khu Hải Loa, ở ngay bên cạnh khu Hồng Ngọc Khê, vì vậy anh ấy đã đi sang xem xét tình hình. Đồn công an thị trấn Nguyệt Toàn cũng đã phái người chạy đến.

Chu Truyền Phương nói.

- Anh sắp xếp lại vài thứ, chút nữa sẽ theo tôi đi tham gia một bữa tiệc, à, đưa những tư liệu về nhà máy cam Tân Thái cho tôi.

Chu Truyền Phương chợt trở nên sững sờ, sự bình tĩnh của Trương Thanh Vân nằm ngoài dự đoán của hắn. Lúc này hắn bắt buộc phải liên tục gật đầu rồi lui ra ngoài.

...

Hồng Tinh được xem là khách sạn tốt nhất trong thị trấn Nguyệt Toàn, hôm nay Biện Huy Hoàng mặt mũi ửng hồng đứng trước cửa khách sạn.

Một chiếc Santana chậm rãi chạy đến, Biện Huy Hoàng nở nụ cười tiến lên chào đón, Trương Thanh Vân và Chu Truyền Phương lần lượt xuống xe.

- Giám đốc Biện, chú có vẻ rất vui, chắc chắn chuyện làm ăn có gì đó thuận lợi.

Trương Thanh Vân cười nói.

- Bí thư Trương, anh cứ nói quá, chỉ là làm ăn nhỏ mà thôi.

Biện Huy Hoàng dùng giọng khoa trương nói, trước mặt người ngoài hắn cũng không dám tỏ ra quá mức thân cận Trương Thanh Vân. Lúc này Biện Huy Hoàng cũng tiến lên chào hỏi Chu Truyền Phương.

- Bí thư Trương, chủ nhiệm Chu, rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong, đều đang chờ hai anh đại giá quang lâm.

Ba người Trương Thanh Vân cùng nhau đi lên một gian phòng trên lầu hai khách sạn Hồng Tinh, lúc này trong phòng cũng đã có Biện Hoa và vợ Biện Huy Hoàng chờ sẵn. Trương Thanh Vân thầm thở ra một hơi, may mà Ngải Gia không đến đây, nếu không Trương Thanh Vân hắn sẽ chẳng biết xử lý thế nào cho phải.

- Mời ngồi, mời hai anh ngồi. Bí thư Trương, chủ nhiệm Chu, lần này tôi phải cám ơn anh, bí thư Trương, nếu không phải anh giúp tôi một khoản vay ba triệu thì đúng là đau đầu nhức óc vì tài chính. Lúc này tất cả tiền bạc của cải của tôi đều đã đổ vào trong nhà xưởng rồi.

Biện Huy Hoàng nói với vẻ mặt chân thành.

Sau đó Biện Huy Hoàng lại hạ giọng nói:

- Còn có một tin tức tốt khác, nguồn tiêu thụ mứt cam đã có, một công ty thực phẩm trên tỉnh đã đồng ý ký hợp đồng năm mươi tấn.

- Tốt, nếu nói đến chuyện kinh doanh thì chú mới là người có kinh nghiệm nhất, xem ra đầu tư lần này sẽ không bao lâu nữa có ngay kết quả. Đây cũng không phải là vấn đề của riêng chú, là vấn đề của tất cả nông dân trong huyện Ung Bình chúng ta. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Trương Thanh Vân cười nói.

Biện Huy Hoàng thầm cảm ơn Trương Thanh Vân, khi hắn mới từ tỉnh trở về thì lập tức ôm lấy danh tiếng xí nghiệp cấp huyện. Hắn là người khôn khéo, tất nhiên sẽ biết rõ lợi hại của cấp bậc nhưng đồng thời cũng biết rất phỏng tay, nếu Trương Thanh Vân có ý kiến gì với mình thì rõ ràng được không bù mất.

Nhưng lúc này Trương Thanh Vân nói như vậy đã làm cho Biện Huy Hoàng cảm thấy yên tâm, hắn sao không cảm động rơi nước mắt cho được? Trong lòng Biện Huy Hoàng đã sớm có tính toán, Trương Thanh Vân có một trăm ngàn đồng cổ phần nhà xưởng, đến cuối năm chia hoa hồng nhất định phải làm sao cho tốt. Tất nhiên nếu không có Ngải gia bên kia thì Trương Thanh Vân cũng sẽ không làm việc bận rộn vì Biện gia làm gì cho mệt.

Trương Thanh Vân và Biện Huy Hoàng trò chuyện vui vẻ với nhau làm Chu Truyền Phương ở bên cạnh phải cảm thấy run sợ. Xem ra bí thư Trương cũng không giống như lời người đồn đại, không phải chẳng biết gì đối với vấn đề cây cam, sợ rằng bí thư Trương đã sớm tính toán trước mọi thứ từ lâu rồi.

Chu Truyền Phương nghĩ như vậy mà thầm cảm thấy may mắn, may mà hắn không lộn xộn. Kim Luận Thư đã đi lên huyện ủy, Chu Truyền Phương ở lại vốn định ổn định đội ngũ nhưng xem ra bí thư Trương không giống với những gì hắn đang tưởng tượng, sau này mỗi bước tiến của Chu Truyền Phương phải cực kỳ cẩn thận.

- Bí thư Trương, tôi mới xây dựng thêm nhà máy, hơn nữa cũng sắp khánh thành, chuẩn bị phát lễ ăn mừng, cũng cần có anh cắt băng khánh thành. Anh xem...

Biện Huy Hoàng khẽ nói.

Trương Thanh Vân gật đầu, hắn đang định mở miệng thì trong lòng khẽ động nói:

- Được, cháu sẽ xem xét vấn đề này, nếu cháu không đến thì chủ tịch Đàm cũng sẽ đến. Dù sao thì xí nghiệp của chú cũng là cấp huyện, đảng ủy thị trấn Nguyệt Toàn tất nhiên sẽ phải đi cổ động, nhưng lúc này là đầu năm, rõ ràng vẫn còn rất lâu xí nghiệp mới khởi công.

- Đúng vậy, đúng vậy, nhưng dù sao cũng phải chuẩn bị trước mới tốt.

Sau khi bữa cơm kết thúc thì Trương Thanh Vân vội gọi điện thoại thông báo cho Vũ Đức Chi, hắn báo cáo vấn đề nhà xưởng của Biện Huy Hoàng sắp khánh thành. Trương Thanh Vân hy vọng Vũ Đức Chi có thể bỏ ra chút thời gian xuống thị trấn Nguyệt Toàn thị sát, đồng thời cũng tiện tay cắt băng khánh thành cho Biện Huy Hoàng. Vũ Đức Chi cũng thuận miệng đồng ý, lời nói của lão lộ rõ sự khuyến khích, lão nói chỉ cần vấn đề gì liên quan đến cây cam cũng đều có thể tìm chính mình để giải quyết.

Sau khi cúp điện thoại thì Trương Thanh Vân thầm cười lạnh, mình vừa đến thị trấn Nguyệt Toàn thì đã có nhà máy muốn dời đi, hắn không tin trong vấn đề này không liên quan gì đến Vũ Chí Cường. Vũ Đức Chi không có khả năng không nghe thấy, nhưng lão lại không thèm nhắc đến, rõ ràng giết người không thấy máu.

- Bí thư Trương, anh muốn...

Chu Truyền Phương dùng giọng cẩn thận nói, rõ ràng hắn cảm thấy rất khó hiểu vì vấn đề Trương Thanh Vân kêu gọi Vũ Đức Chi đến thị trấn Nguyệt Toàn cắt băng khánh thành. Điều này không phải đang gián tiếp cổ vũ Đàm Vân Quốc sao? Chẳng lẽ Trương Thanh Vân không biết Đàm Vân Quốc là người của Vũ Đức Chi?

Trương Thanh Vân khoát tay nói:

- Chủ nhiệm Chu, ông chủ của nhà máy cam Tân Thái là ai?

- Người này là Hầu Quân, không phải là người thích hợp làm chuyện lớn. Trước kia người này thường đối đầu với Biện Huy Hoàng, có lẽ lần này thấy giám đốc Biện đầu tư quá mạnh, hơn nữa Hầu Quân sợ rằng sẽ không cạnh tranh được với Biện Huy Hoàng nên mới tính đường đi đến thị trấn Thanh Hà. Trời muốn mưa nhưng cô nương lại muốn tái giá, thị trấn Nguyệt Toàn chúng ta thiếu một xí nghiệp Tân Thái thì cũng không có vấn đề gì lớn, anh cũng đừng nên quá đặt nặng trong lòng.

Chu Truyền Phương dùng giọng khôn khéo nói.

- À!

Trương Thanh Vân từ chối không cho ý kiến, Chu Truyền Phương này dù có chút nịnh nọt nhưng cũng là người nhạy bén, khứu giác chính trị cũng rất tuyệt. Xem ra vị trí chủ nhiệm văn phòng đảng ủy này cũng không cần thay đổi, cứ xem như khảo sát cán bộ.

- Không cần phải đứng đây, chúng ta mau lên xe trở về.

Một lúc lâu sau Trương Thanh Vân mới mở lời, vẻ mặt hắn dần trở nên âm trầm. Hắn có một loại dự cảm, nhà máy Tân Thái di dời cũng chỉ là bắt đầu mà thôi, sau này chắc chắn còn nhiều vấn đề chấn động khác. Lúc này Trương Thanh Vân để cho Vũ Đức Chi đến chính là muốn kích thích đám người kia, để bọn họ nhanh chóng chuyển động, có bất kỳ hành động gì cũng mau chóng đưa ra, cũng đừng nên che giấu.

Trương Thanh Vân làm như vậy để người ta biết rõ ai mới là quán quân, khi chính hắn vừa mới nhận chức, khi chưa kịp phân công rõ ràng thì không nên xảy ra rối loạn. Nhưng nếu đã không thể không rối loạn thì Trương Thanh Vân hắn muốn kéo tất cả sâu bọ bò ra, chỉ như vậy mới nhìn rõ manh mối bên trong.

...

Hôm nay trong trụ sở thị trấn Nguyệt Toàn, Vũ Đức Chi đang tiếp kiến tất cả các thành viên ban ngành đảng ủy và chính quyền. Trong văn phòng ngồi hơn hai mươi người, hội nghị lần trước Trương Thanh Vân đã quen mặt được vài người, hắn rất có ấn tượng với một vị phó chủ tịch tên là Lý Kinh. Người này là kẻ phụ trách các công trình thủy lợi, năm ngoái còn đi đến văn phòng huyện ủy đảm nhận vài công việc, còn những người khác đều là gương mặt mới.

Hội nghị lần này do Đàm Vân Quốc chủ trì, ngay từ đầu Vũ Đức Chi sẽ không tránh khỏi nói vài câu cổ vũ tất cả mọi người. Tất nhiên trọng tâm của hội nghị hôm nay chính là xây dựng phát triển kinh tế, mà vấn đề cây cam mới là quan trọng nhất.

Người được sắp xếp báo cáo bên thị trấn Nguyệt Toàn chính là Lưu Quốc Đống, những gì hắn nói ra đều là lời khách sáo, những lời tự tán dương. Vũ Đức Chi nghe thấy mà liên tục nhíu mày.

- Nếu dựa vào báo cáo của bí thư Lưu thì hình như vấn đề cây cam ở thị trấn Nguyệt Toàn đã trở nên cực kỳ tốt đẹp. Tôi cũng không tin tất cả các xã thị trấn khác trong huyện Ung Bình đều gặp vấn đề mà thị trấn Nguyệt Toàn lại tuyệt vời như vậy.

Vũ Đức Chi lạnh lùng nói.

Vũ Đức Chi giội xuống một gáo nước lạnh làm tất cả mọi người trong phòng đều câm như hến, rõ ràng bí thư Lưu đang vuốt mông ngựa đã chuyển thành vỗ đùi ngựa.

- Đàm Vân Quốc, anh nói tôi nghe, tôi chỉ muốn được nghe vấn đề cần giải quyết, không muốn nghe những lời tự tán dương.

Vũ Đức Chi nghiêm mặt nói.

- Cái kia...Điều này...

Đàm Vân Quốc trở nên lắp bắp, khoảnh khắc sau ánh mắt chợt xoay chuyển rồi ổn định tâm thần nói:

- Phải nói là vấn đề sản xuất và tiêu thụ cam của chúng tôi phát triển khá tốt nhưng cũng không thiếu những vấn đề phát sinh. Hai ngày trước có một nhà máy cam muốn di dời, tôi cũng phải kiểm điểm trong vấn đề lần này, rõ ràng là chính tôi công tác không tốt.

Đàm Vân Quốc nói đến đây thì lập tức thay đổi giọng điệu, hắn nhìn về phía mọi người rồi nghiêm túc nói:

- Chuyện nhà máy di dời tôi cũng nghe được vài lời, bọn họ nói rằng vì thị trấn Nguyệt Toàn thay đổi bí thư đảng ủy nên không sinh ra lòng tin...

- Câm mồm!

Vẻ mặt Vũ Đức Chi lập tức phát lạnh, lão quát:

- Kẻ nào nói ra những lời như vậy? Không phải là Đàm Vân Quốc anh đấy chứ? Tôi thấy người tình nghi nhất của những lời nói này chính là Đàm Vân Quốc anh, nếu không những cán bộ cấp dưới sao có gan như vậy? Đồng chí Trương Thanh Vân vừa mới đến nhận chức, cậu ta còn chưa quen thuộc tất cả cán bộ trong thị trấn Nguyệt Toàn, thậm chí còn chưa đưa ra chỉ thị nào khác, như vậy thì nói thế nào? Hoàn toàn đều là nói bậy.

Đàm Vân Quốc vã mồ hôi lạnh, hắn không ngờ mình muốn ngấm ngầm hại người thì Vũ Đức Chi đã có phản ứng dữ dội như vậy, vì vậy mà khoảnh khắc này Đàm Vân Quốc không hiểu rõ ý đồ của Vũ Đức Chi. Đàm Vân Quốc hắn hôm nay đã nói sai lời nên cực kỳ xấu hổ.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân trở nên lạnh lẽo, trong lòng càng trở nên cứng nhắc. Đàm Vân Quốc rõ ràng không có ý ẩn giấu, Vũ Đức Chi vừa đến thì Đàm Vân Quốc đã muốn phóng lên trời. Rõ ràng Đàm Vân Quốc không biết rằng nhà máy chuyển đến Thanh Hà thì người khác nói đến Trương Thanh Vân thì ít nhưng nghi ngờ Vũ Chí Cường lại rất nhiều. Có một số việc có thể làm nhưng không thể nói, Đàm Vân Quốc quýnh quáng không biết che đậy miệng lưỡi, vì vậy khó trách Vũ Đức Chi trở nên tức giận.

- Quyết định điều đồng chí Trương Thanh Vân xuống đảm nhiệm chức vụ bí thư thị trấn Nguyệt Toàn đã được lãnh đạo huyện suy xét rất cẩn thận, lãnh đạo cũng coi trọng năng lực và thái độ công tác của đồng chí Trương Thanh Vân, các anh cần phải cùng nhau đoàn kết để đồng chí bí thư hoàn thành tốt nhiệm vụ. Nếu mọi người cùng hợp sức đối phó với tình cảnh nguy hiểm trước mắt thì tôi tin các ban ngành và nhân dân thị trấn Nguyệt Toàn sẽ hoàn toàn có năng lực vượt qua giai đoạn khó khăn này...

Vũ Đức Chi chậm rãi thở ra một hơi, lão không để ý đến Đàm Vân Quốc mà liên tục nói ra rất nhiều lời liên quan trực tiếp đến Trương Thanh Vân.

Vẻ mặt Trương Thanh Vân cũng dần trở nên bình tĩnh, hắn đã thấy Vũ Đức Chi đang gánh chịu áp lực rất lớn, lão cũng không hy vọng lãnh đạo các ban ngành trong thị trấn Nguyệt Toàn đấu đá lẫn nhau. Nếu muốn đâm đao sau lưng thì hoàn toàn có thể, nhưng những lời nói ảnh hưởng đến đoàn kết như Đàm Vân Quốc thì tuyệt đối không được phép.

Sau khi hội nghị kết thúc thì Vũ Đức Chi muốn đến cắt băng khánh thành cho xí nghiệp của Biện Huy Hoàng, Trương Thanh Vân thì nói mình cần phải làm quen với công tác nên không cùng đi với Đàm Vân Quốc, hắn lái xe chở theo Chu Uyển Dung đến khu vườn trồng cam.