Trần Tế Nguyệt xoa xoa đầu mày, âm thầm thở dài.

Chớp mắt đã một tháng trôi qua, làm chủ nhà, hắn đáng lẽ ra nên đi thăm hỏi Thập Thất nương tử… Mặc dù đây là chuyện nữ quyến nên làm.

Đáng tiếc mẫu thân hắn mất sớm, lại không có tỷ muội, hắn chưa lấy vợ. Đừng nói là tỳ nữ, ngay cả một ma ma cũng không có. Hắn vẫn luôn kế thừa và thi hành tác phong mộc mạc của Mặc gia, trừ dăm ba Bộ khúc giúp đỡ xử lý nội ngoại, những chuyện tùy thân hắn đều tự mình làm.

Rốt cục cũng có thêm chuyện mới làm loãng đi tin tức Trần Thập Thất lên kinh: vài con cháu của gia tộc huân quý rãnh rỗi sinh nông nỗi, vì chọi gà mà đánh nhau, cuối cùng từ ‘đơn đả độc đấu’ diễn biến thành quần ẩu (đánh hội đồng), phát triển quy mô lớn, chết hết mấy tên gia bộc, sau đó cảm thấy bị mất mặt mũi, nháo lên đến Đại Lý Tự.

Nói đến cũng rất đơn giản, nhưng Thôi quan của Đại Lý Tự là hắn đây thẩm vấn đám con cháu thế gia chỉ biết chửi tục oang oang khoe khoang gia môn quyền quý kia, thực sự hỏi không ra cái căn nguyên gì, cuối cùng vẫn là hắn mang theo người đi điều tra cẩn thận hết một tháng mới có kết quả.

Lời đồn đại ly kỳ hoang đường, phiên bản nào cũng có, thậm chí còn nói có liên quan đến vài vị quan. Hắn mệt phải biết, tâm mệt nhưng cũng không phải thế liền xong, còn phải tiếp tục điều tra. Chỉ là có thể được một lúc nghỉ xả hơi, tranh thủ gọi Kim Câu tới hỏi một chút.

Hiện tại, cả tinh thần và trạng thái của hắn không thích hợp nói chuyện sắc bén cùng Trần Thập Thất… miễn cho mình bị đánh cho nội thương thậm chí thổ huyết là không đáng.

Mặc dù biết, Hải Ninh Hầu phụng chỉ ở nhà “Dưỡng bệnh”, công chúa phụng chỉ ở lại trong cung, tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì… Nhưng đối với Trần Thập Thất, hắn thực sự có loại cảm giác sợ mất vía. Im lặng không tiếng động dẫn nổ sấm sét cách cả ngoài ngàn dặm, tính toán lòng người chính xác đến tinh chuẩn, tính kế cao rộng, tâm cơ càng sâu không lường được.

Mây mưa thất thường, tuy nhiên lại hoàn toàn không quan tâm đến.

Nhưng đáng chết là, làm như vậy liền thoát khỏi lòng bàn tay hắn. Điều kiện trao đổi của Cự Tử Nam Trần mặc dù có chỗ lấp liếm, nhưng bọn họ cũng hiểu ý. Mặc dù là hoàng thân quốc thích, nhưng làm cho hai người kia bị chết lại một cách tự nhiên cũng bất quá có ít nhất trên cả trăm cách, Bắc Trần bọn họ còn chưa đến mức ngay cả chút khả năng ấy cũng không có.

Nhưng hiển nhiên, Trần Thập Thất có tự có quyết định của nàng ta.

Thật phiền toái.

Vụ ám sát lần đó đối với Bắc Trần mà nói là chuyện vô cùng mất thể diện, Nam Trần lại gióng trống khua chiêng giúp đỡ lớn như vậy, kỳ thật là một loại thái độ khinh miệt.

Thật thật phiền toái mà.

“Kim Câu còn chưa tới sao?” Ngữ khí của hắn không tốt lắm.

“Hồi bẩm thiếu chủ, có thuộc hạ.” Kim Câu cung kính đi vào hành lễ.

Trần Tế Nguyệt vẻ mặt nghiêm túc, ra hiệu cho Kim Câu ngồi xuống, nàng cũng yên lặng ngồi xuống, nhưng rõ ràng có chút không quen. Nhanh thế sao? Trần Tế Nguyệt có chút ngoài ý muốn, hầu hạn hắn mười mấy năm đều lưng cao tướng thẳng, đến bên người Trần Thập Thất chưa được bao lâu, liền bị xoay thành thói quen của hạ nhân?

Kim Câu nhìn Trần Tế Nguyệt, vẻ mặt hắn thả lỏng một chút, gật đầu một cái, Kim Câu liền nhất nhất báo lại tất cả hành tung tháng này của Trần Thập Thất.

Bộ khúc không phải là n bộc, đối với Bắc Trần Hiệp Mặc mà nói, hoặc giả là cả Cự Tử vốn có địa vị cao quý, lời nói là mệnh lệnh tuyệt đối, vậy mà đối đãi với chư Bộ khúc vẫn khá tôn trọng. Chư Bộ khúc hầu hạ Cự Tử, là quân thần chi nghĩa, cho nên là thuộc hạ, là phụ thần. Mà trong chư Bộ khúc, đều xem nhau thân thiết như huynh đệ.

Kim Câu Thiết Hoàn tuy là nữ tử, nhưng nguyên bản vẫn là một trong những Bộ khúc hầu hạ Cự Tử. Trần Tế Nguyệt thấy Kim Câu ẫn nhẫn lại thông tuệ, Thiết Hoàn tính cách tuy qua loa lại võ nghệ cao cường, mới ủy khuất phái hai người họ đi làm tỳ nữ cho Trần Thập Thất.

Ủy khuất cũng không phải ủy khuất, chỉ là thoạt nhìn thấy nhanh bị người ta lừa đi mất.

Ít nhất ngay cả Kim Câu vốn thông tuệ mở miệng ra nói về Thập Thất nương tử đều mang theo khâm phục và kính trọng.

Lại nói, Trần Thập Thất tựa hồ đã yên tĩnh lại rồi. Cách ba ngày đi thăm thiếu phu nhân Quý Kỳ nương một lần, cách mười ngày đi gặp An vương phi một lần. Tất cả bái thiếp thỉnh xem bệnh của những phu nhân nhà quan khác đều một mực khéo léo từ chối, ngay cả gia quyến của con cháu Nam Trần ở kinh thành cũng không thường lui tới.

Vậy thời gian còn lại nàng ta làm gì ở đâu?

Xem bệnh.

Đầu tiên là có một thô sử ma ma của phủ Bách Thắng Hầu đột nhiên chạy tới quỳ dập đầu, cầu xin Thập Thất nương tử đi khám cho con gái của bà ta, hoàn toàn không màng đến tiếng khiển trách của ma ma quản sự dẫn đường. Kết quả Thập Thất nương tử còn thật sự đồng ý, Kim Câu Thiết Hoàn lại sợ là cạm bẫy âm mưu gì, xem kỹ trong trong ngoài ngoài, thực sự chỉ là một gian phòng cũ nát của hạ nhân, với một thiếu nữ tiều tụy như gần chết nằm trên giường chỉ biết khóc.

Nhưng đó là căn bệnh gì? Không biết. Kim Câu Thiết Hoàn đều bị đuổi ra ngoài canh chừng, chờ nương tử đi ra, Thiết Hoàn nhịn không được hỏi, Thập Thất nương tử chỉ nhàn nhạt nói, “Thầy thuốc nên kiêng kị vì bệnh nhân.” (sợ nói ra không lành bệnh được), sau đó thu 10 đồng của thô sử ma ma nọ.

Sau đó? Sau đó thì tốt rồi. Thô sử ma ma bị ăn một trận hèo kia, mang theo con gái nét mặt đã ngày càng có sức sống, mỗi khi Thập Thất nương tử xuất nhập phủ Bách Thắng Hầu, đều quỳ ở bên đường dập đầu tạ ơn. Vẫn là Thập Thất nương tử nói với họ, chính mình còn chưa chết, không nhận nổi mới xem như là xong việc.

Đám gia đình tôn quý thì đều có quan hệ thông gia dây mơ rễ má, đương nhiên hạ nhân cũng theo đó mà cũng như vậy. Không bao lâu, có một ma ma của nhà khác, cũng sợ hãi rụt rè đến gõ cửa cầu y. Nương tử hỏi triệu chứng bệnh, có cho Kim Câu Thiết Hoàn nghe, lại đuổi các nàng ra ngoài.

Nhưng hơn phân nửa đều không quan tâm hạ nhân xuất nhập từ nhà cao cửa thấp nào, thực sự tới cửa chẩn trị. Kim Câu Thiết Hoàn thông thường chỉ có thể giữ cửa, không biết là bệnh gì, cũng không biết nương tử chữa trị ra sao, nhưng chữa trị lại rất nghiêm túc và hiệu quả, cứ như thế miệng nọ lại truyền đến tai kia, cơ hồ đã trị khắp hơn nửa kinh thành, từ nô bộc chốn nhà cao cửa rộng đến bình dân bách tính.

“Bình dân bách tính?” Trần Tế Nguyệt có chút mơ hồ, ngươi nói chữa bệnh cho những hạ nhân nhà cao cửa rộng thì còn có chút đạo lý, thi ân tại lúc nguy nan, đám hạ nhân nhà quyền quý kia kỳ thực có mạch quan hệ rất rộng có thể cung cấp chỗ lợi dụng. Nhưng bình dân bách tính có tác dụng gì?

Kim Câu rùng mình, “Thiếu chủ, Thập Thất nương tử mặc dù tự nói mình chỉ là trầm mê y đạo, trên thực tế là tâm địa Bồ Tát. Cũng không sai…”

Nữ nhân xảo trá gian hoạt này! Thật sự đã đem Bộ khúc trung thành nhất của Bắc Trần họ lừa đi rồi!

Trần Tế Nguyệt hít sâu một hơi, tận lực giữ bình tĩnh nói, “Nói tiếp.”

Kim Câu lại lấm lét liếc hắn một cái, hại hắn buồn bực mà trách mắng. “…Lúc đầu, là một nhà đồ tể. Cái nhà kia… Thuộc hạ đều cảm thấy không bước chân vào được, nơi nơi là máu me nội tạng, bẩn cực kỳ, ngay cả trên mặt đất đều dính đầy mỡ, Thập Thất nương tử lại thản nhiên như không đi qua. Vốn thuộc hạ muốn ngăn…”

Nàng xuất hiện vẻ mặt vừa ủ rũ lại xấu hổ, “Nương tử quay đầu lại hỏi thuộc hạ, ‘Kiêm Ái là gì?’ thuộc hạ thẹn không thể nói thành lời.” (Kiêm Ái này mình có giải thích ở chương 1 rồi nhé.)

Trần Tế Nguyệt á khẩu không nói được gì, chỉ chốc lát sau mới buồn bực nói: “Ngươi thật sự đã làm chuyện đáng thẹn, nhưng biết tự suy ngẫm lại, thì cũng thôi đi. Sau đó thì sao? Vẫn là chữa trị một cách khó hiểu sao?”

Kim Câu thu lại tâm tình, “Lần đó có vẻ phiền phức hơn, Thập Thất nương tử tự mình xem bệnh thật lâu, còn trở về vẽ một bản vẽ, nhờ đi làm một con dao khắc bằng bạc tinh tếi>(dao mổ đó ạ), còn có một dụng cụ kỳ quái, phối dược sắc thuốc, chuẩn bị hết mười ngày mới trở lại đó.”

Nàng liếc trộm Trần Tế Nguyệt nhìn như có điều suy nghĩ, nhỏ giọng nói: “Thuộc hạ lần này làm trái với lời nương tử dặn… đứng hơi gần chút. Loáng thoáng nghe được nương tử nói: ‘chẳng qua chỉ là ‘thì nữ’, sẽ không đau đâu, hơn nữa có thể an tâm xuất giá’.”

Trần Tế Nguyệt cảm giác giống như trên đầu bị bổ một tia sét, ầm ầm vang dội.

Nhìn Kim Câu vẻ mặt mông lung, đại khái không hiểu là ý gì. Nhưng hắn lại biết…

Thạch nữ!

(*Thạch nữ: phụ nữ có cơ quan sinh dục bị dị dạng, đa phần là bị thiếu hoặc bị hẹp, đây là dị tật bẩm sinh, những người mắc phải đa phần sẽ bị vô sinh.)

Lúc hắn vừa mới nhậm chức Thôi quan, có hai nhà quan náo lên Đại Lý Tự, một phu nhân tuổi còn trẻ thắt cổ tự tử, cha mẹ không cam lòng, cha mẹ chồng ủy khuất, cuối cùng gây huyên náo ầm ỹ, Ngỗ tác không dám nghiệm thân, cuối cùng phải mời một bà đỡ có gan lớn đến nghiệm thi.

Cuối cùng nghiệm ra là thạch nữ, phu nhân nhà mẹ đẻ lập tức bất tỉnh ngay tại chỗ. Vụ án kia hòa giải trong âm thầm, không giải quyết được gì.

Theo như lời bà đỡ nói, đây là bệnh bất trị, không chỉ không thể sinh con đẻ cái, hơn nữa thông thường sống không lâu được.

“Có trị được không?” Thanh âm của hắn có chút thều thào.

Kim Câu mặc dù không biết cái gì là “thì nữ”, nhưng nhìn thiếu chủ có lẽ là biết, hơn nữa còn là bệnh rất nghiêm trọng, không thể nói với ai, may mắn nàng ngay cả Thiết Hoàn cũng không dám nói.

“Trị được ạ, thật sự là trị được.” Kim Câu gật đầu lia lịa, “Tiểu nương tử nhà đồ tể kia từ nhỏ đã đính hôn, biết được bệnh này liền sống chết không chịu gả, kiên quyết muốn từ hôn. Nhưng vị lang quân làm thợ mộc kia của nàng là một người có tình nghĩa, cắn chết không chịu buông. Bây giờ thì tốt quá rồi, hiện đang may đồ cưới, qua năm mới liền thành thân.”

“Tại sao?” Trần Tế Nguyệt mờ mịt tự lẩm bẩm, “Trần Thập Thất… Đây vốn là cơ hội cho cô nổi danh.”

Kim Câu có chút bất bình, “Nương tử không muốn được biểu dương a. Thập Thất nương tử nói, những nữ nhi đó thân mang bệnh tật, đã là điều đáng buồn rồi, thế nhưng cha mẹ người thân của họ vì họ mà đau thương cầu y hỏi dược, yêu thương họ như trân bảo, không vì chuyện họ là con gái mà coi như là chuyện vụn vặt, đó là đại hỉ, đại phúc cỡ nào. Nàng nói đó không phải là công lao của nàng, mà là công lao của người thân, của cha mẹ bọn họ.”

Nàng cúi đầu nói thầm, “Thiếu chủ… cứ xem Thập Thất nương tử là người xấu. Nàng tuy xuất thân Nam Trần, lại có khí khái của nhi nữ Bắc Trần Hiệp Mặc.”

Trần Tế Nguyệt đỡ trán. Hắn rốt cục đã lỗ mất một Bộ khúc trung thành nhất rồi… Nói không chừng là đã lỗ mất cả một đám rồi.

Đã biết là không nên giao dịch cùng với đám thư sinh Nam Trần bụng đầy đen tối kia rồi… lỗ đến rối tinh rối mù rồi! Hắn không hảo hảo viết một bức thư nhắc nhở cha hắn là không được rồi.