Nhưng ngay cả thời gian viết thư hắn cũng không có, lại bận rộn cả một tháng trời, mới đem chuyện xấu của đám công tử bột quần là áo lụa kia tra được đầy đủ tư liệu.

Dù sao cứ đưa lên trên hết, bên trên muốn xử thế nào thì xử, nên phạt bên nào thì phạt đi, không còn can hệ gì đến hắn nữa.

Chỉ mò được ăn no một bữa, ngủ ngon một giấc, sau đó… Sau đó hắn liền biết mình là một tên quỷ xui xẻo đáng chết rồi….

Họa phúc cùng đến, có tin tốt đương nhiên cũng có tin xấu.

Tin tốt là, thiếu phu nhân Quý Kỳ nương hoài thai đã tròn sáu tháng, đã khôi phục lại ‘bước đi như bay’, vả lại còn có thể đem thế tử gia quá ầm ĩ đá ra khỏi viện, thai khí vững như thái sơn, Trần Thập Thất đã chẩn đoán chính xác là nam thai.

Tin tức khó có thể phân loại là, Trần Thập Thất và ngự y xảy ra xung đột. Ngự y đối với phương thuốc của Trần Thập Thất khai, luôn bới lông tìm vết. Trần Thập Thất trước nay vốn luôn ôn hòa kính cẩn, lúc này lạnh mặt, “Đám đại phu không vượt qua nổi quy củ lễ pháp, quả nhiên là đám nho gia tầm nhìn hạn hẹp. Ta không có thời gian nhàn rỗi đi giáo dục cho đám ếch ngồi đáy giếng chỉ biết luồn cúi các ngươi.”

Ngự y đại nhân đương nhiên là nổi giận, ầm ỹ vài câu không chiếm được gì tốt, thẹn quá hóa giận, “Cái loại ‘tam cô lục bà’ như ngươi mà cũng dám xưng là đại phu?! Không phải ngươi cũng chỉ khám cho nữ nhân sao? Ngươi có vượt qua lễ phòng không?!”

Trần Thập Thất cực độ khinh miệt lườm ngự y một cái, “Đại phu khám cho nam tử có cả bể, còn thường xuyên trị không hết bệnh. Ta chuyên trị những bệnh nan y khó chữa cho nữ tử, vậy mà cũng có tám chín thành là trị hết. Làm người cũng phải chừa lại chút đường lui, tiểu đạo (chỉ người tầm nhìn hẹp) ngươi còn phải nuôi gia đình, chừa lại chút gạo cho các ngươi húp cháo cầm hơi đi.”

Ngự y mà thôi, tính tình lúc nào cũng luôn kiêu ngạo hơn người ta một chút, cho nên tức giận đến thổ huyết, phẩy tay áo bỏ đi, nghe nói không có gì đáng ngại lắm.

…Đồng hành khó tránh khỏi ghen ghét lẫn nhau, võ mồm mà thôi, hẳn sẽ không có chuyện gì… nhỉ?

Tin xấu là, Hải Ninh Hầu “đã khỏi bệnh” lại một lần nữa tiếp nhận Binh mã giám ở kinh thành, công chúa Nhu Nhiên cũng đã trở về phủ công chúa. Càng tệ hơn là, chuyện về Trần Bồi Hồi thời gian trước lưu truyền giữa đám quan gia quyền quý, đã nhiệt liệt lưu truyền trong đám bách tính, lại còn là phiên bản thật sự.

Đây rõ là chuyện bết bát nhất? Không đúng, chỉ có bết bát hơn. Hiện tại khi không còn nổi lên hai màn tạp kịch mới ra xôn xao nhất. Gì mà “Đánh giết kim chi” và “Giận trảm phò mã”. (kim chi: cành vàng, chỉ công chúa)

Mà cái người viết kịch kia cũng thông minh, đem chuyện xưa chuyển thành thời Hán triều, tình tiết cũng chia ra hai nửa. Bản “Đánh giết kim chi”, nhân vật phản diện là công chúa Hung Nô, độc chết vợ của bề tôi còn cướp con rể của bề tôi về làm chồng, sau này bị đại tướng quân Hán triều bắt được trong lúc loạn quân, biết được đây là ả nữ nhân rắn rết, bèn cột vào kim đình, để cho mọi người ném đá đến chết.

“Giận trảm phò mã” thì lại còn ghê gớm hơn, tân khoa trạng nguyên tham phú phụ bần được lọt vào mắt xanh của công chúa, ngầm ghìm chết thê tử mới cưới của mình, còn đem nàng treo lên xà nhà ngụy trang màn thắt cổ tự tử. Khủng khiếp, ông trời không nhìn được, giáng lôi đánh vỡ đoạn xà nhà, đốt cháy dây thừng, làm cho nữ tử đáng thương kia sống lại. Cuối cùng nữ giả nam trang, một đường ‘qua ải trảm tướng’ (liên tục vượt qua ải) mà trở thành Thám hoa lang, trong bữa tiệc Quỳnh Lâm yến trực tiếp ngăn kiệu vua kêu oan, thiên tử phẫn nộ, đem tên phò mã tham phú phụ bần mưu sát thê tử kia ra chém ngay tại chỗ.

Hay quá rồi, ngươi cứ cấm đi. Cấm chẳng phải là càng giấu đầu lòi đuôi sao? Lại không cấm thì sao? Hiển nhiên chính là ám chỉ quá rõ rành rành rồi a!

Đã làm quan trên triều thì luôn luôn sẽ có kẻ thù chính trị, công chúa Nhu Nhiên lại đặc biệt thích ôm thù. Thật vất vả công chúa và phò mã hòa thuận lại, cùng nhau đi dự tiệc, lại luôn luôn có những kẻ không hòa thuận nổi cố ý gảy ra hai vở kịch kia! Thế là công chúa không chịu nổi lật bàn, Hải Ninh Hầu ném chén trà lên sân khấu kịch, làm cho chủ nhà phát bực.

Không thể trêu vào thì vẫn có thể tránh được đúng không? Đương gia chủ mẫu nhà nào nào thông minh một chút lúc mời khách dự tiệc, thì sẽ “quên” phát thiệp mời đến đôi vợ chồng hiền này.

Trần Tế Nguyệt cảm thấy thật mệt mỏi, hơn nữa còn có cảm thụ tay không tiếp phải củ khoai lang phỏng tay.

Rõ là giỏi gây chuyện mà! Ngắn ngủi hai tháng! Nguyên bản chỉ có hai ba phần mười hận ý là có thể dẫn tới một tên thích khách, hiện tại hận ý đã hoàn toàn bứt phá… Tuyệt đối không phải một Binh mã giám của kinh thành, mà là cả tây đại doanh a!

Hắn day day đầu mày đến phát đau, cắn chặt răng quyết định đi Đại Lý Tự điểm danh, phải đi nhắc nhở Trần Thập Thất luôn xưng là “Cái gì cũng không làm”, kết quả lại đâm thủng thiên kia.

Nhưng vào Đại Lý Tự, vì cái chuyện xấu của đám công tử bột kia mà bị tầng tầng bắt bớ, người thì muốn hắn giấu chỗ này, kẻ thì ép hắn sửa chỗ kia. Dùng hết tâm cơ, đánh vô số ‘thái cực’, đợi đến lúc có thể thoát thân, trời đã tối mù.

Cái gọi là ‘nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt’*. Chờ hắn cưỡi ngựa chạy đến nơi ở của Trần Thập Thất, chỉ còn lại có mệt mỏi rã rời bất đắc dĩ, phát mãi không ra hỏa.

(*nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt: Tào Quế luận chiến 曹劌論戰) Sự chiến tranh, nói về dũng khí, (nghe) tiếng trống thứ nhất thì (quân) hăng hái, tiếng thứ hai lòng hăng hái giảm xuống, lần thứ ba thì hăng hái bay hết cả.)

Trăng đã treo lên cao, nàng đang ở hành lang thưởng thức một chậu bạch nguyệt quý trắng như tuyết (hoa hồng trắng). Đóa hoa lớn cỡ nắm tay, đẹp như mẫu đơn, hương thơm lan tràn, cành gầy yếu không đỡ nổi bông hoa, run rẩy hơi rũ xuống.

“Thiếu chủ còn chưa ăn cơm đúng không? Thiết Hoàn, nhắn phòng bếp chuẩn bị đi.” Trần Thập Thất quay đầu phân phó, sau đó chào Trần Tế Nguyệt, “Thiếu chủ làm quan vốn để tương lai dò đường cho Bắc Trần, thiết không thể lẫn lộn đầu đuôi, lăn lộn đến hư thân thể cũng không đáng.”

…Cho nên hắn mới ghét nói chuyện cùng nữ nhân này. Mỗi người ở trước mặt nàng ta đều giống như lưu ly vậy, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn xuyên thấu! Ngay cả lão cha hắn cũng phải luôn nổi cơn lôi đình, không để ý đến những lời giải thích hết lần này đến lần khác của hắn, kết quả lại bị nữ nhân mới gặp mặt có mấy lần này vừa mở miệng một cái liền nói toạc móng heo ra!

Hắn căn bản không muốn, cũng tuyệt đối không muốn tham thảo vấn đề này cùng nữ nhân của Nam Trần… Vốn chính là chuyện của Bắc Trần gia. Cho nên hắn rất khập khễnh lái đề tài, “Đây không phải là An vương phi đưa tới?”

“Ừm, phủ An Thân Vương sao tìm ra được chậu gốm thô ráp như thế… Nhưng cũng không có Bạch nguyệt quý xinh đẹp đến thế.”

Trần Thập Thất cũng khôn ngoan thuận theo nói, “Là ông cụ bán hoa ở chợ phía tây lén đưa tới… Vốn là muốn ném xuống liền chạy, thiếu chút nữa bị Bộ khúc nhà các ngài tưởng là thích khách mà đánh. Sớm đã nói với lão là không cần, kết quả chết sống muốn đưa. Ta liền nói với lão, quy định của ta là chỉ thu phí xem bệnh, nhưng hoa thực sự rất đẹp, ta rất thích, lão để ta mua lại đi. Người khác là ép giá, ta lại chỉ có thể tranh nhau tăng giá. Sau đó ta còn nói, 5 lượng bạc ta liền mua, sau này có bông nào đẹp mang đến ta lại mua, nếu không sau này ta phải đi vòng qua rồi, lão mới miễn cưỡng đồng ý, còn rất ngại ngùng nữa…”

“Cô xem bệnh cho ai?”

Trần Thập Thất im lặng một lúc: “Cháu gái lão. Kỳ thực chỉ là một căn bệnh nhỏ.” Chỉ là một vài vết nhọt bị lở loét có lớn hơn một chút, chỉ là làn da trông không được tốt lắm, ở vị trí cũng có hơi xấu hổ mà thôi. Uống vài thang thuốc điều dưỡng thể chất, rửa sạch mủ, cẩn thận chăm sóc thì tốt rồi.

Nhưng căn bệnh nhỏ kia, lại thường xuyên tái phát, lại làm cho cô gái kia và mẫu thân luôn ôm nhau mà khóc, cả nhà mờ mịt buồn thê lương. Đúng là tự mình dọa mình, đứa con gái ngoan ngoãn như vậy, làm sao có thể bị bệnh đường sinhục được. (tưởng là bệnh đường sinh dục, bệnh đó hay nổi mủ ở chỗ nhạy cảm)

Kỳ thực rõ ràng không phải vậy.

Vốn có một bụng đầy lời muốn mắng, nhưng nhìn nàng lộ ra vẻ mặt phiền muộn và không đành lòng kia, nghĩ muốn nuốt xuống cục nghẹn đã hoảng rồi, muốn mắng ra lại càng nghẹn hoảng hơn.

May mắn lúc này bữa tối đã bưng tới, bày dưới hành lang, hắn mượn cớ ăn cơm cố gắng nuốt vào. Chờ hắn dùng cơm xong, Kim Câu dọn xuống, chong đèn lên.

Cuối cùng cũng ngắm hoa chán chê xong, Trần Thập Thất đi tới ngồi ngay ngắn đối diện Trần Tế Nguyệt, “Thiếu chủ, ta cũng là con cháu Mặc gia. Ta cũng biết ‘ma đính phóng chủng lợi thiên hạ’ (không nề hà lao khổ làm lợi cho thiên hạ, một trong những lời dạy của Mặc gia) cho nên ta hành y không hỏi giàu nghèo. Nhưng lúc làm ‘lợi thiên hạ’, mang vào một chút tính kế riêng của ta, vẫn là có thể chứ?”

Kỳ thực đáng lẽ ra hắn nên phi thường ghét nàng. Nàng cái gì cũng có thể lợi dụng, lợi dụng sự bảo hộ của Bắc Trần, lợi dụng tính bao che khuyết điểm của Nam Trần, thậm chí lợi dụng cả tình cảnh đáng thương của chính mình… Lợi dụng tất cả thứ gì có thể lợi dụng.

Hắn đáng lẽ nên ghét nàng mới đúng.

Nhưng nàng ngồi đó, so với lúc mới gặp gỡ, tóc bạc càng nhiều, gần như không nhìn thấy một sợi tóc đen nào. Tuệ cực tất thương. (càng thông minh càng khổ nhiều)

Nàng không thích để kiểu tóc mái trước trán như những nữ tử trong kinh thành, mà đều chải ra sau để lộ ra vầng trán trơn bóng. Người con gái xinh đẹp nhỏ nhắn này, với vầng trán như ngọc này, nghe nói nàng đã từng là một thiếu nữ minh diễm (xinh đẹp rực rỡ), chính xác thì nhìn chung vẫn còn sót lại chút gì đó là minh diễm… Nhưng cũng chỉ là còn sót lại mà thôi.

Năm nay nàng mới hai mươi tuổi. Hai mươi thôi a, hai mươi tuổi hoa. Nhưng nhìn nàng, có nhìn mãi cũng gần như không tìm ra một cọng tóc đen nhánh, đôi con ngươi màu hổ phách dưới ánh trăng càng phát ra màu sắc nhợt nhạt, tiều tụy tái nhợt, chỉ còn sót lại một chút lệ ảnh.

Thực sự, không có cách nào ghét nàng được, thậm chí còn rất khó trách nàng.

Lặng yên một lúc lâu, Trần Tế Nguyệt mới giãn đầu mày, “Đánh người không đánh vào mặt, hai vở kịch kia… Căn bản là một chuỗi bạt tai liên hoàn, da mặt đều bị lột ra ném trên đất cho mọi người giẫm đạp rồi.”

“Chuyện đó thật sự là ngoài dự đoán.” Trần Thập Thất nhàn nhạt cười, “Ta cho rằng nhiều lắm là thuyết thư, kết quả người ta cầm đi hát hí khúc rồi.”

(* Thuyết thư: những câu chuyện xưa được kể lại thường kèm theo nhạc)

Trần Tế Nguyệt tức giận, “Là đường ca hay là đường đệ nào của cô làm?” Loại mánh khóe ác độc này, tuyệt đối là đám thư sinh Nam Trần kia tác quai tác quái.

Trần Thập Thất che miệng cười một lúc lâu, “… Không phải chỉ một người làm. Nghe nói sau khi ta xảy ra chuyện ở phủ Hải Ninh Hầu, bọn họ đã bắt đầu hợp mưu hợp sức. Chỉ là vừa vặn bây giờ là thời cơ tốt nhất thôi.”

“Thời cơ tốt để hại cô chết hả!” Trần Tế Nguyệt trợn trừng mắt.

“Sẽ không.” Trần Thập Thất phi thường khẳng định, “Cái chúng ta muốn, từ từ sẽ đến.”

Trần Tế Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời. Hắn nhất định là bị điên rồi mới chạy đến đây tìm cái loại hàn ý rét lạnh này.

Hắn quyết định không nói chuyện với Trần Thập Thất nữa, nhưng lại mệt đến không muốn nhúc nhích. Ít nhất lúc Trần Thập Thất ngậm miệng lại, cảm giác còn đầy an nhàn yên tĩnh.

Hắn có chút vỡ lẽ vì sao Bộ khúc vốn trung thành với Bắc Trần nhất lại bị nàng lừa đi mất.

“Chơi cờ không?” Hắn dùng giọng phiền muộn hỏi.

Trần Thập Thất có chút kỳ quái nhìn hắn. Kỳ thực đám huynh đệ tỷ muội hận nhất là chơi cờ với nàng, đã chơi một lần là vĩnh viễn không có lần thứ hai.

Hiếm khi có người đưa tới cửa cho bị mần thịt.

Nàng cúi đầu, cười đến thực bình tĩnh, “Được.”