Qua Thanh minh, Trần Thập Thất đổ bệnh một trận, mặc dù tầm mười ngày liền khỏi, nhưng ba ngày trước vậy mà phi thường hung hiểm, cứ thế hội nghị “quần y biện chứng” cứ cách năm ngày không mưa không trở ngại, lần đầu tiên phá lệ ngưng lại, ngừng một cái ước chừng một tháng.

Không nói Kim Câu Thiết Hoàn sợ hãi, những Bộ khúc còn lại phi thường lo lắng, mặt Trần Tế Nguyệt cũng không sáng sủa, tất cả đều như là trời đông giá rét.

Các đại phu tới lui như nước chảy, lại không không bắt được căn nguyên. Chiếu theo mạch tượng, dù là tiểu đồ đệ chưa xuất sư cũng nhìn ra được, chẳng qua là phong hàn mùa hạ, xuân hè giao nhau khí trời bất ổn, đại khái là tham mát dẫn đến cảm mạo nhẹ. Chỉ cần kê một thang thuốc tị uế hóa ôn thì tốt rồi… Theo lý sẽ không hôn mê bất tỉnh.

Vẫn luôn trong trạng thái mê man, Trần Thập Thất mơ mơ màng màng nghe được vài câu, bản thân cũng khó hiểu, chẩn đoán không sai, chỉ là phong hàn mùa hạ… Vì sao mí mắt lại như bị keo dính, thân thể nặng nề vô lực, không ngừng mê man hoặc ngủ không sâu?

Thật ra là bị gọi tỉnh, tỉnh lại cũng biết ăn uống bài tiết, mọi thứ bình thường. Thế nhưng nhàn hạ ngồi chơi cũng sẽ bị ngủ gật, cuối cùng vẫn được đỡ lên giường tiếp tục ngủ.

Ngày thứ ba, nàng từ mê man tạm thời thanh tỉnh, sau đó lúc rơi vào giấc ngủ không sâu, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, dừng lại bên giường nàng.

Là thiếu chủ đại nhân.

“Trần Thập Thất.” Hắn nhẹ nhàng gọi, “Chẳng qua bị phong hàn mùa hè, đừng ngủ.” An tĩnh một lúc, hắn lại mở miệng, “Phong hàn mùa hè, ngoài tham mát ra, cũng có lẽ là động thất tình dẫn đến tổn thương can khí. Ta hiểu rất rõ, không, trời ạ, ta không biết ta đang nói cái gì…”

Nói năng lộn xộn nửa ngày, Trần Tế Nguyệt bực bội, “Nói chung, ta còn chưa nghĩ ra. Cũng, cũng không phải bức cô lập tức nghĩ ra. Không phải cô thích nói nhất ‘cái chúng ta muốn, từ từ sẽ đến’ sao? Vậy thì từ từ sẽ đến, ta, chúng ta có rất nhiều thời gian… mụ nội nó! Ai nghe hiểu được a…”

Hắn buồn bực rời đi. Mắt không mở ra được, Trần Thập Thất lại khẽ cong lên một nụ cười mỉm.

Ta nghe hiểu. Thiếu chủ đại nhân.

Kim Câu tiễn thiếu chủ “hàn khí bức người” đi, thở dài tụ lại với Thiết Hoàn đang ôm một bộ quần áo đi qua đây, đi vào khuê phòng Trần Thập Thất, lại hoảng sợ đến nhảy dựng, quần áo trong lòng Thiết Hoàn rơi đầy đất.

Trần Thập Thất mở mắt, nụ cười thấm đượm ôn hòa mềm mại. Trận bệnh này, một chút thịt nàng tích cả mùa xuân lại nhanh chóng tiêu hao hết, bệnh đến hốc hác tiều tụy không chịu nổi, viền mắt hồng hồng, ánh mắt lại dị thường trong trẻo, sáng ngời.

Tựa như bầu trời hoàng hôn quang đãng được gột rửa qua cơn mưa, thần bí, chợt nhá lên ánh hổ phách đỏ.

“Thập Thất nương tử?” tim Kim Câu thắt chặt, đột nhiên rất khổ sở rất sợ hãi, bệnh nặng đến mức này, Thập Thất nương tử có phải hay không là… không qua khỏi?

Tưởng tượng không còn được nhìn thấy Thập Thất nương tử, thoáng nghĩ một chút liền đau, rất đau.

“Ta muốn ngồi dậy.” Giọng Trần Thập Thất thều thào, lại có loại mật ý mềm mại, “Đừng sợ,” nàng cười rộ lên, xen vài tiếng ho, “Ta không phải hồi quang phản chiếu.”

Người thật sự đang sợ hãi, có lẽ là ta. Trần Thập Thất tự giễu. Sợ đến đổ bệnh, trốn ngủ, không muốn đối mặt hiện thực.

Mình mà lại có tâm tư mềm yếu không chịu nổi này.

Kim Câu Thiết Hoàn cùng chen lên nâng dậy rót nước, hỏi han ân cần, ngữ khí đều rất kích động, cảm kích.

Con cháu Hiệp Mặc đều đáng yêu như thế. Thiếu chủ đại nhân… đáng yêu như thế.

Phải, chúng ta không vội. Có gì mà vội. Cái chúng ta muốn, từ từ sẽ đến.

Chúng ta có rất nhiều thời gian. Chuyện tất yếu bây giờ, là kẻ thù đau mà người thân vui. Chuyện có nặng nhẹ nhanh chậm, cái chúng ta muốn, từ từ sẽ đến.

Ngày thứ năm sau khi nàng ngã xuống, người ngoài còn không biết nàng đã hạ sốt thanh tỉnh, lời đồn đem bệnh tình của nàng càng truyền càng nặng, đã truyền tới mức sắp đắp chiếu rồi.

Lúc Trần Thập Thất vừa tiếp nhận một chén cháo lỏng, chậm rãi uống, Thiết Hoàn vẻ mặt kỳ quái tiến vào.

Đảo một cái trên mặt nàng, Trần Thập Thất lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, “Sáng sớm đã đưa bái thiếp đỏ. Hoài Chương huynh tới hả?”

Thiết Hoàn chỉ cảm thấy chân mềm oặt, lảo đảo một chút. Má ơi! Thập Thất nương tử thật đáng sợ a hu hu… Vì sao mình vẫn muốn hầu hạ nương tử chứ? Không lẽ Thập Thất nương tử quả thật là cửu vĩ hồ sao… phải không phải không?!

“Ách… không phải ta muốn dọa ngươi.” Trần Thập Thất ngại ngùng, quay đầu nói với Kim Câu đã đứng hình, “Mời Hoài Chương huynh vào đi.”

Kỳ thực chuyện này đâu có gì khó hiểu. Biết rõ tính cách của Thiết Hoàn, liền biết nàng ta trước nay thần kinh cực thô, không giỏi thầm thì to nhỏ. Loại thần kinh thô này cộng thêm ngạo khí của con cháu Mặc gia, thực sự không đem quyền quý đặt vào mắt, ai tới đều như nhau, còn dám cười nói cùng An Thân Vương phi, bế thế tử An Thân Vương đi chơi tàu bay, sạc huyện chúa Cung Mai không đường thương lượng.

Có thể trấn trụ được nàng, còn kiêm hù dọa được, cũng chỉ có Thái tử điện hạ Mộ Dung Hoài Chương.

Hoài Chương vào cửa, mắt đảo vài vòng trên mặt Trần Thập Thất, không đành lòng nói, “Gấp cái gì.”

“Phải, là ta mới muốn hỏi Hoài Chương ca ca gấp cái gì. Sáng sớm đưa bái thiếp, giữa trưa đã tới rồi.” Trần Thập Thất không vừa lòng đáp trả lại.

“…Đến giờ này, mới sẽ không bị A Cửu và Thập Nhất đánh.” Hoài Chương thở dài, “Muội vừa đổ bệnh ta liền sốt ruột, đã đưa thiệp, ta đương nhiên vội vàng tới nghe phân phó.”

“Xì. Lời này của huynh đem đi hù Thập Nhất ca còn được, hù muội còn kém quá xa.” Trần Thập Thất không chút khách khí đâm chọt hắn.

Hoài Chương cười, chỉ là tươi cười càng lúc càng nhạt. Có người, quen biết một hai năm, liền ý hợp tâm đầu, một ánh mắt là có thể hiểu rõ lẫn nhau. Nhớ mãi không quên, không ngừng hoài niệm từng ly từng tý trong quá khứ, thường thầm hận vì sao không phải là huynh đệ tỷ muội hoặc người thân của mình.

Có người, là người thân, ngày đêm ở chung, lại hận không thể đem nàng nhét trở lại vào bụng mẫu hậu tái tạo lại, từ đầu đến chân từ trong ra ngoài không có một điểm hòa hợp, thường xuyên buồn bực vì sao đứa ngu ngốc kia lại là “em gái” ruột thịt cùng một mẹ sinh ra của mình.

Trần Thập Thất nhìn nụ cười mơ hồ sầu não của Hoài Chương, đặt chén cháo xuống, mềm giọng nói, “Hoài Chương ca ca, muội không sao, đừng lo lắng.”

Hoài Chương lại thở dài, vô cùng cô đơn, lại là lời cũ rích nhai đi nhai lại, “Vì sao huynh không sinh ở Trần gia muội chứ?”

“Này! Huynh muốn hại người hại mình à!” Trần Thập Thất lớn tiếng, sau đó tự mình bị sặc ho vài tiếng.

Hoài Chương cũng biết đây là hại người hại mình. Thế nhưng quen biết Trần Cửu, Thập Nhất và Thập Thất, những ngày đọc sách tại Quốc Tử Giám, lăn lộn trong Đồng Văn quán kia, có lẽ là khoảng thời gian hắn mãn nguyện vui vẻ nhất trong đời. Cũng là lần đầu tiên… đối với vị trí “Thái tử” này, cảm giác được mệt mỏi rã rời, chán ghét.

Hắn ghen tỵ với đám huynh đệ đường biểu Trần gia, lại chỉ dám hâm mộ Trần Cửu và Trần Thập Nhất.

Có đứa em gái như Bồi Hồi, chỉ có thể dựa vào ông trời thương tình, gặp phải đại vận mới có, có đố kỵ cũng vô dụng.

“Đường ca cũng được a.” Hoài Chương lại càu nhàu.

“Đã là ca ca, không nên so đo tính toán ha.” Trần Thập Thất lại bưng chén cháo lỏng đã hơi nguội lên, chầm chậm từng chút uống vào.

Hắn có chút bực bội gãi gãi đầu. Ngẫm nghĩ một hồi, quyết định không đề cập nữa. Năm đó phụ hoàng đích xác có dị động, muốn sính hỏi Trần Thập Thất… Thật ra là thấy đứa con trai mình đáng thương. Khó thấy hòa hợp được với một nhà huynh đệ này, lấy Trần Bồi Hồi, chính là quan hệ thân nhân chân chính. Trần gia Giang Nam gia phong cực ngay thẳng, lại hiếm thấy là một bề tôi có gia tộc cao ngạo cương trực, có một hậu tộc như vậy tương lai cũng khiến người ta yên tâm.

Nhưng Hoài Chương cả kinh thất sắc, bèn cật lực phân trần nói không được, khiến Dương đế cảm thấy thực tiếc nuối, thu hồi mệnh lệnh ban ra. Vì sao lại nửa chừng bị tiết lộ ra… Hắn tra xét thật lâu mới tra ra đến trên đầu Tuệ phi, mẹ ruột của Đại ca thân ái của hắn.

Từ mấy năm trước sớm đã cảm thấy nghi ngờ, hiện tại cuối cùng chân tướng rõ ràng. Không chuyện nào có thể chia rẽ hắn và huynh đệ Trần gia hơn chuyện này. Thứ mẫu Tuệ phi nương nương thân ái của hắn, thật sự thật sự dốc hết sức cô lập hắn, tí ti trợ lực đều phải tan thành mây khói.

“Chuyện năm đó… là Tuệ phi?” Trần Thập Thất chần chừ một chút, vẫn hỏi.

“Ừm.” Hoài Chương đã sớm quen, không hề có một chút kinh ngạc, “Yên tâm, huynh cũng không cho bà ta được sống dễ chịu.”

…Cũng đúng. Tuệ phi nương nương vốn là Tuệ quý phi, đột nhiên tức khắc ngã quỵ, còn thất sủng đến chỉ kém biếm vào lãnh cung.

“Huynh cũng biết…” Trần Thập Thất giơ giơ ngón tay cái.

“Ừ, tra xét nội tình của Tuệ phi nương nương. Trâu gia không có bản lĩnh kia… Tuệ phi nương nương cũng không có thiên phú dị bẩm. Nhưng vị Đại ca thân ái của ta tụ tập văn sĩ, biên soạn ‘Đại Yến văn tập’, đã mười năm có thừa.” Hắn thoáng cười lạnh, lại mất đi cái loại quý khí trời sinh và dung nhan mỹ lệ cố hữu của nhà họ Mộ Dung. (Mộ Dung Xung – Uy hoàng đế là mỹ nam nổi tiếng lịch sử TQ)

Hai người liếc nhìn nhau một cái, tâm lĩnh thần hội (ngầm hiểu nhau) bật cười, cùng nhau nâng chén trà lên. Tất cả mưu lược trong một cái nhìn đó đã được thấu hiểu hết.

Như được trở lại năm tháng niên thiếu trước đây, ở Đồng Văn quán cười nói dụng binh. Hắn và Trần Cửu, Thập Thất nhìn nhau mà cười, chỉnh cho đám công tử bột xấc láo kia đến gà bay chó sủa, đồng thời cũng kích Trần Thập Nhất nhìn không hiểu, tức giận đến rống to kêu gào, lo liều mạng đến vò đầu bứt tai.

Hắn không chỉ hoài niệm Hồi tỷ nhi, hắn còn hoài niệm Trần Cửu, Trần Thập Nhất, và đoạn năm tháng niên thiếu hăng hái phấn khởi, tri kỷ hợp nhau kia.

Trần Thập Thất rất bùi ngùi, nhưng đại khái cũng hiểu tính toán của Hoài Chương huynh. Huynh ấy hẳn là muốn cho Hải Ninh Hầu đẹp mặt, cũng minh bạch dụng ý nàng đưa bái thiếp xin gặp.

Bọn họ vốn đều là người coi trọng tâm chính (bụng dạ ngay thẳng), nhưng mà đối với hạng người thông minh thủ đoạn lắt léo, thì chả cần lương thiện làm gì.

Phiên dịch ra thành lời cho dễ hiểu là: “Hoài Chương ca ca ta đã cử muội đi! Muội phải chỉnh cho thằng ngốc khốn nạn Hải Ninh Hầu kia, chỉnh đến ruột cũng phải chảy ra, ca ca giúp ngươi! Bất quá chỉ là gặp mặt một cái để tăng thêm “cân nặng”* thôi sao? Ca ca đã tới! Thời cơ phải nói là bảo đảm chắc chắn! Ca ca biết muội cũng muốn giúp ta chỉnh Đại hoàng tử, ca ca xin nhận lòng tốt của muội!”

*đòn bí mật gia tăng thêm cân nặng cho đàm phán)

Nói chuyện vùng Hoài Chương huynh chính là theo cách này. Không cần cứ phải giải thích… Có thể nói, không cần dùng giải thích. Thế gian này, nàng cũng chỉ biết là còn có Cửu Ca cũng như vậy.

Thiếu chủ đại nhân… vẫn là còn thiếu một chút. Ở trước mặt nàng luôn luôn bất thình lình biến ngốc.

Nàng hơi cong lên một nụ cười nhỏ.

“Hồi tỷ nhi, muội cười như thế thật đáng sợ.” Hoài Chương run lên, “Là tên quỷ xúi quẩy nào?”

Trần Thập Thất lườm hắn một cái, nhìn xung quanh mà nói cái khác, “Cũng không cần vội như vậy.”

Hoài Chương im lặng một hồi. Im lặng một cách rất chẳng lành.

“Ừ… không vội, chờ Thập Nhất vào kinh, ta thể nào cũng bị muội chỉnh đến ruột phải chảy ra rồi.” Hoài Chương thẳng thắn.

Trần Thập Thất mặt không biểu tình nhìn hắn.

Lúc này, lại không cảm thấy nói chuyện cùng Hoài Chương huynh có gì hay.