Edit: Kido

Theo bản năng Ôn Khinh lùi về sau, cảnh giác nhìn Chu Châu.

Thấy vậy Chu Châu lại hỏi: “Cậu không muốn biết sao?”

Ôn Khinh muốn biết, nhưng cậu không dám biểu đạt. Cậu sợ chỉ cần mình mở miệng ra nói, Chu Châu sẽ nổi điên.

Cậu mím môi, vết rách hôm qua hơi xót.

Đột nhiên miệng vết thương vỡ ra, máu nhiễm lên đôi môi hơi đỏ khiến gương mặt tái nhợt thêm chút sức sống.

“Miệng Khinh Khinh sao thế?” Chu Châu nhìn chằm chằm môi cậu, giả vờ ngạc nhiên: “Không cẩn thận cắn phải à?”

“Hay là…” Nụ cười trên mặt cậu ta tươi hơn nữa, cười tới mức đôi mắt cũng cong lại: “Bị ai cắn?”

Ôn Khinh thực sự rất sợ dáng vẻ này. Chu Châu càng cười cậu càng hoảng, hết hồn kéo căng khoảng cách giữa hai người.

Vậy mà Chu Châu vẫn đứng yên thưởng thức vẻ mặt cậu, một lát sau, cậu ta mở miệng an ủi: “Khinh Khinh không cần nói tôi cũng biết.”

“Là Úc Hình nhỉ?”

“Hắn xấu ghê, sao lại cắn Khinh Khinh nhà chúng ta chứ…”

Nửa bên mặt Chu Châu bị bóng tối bao phủ, lời cậu ta có vẻ như đang oán trách, cơ mà khóe miệng càng ngày càng nhếch cao tạo cho Ôn Khinh cảm giác kinh khủng không nói nên lời.

Lông mi cậu run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu.

Cậu không nên tới thư phòng một mình, đáng nhẽ phải tìm…

Tìm ai?

Trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh Úc Hình, Quý Dư, Tư Không. Không được, bọn họ cũng chả phải thứ gì tốt. Mũi Ôn Khinh không nhịn được xót đắng. Cậu căn bản không phải người chơi, cậu là “người bị chơi” mới đúng.

Chu Châu si mê nhìn nước trong mắt cậu, dịu dàng hỏi: “Khinh Khinh đừng sợ tôi nữa được không?”

Nói xong tự mình khó hiểu: “Tôi có làm gì cậu đâu?”

Ôn Khinh co rúm, nghĩ thầm cậu chắc cậu chưa làm gì tôi không? Cậu chỉ chưa kịp làm gì tôi thôi!

“Hai ngày nữa…à không, ngày kia chứ.” Nhìn ra suy nghĩ của Ôn Khinh, Chu Châu càng vui hơn: “Ngày kia hai chúng ta có thể rời khỏi đây.”

“Khinh Khinh biết không, trò chơi này bây giờ mới bắt đầu.”

Lòng Ôn Khinh lộp bộp rơi xuống. Ngày kia? Tại sao Chu Châu có thể nói chính xác số ngày đến như vậy?

Xong rồi, Chu Châu chắc chắn đã biết đáp án qua cửa. Ôn Khinh không dám tưởng tượng cậu ta sẽ làm ra chuyện gì với mình sau khi rời khỏi đây nữa.

Đột nhiên Chu Châu hát vang khúc ca: “Tìm, tìm tìm, tìm được một người bạn tốt…”

Nghe tới đây, mặt Ôn Khinh càng trắng. Cậu cúi đầu, dùng tầm nhìn hạn hẹp cảnh giác đánh giá Chu Châu, chỉ cần cậu ta làm ra chuyện, cậu sẽ lập tức chạy khỏi đây.

Chu Châu nhấc chân, đi thẳng về phía cầu thang.

“…Hôn một cái, ôm một cái, cậu là bạn tốt của tôi.”

Âm thanh bài hát chế lời xa dần, chỉ thấy Chu Châu đi xuống tầng một. Mồ hôi Ôn Khinh chảy ròng ròng, nhìn chỗ rẽ cầu thang một lúc mới thở phào nhẹ nhõm.

Thư phòng không an toàn, ở đây đợi một mình cũng không an toàn.

Đêm qua Úc Hình nói lần sau không tha cho cậu.

Giữa Quý Dư và Tư Không…

Ôn Khinh không hề do dự, chạy nhanh lên tầng đứng trước phòng Tư Không. Lần này cậu không gõ cửa, trực tiếp đẩy nó ra chui tọt vào bên trong.

Tư Không đứng cạnh cửa sổ, trầm mặt nhìn cậu: “Có chuyện gì?”

Ôn Khinh vẫn đang mải thở, yết hầu khô không khốc. Một lát sau, cậu bình tĩnh hơn, đáp: “Tôi, tôi sợ.”

Khóe miệng Tư Không giật giật: “Sợ thì trốn tới chỗ tôi?”

Hắn hỏi: “Thế cậu không sợ tôi à?”

Khác với lần trước, lần này Ôn Khinh không bị cái mặt lạnh như tiền của hắn dọa nữa, chỉ nhỏ giọng thủ thỉ: “Sợ, sợ chứ.”

Sau đó cậu chậm rãi làm thủ thế, bổ sung: “Nhưng sợ chút chút thôi.”

So với đám người khiến cậu hết hồn bên ngoài, ở cạnh Tư Không “sợ chun chút” an toàn hơn nhiều.

Lòng Tư Không nao nao, không ngờ Ôn Khinh thành thật đến vậy, hỏi là nói.

Hơi thở của cậu vẫn còn đang dồn dập, ngực lúc lên lúc xuống, trong mắt còn chút kinh hoàng buồn bã như động vật nhỏ.

Mặt mày Tư Không giãn ra, đôi khi bản năng của động vật nhỏ rất chính xác.

Chờ cổ họng bớt đau, Ôn Khinh cẩn thận mở miệng: “Chuyện đó…Tôi không tìm thấy quyển sách kia, chắc có người đã giấu nó đi.”

“Anh có thể kể cho tôi đằng sau câu “Tuy nhiên khi những điều tươi đẹp trôi qua, thời gian càng chảy, cái ác sẽ càng xâm chiếm tâm hồn nhân loại.” là gì được không?”

Tư Không thô bạo từ chối: “Không, dài quá.”

Ôn Khinh do dự: “Vậy nói ý chính thôi.”

Tư Không cười nhẹ: “Giờ không sợ tôi nữa à?”

“Sợ, sợ.” Ôn Khinh ngập ghềnh khẳng định.

Lấy phong cách của Úc Hình chắc chắn không lừa cậu, trong quyển sách ấy hắn đang ẩn chứa manh mối cực kỳ quan trọng.

Thấy Tư Không hình như không có ý định tiếp mình, Ôn Khinh mím môi, buồn bã nói: “Anh cho tôi nghĩ ở đây một chút nhé, lát tôi đi hỏi người khác.”

“Hỏi ai?” Tư Không nhíu mày: “Hỏi Úc Hình hay hỏi Quý Dư?”

Ôn Khinh trầm mặc, cậu chưa nghĩ ra. Hai người kia, một người sẽ yêu cầu trao đổi đồng giá còn một người khả năng cao sẽ làm giả manh mối.

Não rối thành cuộn chỉ một lúc, cậu bắt đầu cân nhắc biện pháp khác ví dụ như lén lút vào lục phòng ngủ, rất có thể sẽ tìm ra được sách.

Phòng Quý Dư đối diện, cực kỳ gần.

Nên nói với Tư Không một câu không nhỉ?

Đang nghĩ lung tung, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng: “Nhân loại dễ bị ý xấu ăn mòn, có thần ham thích sự sa đọa, có thần lại đứng về phía con người.”

Ôn Khinh ngẩn ra: “Cảm, cảm ơn anh.”

“Tôi nói cái gì là cậu tin cái đó à?” Hắn rũ mắt, thấy Ôn Khinh không định đi nữa mới quay sang chỗ khác.

Ôn Khinh nhấp môi: “Tin.”

Tư Không lại hỏi: “Nhỡ tôi lừa cậu thì sao?”

Nếu không thể tin Tư Không thì trong biệt thự này chẳng có ai thành thật. Ôn Khinh nghĩ nghĩ, nhỏ giọng kết luận: “Coi như tuổi thọ của tôi đã kết thúc, nhất định phải chết tại nơi này.”

Tư Không trầm mặc, an ủi cậu: “Tôi không nói dối.”

Ôn Khinh giật mình, lần nữa nói: “Cảm ơn anh.”

Hắn tùy tiện gật đầu.

[Thần thường ưu ái người trẻ tuổi, bọn họ sạch sẽ thuần túy, tràn ngập ảo tưởng tươi đẹp với thế gian.]

[Tuy nhiên khi những điều tươi đẹp trôi qua, thời gian càng chảy, cái ác sẽ càng xâm chiếm tâm hồn nhân loại.]

[Nhân loại dễ bị ý xấu ăn mòn, có thần ham thích sự sa đọa, có thần lại đứng về phía con người.]

Ôn Khinh cảm nhận sự thật chỉ cách mình một tầng vải mỏng, nhưng chuyện này hệt như đang đi thi chuyển cấp, công thức đã bày ra trước mặt cơ mà lại chả biết thay số làm sao.

Cậu nhíu mày, bỗng dưng ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.

“Thầy Quý.” Giọng nam nói trước, là Chu Châu.

“Chuyện hôm qua ngài nói còn có hiệu lực chứ?” Cậu ta hỏi: “Hôm qua tôi bầu Trần Y Y cùng ngài, hôm nay hai chúng ta bầu Úc Hình.”

Một lát sau, giọng nói ôn hòa đáp lại: “Tất nhiên.”

Thân thể Ôn Khinh cứng đờ, Quý Dư bảo Chu Châu bầu Trần Y Y?

Tại sao… Ôn Khinh bóp lòng bàn tay, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ duy nhất.

Úc Hình nói, Quý Dư là người đểu giả nhất cả đám.

“Cậu biết Ôn Khinh ở đâu không?” Quý Dư đột nhiên hỏi.

Ôn Khinh sợ tới tức nắm chặt then cửa, sợ người bên ngoài hùng hổ xông vào.

“Chắc còn đang ở thư phòng, thầy tìm cậu ấy à?”

“Đi chung đi.”

Chờ tiếng bước chân xa dần, lưng Ôn Khinh chảy mồ hôi lạnh, hai chân mềm nhũn dựa cả người vào tường, chậm rãi trượt xuống đất.

Rất lâu sau cậu chậm rì rì ngẩng đầu, đáng thương nhìn Tư Không: “Cho, cho tôi ở đây một lúc nhé?”

Tư Không im lặng, lập tức đi về phía cậu. Giây tiếp theo, thân thể Ôn Khinh lơ lửng giữa không trung. Cậu còn tưởng Tư Không muốn xách cậu ra ngoài, vội vàng bắt lấy quần áo của hắn.

Ngờ đâu Tư Không chỉ ném cậu lên giường.

Ôn Khinh ngơ ngác nhìn khoảng cách hai người gần nhau, tay cậu còn đang nắm chặt áo hắn khiến ngực Tư Không lộ ra cả mảng. Hắn đưa mắt liếc, lạnh lùng phun ra hai chữ: “Buông, tay.”

“Xin, xin lỗi anh.” Ôn Khinh vội vàng nói: “Tôi tưởng anh định đuổi tôi đi.”

Tư Không cúi đầu chỉnh cổ áo, vô ý nhìn được Ôn Khinh nằm trên giường hắn, áo trắng quần bò có vẻ hòa hợp kỳ lạ.

Đột nhiên tầm mắt dịch tới chân cậu, Tư Không nhíu mày.

Cảm nhận được hắn không vui, Ôn Khinh ngó theo mới phát hiện chân mình vẫn còn đang đi giày mà dám nhảy thẳng lên giường người ta.

“Tôi, tôi xin lỗi vì làm bẩn chăn.”

Tư Không ừ một tiếng, cúi người nắm chặt cổ chân cậu, nhẹ nhàng cởi giày hộ Ôn Khinh. Lòng bàn tay hắn nóng ấm, theo bản năng Ôn Khinh rụt chân về, ngờ đâu lại bị đối phương kìm chặt không cách nào tránh thoát.

Tư Không lạnh lùng: “Giày rất bẩn.”

“Tôi, tôi tự làm được…” Ôn Khinh khô cằn nói.

Một câu còn chưa nói xong, giây tiếp theo Tư Không đã lôi giày cậu ra ngoài rồi tiện tay đặt nó ngay ngắn đúng vị trí.

Rất có lòng.

Ôn Khinh ngơ ngẩn, có thần đứng về phía con người, hiểu theo nghĩa đen, thần tộc, nhân loại…

Các manh mối trong đầu Ôn Khinh xếp chồng lên nhau, cậu hoảng sợ kéo lấy ống tay áo Tư Không, thấp giọng gọi hắn: “Các anh…”

“Các anh thực sự là người chơi sao?”

Hết chương 21 – Người dẫn đường 21