Edit: Kido

Ôn Khinh há hốc mồm hoài nghi mình vừa nghe nhầm. Ai đang nói thế?

Giây tiếp theo, 001 lặp lại lần nữa.

[Bắt nạt người khác – Dẫm đạp.]

[Đối tượng phóng thích: Quý Quân Phong.]

Lần này giọng điệu 001 mang theo chút không vui, thúc giục cậu mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Hai giây sau, Ôn Khinh vẫn ngốc tại chỗ. Dẫm đạp? Ý là cậu dẫm Quý Quân Phong ấy hả?

001 phun trào: [Nhanh lên.]

Ôn Khinh yếu ớt hỏi trong lòng: [Không dẫm sẽ thế nào á?]

001: [Tự gánh hậu quả.]

Đáp án không rõ ràng là thứ đáng sợ nhất. Ôn Khinh khóc không ra nước mắt, nói thì nói ra luôn đi, cứ thích nói nửa vời là sao?!

Hay là không có hậu quả gì?

Hoặc là bị Quý Quân Phong đánh một trận sau đó trục xuất khỏi phó bản?

Khả năng to nhất…chắc là chết luôn nhỉ?

Ôn Khinh tự mình dọa mình, càng nghĩ càng sợ. Dựa vào cái số đen đủi của cậu chắc chắn không có lợi lộc gì, khéo còn phải gánh hậu quả nặng nhất.

Cậu không dám cược, cậu cược không nổi.

[Dẫm, dẫm mà…]

Ôn Khinh cúi đầu, luống cuống tay chân nhìn vết thương chồng chất trên thân thể Quý Quân Phong, nghẹn nửa ngày sau đó gập ghềnh hỏi: “Tôi, tôi có thể dẫm cậu không?”

Quý Quân Phong nâng mí mắt, dựa vào tường: “Hở?”

“Được, được không?” Ôn Khinh biết mình đang yêu cầu quá đáng, không dám nhìn thẳng Quý Quân Phong: “Tôi, tôi dẫm nhẹ lắm, không đau đâu.”

Quý Quân Phong vẫn chả mở miệng.

001 thúc giục lần nữa: [Cậu đang đợi gì?]

[Tôi, tôi biết rồi…]

Ôn Khinh giơ chân thấy bùn bám trên giày mình, lại im lặng thu về. Hơi, hơi bẩn…

Cậu cong lưng cởi giày, cởi luôn cả tất.

Quý Quân Phong rũ mắt, chân Ôn Khinh không lớn, dùng bàn tay là có thể cầm hết, gân xanh phân bố đồng đều, ngón chân mượt mà, móng chân màu hồng nhạt.

Quý Quân Phong há miệng thở ra hơi khí nóng.

Mũi chân Ôn Khinh đặt lên giày, nhấc rồi lại buông buông rồi lại nhấc, chậm chạp không dám dẫm xuống.

Đột nhiên phía sau vang lên tiếng bước chân. Có người tới!

Ôn Khinh hoảng sợ, tưởng đám đầu gấu quay lại.

Cơ mà chỉ có Bạch Thông đứng bên ngoài, nhíu mày hỏi: “Anh vừa nhìn mấy tên—“

Chưa nói hết câu anh ta đã thấy Quý Quân Phong đứng sau lưng Ôn Khinh.

Bạch Thông nhìn Quý Quân Phong cả người bị thương rồi lại ngó Ôn Khinh đi chân trần, nheo mắt: “Chuyện gì đây?”

Ôn Khinh lắp bắp: “Tôi, tôi đang bắt nạt người khác…”

Bạch Thông nao nao, rất nhanh nhận ra đây là thẻ thân phận của cậu. Anh ta rũ mắt không nói không rằng.

Theo bản năng Ôn Khinh rụt chân, thấy Bạch Thông hiểu ý mình mới nhẹ nhàng thở ra. Cậu nghiêng đầu nhìn Quý Quân Phong: “Xin lỗi, tôi, tôi sẽ nhẹ nhàng…”

“Cậu nói đi nói lại không mệt à?” Quý Quân Phong cười khẽ: “Sao chưa dẫm?”

Thân thể Quý Quân Phong không chỉ có vết thương mới mà còn cả sẹo cũ, ngực toàn máu bầm, tuy không nhìn thấy dấu vết ở đùi và bụng nhưng từ vết hằn của gậy gộc trên quần áo hoàn toàn có thể khẳng định mấy nơi đó cũng có.

Mình đầy thương tích…

Cơ, cơ thể cậu ta căn bản không có chỗ cho cậu để chân á!

Ôn Khinh cong chân không biết nên dẫm nơi nào. Còn chưa kịp quyết định, 001 trong đầu đã lạnh lùng đếm ngược: [Mười, chín, tám…]

Có lẽ Quý Quân Phong cũng hết kiên nhẫn, trực tiếp giơ tay túm mắt cá chân cậu lôi xuống. Độ ấm xuyên qua cơ thể, theo bản năng Ôn Khinh giãy giụa. Nhưng sức Quý Quân Phong thực sự rất lớn, cầm chân cậu đè luôn lên ngực mình.

Da thịt nóng rát, Ôn Khinh tưởng mình bị bỏng mở to hai mắt nhìn chằm chằm Quý Quân Phong.

Cậu ta nhếch miệng, cánh tay dịch từ mu bàn chân lên nhẹ nhàng xoa nắn: “Cậu muốn dẫm tôi như vậy à?”

Ôn Khinh vừa ngứa vừa ngượng, vội vàng cúi đầu: “Xin, xin lỗi…”

Quý Quân Phong bật cười thành tiếng, di chuyển chân Ôn Khinh xuống gần rốn: “Hay muốn như này?”

Trọng lực như đã khiến cậu thật sự dẫm xuống. Hô hấp Quý Quân Phong càng ngày càng nặng, Ôn Khinh lại định xin lỗi rồi rút chân về tuy nhiên cậu ta càng nắm chặt hơn, tiếp tục lôi chân Ôn Khinh đi xuống.

“Tôi xin lỗi.” Hốc mắt Ôn Khinh đỏ bừng, cảm xúc lại mất kiểm soát.

Cậu hỏi 001: [Hệ thống, được chưa?]

001: [Ừ.]

“Đủ rồi…” Lông mi Ôn Khinh run lên, vội vàng lùi về: “Không cần nữa.”

Tiếng nói giống như bị người ta bắt nạt chứ chả phải vừa đi bắt nạt người khác.

Cổ họng Bạch Thông khẽ nhúc nhích, không tự chủ di chuyển ánh mắt dừng trên chân cậu.

“Nhanh thế?” Quý Quân Phong thở ra hơi khí nóng: “Cậu không muốn dẫm chỗ khác sao?”

Bạch Thông đứng bên cạnh, dục vọng trong mắt Quý Quân Phong khiến anh ta sầm mặt. Bạch Thông vội vàng tiến lên, Quý Quân Phong chủ động thả Ôn Khinh ra ngoài.

Mu bàn chân cậu hằn vệt đỏ, trông cực kỳ ái muội. Quý Quân Phong liếm môi nhắm mắt lại, lồng ngực hơi phập phồng như bị dẫm đau hoặc như đang có chuyện gì đó.

Ôn Khinh căn bản không chú ý tới chân mình, cậu vội vàng đi giày lại, hỏi: “Cậu, cậu cảm thấy thế nào?”

Quý Quân Phong không đáp.

Ôn Khinh tiếp tục hỏi: “Tôi đỡ cậu dậy nhé?”

Cậu ta vẫn nằm im.

Ôn Khinh nghĩ thầm, chắc vậy là cam chịu ha. Cậu cong lưng thử nâng Quý Quân Phong dậy. Hôm qua cậu ta cũng ngồi tư thế này, Ôn Khinh biết mình không đủ cao, giờ mới phát hiện đối phương cao hơn rất nhiều, cậu miễn cưỡng vòng tay qua eo Quý Quân Phong, cằm cậu ta để sát trên đỉnh đầu cậu.

Mùi nước hoa nồng nặc đập vào mặt, hốc mắt Ôn Khinh bị hun đỏ lên vội vàng nghiêng đầu động luôn vào bắp tay Quý Quân Phong.

Mặc dù Quý Quân Phong trông có vẻ mảnh mai nhưng cơ ngực, cơ bụng, bắp tay rất cứng. Nhìn từ thị giác của Bạch Thông, cả người Ôn Khinh đang chôn vào ngực cậu ta, mười phần ám muội.

Anh ta sầm mặt chạy lên, mở miệng gợi ý: “Sức cậu nhỏ, để anh làm cho.”

“Không cần.” Quý Quân Phong hừ hừ hai tiếng vẫn đè Ôn Khinh, lười biếng từ chối: “Anh giống mấy tên đầu gấu bắt nạt tôi, tôi sợ.”

Khóe miệng Bạch Thông giật giật.

Ôn Khinh ngẩng đầu nhỏ giọng: “Nhưng một mình tôi không ôm nổi cậu…”

Nói xong cậu thử nêu ý kiến: “Hay cậu nhắm mắt vào nhé, vậy sẽ không nhìn thấy Bạch Thông.”

Quý Quân Phong miễn cưỡng đồng ý.

Cậu ta nhắm mắt, đầu dụi bên tai Ôn Khinh, chậm rãi nâng cánh tay lên ý bảo Bạch Thông mau hộ giá.

Bạch Thông lạnh lùng làm theo.

Ôn Khinh mới đi được hai bước, cảm nhận được có thứ gì đó mềm mềm lướt qua tai mình. Đi thêm bước nữa, lại cọ thêm. Hô hấp nóng bỏng phả lên tai chui vào cơ thể, theo cột sống lan lên toàn thân.

Gương mặt Ôn Khinh đỏ chót, nhỏ giọng đầy đầu Quý Quân Phong: “Cậu, cậu đừng dựa gần tôi quá.”

Quý Quân Phong hừ nhẹ, thong thả đáp: “Tôi đau bụng, không động đậy nổi.”

Ôn Khinh mím môi: “Vậy cậu cứ dựa đi.”

Mặt Bạch Thông càng ngày càng tối, cánh tay nắm Quý Quân Phong dần dùng sức. Cậu ta thấp giọng hò: “Tay tôi cũng bắt đầu đau.”

Ôn Khinh vội vàng hỏi: “Không thì tôi đưa cậu vào phòng y tế nhé?”

“Học viện không có phòng y tế.” Quý Quân Phong thở phì phò: “Bị thương vào Thần Điện cầu nguyện, tôi không thích đến đó.”

Thần Điện?

Ôn Khinh nghĩ tới bức tượng “nghệ thuật”, sắc mặt khẽ biển: “Thôi, thôi về phòng học nhé?’

Ba người vừa ra tới cầu thang, Quý Quân Phong lại hô: “Tay đau quá.”

“Anh bạn, anh đừng bóp tôi mạnh thế.”

Nghe vậy bước chân Ôn Khinh dừng hẳn, nghiêng đầu nhìn Bạch Thông. Anh ta cười thản nhiên ý bảo cậu tránh sang chỗ khác, sau đó trực tiếp cõng Quý Quân Phong lên, sải bước xuống cầu thang.

Giọng anh ta không mang theo chút nhiệt độ, lạnh lùng bảo: “Bạn học, cậu nói nhiều như vậy đương nhiên sẽ đau, để tôi cõng cậu về phòng học nghỉ.”

Một người di chuyển nhanh hơn hai người đỡ, cả đám tới nơi rất nhanh. Bạch Thông ném Quý Quân Phong về chỗ cậu ta: “Còn đau không?”

Mặt Quý Quân Phong trắng bệch, nhìn Ôn Khinh đang đóng cửa khàn giọng: “Không đau, tôi có thể nhịn được, dù sao anh cũng chả cố ý.”

Bạch Thông: “…”

Quý Quân Phong tiếp tục nói: “Cảm ơn anh nhiều.”

Ôn Khinh không cảm ra bầu không khí quỷ dị lởn vởn trong phòng. Cậu đánh giá miệng vết thương trên người Quý Quân Phong, nhỏ giọng: “Cậu có thuốc bôi không?”

“Không, tôi không sao.” Khóe miệng Quý Quân Phong khẽ nhếch: “Nhưng các cậu nên tới nhà ăn đi.”

“Hôm nay bắt đầu trai giới, mỗi bữa thầy cô sẽ điểm danh.”

Ôn Khinh ngạc nhiên hỏi lại: “Vậy còn cậu?”

“Tôi không đi.” Quý Quân Phong úp mặt xuống bàn, nhắm mắt: “Mấy người đó đều không muốn tôi đi, cậu không cần xen vào.”

Ôn Khinh nhíu mày: “Tôi giúp cậu nói với thầy nhé?”

Quý Quân Phong cười lớn: “Được đó, thế phiền cậu rồi.”

Hai người đi xa khỏi phòng học, Bạch Thông mở miệng: “Chuyện gì vừa xảy ra?”

“Lúc tôi rời khỏi văn phòng, nghe thấy tiếng ồn nên mới qua xem thử.” Ôn Khinh ăn ngay nói thật: “Phát hiện có ba bốn người đang đánh Quý Quân Phong, tôi giả vờ gọi thầy dọa bọn họ chạy, sau đó…”

“Sau đó, sau đó…” Ôn Khinh mím môi, chậm rì rì: “Hệ thống nhắc tôi dẫm Quý Quân Phong…”

Bạch Thông nhíu mày: “Chắc đó là manh mối.”

Ôn Khinh ồ lên, bừng tỉnh: “Đúng rồi…”

“Nhưng tôi không nhìn thấy mặt mấy tên bắt nạt…”

Bạch Thông lắc đầu: “Không liên quan tới bọn họ.”

“Sở thích của cậu là bắt nạt, anh nghĩ nó liên quan tới người bị hại.”

Ôn Khinh giật mình.

Bạch Thông rũ mắt che khuất cảm xúc bên trong: “Nói chính xác, manh mối của cậu liên quan tới Quý Quân Phong.”

“Cậu thấy Quý Quân Phong lạ chỗ nào không?”

“Hôm qua trên người cậu ấy cũng có rất nhiều vết thương…” Ôn Khinh nghĩ nghĩ: “Chuyện khác…tôi chưa phát hiện ra.”

Bạch Thông ừ một tiếng: “Cậu ta nói bị thương chỉ có thể tới Thần Điện cầu nguyện nhưng cậu ta không muốn đi. Là học sinh của Học viện, khả năng Quý Quân Phong biết gì đó.”

Nhớ tới sắc mặt Quý Quân Phong lúc nãy, Bạch Thông không nhịn được nhắc nhở Ôn Khinh: “Lúc tiếp xúc với cậu ta cẩn thận chút.”

“Quý Quân Phong là học sinh nguyên bản của học viện, đối với dục…”

Bạch Thông không nói hết câu tuy nhiên Ôn Khinh cũng hiểu, cậu gật đầu: “Tôi biết.”

Biểu cảm Bạch Thông bình thường trở lại: “Đúng rồi, thầy Trần tìm cậu làm gì?”

Ôn Khinh móc ra hộp quà trong túi, mở nắp đặt bộ thìa đũa dưới mí mắt anh ta, chậm rì rì giới thiệu: “Thầy Trần nói, Đại Tư Tế hy vọng tôi ăn cơm ngon.”

Bạch Thông cúi đầu trầm mặc nhìn cái thìa buộc nơ con bướm, không thể không nói trông nó khá đáng yêu.

Rất xứng với Ôn Khinh.

Một lúc lâu sau, anh ta nói: “Đại Tư Tế đang giám sát cậu.”

Lông mi Ôn Khinh run rẩy, dù sao lời Bạch Thông tận miệng nói ra ý nghĩa nó khác hoàn toàn với suy nghĩ đoán mò của cậu.

Cậu nhìn quanh bốn phía, sau khi xác định không có ai mới chạy tới gần Bạch Thông: “Chứ không phải hắn giám sát tất cả chúng ta à?”

“Chắc có mình cậu thôi.” Bạch Thông mím môi: “Hôm qua hầu hết người chơi không đi ăn cơm.”

Nhưng Ôn Khinh là người duy nhất nhận được quà.

Ôn Khinh nhíu mày, chẳng lẽ vì chuyện trong Thần Điện hôm qua? Hay là cái buff kỳ quái của cậu?

Một mình Ôn Khinh khẳng định không nghĩ ra nổi, cơ mà nếu muốn Bạch Thông giúp cậu phải nói chuyện buff cho anh ta.

Bạch Thông đã chia sẻ với Ôn Khinh rằng mình có không gian, giờ thì…

[Không thể nói.] 001 đột nhiên mở miệng.

Ôn Khinh hỏi lại: [Vì sao?]

001 lạnh lùng: [Không gian riêng không phải đồ hiếm, còn buff Người dẫn đường chỉ có mình cậu.]

[Cậu có thể đảm bảo sau khi anh ta biết sẽ không làm gì cậu không?]

Ôn Khinh đang định đáp, 001 lại nói: [Cứ coi như giờ anh ta bình thường nhưng sau này cậu chắc anh ta sẽ không thay đổi chứ?]

Nháy mắt Ôn Khinh liên tưởng tới Chu Châu, rũ mắt: [Không chắc.]

[Câu tiếp, cậu chắc anh ta sẽ không chia sẻ bí mật của cậu ra ngoài? Dù bị ép hay không bị ép?] 001 nhất quyết không chịu buông tha: [Người xấu sẽ mơ ước buff trên người cậu, sẽ bắt cậu làm con mồi. Ôn Khinh, thất phu vô tội hoài bích kỳ tội*.]

*Đại ý những người có thứ quý giá trong người thì thường bị người khác ghen ghét, dòm ngó, hãm hại.

Lần đầu tiên Ôn Khinh nghe được 001 lắm mồm đến thế. Tuy những lời nó nói lạnh lùng không khác bình thường là bao, nhưng cậu sợ nó để trong lòng, lúc hai người về nhân gian sẽ làm khùng làm điên tiêu điểm trong tài khoản của cậu.

Thế nên nhóc con ngoan ngoãn nghe lời: [Tôi biết rồi, tôi sẽ không nói chuyện buff cho người khác.]

001 hừ lạnh.

Ôn Khinh nghĩ thêm, do dự hỏi: [Buff của tôi có thể bị cướp sao?]

001: [Có thể.]

Ôn Khinh hiểu, phỏng chừng là những người có đạo cụ hoặc các loại buff khác.

[Thế…chúng tôi trao đổi buff cho nhau có được không?]

001 lạnh lùng: [Không.]

Độ ấm chữ “không” này lạnh hơn mấy chữ trước rất nhiều, Ôn Khinh rén chả dám hỏi thêm, chỉ đành theo đuôi Bạch Thông chạy vào nhà ăn.

Nơi đây thiết kế rất đơn giản, chỉ có một tầng lầu.

Hai người Ôn, Bạch vừa mới tới bậc lên xuống đã nghe thấy giọng nói tức giận của cô giáo: “Ôn Khinh, Bạch Thông.”

“Hai học sinh đó không có mặt sao?”

Bạch Thông hô to: “Đến rồi ạ!”

Bước chân Ôn Khinh càng nhanh hơn. Đứng giữa nhà ăn là một cô giáo trung niên tay cầm quyển sổ điểm danh lạnh lùng nhìn hai người: “Sao giờ mới tới?”

“Tám giờ hơn rồi.”

Ôn Khinh đi tới trước mặt bà, nhỏ giọng: “Xin lỗi cô ạ.”

“Thầy Trần kêu chúng tôi tới văn phòng, không cẩn thận đến trễ.”

Thấy Ôn Khinh lên tiếng, cô giáo lộ ra gương mặt tươi cười, bút vẽ lên sổ điểm danh một đóa hoa, dịu giọng: “Cô biết rồi, hai người các em mau về chỗ ăn cơm đi.”

Ôn Khinh vừa đi được hai bước, chợt nhớ ra gì đó quay ngược lại: “Thưa cô, cơ thể bạn Quý Quân Phong không khỏe, không thể tới ăn cơm. Hiện tại cậu ấy đang nghỉ ngơi ở lớp.”

Cô giáo nghiêng đầu nhìn cậu.

Ôn Khinh tưởng bà không nghe rõ, lặp lại lần nữa: “Quý Quân Phong.”

“Cô biết rồi.” Ngòi bút cô giáo hơi dừng: “Em đi ăn trước mau lên.”

Ôn Khinh gật đầu quét một vòng. Nhà ăn không có chỗ múc cơm, trước mặt các bạn học cũng không xuất hiện bất kỳ món ăn nào.

Bạch Thông thấp giọng: “Ngồi xuống là được.”

Ôn Khinh tìm được hai chỗ trống, rất nhanh ba bốn người đàn ông lực lưỡng đội mũ đầu bếp đẩy khay thức ăn ra, phát cho học sinh theo thứ tự.

Đồ ăn đựng trong mâm inox thông thường, hai món chay một món mặn kèm rất nhiều cơm trắng. Hạt cơm lung lay bên rìa mép khay sắp tràn xuống, học viện kiểu như sợ bọn họ ăn không đủ no, mỗi người còn được phát thêm ly sữa bò nóng.

Giáo viên cao giọng nhắc nhớ: “Cơm chay do Thần ban phước, không ăn hết tức là bất kính với ngài.”

Người chơi đồng loạt ngạc nhiên, tiếp theo mấy học sinh khác bắt đầu hô to, cúi người nhét thịt vào miệng.

Cả đám người chơi không dám động đũa, bầu không khí dần trở nên ngột ngạt.

Giáo viên chậm rãi quét mắt qua, nhẹ nhàng bảo: “Từ từ ăn nhé, thầy Tôn sẽ phụ trách kiểm tra lại bàn sau khi bữa cơm kết thúc.”

Nói xong một ông thầy cường tráng đi tới cửa nhà ăn. Sắc mặt Ôn Khinh khẽ biến, ý thức được bữa cơm hôm nay bọn họ phải ăn xong, bằng không đừng hòng rời khỏi.

Mọi người nhìn nhau, tay nắm đũa chậm chạp không dám bắt đầu.

Một lát sau, có người tiên phong. Áo Tư bình tĩnh gắp thức ăn, hai ba đũa giải quyết hết đĩa thịt.

Đám người chơi sôi nổi và cơm.

Ôn Khinh cầm bộ đũa thìa Đại Tư Tế tặng mình, phát ngốc chọc miếng thịt ba chỉ mỡ màng, ăn không vào. *

*Cơm chay thật nhé còn tại sao lại có thịt thì chắc do thiết lập truyện:v

Sáng ra lượng cơm của cậu rất ít, đã thế đồ ăn còn không phải cháo, toàn mấy món mặn.

Miễn cưỡng ăn hết hai món chay, Ôn Khinh no quá, ợ một tiếng.

Động tác Bạch Thông dừng lại, nghiêng đầu hỏi: “Không ăn được à?”

Ôn Khinh gật đầu nhỏ giọng: “Tôi ăn chậm là được.”

“Không cần đầu.” Bạch Thông chủ động gắp thịt từ đĩa của cậu: “Để anh ăn cho, sức anh lớn.”

Ôn Khinh uống sữa bò gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Bạch Thông giải quyết đồ ăn rất nhanh, nhìn quanh bốn phía rồi mới nói: “Rất ít người đến.”

Ôn Khinh hơi ngạc nhiên, quả thực nhà ăn rất ít người, bởi vì bàn ghế không nhiều nên thoạt nhìn có vẻ đông đúc.

Cậu đếm đếm vừa tới bàn thứ năm, bên phải vang lên giọng nữ dịu dàng: “Tổng cộng bảy mươi tư người, trong số đó có mười người chơi.”

Người vừa lên tiếng là một cô gái thanh tú.

Bạch Thông giới thiệu: “Đây là bạn cùng phòng anh, Lý Cảnh Cảnh.”

Ôn Khinh nhỏ giọng: “Chào cô, tôi tên Ôn Khinh.”

Lý Cảnh Cảnh cười cười: “Tôi biết.”

“Hôm qua tôi thăm dò bạn cùng bàn được một số tin tức.” Cô chủ động chia sẻ: “Nghe nói lễ sinh nhật của Thần năm nào cũng tiêu tốn rất nhiều sức người, vậy nên trước khi buổi lễ diễn ra toàn bộ học sinh sẽ bị giáo viên giám sát từng bữa ăn giấc ngủ, nói hoa mĩ là muốn đảm bảo dinh dưỡng đầy đủ.”

Ôn Khinh không nhịn được nhíu mày, bữa nào cũng nhiều như hôm nay?

“Vậy không ăn hết phải làm sao?”

Lý Cảnh Cảnh nâng cằm nhướn mày ý bảo Ôn Khinh nhìn qua: “Đây là ơn Thần ban, kể cả ăn không hết bọn họ cũng nhất định phải nuốt vào.”

Quả nhiên mấy cậu học sinh ăn được một nửa thì không ăn nổi nữa nhưng bọn họ vẫn cố nhét thức ăn vào như cũ, biểu cảm hơi vặn vẹo thoạt nhìn có chút đáng sợ.

“Giống nuôi heo nhỉ?” Lý Cảnh Cảnh chống cằm: “Đợi chúng ta béo ú lên rồi thịt.”

Giọng cô mềm nhẹ nhưng lời thì nhấn nhá cực kỳ cảm xúc, Ôn Khinh không nhịn được giật mình thon thót.

Lý Cảnh Cảnh phì cười chọc Bạch Thông: “Lá gan bạn nhỏ nhà anh bé quá.”

Bạch Thông dừng một chút: “Gì mà bạn nhỏ…”

Lý Cảnh Cảnh cong mắt hỏi Ôn Khinh: “Ê, cậu qua mấy phó bản rồi?”

Ôn Khinh ăn ngay nói thật: “Đây là phó bản thứ hai.”

“Thứ hai? Người mới hả?” Lý Cảnh Cảnh há hốc mồm: “Người mới mà nhảy vào phó bản cấp Thần, nên nói cậu may hay cậu xui đây?”

Ôn Khinh chậm rì rì gật đầu: “Tôi biết tôi xui rồi.”

Lý Cảnh Cảnh bật cười thành tiếng.

Không bao lâu sau, Áo Tư ăn xong đứng dậy. Thầy giáo kiểm tra mâm đồ ăn của hắn rồi ra hiệu cho hắn đi, tiếp đó từng người từng người một làm theo.

Đến lượt Bạch Thông, ông ra hiệu cho anh ta để khay sang một bên sau đó mở miệng: “Cảm tạ Thần.”

Bạch Thông: “Cảm tạ Thần.”

Lúc nhìn Ôn Khinh, ông ta lại nói: “Cảm tạ Đại Tư Tế.”

Ôn Khinh trầm mặc nhắc lại: “Cảm tạ Đại Tư Tế.”

Bạch Thông chủ động hỏi: “Thưa thầy, còn nửa tiếng nữa mới vào lớp, tôi có thể tới thư viện không?”

Thầy Tôn nhíu mày: “Đến đó làm gì?”

Bạch Thông thuận miệng nói: “Tôi muốn chiêm ngưỡng sự tích của Thần.”

“Bây giờ không được, mau tới lớp học đi.” Nghe được mấy lời này, mặt thầy Tôn hớn hở: “Đừng gấp, chiều nay trên lớp sẽ thống nhất lịch để các em tới thư viện.”

Bạch Thông gật đầu lôi Ôn Khinh ra khỏi nhà ăn, sóng vai quay lại khu dạy học.

Chỗ của Quý Quân Phong không một bóng người.

Sắp tới thời gian vào học, Quý Quân Phong vẫn chưa trở về. Ôn Khinh nhíu mày, do dự hỏi bạn học ngồi trước: “Cậu ơi, cậu thấy Quý Quân Phong đâu không?”

Bạn học đang cười lập tức sầm mặt, chán ghét nói: “Không biết, ai quản cậu ta sống hay chết.”

Tận mắt nhìn thấy cậu ta lật mặt, Ôn Khinh hết hồn thầm nghĩ Quý Quân Phong đắc tội ai à?

Cậu nhỏ giọng hỏi: “Tại sao?”

“Sao gì mà sao!” Bạn học bàn trên không kiên nhẫn thốt lên, thấy người hỏi mình là Ôn Khinh mới kiên nhẫn giải thích: “Cậu ta không tới nhận ân điểm Thần ban, xứng bị phạt.”

Ôn Khinh mơ màng: “Nhưng tôi đã nói lý do với giáo viên rồi mà…”

“Thân thể cậu ta không thoải mới với chuyện đến nhà ăn thì liên quan gì đến nhau?” Bạn học nhìn cậu kỳ lạ: “Nếu là tôi, có phải bò tôi cũng bò tới.”

Ôn Khinh há miệng thở dốc, ý thức được mình không thể nói cậu ta, đành khô cằn gật đầu: “Cảm ơn cậu.”

Cậu ta cười hì hì: “Đừng khách khí.”

“Cơ mà tốt nhất cậu nên cách xa Quý Quân Phong, cậu ta…”

Nói được một nửa, cậu ta đột nhiên dừng lại.

Ôn Khinh vội vàng hỏi: “Cậu ta làm sao?”

Bạn học lắc đầu, giấu giấu đút đút: “Không có gì, không có gì.”

“Tóm lại cậu bỏ qua cậu ta đi, tốt cho cậu ta cũng dễ cho cậu.”

Ôn Khinh còn muốn thăm dò thì cậu bạn kia liếc ra cửa rồi vội vàng xoay người ngồi xuống. Cậu nghiêng đầu, chỉ thấy không biết từ khi nào thầy Tôn đã đứng sừng sững bên ngoài.

“Sáng nay thầy Trần bận việc, tôi sẽ dạy thay tiết cầu nguyện.”

Thầy Tôn đi lên bục giảng, cao giọng: “Mở trang đầu tiên.”

“Chúng ta ôn tập một chút.”

Ôn Khinh mở ra, theo mọi người thì thầm: “Tinh huyết rơi xuống nước sâu bắn lên từng bọt sóng màu trắng, sinh ra thần tình yêu và dục…”

Giọng nói đột nhiên dừng hẳn, Ôn Khinh mở to hai mắt, khó tin nhìn lên cái tên được tin trên sách giáo khoa.

Dục, Dục Hình?!