Bạch Cảnh Từ đem chăn mở ra sau đó khoác qua người cuộn thành một cái cơm nắm, cả cổ đều rút vào trong chăn, một bên là lò than vẫn đang cháy vang lên từng tiếng lách tách, căn phòng ấm áp không ít.
Cơ thể của nguyên chủ càng ngày càng yếu đi, chỉ cần bị cảm một chút thôi sẽ nằm liệt giường cả ngày, hắn cũng thường xuyên cảm thấy mệt mỏi chỉ muốn ngủ, có lẽ cơ thể này cũng tới cực hạn của nó rồi...
Lạch cạch.
Trên mái nhà có tiếng động rất nhỏ vang lên có ai đó vừa đáp ở phía trên, âm thanh nhỏ đến khó nghe được có thể thấy người kia võ công không thấp, nếu Bạch Cảnh Từ là người thường hay võ công loại gà mờ có thể sẽ khó phát hiện ra được.
Hắn vờ như không có chuyện gì nghiêng người nằm xuống giường giống như chuẩn bị đi ngủ, một lát sau cánh cửa đột nhiên mở ra một khe hở nhỏ, có làn khói mờ ở bên ngoài bay vào.

Đợi khói tan đi hết, trong phòng cũng không còn động tĩnh gì nữa, người bên ngoài mới nhẹ nhàng mở cửa đi vào.

Bên trong phòng lò than vẫn còn cháy, ánh đèn cầy chập chờn chiếu ra dáng người hắc y nhân.

Gã đứng ở bên giường, cúi đầu nhìn chăm chú người đã ngủ say trên giường.
Bàn tay nhẹ nhàng áp lên gò má của y, vì hắc y nhân từ bên ngoài vào nên tay hắn rất lạnh, vừa chạm đến đã khiến người trên giường bị lạnh đến run lên, y nhíu mày lại muốn tỉnh dậy nhưng không thể tỉnh.
Hắc y nhân vẫn mặc kệ, bàn tay mơn trớn trên gương mặt người trên giường sau đó lướt xuống đôi môi có chút nhợt nhạt của y.
Khoảng thời gian qua hắn giống như phát điên không ngừng một bên cùng đám trong triều đình và Tây Thành Quốc đối đầu, một bên điên cuồng tìm kiếm tung tích của đối phương.

Nhưng tìm mãi vẫn không thấy, cổ độc tra tấn ăn mòn cơ thể, bên trong của hắn hiện tại mục nát đến bất kham, nhiều lần hắn mơ thấy y nhưng trong mơ chỉ có khung cảnh y dùng con dao cắm sâu vào trong tim hắn, cứ vậy không ngừng lặp đi lặp lại...
A Lập...
" Tìm được ngươi rồi.

"
Hắc y nhân nhỏ giọng lầm bầm, giọng nói của hắn trầm khàn nặng nề.

Hắn cúi người hôn lên đôi môi kia, đầu lưỡi vươn ra muốn mạnh mẽ xâm chiếm vào bên trong.
Vụt!

Ánh sáng loé lên cắt ngang tầm mắt, hắc y nhân nhanh chóng né được, vài sợi tóc đáng thương bị cắt đứt rơi xuống đất.

Bạch Cảnh Từ cầm con dao găm đưa lên trong tư thế cảnh giác, ánh mắt u ám nhìn chằm chằm hắc y nhân.
" Sao ngươi tìm được nơi này?! "
Nơi này nằm cách kinh thành xa vạn dặm, giống như một nơi hoàn toàn tách biệt với Sở Quốc, tuy nói là phía Đông của Sở Quốc nhưng rất ít ai nghe nói về thôn trấn ở đây.

Đáng ra đối phương không thể tìm ra nhanh như vậy được!
Ánh mắt tràn đầy chán ghét, hận thù và ghê tởm như muốn tràn ra bên ngoài, giống ngàn cây dao cùn không ngừng cứa vào trái tim hắn.

Hắc y nhân rũ đầu hai vai run lên không trả lời câu hỏi kia, hắn vươn tay ôm lấy mặt mình.
Bạch Cảnh Từ dự cảm không ổn lùi về sau, tay siết chặt lấy dao găm.

Hắc y nhân hai vai càng run rẩy giữ dội hơn, lúc đầu chỉ là cười nhỏ sau đó cười lớn tới điên cuồng ngửa đầu cười to, hoàn toàn không sợ sẽ bị đám người Tán Cẩm phát hiện chạy đến đây.

Hắn vẫn cười, cười một cách bệnh trạng khiến Bạch Cảnh Từ càng sợ hãi.
Cứu mạng, vai chính lại lên cơn tâm thần rồi!!
" Thiếu chủ! "
Cánh cửa bị đá văng ra, Tán Cẩm chạy vào vẻ mặt tràn đầy lo lắng.

Ban nãy y nghe được có người lẻn vào muốn đuổi theo nhưng không ngờ tên kia khinh công thật sự hơn y một bậc.

Hắc y nhân điệu hổ ly sơn dụ y rời khỏi, tới lúc phát hiện Tán Cẩm liền quay đầu nhanh chóng chạy về.
Nhìn Bạch Cảnh Từ vẫn bình an vô sự đứng ở một bên, trái tim của Tán Cẩm vẫn không hạ xuống được bởi vì khăn che mặt của hắc y nhân rơi xuống, tên đó rõ ràng là Tô Tử Sâm!
Tán Cẩm nhanh chân tiến lên che chắn trước mặt Bạch Cảnh Từ, Mộ Thần Dật và Ảnh Quân cũng vừa theo vào.


Tất cả đều cảnh giác nhìn hắc y nhân trước mặt, không khí trong phòng trở nên căng thẳng cực kì.
" Tránh ra! "
Tô Tử Sâm nhìn một đám ruồi nhặng bay quanh che đi trân bảo của hắn, tiếng cười ngừng lại, vẻ mặt của hắn nhanh chóng u ám xuống.
" Nhìn bộ dạng thảm hại của ngươi, có vẻ ngồi trên ngôi vị của ta không thoải mái lắm nhỉ? Thế nào? Mùi vị không tồi đúng không? "
Mộ Thần Dật vẻ mặt thản nhiên đem kẽ hở cuối cùng cũng chặn lại, che Bạch Cảnh Từ kín mít không cho Tô Tử Sâm nhìn dù chỉ một góc áo.

Ánh mắt trên dưới nhìn bộ dạng của hắn, Mộ Thần Dật lên tiếng, một câu nói không rõ đầu đuôi nhưng trong và ngoài lời đều rõ ràng cực kì trào phúng.

Ở đây chỉ có Tô Tử Sâm hiểu, Bạch Cảnh Từ hiểu.
Xem ra, vụ việc ám sát kia Mộ Thần Dật thật sự là kẻ chủ mưu, Mộ Tinh Vũ cũng chỉ là con cờ trong tay đối phương giúp sức cho đối phương tiêu diệt Tô Tử Sâm mà thôi.
" Tránh ra! "
Tô Tử Sâm không nhìn Mộ Thần Dật, ánh mắt chỉ muốn xuyên qua cả hai nhìn người bị che chắn ở sau lưng.

Ánh mắt của hắn chậm rãi đỏ lên, Tô Tử Sâm lặp lại lần nữa sau đó rút kiếm đâm tới.
Lần này không ai được quyền cướp đi A Lập, A Lập là của hắn! Chỉ của mình hắn!
Những kẻ này nên chết hết đi!
Trong phút chốc đêm khuya tĩnh mịch bị tiếng đao kiếm va chạm nhau vang lên phá vỡ.
Tô Tử Sâm thật sự điên, một mình hắn cùng hai người võ công không kém là Tán Cẩm và Mộ Thần Dật đánh lại không hề bị yếu thế, còn làm cho cả hai cũng giật mình.

Hắn mặc kệ đao kiếm chém ra mấy cái vết thương sâu trên người, máu chảy cũng không cảm giác đau.

Đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm nhìn thẳng một hướng, kiếm trên tay chém xuống chứa đầy sát khí không kiêng dè.

" Chủ tử ta dẫn ngài đi đến nơi an toàn! "
Ảnh Quân cũng bị trạng thái của Tô Tử Sâm doạ sợ, y quay đầu cùng Bạch Cảnh Từ nói.

Bạch Cảnh Từ nhìn cả ba đang đánh với nhau, vẻ mặt một lời khó nói hết cuối cùng hơi gật đầu quay người cùng Ảnh Quân chạy ra khỏi phòng.
" Quốc sư đại nhân, ngài chơi vậy là đủ rồi.

Hoàng thượng muốn chúng ta đưa ngài hồi cung.

"
Vừa chạy ra khỏi phòng đã bị vây quanh, ngọn đuốc phát sáng ánh vào mi mắt khiến Bạch Cảnh Từ nhíu mày.

Bên ngoài không biết đã bị quân đội triều đình bao vây từ khi nào, đứng ở phía trước chính là quân sư đi theo bên người của Tô Tử Sâm, La Vân Hi.
Bạch Cảnh Từ nhíu mày không phải bởi vì bản thân bị bao vây, hắn sớm đoán được điều này.

Nhưng thứ làm hắn để tâm chính là người trong thôn tất cả đều bị bắt trói gom ở một bên, xung quanh binh lính cầm sẵn đao kiếm, giống như chỉ cần hắn phản kháng hay từ chối thì mạng của bọn họ đừng mong giữ được.
Ảnh Quân cảnh giác che chắn phía trước bị Bạch Cảnh Từ ngăn cản.
" Ngươi lui ra đi.

"
Ảnh Quân luống cuống: " Chủ tử...!"
" Đây là quê hương của ngươi, chứa chấp một tên "tù binh" như ta chính là rước nguy hiểm về nhà...!Ta không muốn thôn dân và các ngươi bị ta tiếp tục liên lụy, sự việc đến đây nên kết thúc rồi.

"
Bạch Cảnh Từ nhẹ nhàng mỉm cười, Ảnh Quân nhìn nụ cười kia của đối phương đột nhiên hoảng hốt.

Đã từ rất lâu y chưa từng nhìn thấy chủ tử cười, mà nụ cười lần này tuy đẹp lại khiến lòng y bất an...
Nụ cười kia giống như bất đắc dĩ, bất lực còn có...!luyến tiếc?
" Thả thôn dân đi, ta đồng ý theo các ngươi hồi cung.


"
Bạch Cảnh Từ quay người hướng đám người triều đình nói, vẻ mặt hắn vẫn là vẻ điềm tĩnh không có chút biến hóa nào.

Hắn đi về phía trước, La Vân Hi giơ tay ra lệnh thả mọi người.

Cậu cũng không thật sự muốn mạng bọn họ, bất đắc dĩ mới lấy họ làm con tin thôi.
" Ảnh Quân, cảm ơn ngươi.

Cảm ơn tất cả các ngươi...!".

Đọc‎ t????????yện‎ hay,‎ t????????y‎ cập‎ ngay‎ ++‎ ????????‎ Um????????????yện.Vn‎ ++
Ảnh Quân nghe tiếng ngẩng đầu, thấy Bạch Cảnh Từ hướng hắn nói chuyện.

Trong lúc hốt hoảng hình như y nghe được đối phương nói " Xin lỗi ".
Tại sao chủ tử nói xin lỗi? Tại sao y cảm giác giống như lần này chủ tử đi rồi sẽ không quay về nữa?
" Phóng hoả! Tất cả giết hết chỉ chừa lại người kia cho quả nhân! "
Một tiếng pháo ra lệnh, ánh lửa nhanh chóng bùng lên.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ quay đầu, phía cửa thôn đứng đoàn kỵ mã, y phục thêu hoa văn kì lạ.

Nam nhân dẫn đầu mặc hoàng bào, khí chất quanh thân lạnh lẽo, đầy sát khí.
Con ngươi hơi co rút lại, Bạch Cảnh Từ kinh ngạc.
Sao tới cả Kỷ Lập Doanh cũng tìm được tới đây?!
______________________
Tác giả có lời muốn nói:
Chương sau chính là chương cuối của thế giới này, theo như đợt bình chọn cho thế giới sau thì hết thế giới này sẽ tới thế giới Tu Tiên nhé..