Dọc theo đường đi, hoa trong hoa viên nở rất tươi đẹp, ong bướm bay lượn lờ, cánh hoa vẫn còn đọng lại chút sương dưới ánh nắng chiều lấp lánh xinh đẹp.

Trần phủ rộng lớn, trang trí đều là loại xa hoa cũng hiếm thấy, gia nhân cũng nhiều vô kể nhưng có điều cả cái Trần phủ đều mang lên loại tử khí âm trầm có chút khó diễn tả.
" Các vị mời theo lối này.

"
Đám người theo hành lang dài được lão quản gia chỉ dẫn đi đến chính phòng mới dừng lại ở trước cửa, lão quản gia tiến lên một bước vươn tay gõ cửa sau đó đề cao giọng một chút như báo cáo lại cho người ở trong phòng.
" Thưa lão gia, các vị của Huyền Thanh Phái đã đến rồi ạ.

"
" Mời bọn họ vào.

"
Bên trong truyền ra thanh âm, lão quản gia đáp vâng một tiếng sau đó xoay người nâng lên tay cung kính mời.
" Lão gia đang chờ các vị ở bên trong.

"
Nói xong, lão quản gia mở ra cửa phòng mới cúi người lui ra đi.


Chính sảnh rộng lớn, hai bên bày ghế và bàn thái sư, ở chính giữa ngồi một người nam nhân trung niên, phát đầu vấn cao, gương mặt nghiêm nghị nhìn qua phải nói sao nhỉ? Bạch Cảnh Từ nghĩ nếu dùng từ ngữ hiện đại để hình dung thì đó chính là đẹp lão đi, hắn lúc đầu nghe đến Trần viên ngoại cứ nghĩ phải là một lão già béo còn bụng phệ, cái hình mẫu mà vẫn thường thấy trong mấy bộ phim cổ trang trên ti vi ấy.

Giờ vừa gặp thật sự khác xa so với hắn tưởng tượng...
Trần Cửu buông xuống chén trà đứng dậy, hướng đám người Bạch Cảnh Từ chấp tay làm một cái lễ.

" Được các vị chịu ghé đến Trần phủ giúp ta thật là phúc phần của Trần Cửu ta đây! "
" Trần đại nhân không cần khách khí! "
Mặc Dạ Thiên không lên tiếng, Vân Yên liền hiểu rõ đứng ra thay sư tôn lên tiếng.

Trần Cửu tỏ vẻ vui mừng mời mọi người ngồi xuống phất tay sai gia nhân chuẩn bị trà cùng điểm tâm đem lên.

" Vậy Trần đại nhân ngài có thể bắt đầu kể chi tiết đầu đuôi việc đó được rồi chứ? "
Một thanh âm vang lên, tất cả ánh mắt trong chính phòng đều đồng loạt hướng đến chủ nhân của giọng nói kia.

Người nói là một nam tử mặc hắc y, ngũ quan tuấn dật, mày kiếm mắt phượng, mũi cao rất có phong thái.

Nhận ra ánh mắt của mỗi người đều đổ dồn về phía mình, nam tử đầu cũng không quay lại chỉ nhìn chằm chằm Trần Cửu như là chờ đợi.
Trần Cửu bị nhìn đến đột ngột có cảm giác xấu hổ, ông khẽ ho khan một tiếng bắt đầu kể.
Tứ phu nhân vài ngày trước đi dâng hương cầu có con, vài ngày sau thì nghe được nàng thật sự mang thai.

Tứ phu nhân vui mừng cùng ông nói muốn đi dâng hương lần nữa để cảm tạ cũng như cầu bình an cho phu quân và đứa con trong bụng.

Nào ngờ nàng đi từ sáng sớm, đến tận mặt trời sắp xuống núi vẫn không thấy kiệu của tứ phu nhân hồi phủ.

Trần Cửu lúc đó lòng tự nhiên bất an đứng ngồi không yên nên quyết định kêu người đi tìm, đi đến ngôi chùa tứ phu nhân dâng hương thì phương trượng nói nàng ta dâng hương xong có ở lại một chút sau đó trở về từ sớm.

Nhưng kì quái chính là Trần Cửu muốn lật tung cả trấn Đào Nha cũng tìm không ra tung tích của nàng, kể cả bên ngoài nơi nàng đi qua, vậy mà ngày hôm sau có gia nhân vội vàng chạy về bẩm báo nói tìm được kiệu của tứ phu nhân.
Kiệu nằm trong một con hẻm khuất còn là hẻm cụt, ngoài cỗ kiệu kia ra thì không còn lại gì khác.

Xa phu, nô tì, cả ngựa cũng không thấy đâu cả.

Trần Cửu vì việc này mà lo lắng mất ăn mất ngủ hai ngày liên tiếp, tứ phu nhân là phu nhân được ông sủng ái nhất, bây giờ còn đang mang hài tử của ông, Trần Cửu sao có thể không lo được?
Ai mà ngờ việc trước còn lo chư xong việc sau lại ập đến, gia nhân báo đại phu nhân trộm đi tìm tứ phu nhân, nói là do thấy Trần Cửu như vậy không đành lòng nên muốn giúp ông tìm tứ phu nhân một phen, sợ ông lo lắng nên không nói mà trộm tìm.


Rốt cuộc tứ phu nhân tìm không ra, đại phu nhân cũng đem người mất tích theo.

Trần Cửu vì việc đó mà bệnh nặng một hồi, vẫn luôn tìm không thấy mới kêu người gửi đi thư cầu cứu Huyền Thanh Phái với những môn phái khác.

Bạch Cảnh Từ một bên nghe vẻ mặt có chút nhàm chán phe phẩy quạt ngọc liếc liếc mắt nhìn một chút Chu Mộc, nào ngờ vừa liếc mắt qua đã cùng đối phương chạm mắt với nhau, nam tử hình như bị sư đệ bắt gặp mình nhìn hắn nên thẹn thùng vội quay đi, mặt còn đỏ lên.
Bạch Cảnh Từ:???
[ Bạch Cảnh Từ: Hình như cái bug di động kia lại vừa trộm nhìn lén tôi...!]
[ 256 tập mãi thành thói quen mà đáp lại: Không phải vừa, ánh mắt cậu ta từ lúc gặp cậu tới giờ còn chưa rời đi chút nào.

Còn có không biết xấu hổ mà chảy nước mắt ở miệng.

]
[ Bạch Cảnh Từ:...!]
Cảm ơn, hình ảnh quá đẹp hắn không muốn tưởng tượng...
" Vậy nhị phu nhân và tam phu nhân còn có các vị thiếu gia bây giờ ở đâu? "
" Các nàng ấy mấy ngày trước nói muốn về nhà mẹ một thời gian, lão đại với lão nhị thì thích đi du ngoạn nên hai người bọn nó luôn ở bên ngoài, chỉ có năm mới mới về nhà một chuyến.

Lão tam thì lên kinh ứng thí, sau khi việc hai nàng mất tích xảy ra, trong phủ bây giờ ta chỉ lão tứ.

Lão tứ tuổi còn nhỏ, tính tình cũng nhút nhát nên nó chỉ quanh quẩn ở trong phủ không dám chạy ra bên ngoài.

"
" Ta hiểu rồi, trước tiên ta sẽ giúp ông bày kết giới quanh phủ, một phần bảo vệ phủ ông được an toàn, một phần có thể phát hiện ra nếu thứ kia động vào kết giới xâm nhập vào phủ.

"

Vị nam tử kia trước lên tiếng, Trần Cửu vui mừng cảm tạ còn không kịp.

Ông không ngừng nói cảm tạ còn nói trời cũng muộn, muốn mời mọi người dùng cơm rồi chuẩn bị cho mọi người phòng để nghỉ ngơi.
Bạch Cảnh Từ không có dùng cơm, hắn đơn giản xin phép một chút nói muốn đi xung quanh trấn xem một vòng.

Đồng dạng muốn đi còn có Chu Mộc, Bạch Cảnh Từ cũng không nói cái gì phe phẩy quạt rời đi trước, trước khi đi còn cùng Vân Yên truyền âm nói gì đó mới rời khỏi.
________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi vừa về hồi 12 giờ mấy, nằm một lát rồi cố nghĩ ra ý tưởng để ra chương cho mọi người.
Xin lỗi vì chương trước nói sẽ sớm ra chương cho mọi người đọc mà tới tận giờ mới có chương, gần cuối năm cho nên công việc khá bận rộn.

Não thì vừa làm việc vừa phải cố gắng dành ra chút không gian chạy deadline cho nên tôi dễ bị bí ý tưởng lắm, nói lười là lười chứ thật ra tôi đi làm cả ngày, tối thì tan làm về muộn nên nhiều khi khá mệt mới sinh ra lười một chút.
Nhưng mà cũng có những lúc tuy mệt lắm nhưng cũng gắng viết ra đôi dòng ra một chương hoàn chỉnh cho mọi người đọc, với tôi thì truyện là đứa con tinh thần cũng là niềm vui tôi tìm đến sau áp lực và mệt mỏi, còn độc giả là động lực tuyệt vời mà tôi có được cho nên khi thấy mọi người yêu thích và ủng hộ truyện tôi đã rất vui.

Nói muốn mọi người đốc thúc tôi mỗi ngày để lấy làm động lực, để cho tôi biết mọi người vẫn yêu thích truyện thôi, thấy mọi người cũng nhiệt tình đốc thúc thì tôi cũng vui lắm nhưng đốc thúc thì đốc thúc nhẹ nhàng thôi nhé, đừng đe doạ, Cá Cá cung nước nên tâm hồn mong manh íu đúi lắm ha ha! (⁠ ⁠◜⁠‿⁠◝⁠ ⁠)⁠♡
Có vẻ tôi nói nhiều quá, hôm nay chỉ có một chương thôi.

Tôi sẽ cố gắng hơn để vượt qua thời gian bận rộn này để mà ra chương mới cho mọi người, yêu mọi người nhiều! (⁠。⁠・⁠ω⁠・⁠。⁠)⁠ノ⁠♡.