Bởi vì Tần Thư Hoài có ba vị thê tử, cho nên ngoại trừ Triệu Bồng ra thì những người còn lại đều thêm họ ở trước, được xưng là phu nhân nào đó.

Ví dụ như Đổng Uyển Di gọi là Đổng phu nhân, Khương Y gọi là Khương phu nhân.

Lúc Tần Thư Hoài chạy tới Thuận Thiên Phủ, cả đường đều suy nghĩ chuyện là như thế nào.

Thi thể của Khương Y? Chẳng lẽ Khương Y thật sự đã chết?

Không thể nào.

Tần Thư Hoài cau mày, phán đoán của hắn rất ít khi sai, Tần Bồng không thể nào là Tần Bồng, hành động của nàng chính là những gì đáng lẽ ra Khương Y nên có.

Thi thể kia là giả.

Tần Thư Hoài nghĩ như vậy, cho đến khi hắn thấy thi thể.

Thi thể vẫn mặc bộ quần áo mà trước khi chết Khương Y đã mặc, cho dù đã vô cùng rách nát nhưng vẫn mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dáng đại khái. Trên tóc nàng ta cài trâm, vòng tay trên tay đều giống y như đúc.

Lúc Tần Thư Hoài tới, thi thể đã khám nghiệm qua, chuyện này là do một tay Tần Bồng giám sát, trước khi Tần Thư Hoài tới, Tần Bồng đã chạy tới Thuận Thiên Phủ, nàng đích thân mang thi thể đến, trực tiếp bắt đầu khám nghiệm, lúc Tần Thư Hoài đến, việc khám nghiệm thi thể đã gần như xong.

Tần Thư Hoài nhìn báo cáo khám nghiệm tử thi, bởi vì thi thể chỉ còn lại một đống xương cốt, cho nên rất nhiều miệng vết thương đều không xác định được, đánh giá xương cốt, trên người Khương Y có ít nhất bảy vết thương từ ba loại vũ khí.

Điều này hoàn toàn phù hợp tới tình hình năm đó, dựa vào hình dạng của những vết bầm tím nổi sau khi hấp xương, Tần Thư Hoài liếc mắt một cái đã nhận ra là kiếm của Giang Xuân.

Tất cả các sự kiện đều nhắc nhở Tần Thư Hoài, người này thật sự là Khương Y.

Nhưng nếu Khương Y đã chết, vậy Tần Bồng là ai?!

Tần Thư Hoài nhíu chặt mày, nhìn thi cốt, ngỗ tác ở bên cạnh nơm nớp lo sợ nói: “Vương gia, kết quả này, ngài xem xong chưa?”

Tần Thư Hoài khôi phục tinh thần, nhìn ngỗ tác bên cạnh, lạnh nhạt nói: “Ai cho phép ngươi nghiệm thi?”

Lời nói vừa dứt, ngỗ tác lập tức quỳ xuống, liều mạng dập đầu nói: “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân biết tội, tiểu nhân…”

“Được rồi.” Tần Bồng ngồi bên cạnh uống trà không nhìn được nữa, nói với ngỗ tác: “Là bổn cung bảo hắn nghiệm thi, Vương gia cảm thấy có gì không đúng sao?”

“Dựa theo luật pháp triều ta, không được phép nghiệm thi khi chưa có sự đồng ý của người nhà hoặc sự có mặt của người nhà.” Tần Thư Hoài lạnh lùng nhìn Tần Bồn., Tần Bồng cười tủm tỉm nói tiếp: “Nhưng pháp luật triều ta cũng ghi chú rõ, thi thể không danh tính là ngoại lệ được quan phủ trực tiếp nghiệm thi.”

“Đây là Hoài An Vương phi.”

“Trước khi nghiệm thi chúng ta cũng không biết.” Tần Bồng nói dối: “Quá trình khám nghiệm cũng đã trải qua một nửa rồi, ta nhìn thấy hoa văn trên quần áo của nàng ta vô cùng độc đáo, cho người hỏi thì mới biết đây là hoa văn của Vương phi Hoài An Vương phủ, nói ra thì.” Tần Bồng thay đổi tư thế, nghịch tóc: “Nhiếp Chính Vương nên cảm ơn bổn cung mới phải.”

Nghe xong lời này, Tần Thư Hoài cười lạnh thành tiếng, chuyện này người sáng suốt đều biết đây rõ ràng là cục diện Tần Bồng sắp xếp cho Tần Thư Hoài, nếu không Tần Bồng cần gì phải tốn công sức như vậy, từ đầu đã đi theo vụ án này?

Tần Bồng biết Tần Thư Hoài hiểu ý của nàng, nàng cũng không có ý định che giấu ý đồ của mình. Quan hệ của nàng và Tần Thư Hoài trước nay không quá tốt, cũng không sợ lần này sẽ đắc tội.

“Trở lại chuyện chính, hiện giờ tìm được thi thể của Hoài An Vương phi, không biết Vương gia định làm gì?”

“Cái gì mà định làm gì?”

Tần Thư Hoài biết dự định trong lòng Tần Bồng, trên mặt vẫn giả vờ bình tĩnh. Tần Bồng nhìn dáng vẻ của Tần Thư Hoài biết ngay bây giờ hắn đang rất khó chịu, không khỏi có chút vui mừng.

Tần Thư Hoài không vui, nàng sẽ vui vẻ.

Nàng thay đổi tư thế, tiếp tục nói: “Kết quả nghiệm thi ngài cũng thấy rồi đó, rõ ràng phu nhân không tự nhiên chết, mà bị giết, đương nhiên phải bắt hung thủ, không biết Vương gia định đưa án này đến Hình Bộ hay là Đại Lý Tự?”

Tần Bồng không hỏi nên điều tra hay không, mà đưa thẳng hai lựa chọn nghe có vẻ công bằng.

Tần Thư Hoài nhìn Tần Bồng, trong mắt mang theo sự lạnh lẽo: “Ý của công chúa thế nào?”

“Hay là giao cho ta?”

Tần Bồng chớp mắt, vẻ mặt Tần Thư Hoài không thay đổi, bình tĩnh nói: “Việc này cần người có chuyên môn, vụ án này liên quan đến quý tộc hoàng thân vẫn nên giao cho Đại Lý Tự.”

Nói xong, Tần Thư Hoài đi chào hỏi mọi người. Sau khi lần lượt phân phó xong, Tần Thư Hoài đi cùng Giang Xuân ra ngoài.

Trong lòng của Giang Xuân có chút nặng nề, năm đó hắn ta tự mình giết Khương Y, hiện giờ hắn ta vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lúc đó, đương nhiên người này là Khương Y. Nhưng mà thi thể năm đó của Khương Y đã bị Bạch Chỉ đem đi, tại sao bây giờ Bạch Chỉ lại đột nhiên mang thi thể về, nàng ta muốn làm gì?

“Thi thể xác nhận đúng, đúng chứ?”

Tần Thư Hoài đi phía trước, hỏi Giang Xuân đang suy nghĩ ở phía sau. Giang Xuân trả lời: “Nhìn miệng vết thương, chính xác.”

Tần Thư Hoài gật đầu.

Giờ phút này hắn ý thức được, hướng đi của mình đã hoàn toàn sai.

Tần Bồng không phải Khương Y. Nhưng mà Tần Bồng lại quen Bạch Chỉ, quen Lục Hữu, biết đi tế bái tổ doanh của Khương gia, cũng luôn sẵn sàng báo thù cho Khương gia.

Hoặc có thể, không phải vì Khương gia, mà vì chuyện khác. Tóm lại người này, trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn.

Một người như vậy sẽ là ai?

Là người cũ của Khương gia, hay là những người khác?

Trong lòng Tần Thư Hoài tràn đầy hoài nghi. Giang Xuân đi theo Tần Thư Hoài lên xe ngựa, kìm lòng hồi lâu, cuối cùng cũng nói: “Vương gia, chuyện này phải làm sao bây giờ?”

Giang Xuân cũng không quá sợ, Tần Thư Hoài không phải người sẽ đẩy thuộc hạ của mình ra chắn đao, Giang Xuân cũng không sợ phải chắn đao cho Tần Thư Hoài. Chỉ là đao này tới quá đột nhiên, quá nghẹn khuất, khiến cho năng lực để người ta đánh trả cũng không có, có chút ghê tởm lòng người.

Giang Xuân không cam lòng bị đẩy ra đỡ đao trong tình huống như vậy, thay vào đó hắn ta muốn chém chết Tần Bồng trước khi đao tới.

Tần Thư Hoài giương mắt nhìn Giang Xuân một cái, đầu tiên nói: “Đừng lo lắng, ta sẽ không để ngươi xảy ra chuyện.”

“Thuộc hạ không sợ xảy ra chuyện.” Giang Xuân nện vào vách tường, uất hận nói: “Thuộc hạ chỉ cảm thấy sốt ruột.”

“Bọn họ ở trong tối, chúng ta ở ngoài sáng, vốn bị động.”

Tần Thư Hoài suy nghĩ chuyện gần đây, chậm rãi nói: “Tần Bồng không phải kẻ ngốc, thực lực hiện giờ của nàng ta không đủ sức dùng vụ án này lật đổ ta, nàng ta không dám quá cứng rắn, chỉ sợ nàng ta có âm mưu, tìm hiểu rõ nàng ta muốn làm gì là được, ngươi không cần quá lo lắng.”

“Vấn đề ở chỗ…”

Ánh mắt Tần Thư Hoài lạnh lẽo: “Nàng ta là ai?”

Hiểu rõ kẻ địch, mới có thể thăm dò thực lực của đối phương, mới có thể hiểu đối phương có thể làm tới bước nào.

Ví dụ như chuyện Khương Y bây giờ có thể đánh Tần Thư Hoài trở tay không kịp, là do Tần Thư Hoài không cách nào đoán được Khương Y thật sự đã chết.

Hơn nữa nếu như Tần Bồng dám làm lớn chuyện này, đặt nhiều cơ sở như vậy, tất nhiên đã chuẩn bị chứng cứ, nói cách khác, người đứng sau Tần Bồng đã bắt đầu lên kế hoạch nhằm vào hắn ít nhất kể từ năm đó Khương Y chết.

Tần Thư Hoài cảm thấy mình giống như con muỗi rơi trên mạng nhện, liều mạng chống lại mạng nhện, trong khi con nhện đang trong bóng tối âm thầm phun tơ nhện.

Cảm giác này khiến Tần Thư Hoài cảm thấy vô cùng bất an, nhưng mà trước mắt hắn không có cách nào bắt được con nhện kia.

Hắn chỉ có thể cởi bỏ sợi tơ nhện đang vướng vào mình trước.

Hắn vội vàng tới vương phủ, nhảy khỏi xe ngựa, nói với Giang Xuân: “Bắt Lục Hữu qua đây.”

Giang Xuân hơi sửng sốt. Tần Thư Hoài biết Giang Xuân không phản ứng, lặp lại lần nữa: “Lục Hữu.”

“Vâng!”

Cuối cùng Giang Xuân cũng hoàn hồn, trong lòng lại vô cùng chấn động.

Về độ nhạy cảm với người xung quanh, Tần Thư Hoài chưa bao giờ bỏ qua, nhưng mà Giang Xuân không ngờ Lục Hữu lại là gian tế!

Giang Xuân mang theo người đi bắt Lục Hữu. Lục Hữu đang thu dọn đồ đạc trong phòng.

Hắn nghe tin tìm được thi thể của Khương Y rồi, lập tức biết sắp xảy ra chuyện. Tuy rằng hắn tự nhận bản thân ngụy trang không có vấn đề gì, nhưng hắn cũng vô cùng tin tưởng trình độ mẫn cảm và năng lực của Tần Thư Hoài. Hắn chưa bao giờ từng thấy một chủ tử có sức quan sát nhạy bén như Tần Thư Hoài, cho nên lúc Tần Bồng chuẩn bị động thủ, Lục Hữu cũng đồng thời sẵn sàng chuẩn bị chạy trốn.

Hắn vừa thu dọn đồ đạc xong đã nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ ngoài truyền đến, Lục Hữu không hề nghĩ ngợi, liền nhảy ra ngoài cửa sổ.

Cùng lúc đó Giang Xuân đá tung cánh cửa, nhìn cửa sổ đang mở, con ngươi của Giang Xuân co rút, chạy nhanh về phía cửa sổ, nhìn bóng lưng Lục Hữu chạy xa, tức giận nói: “Ngăn hắn lại!”

Lục Hữu có biệt danh là cá trạch, nếu như ra khỏi vương phủ, muốn tìm được hắn vậy cũng quá khó khăn rồi.

Lục Hữu nghe được âm thanh của Giang Xuân, trái tim hắn lập tức chùng xuống, hiểu bản thân mình đã bị bại lộ.

Tuy rằng hắn không biết mình bị lộ như thế nào, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng việc hắn chạy trốn.

Quanh thân chợt có người nhào về phía hắn, hắn rút kiếm ra.

Hiện giờ nếu đã không tính toán giấu giếm, hắn quyết định bại lộ luôn thực lực của mình. Giang Xuân tiếp chiêu thứ nhất của hắn, lập tức phản ứng lại, tức giận nói: “Lục Hữu, quả nhiên ngươi là chó của Khương gia!”

Nghe xong lời này, Lục Hữu cười ha ha thành tiếng, kiếm trong tay nhanh chóng đảo quanh. Sau khi buộc Giang Xuân lùi lại một bước, hắn cất cao giọng nói: “Thà làm chó của Khương gia, còn hơn là người của Tần phủ. Giang đại nhân là chó tốt của Tần phủ, kêu thật sự vang đấy!”

“Lục Hữu!” Giang Xuân sầm mặt: “Những năm gần đây, ta thật sự coi ngươi là huynh đệ, ngươi lại đối xử với ta như vậy?”

Động tác trên tay Lục Hữu hơi dừng lại, một lát sau, hắn ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Nhưng mà Giang Xuân, vào lúc ngươi liên thủ với Tần Thư Hoài giết tiểu thư, ta và ngươi vốn không thể nào là huynh đệ.”

Nói xong, trường kiếm của Lục Hữu đột nhiên quét qua, thờ ơ nói: “Xin lỗi.”