Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Xuân xin nghỉ giúp Tần Thư Hoài, mà Tần Thư Hoài lại ngồi trong đình nghỉ chân, liên tục gảy bài nhạc hết lần này đến lần khác, ai cũng không dám quấy nhiễu.

Mà vào lúc tảo triều Tần Bồng thấy Tần Thư Hoài không đến, trong lòng không khỏi thở phào một cái, khí thế của Tần Thư Hoài quá mạnh, nàng đứng ở trước mặt hắn luôn cảm thấy có chút hốt hoảng.

Sau đó vừa ngước mắt lên, Tần Bồng đã nghênh đón ánh mắt của Liễu Thư Ngạn.

Liễu Thư Ngạn không giống lúc bình thường cho lắm. Liễu Thư Ngạn thường ngày nàng nhìn thấy dường như đều mang theo chút âm trầm không nói ra được, vậy mà Liễu Thư Ngạn lúc này, cả người dường như đều tỏa ra ánh hào quang, phản phất giống thời điểm lúc ban đầu nhìn thấy hắn, mang theo vẻ phóng khoáng khinh cuồng chỉ văn nhân mới có.

Dù hắn cẩn thận thu liễm từng li từng tí nhưng một cái liếc mắt hay nhíu mày vẫn có thể lập tức phát hiện.

Đến lúc tan triều, Liễu Thư Ngạn chờ Tần Bồng. Tần Bồng thấy Liễu Thư Ngạn chủ động đợi nàng, hơi kinh ngạc: “Liễu thái phó chờ ta?”

“Đi dạy học cho bệ hạ, công chúa cũng muốn đi thì đi cùng nhau đi.”

Tần Bồng nghe vậy, liền biết ngay đây là sự đáp lại của Liễu Thư Ngạn.

Có lẽ là nàng giúp hắn, khiến hắn có cảm tình. Thế nhưng nàng lại hi vọng, tình yêu đáp lại tình cảm của nàng có thể là tình yêu thuần túy, sạch sẽ.

Thế là nàng quay đầu, chăm chú nhìn Liễu Thư Ngạn: “Liễu thái phó, có một việc ta nhất định phải nói với ngươi.”

“Mời công chúa nói.”

Liễu Thư Ngạn thấy Tần Bồng nhìn hắn chăm chú, trên mặt cũng nghiêm túc, Tần Bồng nhìn Liễu Thư Ngạn, trịnh trọng nói: “Lòng ta duyệt Liễu thái phó, là ta cảm thấy Liễu thái phó rất ấm áp, ở vào hoàn cảnh khó khăn và trái ngang thì sẽ không vứt bỏ ta, người có thể cùng ta giúp đỡ lẫn nhau. Ta sẽ vì Thái phó mà tim đập thình thịch, hi vọng thái phó ở cùng với ta cũng là tâm tình như thế.”

“Nếu như chỉ là bởi vì biết ơn, xin Thái phó cứ coi ta là công chúa.”

Liễu Thư Ngạn lặng lặng nghe, có lẽ hắn đã hiểu lời của Tần Bồng nên mỉm cười: “Ta cũng là ý này.”

Tần Bồng trừng mắt nhìn, Liễu Thư Ngạn đưa tay lấy hoa đào rơi trên đỉnh đầu nàng xuống, giọng nói ôn hòa: “Ta hi vọng khi công chúa ở bên cạnh ta là thật sự thích ta.”

“Cho nên, công chúa có thể cho ta một cơ hội được hay không?” Liễu Thư Ngạn giương mắt, vẻ mặt dịu dàng: “Để Liễu mỗ có một cơ hội thấu hiểu công chúa, theo đuổi công chúa?”

Hắn biết rất rõ ràng, người Tần Bồng nói thích thật ra là Tần Thư Hoài đóng giả hắn kia.

Tình cảm như vậy, hắn khinh thường, cũng không muốn.

Tần Bồng biết “Liễu Thư Ngạn” đối với yêu cầu cư xử của nàng thực ra vẫn là đang chùn chân. Bỗng nhiên nhận được lời chấp nhận thế này, Tần Bồng không khỏi nở nụ cười, gật đầu liên tục: “Được.”

Thời điểm dạy học ngày đó, Tần Bồng cảm thấy Liễu Thư Ngạn rõ ràng thay đổi sang một tác phong khác.

Bình thường dạy học, Liễu Thư Ngạn đều giảng sách đâu ra đấy, xua nay không nhìn nàng. Thế nhưng Liễu Thư Ngạn ngày hôm đó lại sẽ thỉnh thoảng giương mắt nhìn nàng, khóe mắt đuôi lông mày dường như đều lặng lẽ mang theo xuân tình.

Sau khi tan học, Liễu Thư Ngạn nói với Tần Bồng: “Liễu mỗ muốn mời công chúa ăn bữa cơm, ý của công chúa như thế nào?”

Tần Bồng bỗng nhiên nở nụ cười: “Sẽ không phải lại là canh thịt dê nữa chứ?”

Liễu Thư Ngạn biết đoạn này từ trong sổ của Tần Thư Hoài, không khỏi nở nụ cười, mặc dù từ trước đến nay hắn đều là một mình nhưng không có nghĩa hắn không hiểu nữ nhân. Liễu gia có rất nhiều tỷ muội, Liễu Thư Ngạn chôn ở trong đám nữ nhân nhiều năm, đương nhiên biết rõ nữ nhân đang nghĩ cái gì.

Hắn dồn nén ý cười, chân thành nói: “Người yên tâm, không phải canh thịt dê.”

Hai người cùng nhau xuất cung, Liễu Thư Ngạn hay nói chuyện, kể chuyện cười cả một đường, Tần Bồng bật cười khanh khách. Đi hồi lâu, xe ngựa dừng lại, Liễu Thư Ngạn cuốn màn xe lên, xuống xe ngựa trước, sau đó giơ tay lên.

Tần Bồng đi ra, ngửa đầu trông thấy tên cửa tiệm “Lưu Ly Các”, nàng hé miệng cười một tiếng, để tay lên mu bàn tay của Liễu Thư Ngạn, để hắn đỡ nàng xuống xe.

Liễu Thư Ngạn bao trọn toàn bộ tầng cao nhất, dẫn Tần Bồng đi vào. Trong tầng cao nhất đủ các loại hoa, dường như đang ở trong Lâm Viên, đèn lưu ly treo đan xen vào nhau, chờ đến lúc ban đêm, đèn sáng lên, ánh đèn chiếu vào những giàn hoa này hiện ra một loại mỹ lệ giống như cảnh trong mơ.

Không lâu sau khi Tần Bồng và Liễu Thư Ngạn đến, trời đã tối, hai người ăn điểm tâm tinh xảo, tùy ý trò chuyện, sau đó Tần Bồng ngồi bên cửa sổ, ngắm nhìn cảnh sông nơi xa, nhìn thuyền đánh cá hát vào buổi tối, đèn đuốc bên bờ sông.

Hoa Mẫu Đơn bên cạnh nàng nở ra, bây giờ vốn không phải mùa hoa nở, nhưng lại được người tận tâm chăm chút mà nở ra. Liễu Thư Ngạn uống rượu, chống cằm nhìn thấy mỹ nhân và hoa chiếu rọi lẫn nhau, hắn cảm thấy mình có hơi say.

Tần Bồng một mình ngồi ở chỗ đó.

Rõ ràng mình ở đây, trong nháy mắt Liễu Thư Ngạn lại cảm thấy, trong thiên hạ này, quả thực chỉ có một người là người kia.

Nàng nhất định rất lạnh đúng không?

Liễu Thư Ngạn không biết vì sao, đột nhiên cảm thấy như vậy, hắn chống người đứng lên, đi qua phủ thêm áo ngoài cho nàng.

Tần Bồng có chút khó hiểu, quay đầu nhìn về phía Liễu Thư Ngạn, đã thấy công tử tuấn tú nâng lên nụ cười: “Độc hành từ từ đường, vì y thêm áo lạnh.”

Nói xong, Liễu Thư Ngạn cúi người, dùng tay nâng mặt của nàng lên, trán kề với trán của nàng.

Người hắn mang theo mùi rượu, giọng nói dịu dàng: “Nguyện được giai nhân chú ý, bạc đầu bất tương ly.(1)”

(1) Nghĩa: Đường đi đằng đẵng một mình

Vì nàng ấy mà thêm áo lạnh

Mong được giai nhân chú ý

Bạc đầu không chia xa.

Tần Bồng không nói chuyện, nàng nhìn dung nhan gần trong gang tấc của hắn, nhớ tới sáng sớm hôm ấy, khi nàng đi ra tẩm cung của Hoàng đế, khi nàng cho rằng thế giới là một vùng tăm tối, người này đứng ở cách đó không xa, mỉm cười nhìn nàng.

“Ngươi tới làm cái gì?”

“Đến đưa công chúa về.”

“Nếu như công chúa ngã xuống, còn có người đỡ một tay.”

“Bản cung cho phép ngươi đỡ bản cung cả một đời.”

Sự ấm áp không gì sánh kịp vào thời khắc đó lại hiện lên khiến nàng cay mắt. Nàng giơ tay lên, vòng ôm lấy cổ Liễu Thư Ngạn, khàn khàn nói: “Được.”

Liễu Thư Ngạn thấp giọng cười lên, vẻ mặt ôn nhu: “Đừng vội nói được, chờ công chúa thích ta của hiện tại lại nói cũng được.”

Tần Bồng có phần mờ mịt ngẩng đầu: “Cái gì gọi là ngươi của hiện tại.”

“Chính là đừng nghĩ tới quá khứ.” Liễu Thư Ngạn ngồi thẳng lên, nhìn nàng, chậm rãi nói: “Phải xem ta của tương lai, khi công chúa còn thích ta lại nói cũng được.”

Tần Bồng không hiểu rõ ý của Liễu Thư Ngạn, mà Liễu Thư Ngạn biết nàng không hiểu, dùng cây quạt gõ gõ đầu nàng, mỉm cười xoay người lại.

Đến lúc ban đêm, Liễu Thư Ngạn đưa Tần Bồng về. Đến cổng, Liễu Thư Ngạn đứng dưới đèn đường, đưa mắt nhìn Tần Bồng vào phủ. Lúc bước vào cánh cổng, Tần Bồng không nhịn được quay đầu, đột nhiên gọi hắn lại: “Liễu Thư Ngạn!”

“Hả?”

Liễu Thư Ngạn giương mắt nhìn về nữ tử phía trước cổng chính, Tần Bồng có chút do dự: “Ngươi thích ta sao?”

Liễu Thư Ngạn hơi sững sờ, sau đó chậm rãi nở nụ cười.

“Cô nương…” Giọng nói hắn êm dịu: “Có chút thích, nhưng ta muốn thích thêm một chút nữa.”

Tần Bồng không nói rõ ra được là tâm tình gì, nàng cho là mình sẽ khổ sở, giống như năm đó khi Tần Thư Hoài nói hắn không thích mình, có chút chua xót khổ sở như vậy.

Nhưng mà có thể là người đã trưởng thành rồi, nghe thấy đối phương thẳng thắn thừa nhận không đủ thích, nàng cũng không cảm thấy có cái gì.

Nàng nhẹ gật đầu, chân thành nói: “Được, ta chờ.”

Liễu Thư Ngạn cười ra tiếng, nhìn Tần Bồng quay người lại đi vào phủ, hắn ngửa đầu liếc mắt nhìn ánh sáng sáng tối chập chờn của đèn đuốc treo ven đường, sau đó tự mình cầm đèn, đi Hoài An Vương phủ.

Hắn đến phủ đệ của Tần Thư Hoài, Giang Xuân nhanh chóng dẫn hắn đi đình viện mà Tần Thư Hoài ở. Bây giờ ai cũng không khuyên nổi Tần Thư Hoài, Giang Xuân ước gì chính sự có thể làm cho tinh thần của Tần Thư Hoài quay về.

Liễu Thư Ngạn đi đến hậu viện liền nghe thấy tiếng đàn ngắt quãng, căn bản nghe không ra giai điệu.

Tiếng đàn kia gảy cực kỳ chậm chạp và chật vật, xung quanh có rất nhiều người vây quanh trên hành lang viện tử. Liễu Thư Ngạn xách theo đèn đi vào, trông thấy người thanh niên buộc tóc ngồi xếp bằng kia.

Đầu ngón tay của hắn máu me đầm đìa, máu rơi nhiều dây hết ra dây đàn, người bình thường thì đã sớm vì đau đớn mà từ bỏ nhưng hắn vẫn đang kiên trì tấu đàn.

Liễu Thư Ngạn dựa vào trên cây cột của đình nghỉ chân, lẳng lặng nhìn Tần Thư Hoài, sau đó nghe tiếng đàn ngắt quãng.

“Ngươi đang đàn cái gì?”

Giọng nói Liễu Thư Ngạn bình thản, Tần Thư Hoài không lên tiếng, giống như người này không tồn tại, cúi đầu đánh đàn.

“Ngươi tiếp tục như vậy nữa thì tay của ngươi sẽ phế bỏ.”

Liễu Thư Ngạn nhắc nhở, Tần Thư Hoài không hề bị lay động.

“Ngươi…”

“Đừng nói chuyện.”

Tần Thư Hoài nghiêm túc mở miệng, ôn nhu nói: “Ngươi sẽ ầm ĩ đến nàng.”

Liễu Thư Ngạn nhíu mày, mặc dù không biết cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng hắn biết, chuyện này nhất định có liên quan đến Tần Bồng.

Hắn và Tần Thư Hoài vẫn luôn ở trong một mối quan hệ vô cùng vi diệu, tính trên thân phận và địa vị, bọn họ là kẻ thù.

Nhưng mà không biết tại sao, hắn lại luôn cảm thấy trên đời này, bọn họ có lẽ lại là người hiểu rõ đối phương nhất.

Cho nên quan hệ của bọn họ vĩnh viễn ở trong một sợi dây thăng bằng vi diệu, thỉnh thoảng tin tưởng lẫn nhau nhưng lại thường thường đối địch với nhau.

Tần Thư Hoài có Triệu Bồng, hắn có Đổng Uyển Di, nhưng mà các nàng ấy đều đã chết.

Liễu Thư Ngạn trước sau vẫn không quá so đo với Tần Thư Hoài một số chuyện mà hắn làm, bởi vì có đôi khi Liễu Thư Ngạn cảm thấy, đầu óc Tần Thư Hoài có lẽ có chút vấn đề. Nhất là trên chuyện liên quan đến Triệu Bồng, hắn có bệnh.

Ví dụ như giờ này phút này, Liễu Thư Ngạn liền cảm thấy Tần Thư Hoài có thể là mắc bệnh.

Hắn ngồi xuống, rót rượu cho mình, giọng nói ôn hòa: “Ngọc Dương công chúa đã đi sáu năm hay là bảy năm?”

Tần Thư Hoài không trả lời hắn, Liễu Thư Ngạn xoay xoay chén rượu: “Năm nay là năm thứ bảy rồi nhỉ.”

“Trong bảy năm qua chuyện hoang đường ngươi đã làm còn ít sao? Bảo người tìm tiểu hài tử ba hoặc bốn tuổi tìm chuyển thế của nàng, để đạo sĩ tới nhà chiêu hồn, Tần Thư Hoài…” Liễu Thư Ngạn giương mắt nhìn hắn: “Một lần kia, nàng ấy trở về rồi?”

“Câm miệng.”

Tiếng nói Tần Thư Hoài run nhè nhẹ, Liễu Thư Ngạn uống một hớp rượu: “Tần Thư Hoài, nếu như nàng có thể biết được, muốn trở về thì đã sớm trở về. Chưa trở về chính là không thể trở về. Dù là trở về, nàng không gặp ngươi, đó chính là không muốn gặp ngươi.”

“Câm miệng…”

“Tần Thư Hoài.” Liễu Thư Ngạn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, thờ ơ nói: “Ngươi nên buông tay rồi.”

“Ta không buông!”

Tần Thư Hoài bỗng nhiên cao giọng, trong mắt tất cả đều là vẻ cố chấp: “Ta không buông tay, vì sao ta phải buông tay? Ta là trượng phu của nàng! Từ năm chín tuổi ta đã ở bên cạnh nàng, nàng cũng yêu một mình ta, vì sao ta phải buông tay!”

Đi cùng với giọng nói của hắn, dây đàn bỗng nhiên đứt ngang.

Liễu Thư Ngạn nhìn hắn đầy thương hại: “Nếu như quả thật như lời ngươi nói, nàng yêu ngươi như thế thì vì sao không tới gặp ngươi chứ?”

Liễu Thư Ngạn đứng dậy, chăm chú nhìn Tần Thư Hoài đang run lên: “Nếu quả thật như lời ngươi nói, nàng yêu ngươi như thế, vì sao ngươi phải thét lên, để chứng tỏ các ngươi yêu nhau ư?”

“Tần Thư Hoài.” Liễu Thư Ngạn nói trúng tim đen: “Chính bản thân ngươi cũng không dám vững tin rằng nàng yêu ngươi đúng không?”

“Ôm một phần tình yêu như thế chôn sống mình, sao phải vậy chứ?”

Liễu Thư Ngạn thở dài, đưa khăn đến trong tay Tần Thư Hoài, ôn hòa nói: “Đi băng bó vết thương đi, tỉnh táo có thể sẽ khiến ngươi đau khổ, thế nhưng Tần Thư Hoài, ngươi không thể sống cả một đời trong lời nói dối của mình.”

“Nàng sẽ không trở về, vĩnh viễn sẽ không.”

“Nếu như nàng trở về, như vậy, nàng cũng không yêu ngươi.”