Biên tập: NDLinh

Chuyển ngữ: Xiaoxin

Sau khi về từ Hải Thành, công việc gia sư của Cừu Lệ đã được xếp lịch, toàn thời gian sáng trưa chiều đều bị xếp kín.

Mỗi ngày Khương Vũ gọi điện nói chuyện với Cừu Lệ đều đã là đêm khuya, nói về một ngày huấn luyện, rồi kể cho anh nghe về những học sinh ưu tú.

Thời gian gặp mặt hầu như không có.

Khương Vũ và Bộ Hi trở thành bạn, mối quan hệ ngày càng thân thiết. Khương Vũ cũng dần dần phát hiện Bộ Hi không có người bạn nào.

Trong một năm qua, cô ấy đều lưu diễn ở nước ngoài, gần đây mới về nước. Các bạn nữ trong trung tâm Esmeralda đều khá khâm phục cô ấy, thế nên coi cô ấy như nữ thần, không dám tiếp cận làm quen.

Thật ra sau khi trở thành bạn bè với nhau, Khương Vũ thấy Bộ Hi không hề lạnh lùng, cao quý. Chỉ đơn giản là một cô gái bình thường, thích chơi bời, cũng lười biếng. Thậm chí còn nhân lúc nghỉ trưa kéo Khương Vũ ra cổng trường mua kem.

Cuối tuần, Bộ Hi mời Khương Vũ đến nhà làm khách.

“Nhà mình có rất nhiều đĩa nhạc giao hưởng, đều là bản không còn bán trên thị trường nữa. Mình mở cậu nghe nhé.”

Khương Vũ vui vẻ đồng ý chiều thứ 7 được nghỉ đến nhà Bộ Hi.

Nhà họ Bộ nằm ở khu dân cư mới đang đợi mở rộng ở phía nam Bắc Thành. Nhiều nhà trong khu đã được sửa chữa, xây lại. Nhà của Bộ Hi nằm trong khu căn hộ cao cấp bên cạnh hồ Nam Tĩnh, môi trường tốt, tầm nhìn rộng.

Nhưng vẫn có chỗ không được hoàn hảo cho lắm. Vì khu biệt thự cao cấp bên cạnh đang xây dựng nên tiếng ồn hơi lớn.

“Mình nói với mẹ rồi, chuyển đến đây muộn chút cũng không sao. Bên nhà cũ cũng khá tốt.”

Hai người đứng bên cửa sổ sát đất, Bộ Hi ghé tai Khương Vũ nói nhỏ: “Nhưng mẹ mình… không muốn sống chung với bà ngoại nữa rồi, nên mình vừa về nước là bà ấy như chạy thoát thân vậy, vội vàng chuyển ra ngoài. Thôi, không nói chuyện nhàm chán này nữa, cậu mau ăn bánh đi.”

Trên bàn có đủ các loại bánh ngọt, tạo hình cực dễ thương, nhìn từ xa đã khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Cô ngạc nhiên nói với Bộ Hi: “Nhà cậu cho phép cậu ăn nhiều đồ ngọt vậy à?”

“Đấy là mẹ không có nhà, bà ấy đi xem triển lãm tranh với bà ngoại rồi” Bộ Hi nói đoạn rồi cầm chiếc bánh bơ ngọt lên, đưa đến miệng Khương Vũ.

“Mình không thể ăn quá nhiều, mình rất dễ béo.”

“Ăn một ít thôi, ít cũng được, nếm cũng được.”

“Không ăn thật đâu.”

“Ăn đi mà, ăn đi mà!”

“Vậy thì… ăn một chút”

Khương Vũ giả bộ từ chối nhưng vẫn không nhịn được nếm một miếng nhỏ, hân hoan nói: “Ngon quá!”

“Thấy không! Ngon lắm luôn, dì giúp việc nhà mình là đỉnh của chóp luôn á. Dì ấy làm bánh Chiffon là ngon nhất. Nè, cậu thử đi.”

Khương Vũ dùng thìa xúc một miếng bánh Chiffon đưa vào miệng, vị ngọt trên đầu lưỡi bỗng chốc lan tràn.

Quả nhiên đồ ngọt có thể khiến con người hạnh phúc trong chốc lát. Nhất là với vũ công hạn chế ăn ngọt, thỉnh thoảng nếm thử một miếng nhỏ đúng là cảm thấy cuộc đời này thật đáng sống.

“Bạn trai mình cũng rất thích ăn đồ ngọt, mình có thể gói về cho anh ấy không?”

Bộ Hi cười hihi: “Ăn bánh ngọt cũng nghĩ đến bạn trai!”

Khương Vũ ngại ngùng nói: “Thì… anh ấy thích ăn cái này.”

Bộ Hi đi lấy cho cô cái hộp: “Mình bỏ cho cậu một cái mới nhé.”

“Không cần, không cần. Cái này thôi, mình cũng không ăn được nhiều như vậy, lãng phí lắm.”

“Được” Bộ Hi cởi mở gói bánh cho cô, còn bỏ thêm một miếng bơ lên đó

Khương Vũ và cô ấy nói chuyện về ba-lê nên khó tránh nói đến Bộ Đàn Yên: “Tiểu Bộ, bà của cậu có phải là mẹ của Bộ Đàn Yên không?”

“Đường nhiên rồi.” Bộ Hi liếm bơ trên đầu ngón tay: “Bà sinh ra hai người con, một người là dì Bộ Đàn Yên, một người là mẹ mình. Tâm nguyện lớn nhất của bà ngoại là nuôi dưỡng hai cô con gái thành tài, dì Bộ Đàn Yên lấy được danh hiệu nữ hoàng, nhưng đáng tiếc… lại chết trẻ. Mẹ mình không giỏi như dì, chỉ dừng ở quán quân toàn quốc. Nên bây giờ bà ngoại và mẹ dồn toàn bộ tâm huyết vào mình.”

“Mục tiêu của cậu cũng là nữ hoàng à?” Khương Vũ tò mò hỏi.

“Đúng vậy, mình phải lấy được cúp nữ hoàng cho nhà họ Bộ!” Đôi mắt Bộ Hi rực sáng: “Đây là ước mơ của mình.”

Khương Vũ cười nói: “Vậy chúng ta là đối thủ cạnh tranh rồi.”

“Xì? Cậu không phải ở lớp F à?”

Khương Vũ nói đùa: “Sao nào, lớp F thì không có ước mơ à.”

“Ha ha” Bộ Hi vỗ vai Khương Vũ nói: “Bạn nhỏ, tinh thần đáng khen đấy! Nào, ăn một cái bánh nữa!”

“Mình từ chối!”

***

Hiếm khi có một buổi chiều được nghỉ ngơi, dù cho thời gian rất ngắn ngủi. Bộ Hi tiễn Khương Vũ ra khỏi cửa: “Tối đến trường rồi cùng nhau học múa nhé.”

“Ok.”

Khương Vũ vẫy tay tạm biệt, bảo cô ấy quay về đi, không phải tiễn nữa: “Bên ngoài nắng to lắm.”

“Vậy cậu đi thong thả.”

Khương Vũ ra khỏi cổng khu dân cư, nhìn chiếc bánh kem trong tay mà cảm thấy rất vui.

Từ nhỏ cô đã ít bạn, lúc học trung học chỉ có Trần Vi đáng thương chơi với với cô. Sau khi vào Esmeralda thì quen được Lâm Miểu và Mộc Tử Nhàn. Nhưng năm nay vì thi đại học mà không còn nói chuyện nhiều với họ nữa.

Bộ Hi là một cô gái xuất sắc, giỏi hơn cô rất nhiều. Khương Vũ một mặt ngưỡng mộ cô ấy, một mặt thật lòng khâm phục cô ấy. Có thể làm bạn với cô ấy là một việc rất khó.

Cô rất trân trọng tình bạn này.

Khương Vũ dọc theo con đường nhỏ đi về phía trước. Con đường này thuộc sự quản lí của khu dân cư, xe ở ngoài không được vào trong, phải đi bộ một đoạn đường dài mới ra được đường lớn.

Đoạn đường phía trước có một đoạn đang thi công, mở rộng khu dân cư, bụi bay mịt mù.

Bánh ngọt Chiffon không thể để qua đêm, nếu không thì hỏng mất. Khương Vũ đành gọi điện thoại cho Cừu Lệ.

Cả kỳ nghỉ Cừu Lệ đều làm gia sư, phụ đạo cho học sinh trung học, sáng trưa chiều tối đều kín lịch hết.

Việc trở thành thủ khoa tỉnh khiến anh nổi tiếng hơn bao giờ hết. Các phụ huynh từ tiểu học cho đến bậc trung học đều muốn tranh suất học. Và điều đó khiến cho các lớp của anh đều kín mít.

Hai người đã rất lâu rồi không gặp nhau. Nói thật, Khương Vũ đã quen có anh ở bên, mãi mà không gặp nhau chẳng trách lại thấy nhớ.

Điện thoại đổ chuông vài lần thì Cừu Lệ nhấc máy, giọng anh đè thấp, xung quanh còn lẫn cả tập âm: “Tiểu Vũ.”

“Ấy, ồn quá.” Khương Vũ che lỗ tai phải lại, tăng tốc bước về phía trước, chắc là tiếng máy đầm bên mình quá lớn.

“Anh đang làm gì đấy?”

“Dạy học.”

Khương Vũ đau lòng nói: “Nóng như này mà bạn trai ngày nào cũng đi dạy, vất vả quá.”

“Không vất vả, anh ngồi trong phòng điều hòa, lạnh sắp ốm rồi. Người nhà học sinh mỗi ngày đều giữ anh lại ăn cơm, còn tặng rất nhiều bánh lót dạ.”

Nghe anh nói vậy Khương Vũ mới yên tâm.

Cô cảm giác khoảng thời gian gần đây bản thân rất nhạy cảm, chỉ sợ Cừu Lệ chịu khổ.

Quá khứ anh phải chịu quá nhiều vất vả. Khương Vũ chỉ hy vọng mỗi ngày từ nay về sau, ở cạnh anh chỉ có niềm vui và thoải mái.

Hai người cùng nhau nỗ lực phấn đấu thì cuộc sống tương lai chắc chắn sẽ ngày càng tươi đẹp.

***

Khương Vũ mỉm cười quay người lại, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng lại.

Trong làn cát bụi bay tứ tung từ công trình đang thi công, Cừu Lệ mặc chiếc áo ba lỗ trắng đã bẩn, đầu đội mũ bảo hộ, tay đẩy xe chất đầy những bao xi-măng to.

Anh dùng tai và bả vai kẹp điện thoại, hốc mắt sâu hun hút cong lên. Dù đang làm công việc nặng nhọc nhưng khi nói chuyện với cô lại thoải mái như vậy:

“Hôm nào gặp nhau anh sẽ tặng cho em một món quà. Mua từ tiền lương làm gia sư của anh. Xịn lắm đấy nhé. Hôm đi trên đường anh vừa nhìn là biết em sẽ thích nó.”

“…”

“Tiểu Vũ, em có đang nghe không?

“…”

“Khương Vũ?”

Lúc anh ngẩng đầu lên, Khương Vũ đã trốn sau gốc gây nhãn, tay che lấy miệng, cắn chặt vào mu bàn tay.

Nước mắt lăn dài trên má.

Cái gì mà lớp gia sư bổ túc. Toàn nói dối cả thôi.

Anh vốn dĩ không tìm được việc gia sư. Đúng vậy, sao cô lại ngốc như vậy, vậy mà cũng tin.

Ai không biết thủ khoa tỉnh từ nhỏ đã bị bố ngược đãi, ai không biết đằng sau chỉ số IQ cao của thủ khoa tỉnh này là trở ngại về tinh thần.

Anh không đau, không vui vẻ, không có hỉ nộ ai ố, không có tình cảm của con người….

Một chàng trai như vậy, ai dám cho con mình tiếp xúc chứ, ai dám mời anh làm gia sư cho gia đình?

“Tiểu Vũ?”

Cừu Lệ bỏ điện thoại xuống rồi cầm lên, giọng nói có hơi gấp gáp: “Sao không nói chuyện?”

Một lúc sau, chỉ nghe tiếng cô gái giọng khàn khàn: “Không sao, em vừa… nhìn thấy tai nạn xe trên đường. Sợ quá đi mất”

“Em không sao chứ?”

“Không sao, em đứng ở xa.”

Cừu Lệ thở phào một hơi, không quên nhắc nhở: “Đi trên đường không được phép đeo tai nghe.”

“Vâng.”

“Đi trong lề.”

“Ừ.”

Giọng nói cô gái lúc này thật dịu dàng, lại ngoan ngoãn: “Đều nghe anh hết.”

“Vậy anh cúp máy đây, anh đang bận.”

“Đợi chút, Cừu Lệ.”

“Tối em đến tìm anh.”

“Tối nay à?”

Cừu Lệ dùng khăn lau mồ hôi trên trán, nhìn thời gian trong điện thoại: “Khoảng lúc nào?”

“Lúc anh tan làm… tan lớp.”

“Anh tan lớp muộn lắm, không thì để lần sau đi.”

“Dù muộn thế nào em vẫn đợi anh.”

Cừu Lệ thấy mình nhếch nhác quá, người đầy mồ hôi, da đen đi nhiều. Cô gái tuy không thông minh nhưng cũng không ngốc….

“Tối nay không tiện, nghe lời, đợi anh xong hết lớp rồi gặp mặt.”

“Không.”

Cừu Lệ thấy giọng cô bướng bỉnh như phát cáu, anh nhíu mày: “Tại sao nhất định phải là tối nay?”

“Thì muốn.”

“Muốn cái gì?”

“Muốn anh.”