Biên tập: An Linh

Hiệu đính: Xiaoxin

Khương Vũ nhìn thấy anh chàng đẹp trai quay trở lại hình như đã biến thành một người khác, nhưng nhìn kĩ thì có vẻ cũng không khác mấy, vẫn là cái áo may ô đi biển hoa hòe hoa sói với chiếc quần dài.

Chẳng qua trên đầu đội thêm cái nón lưỡi trai che đi đôi mắt.

Khương Vũ vốn đã váng đầu nên nhìn không rõ lắm. Thế nên cô cũng không để ý.

“Xong rồi?”

“Ừ, tôi mời em hai chai bia.”

Khương Vũ cười duyên với anh: “Cảm ơn.”

Cừu Lệ nhìn thấy hộp thuốc lá dành cho nữ trên bàn, sắc mặt tối sầm. Anh cầm hộp thuốc lên, ném thẳng vào thùng rác.

Khương Vũ sửng sốt hỏi: “Anh làm gì vậy?”

Mặt Cừu Lệ không cảm xúc, trả lời bằng tiếng Anh: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe, nhất là con gái.”

Khương Vũ nghe thấy giọng của anh, càng nghe càng cảm thấy anh giống Cừu Lệ.

Cái người đàn ông này trước đây lúc nào cũng luôn quản cô như vậy.

“Đừng tùy tiện vứt đồ của khách, nếu không sau này khó làm ăn.”

Cừu Lệ không lên tiếng. Sau khi người phục vụ mang bia tới, anh định giúp Khương Vũ rót bia nhưng Khương Vũ đã ngăn lại: “Tôi tự rót.”

Cừu Lệ biết đây là ý thức phòng bị nên cũng không đụng vào li. Khương Vũ rót hai li bia cho mình và anh.

“Hôm nay anh có đến bãi biển không?” Khương Vũ hỏi anh: “Vịnh biển ở đường Linton, tôi cảm giác không biết có phải nhìn thấy anh dưới nước hay không.”

“Có đi.”

“Vậy đúng rồi.”

“Tại sao hỏi vậy.”

“Hôm nay nhìn thấy anh dưới nước, thấy hơi giống bạn tôi, xém nữa nhận nhầm.”

“Bạn?”

“Là bạn trai cũ.” Khương Vũ nói: “Giọng cũng giống lắm, anh biết nói tiếng Trung không?”

“Không biết.”

“Ồ.”

Ngay lúc này, rắn của Khương Vũ lắc lư chui ra từ túi xách của cô, xuôi theo chân bàn bò lên. Cừu Lệ phản ứng trong nháy mắt, dùng một tay tóm được cổ rắn định bóp chết.

Khương Vũ hoảng sợ kêu lên: “Đừng!”

Người đàn ông tức khắc ngừng tay.

“Nó, nó là thú cưng của tôi.” Cảm giác sợ hãi vừa lắng xuống, Khương Vũ giải thích: “Nó không cắn người, chỉ là một con rắn cảnh thôi.”

Cừu Lệ: …

Lâu không gặp, giờ nuôi thú cưng cũng “cứng ghê”(từ gốc nó là hardcore á mn).

Khương Vũ tóm lấy bé rắn trong tay anh nhưng Cừu Lệ không trả cho cô. Có vẻ như anh vẫn không yên tâm nên cô dứt khoát cầm túi xách qua để anh bỏ rắn vào túi xách: “Nó tên A Lệ Lệ.”

“Tên gì cơ?” Cừu Lệ không nghe rõ.

“A Lệ, tên bạn trai trước.”

Cừu Lệ im lặng mấy giây rồi cầm li bia lên, cụng nhẹ vào li của cô trên bàn.

“Tại sao lại đặt tên này?”

Khương Vũ nhìn bé rắn chui đầu ra khỏi túi xách, ánh mắt cũng hiền đi rất nhiều: “Nó và anh ấy rất giống nhau, nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng sau khi thân thuộc lại quấn quýt không muốn rời. Nhưng mà động vật máu lạnh chung quy vẫn là động vật máu lạnh, nói không chừng một ngày nào đó sẽ cắn tôi một cái nhỉ.”

“Vậy anh ta… không phải là người tốt gì, lấy tên anh ta đặt cho rắn là sỉ nhục nó.”

Khương Vũ vỗ mạnh vào anh một cái: “Anh nói đúng! Sỉ nhục nó!”

“Ừ.”

Cô gái ủ rũ gục xuống bàn: “Nhưng lúc gọi cái tên này, sẽ cảm giác anh ấy cách tôi… không xa đến vậy.”

Tay Cừu Lệ cầm li bia run lên. Chẳng qua rất nhanh anh đã lấy lại bình tĩnh, một hơi nốc sạch li bia.

Khương Vũ nhìn anh uống hết li này đến li kia, dường như hoàn toàn không phải đang ‘phục vụ’ cô, buôn chuyện giải sầu với cô mà là đến uống chực.

Ánh mắt của cô từng chút, từng chút một miêu tả tỉ mỉ gương mặt anh, động tác, khí chất.

Càng nhìn anh càng thấy giống người cậu thiếu niên trong trí nhớ.

Không biết là anh thật sự giống hay là mình bị bệnh rồi.

Khương Vũ hỏi anh: “Anh tên là gì.”

Cừu Lệ thuận miệng bịa chuyện: “Tom.”

“Tom không phải là mèo à.”

“Em coi là vậy đi.”

“Được thôi, mèo nhỏ, anh có thể ngồi lại gần tôi chút xíu không?”

Cừu Lệ bỏ cái li xuống, im lặng mấy giây. Sau đó ngồi xuống cái ghế bên cạnh Khương Vũ.

Vừa tới gần cô, năm giác quan trong nháy mắt trở nên sáng tỏ và rõ ràng.

Thế giới trắng đen dần dần bị màu nước xâm nhiễm, trái tim của anh cũng không khống chế được mà đập nhanh hơn.

Khương Vũ nhanh chóng lấy mũ lưỡi trai của anh xuống, hai tay ôm khuôn mặt anh. Cô quan sát một cách tỉ mỉ ở một khoảng cách gần.

Cừu Lệ hoảng sợ, đang muốn cầm chiếc mũ lưỡi trai đội lên nhưng hô hấp của cô gái lẫn chứa mùi cồn nhẹ phả lên mặt anh: “Sao anh giống A Lệ thế.”

Anh híp mắt lại, nhìn thấy đôi mắt trong veo như lưu ly của cô, gần như trong chớp mắt cơ thể đã có phản ứng.

Một giây kế tiếp, cô gái nâng gương mặt của anh, nhìn anh đầy say mê: “A Lệ…”

Năm giác quan của Cừu Lệ nổ tung. Dù cho ý chí của anh mạnh mẽ đến đâu thì cũng bị hất văng ra ngoài chín tầng mây, cơ thể đã có lời đáp không còn bị đại não kiểm soát.

Anh yêu cô gái trước mặt đến cuồng si, mà bây giờ trong đầu chỉ còn một thanh âm: Muốn

“A Lệ… Anh là A Lệ sao?”

“Em muốn anh là phải hay là không.”

“Em muốn, em hi vọng một giây này, anh là anh ấy. Vẫn là người thiếu niên em yêu kia.”

“Là anh.”

Anh vẫn yêu em, mỗi một phút giây anh đều yêu em, mỗi từng tế bào, mỗi một sợi tóc của anh đều yêu em.

Thậm chí cho đến khi chết.

Cừu Lệ cuối cùng vẫn là thả mặc chính mình, nâng gương mặt trái xoan của cô lên, dùng sức lên môi cô.

Nụ hôn này rất mãnh liệt, dưới ánh trăng trong sáng, dưới xúc tác của hơi cồn, người đàn ông cắn cô một cách mạnh bạo làm cô thấy rất đau.

Thế nhưng cô không hề chùn chân, mặc kệ cơn đau vẫn ngẩng mặt lên, dùng tư thế thoải mái nhất đón lấy anh, tay cũng nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo rắn chắc của anh.

Môi của anh rất mềm, mỏng manh, có mùi vị hệt như thiếu niên trong kí ức.

Răng môi kề sát, mãi cho đến khi cả hai người đều có chút khó thở. Khương Vũ cảm giác môi dưới của mình cũng bị anh làm cho tê dại rồi.

Cô nhẹ vòng tay qua cổ anh, giấu khuôn mặt đỏ đến mang tai vào cần cổ anh. Đầu óc của cô bây giờ trộn lẫn chẳng khác gì hồ dán.

Chưa được bao lâu, cô khẽ thút thít.

Cô đã nhớ nhung rất nhiều.

Nước mắt nhanh chóng thấm ướt quần áo, ngấm vào da thịt anh.

Cừu Lệ ôm cơ thể vì nức nở đã hơi run lên của cô, dịu dàng ôm lấy, ngậm vành tai của cô.

“Hắn ta là tên cặn bã.”

Giọng nói gợi cảm của anh khẽ vang lên bên tai cô: “Là thứ cặn bã mà đời này không đáng để em nhìn lại.”

Thanh âm của anh tựa như có ma lực, cô gái trong tích tắc rơi vào trạng thái mơ màng buồn ngủ.

“Hắn ta không thật lòng thích em, hắn lừa dối em, hắn chẳng qua là vì chiếm được em rồi… Thì sẽ có được cả thế giới mà em dành cho hắn.”

Khương Vũ nhắm mắt lại, cau mày, như thể đang dùng ý chí không bị hạn chế để chống lại sự thôi miên của anh với cô.

Lúc người bị thôi miên có niềm tin kiên định thì việc thôi miên sẽ gặp phải trở ngại.

Nhưng trong một năm nay, Cừu Lệ không phải không tiến bộ lên chút nào. Anh dằn lòng, nói tiếp: “Hắn lợi dụng em, lừa gạt em, đùa bỡn em,… Hắn ta chưa từng yêu em.”

“Không, không…” Khương Vũ vẫn cố gắng chống cự: “Không…”

Cừu Lệ thay đổi phương thức, tiếp tục: “Hắn đã nghe lời em. Hắn đã có một cuộc sống mới, mỗi một bước đều đi dưới ánh mặt trời. Chỉ có em ngu ngốc nhớ mãi không quên quá khứ.”

Sự kháng cự của cô gái cuối cùng cũng yếu đi.

Cừu Lệ tiếp tục dẫn dắt: “Hắn đã có người phụ nữ hắn thích, hắn đã không thương em nữa.”

Trong đôi mắt nhắm chặt của Khương Vũ cuối cùng đã rơi xuống một giọt nước mắt, vệt nước mất hút trong lọn tóc cô.

Cô đã buông bỏ kháng cự.

Cho dù là đang trong thôi miên nhưng cô cũng chỉ mong muốn tin anh hạnh phúc, chỉ hi vọng anh sẽ trở nên tốt hơn.

Cừu Lệ chịu đựng nỗi bi thương và đau đớn đến mãnh liệt, mạnh mẽ hôn cô.

“Hạnh phúc của em không liên quan tới hắn. Từ nay về sau, gặp nhau… như người dưng xa lạ.”

***

Lúc Khương Vũ tỉnh lại, đầu óc đặc quánh, gió đêm thổi qua, trên mặt hơi lạnh.

Cô sờ mặt, sờ thấy vài vệt nước mắt ẩm ướt còn sót lại.

Phiền muộn và đau khổ dường như đã quét sạch nhưng cảm giác trống rỗng trong lòng kia càng ngày càng rõ ràng.

“Lạ thật.”

Lúc này, Lưu Nghệ Bạch vội vã tìm đến, xin lỗi cô không ngớt: “Xin lỗi nha, lúc nãy bị người hâm mộ chặn đường. Em không sao chứ, sao mắt đỏ vậy?”

“Không sao.”

Khương Vũ quay lại, nhìn thấy anh chàng đẹp trai vừa nãy vẫn còn đang tựa vào hàng rào ở cửa quán bar, mỉm cười với cô.

Khương Vũ cũng lịch sự cười lại.

Chuyện lúc nãy, một xíu cô cũng không nhớ nổi.

Không biết đã ngủ bao lâu rồi.

“Miệng em sao giống như hơi sưng vậy.” Lưu Nghệ Bạch lấy gương trang điểm đưa tới trước mặt Khương Vũ: “Có phải dị ứng hải sản không?”

“Hở?”

Khương Vũ nhìn thấy mình trong gương, cánh môi hơi sưng, là kiểu sưng… giống như trước đây lúc ở chung với Cừu Lệ mới có.

Chỉ là son trên môi cô vẫn như cũ, như nhắc nhở cô chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Khương Vũ nhìn thời gian. Bây giờ đã sắp đến nửa đêm nên cô không thể nán lại nữa, thế nên cô cầm lấy túi rồi rời đi cùng Lưu Nghệ Bạch.

Đi tới nửa đường, Khương Vũ mới phát hiện bé rắn trong túi xách đã không thấy đâu nữa. Cô vội vàng vòng trở lại, tìm một lượt trong quán bar cũng không thấy bé rắn.

Cô có hơi buồn bực.

Chắc chắn hơn một nửa là vì lúc nãy mình ngủ quên làm bé rắn chạy mất.

Lưu Nghệ Bạch thấy không tìm được con rắn về nên chỉ có thể an ủi cô năng lực sinh tồn của rắn rất tốt, đừng lo lắng.

“Nó là rắn cảnh, sợ là không có khả năng sinh tồn độc lập.”

Khương Vũ đi tới quầy bar, nói chủ quán giúp cô để ý, nếu tìm được bé rắn thì nhất định phải liên lạc với cô, chắc chắn có hậu tạ.

Trên đường trở về, tâm trạng Khương Vũ không được tốt lắm.

Nhưng cũng chỉ có chút xíu không tốt thôi, hình như cũng không khó chịu đến vậy, cũng không nhớ nhung nhường ấy.

Có lẽ cô thật sự sắp buông xuống ư.

Vừa bước ra khỏi con phố quán bar, có một cô bé có vẻ ngoài đáng yêu đi tới, đưa cho Khương Vũ một chuỗi vòng tay ngọc trai và vỏ sò. Đồng thời dùng tiếng Trung lắp bắp nói với cô: “Chị gái phải vui vẻ lên nha!”

“Cảm ơn!”

Khương Vũ nhận lấy vòng tay, móc tiền từ trong túi xách. Cô bé lắc lắc tay: “Không cần tiền, là anh trai đưa cho chị.”

“Anh trai?”

Khương Vũ còn chưa kịp hỏi kỹ thì cô bé đã cười rồi chạy đi mất.

Cô dòm Lưu Nghệ Bạch, Lưu Nghệ Bạch khoát tay lia lịa phủ nhận: “Anh sống nhờ người hâm mộ, trong lòng anh chỉ có người hâm mộ nhà anh thôi.”

Khương Vũ cũng không nghĩ nhiều, đeo chuỗi ngọc trai lên cổ tay phải.

Cổ tay cô vốn thon mảnh, đeo bất kì đồ trang sức nào cũng ăn nhập, đẹp mắt.

Mà dưới ánh đèn biển hiệu cách đó không xa, Cừu Lệ ngắm nhìn bóng lưng cô gái đã đi xa, con ngươi đen nhánh mãi lâu sau không thể rời đi.

Bé rắn thò đầu ra khỏi túi của anh. Dường như nó đang tìm kiếm chủ nó, có hơi không biết làm sao.

Cừu Lệ nhìn nó, khuôn mặt lạnh lùng thoáng dịu đi: “Mày tên Tiểu Lệ Lệ?”

“Xì xì.”

“Từ giờ trở đi, mày gọi là Tiểu Vũ.”

Rắn: ?

***

Chuyến du lịch ngắn ngủi nửa tháng cuối cùng cũng kết thúc. Lúc quay về nước, cơn bão dư luận rốt cuộc cũng tan đi, người hâm mộ có lý trí của Trình Dã chiếm lợi thế.

Trình Dã cũng không ngại thể hiện tình yêu đối với con gái và người yêu trong các cuộc phỏng vấn và chương trình truyền hình. Điều này cũng khiến những người hâm mộ dần dần tiếp nhận họ là người nhà của Trình Dã.

Thậm chí đã có fan cp (couple) bắt đầu thúc giục họ kết hôn.

Vào học kỳ năm ba đại học, Khương Vũ đã gia nhập vào chuyến lưu diễn vòng quanh thế giới của Esmeralda và trở nên nổi tiếng.

Cô và Bộ Hi, hai người trở thành cặp chị em song sinh được chú ý nhất trên sân khấu múa ba lê. Đôi bên không quá khoe khoang, thực lực tương xứng.

Buổi biểu diễn thế kỷ của Esmeralda sắp khai màn, tiết mục vở kịch vẫn như cũ là Hồ Thiên Nga – tác phẩm kinh điển của mọi thời đại.

Giành được phần thắng trong trận chiến này thì ngôi vị nữ hoàng ba lê sẽ nằm trong tầm tay.

Ban giám khảo của Esmeralda bỏ phiếu bổ nhiệm Bộ Hi sẽ đảm nhận nhân vật nữ hoàng thiên nga, Khương Vũ là người dự bị.

Khương Vũ vui vẻ đồng ý, hơn nữa là còn thật lòng thật dạ vui mừng cho cô ấy.

Mặc dù cô luôn xem Bộ Hi là đối thủ của mình nhưng cô ấy vừa là đối thủ cũng vừa là người bạn đồng hành.

Bọn cô bởi vì sự tồn tại của nhau mà khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.

Khương Vũ cảm ơn cô ấy đã mang lại sự tiến bộ cho cô. Bàn về kinh nghiệm sân khấu, Bộ Hi quả thực giàu kinh nghiệm hơn so với cô. Vậy nên việc cô ấy đảm nhiệm nữ hoàng thiên nga là hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Dẫu sao cô vẫn còn trẻ, tương lai phía trước là vô hạn, cô cũng không cần đi tranh giành chiếc cúp nữ hoàng lần này với Bộ Hi.

Thậm chí Khương Mạn Y còn cảm thấy tâm tính của Khương Vũ trong hai năm nay đã trưởng thành hơn lúc học cấp ba rất nhiều.

Lúc còn nhỏ, con nhóc này tranh giành, hiếu thắng bao nhiêu.

Không phải vai chính thì không múa, không lấy được giải nhất thì chính là sỉ nhục. Cho bản thân là có năng khiếu, là vương giả trời sinh,…

Mà Khương Vũ của bây giờ đã không cần dựa vào chiếc cúp nặng trịch, hào quang của nữ hoàng thiên nga để chứng minh mình không phải là chú vịt con xấu xí mờ nhạt.

Cô cũng từng có tình yêu khắc cốt ghi tâm, có người nhà thương yêu mình,…

Vinh quang đã từng được coi là thứ vô cùng quan trọng nhưng so với những điều này thì có là gì chứ.

Cô sẽ không bao giờ trở thành con người mà Khương Mạn Y lúc trước lo lắng. Vì vinh quang mà vứt bỏ cái tâm trong sạch.

Đây mới là sự gặt hái và trưởng thành lớn nhất của cô trên suốt chặng đường.

Không lâu sau Khương Vũ nhận được thiệp mời của nhà họ Bộ.

Hi vọng Khương Vũ có thể đến tham dự bữa tiệc mừng thọ lần thứ 70 của bà cụ Bộ.

Bộ Hi đích thân đưa thư mời cho Khương Vũ, nói với cô: “Đừng căng thẳng quá, đây chỉ là bữa tiệc trong nhà thôi. Chỉ người nhà mới được tham dự, không có người ngoài.”

“Vậy, tớ cần chuẩn bị quà thế nào?”

Khương Vũ chưa bao giờ tham dự một bữa tiệc như thế này nhưng cô biết nhà họ Bộ là một gia đình rất có quy củ, cho nên hỏi thăm: “Tặng quà gì mới không tỏ ra thất lễ đây.”

“Ây da”

Bộ Hi vội khoát tay: “Không cần quà đâu, bà ngoại tớ nói là chỉ cần cậu tới là được. Cậu với tớ đồng lứa, như con cháu trong nhà vậy, không cần chuẩn bị quà mắc tiền giống người ngoài.”

“Được rồi.”

Chẳng qua Khương Vũ vẫn rất tò mò: “Sao bà ngoại cậu lại mời tớ vậy, tớ không biết rõ về bà.”

“Bởi vì chúng ta là bạn thân mà!” Bộ Hi nói như lẽ đương nhiên: “Cậu biết bạn bè tớ không nhiều, sau khi bà ngoại nghe nói quan hệ của bọn mình vẫn luôn muốn mời cậu đến nhà chơi nhưng vẫn chưa có dịp. Vừa khéo sinh nhật lần này mời cậu tới để gặp cậu.”

Khương Vũ vui vẻ đồng ý. Đến ngày sinh nhật của bà cụ Bộ, cô sửa soạn ăn mặc thật đẹp, đúng giờ đến dự tiệc.

Bữa tiệc được tổ chức trong phòng tiệc riêng theo kiểu Trung Hoa ở Universe Century City. Đúng như Bộ Hi đã nói, đây chỉ là tiệc gia đình cho nên người đến dự tiệc cũng không tính là nhiều, toàn là người nhà của nhà họ Bộ.

Ví dụ như ông ngoại, bố mẹ của Bộ Hi,… Ngoài ra không có người ngoài nào đến đây.

Khương Vũ cũng không quen biết họ nên suốt buổi chỉ ngồi cạnh Bộ Hi, lễ phép chào hỏi người lớn.

Bà cụ Bộ mặc sườn xám màu trơn, trên cổ đeo chuỗi vòng ngọc trai tinh khiết trang nhã. Tuy rằng hai bên tóc mai đã hoa râm nhưng tinh thần lại quắc thước, phong thái trang nghiêm.

Bà cười chúm chím, lúc nào cũng nhìn Khương Vũ chăm chú đến nỗi làm cô ngượng hết sức, nhỏ giọng hỏi Bộ Hi: “Sao bà ngoại cậu cứ dòm tớ hoài vậy.”

“Bà ngoại thích thanh niên, có lẽ là thấy quý cậu đấy.”

“Chuyện này…”

Khương Vũ bưng ly rượu, lễ phép kính bà cụ: “Bà ơi, cháu chúc bà phúc như Đông Hải, Thọ như Nam Sơn.”

Bà cụ Bộ nói: “Cháu cũng như Tiểu Hi, gọi bà là bà ngoại được rồi.”

Bộ Hi cười nói: “Không sao, vai vế bọn mình đều gọi thế này.”

Khương Vũ cuối cùng cũng gật đầu, không được tự nhiên lắm gọi một tiếng ‘bà ngoại’.

Bà cụ Bộ nghe thấy cái tên này, trong mắt thoáng để lộ chút phức tạp khó nói, hỏi Khương Vũ: “Nghe Tiểu Hi nói từ nhỏ cháu đã với ở với mẹ, mẹ cháu làm gì?”

“Mẹ cháu là nhân viên vật lý trị liệu.” Khương Vũ không chút giấu diếm: “Làm việc ở cơ sở massage ạ.”

Tay cầm đũa của bà cụ Bộ siết chặt, có điều biểu cảm lại được khống chế nên vẻ mặt trông vô cùng bình tĩnh: “Bố cháu thì sao, ông ấy không quan tâm đến cháu?”

“Bố cháu cũng là mới tìm được mấy năm trước, ông ấy rất tốt với mẹ con cháu.”

“Bà nghe nói bố cháu là ca sĩ?”

“Vâng.”

“Đã làm xét nghiệm giám định chưa?”

“Vẫn, vẫn chưa. Bố cháu nói không cần làm xét nghiệm.”

“Vậy quan hệ của cháu và Tạ Uyên là thế nào, nghe nói cháu vào được Esmeralda là do ông ấy đỡ đầu.”

“Chú ấy cũng là… chú ấy cũng là bố của cháu, nhưng chỉ là bố nuôi.”

“Bố nuôi.” Khóe miệng bà cụ Bộ thoáng cười nhạt.

Khương Vũ khó hiểu xáp lại gần Bộ Hi: “Ý của bà ngoại cậu là sao?”

Bộ Hi cũng cảm thấy rất kì lạ: “Bình thường bà ngoại tớ sẽ không như vậy, bà chưa bao giờ thất lễ. Không biết sao mà hôm nay có hơi khác thường.”

Ngay lúc đó, mẹ của Bộ Hi là Bộ Đàn Tương nói với Khương Vũ: “Trước đây cháu học ba lê ở đâu, có giáo viên nổi tiếng nào dạy cháu không?”

Khương Vũ bèn kể quá trình học múa ba lê từ tiểu học cho Bộ Đàn Tương nghe, sau khi nghe xong bà nói: “Vậy xem ra là chưa được đào tạo chính quy, nghe nói cháu vào được Esmeralda là dựa vào quan hệ của Tạ Uyên.”

“Cháu dựa vào chính thực lực của mình.” Khương Vũ cảm thấy rất khó chịu với lời nói bất nhã của bà ấy: “Chú Tạ Uyên đã giúp đỡ cháu rất nhiều nhưng cháu đi được đến ngày hôm nay không phải dựa vào quan hệ với chú ấy.”

“Cô chỉ nói thế thôi, cháu không cần để ý.” Bộ Đàn Tương cười: “Tính khí của cháu lại khiến cô nhớ đến em gái cô.”

Bộ Hi cũng cảm thấy rất khó chịu với những lời hôm nay của bà ngoại và mẹ. Bà ngoại thì thôi vậy, cô ấy không dám nói lại nhưng đến mẹ cũng nói thế này…

Bộ Hi không vừa ý nói: “Mẹ, Khương Vũ từ nhỏ không có điều kiện để được đào tạo căn bản bài bản nhưng cậu ấy rất có năng khiếu, cũng rất nỗ lực. Điều này đã được Esmeralda công nhận.”

Bộ Đàn Tương lạnh mặt liếc Bộ Hi, giống như con gái bà ta đã bị người ta bán đi mà còn giúp người ta đếm tiền vậy.

Có điều hôm nay người trong nhà đều có mặt, bà ấy cũng không nói gì thêm.

Bà cụ Bộ nói tiếp: “Bạn học Khương Vũ, cháu có biết quan hệ của Tạ Uyên và con gái út bà chưa?”

“À, chuyện này…”

Khương Vũ đương nhiên biết nhưng vì chuyện này là bí mật cho nên cô cũng không muốn xen vào: “Cháu cũng không rõ lắm.”

“Vậy cháu chắc chắn cũng không biết giữa hai người còn có một đứa con. Đứa con này cũng tầm tuổi cháu, là một bé gái.”

“Thưa bà, đây là chuyện trong nhà bà.”

“E rằng không chỉ là chuyện trong nhà bà thôi đâu.”

Vừa dứt lời, có hai vệ sĩ bên ngoài gõ cửa đi vào, thấp giọng nói bên tai bà cụ mấy câu, khóe miệng bà lạnh lùng nhếch lên: “Thật là náo nhiệt.”

Bộ Đàn Tương hỏi: “Mẹ, sao vậy ạ?”

Bà cụ Bộ đứng lên, bình tĩnh nói: “Có khách không mời mà tới, không cho vào thì xông thẳng vào. Để mẹ xem xem cậu ta rốt cuộc muốn làm gì, cứ để cậu ta vào.”

Khương Vũ hiếu kỳ quay lại, trông thấy Tạ Uyên đang sải bước tiến vào phòng. Sắc mặt căng thẳng, khí sắc lạnh lùng, có khí thế vô cùng.

Tạ Uyên lướt quanh một vòng, nhìn thấy Khương Vũ lập tức đi tới dắt tay cô: “Đi với chú.”

“Ơ?”

Khương Vũ không hiểu đầu cui tai heo gì đã bị Tạ Uyên kéo rời khỏi chỗ ngồi.

Mà lúc này, bà cụ Bộ để cho vệ sĩ đóng cửa phòng bao lại, lạnh giọng nói: “Tạ Uyên, Tiểu Vũ là khách quý của tôi, cậu không nói lời nào đã xông vào, cứ như vậy đã mang con bé đi. Cậu làm thế là quá thô lỗ, hay là cậu cảm thấy từ sau khi con gái tôi chết, cậu muốn là giẫm là giẫm vào cái mặt già này của tôi?”

Khương Vũ có thể cảm nhận được sức lực Tạ Uyên nắm cổ tay cô cực kì chặt: “Bà tìm con bé có chuyện gì không?”

“Khương Vũ và Tiểu Hi nhà chúng ta là bạn bè, tôi mời con bé đến dự tiệc của tôi thì kì lạ lắm sao?” Bà cụ Bộ nhìn chằm chằm Tạ Uyên với đôi mắt như chim ưng: “Cậu Tạ sao phải kích động như vậy?”

Khương Vũ cũng nghĩ không ra, vì sao hôm nay Tạ Uyên thà xông vào bữa tiệc của bà cụ Bộ cũng phải đưa cô đi.

Chuyện này quá bất thường.

Cho dù giữa ông và bà cụ Bộ vì Bộ Đàn Yên mà kết thù oán nhưng cũng không đến mức làm thế chứ.

Bà cụ Bộ bật cười: “Hay là cậu Tạ cũng không muốn để cho tôi biết sự tồn tại của Khương Vũ.”

Tạ Uyên lạnh nhạt: “Tôi là người giám hộ của con bé, mẹ con bé nhờ tôi đưa con bé đi.”

“Anh là người giám hộ của con bé” bà cụ Bộ chống gậy đi tới trước mặt ông, nhìn bố con có gương mặt gần như giống hệt nhau: “Tôi thấy, cậu chính là bố ruột con bé đấy.”

Lời của bà cụ vừa dứt, Khương Vũ trợn to hai mắt, khó tin nói: “Bà, bà đang nói gì chứ!”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

“Để bà nói rõ hơn, Khương Vũ, mẹ cháu Khương Mạn Y và con gái bà là bạn rất thân, con gái bà giấu cả nhà để sinh một đứa bé. Mà Khương Mạn Y chưa chồng chưa con, cháu và cô ấy trên phương diện pháp luật chỉ là quan hệ nhận nuôi. Bà có lý do cho rằng cháu là cháu ngoại của ta.”

Khương Vũ nghe đến đây thì ngơ ngác: “Bà nói… nhận nuôi…”

Bộ Hi thấy tình hình không ổn cũng muốn đi lên giúp Khương Vũ nhưng Bộ Đàn Tương lập tức kéo cô ấy lại, lắc đầu với cô ấy.

“Bà ngoại, Khương Vũ là bạn của con!” Bộ Hi vùng khỏi Bộ Đàn Tương, lên tiếng bảo vệ: “Chú Tạ không muốn để cậu ấy đến dự tiệc nhà chúng ta thì bà cứ để chú đưa cậu ấy đi thôi!”

Bà cụ Bộ làm lơ với lời nói của Bộ Hi, đôi mắt chỉ nhìn chằm chằm Tạ Uyên, muốn lấy được đáp án từ trong ánh mắt của ông: “Cậu Tạ từ trước đến giờ đối với việc bên ngoài đều thờ ơ, làm gì có chuyện bỗng nhiên lại tốt với một cô bé như vậy. Còn nhận con bé làm con nuôi, thật khiến tôi hoài nghi.”

“Tôi không quan tâm đến chuyện gia đình của dì, cũng hi vọng dì cũng đừng vươn tay quá dài quản chuyện nhà của tôi. Từ khi A Đàn mất, tôi và dì đã sớm không còn quan hệ.”

“Cậu còn có mặt mũi nhắc tới Tiểu Yên.” Cảm xúc của bà cụ Bộ đột nhiên kích động: “Nếu không phải do cậu dụ dỗ con bé thì nó vốn đã có tương lai tươi sáng, nó sẽ trở thành vũ công ba lê giỏi nhất từ trước đến nay! Nhưng vì cậu…”

“Là vì tôi hay là vì lòng hư vinh của nhà họ Bộ?”

Bà cụ Bộ lắc đầu: “Giành lấy vinh quang cho gia tộc là sứ mệnh của mỗi một cô gái nhà họ Bộ. Nếu không chúng tôi tồn tại vì cái gì. Những thứ con bé dùng, cuộc sống sung túc, ánh mắt ngưỡng mộ của người khác. Hết thảy vinh dự và hào quang đều là mỗi một đời vũ công ba lê của gia tộc nỗ lực đổi lấy, con bé nên tự hào vì dòng họ của nó.”

Tạ Uyên nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng cô ấy không phải là một cỗ máy múa, cô ấy là một con người.”

“Bây giờ tôi không muốn nói chuyện cũ năm xưa với cậu. Chuyện ấy đã không có ý nghĩa nữa.” Bà cụ Bộ nhìn Khương Vũ: “Cháu ngoại tôi rất có tiềm lực, thậm chí có thể sẽ vượt qua Tiểu Yên.”

Sau buổi Vũ hội Đêm hè đó, hình bóng của Khương Vũ đã khắc sâu trong tâm trí bà cụ Bộ.

Hầu như mỗi đêm, bà cụ đều mơ thấy cô.

Nhà họ Bộ từ khi Bộ Đàn Yên qua đời vẫn chưa xuất hiện một vũ công nào có thể khơi dậy cục diện. Mặc dù có Bộ Hi, nhưng Bộ Hi trong lòng bà cụ Bộ chắc chắn không được coi là tốt nhất. Đặt cạnh Bộ Đàn Yên thì tư chất của Bộ Hi chỉ có thể nói là tàm tạm.

Nhưng Khương Vũ có thể đảm nổi hai chữ ‘tốt nhất’.

Chuyện Tạ Uyên lo lắng nhất cuối cùng phải xảy ra, ông bày ra thái độ bảo vệ Khương Vũ mà kéo cô tới cạnh mình, ghìm giọng nói: “Chúng ta đi thôi.”

Khương Vũ bị Tạ Uyên bao bọc dẫn đi ra ngoài, bà cụ Bộ thấp giọng: “Tôi sẽ đào tạo Tiểu Vũ thật tốt, con bé sẽ có triển vọng hơn Tiểu Yên.”

Tạ Uyên lạnh lùng quay lại, nói ra bốn chữ: “Trừ khi tôi chết.”

“Tiểu Vũ, không phải con vẫn luôn muốn giành lấy cúp nữ hoàng sao?”

Bà cụ Bộ nói lớn với Khương Vũ, “Bà có thể để cháu nhận vai nữ chính của Hồ Thiên Nga lần này, cháu hãy diễn nữ hoàng thiên nga.”

Khương Vũ quay lại, khó tin nhìn bà cụ Bộ: “Bà nói gì cơ!”

Không chỉ Khương Vũ mà Bộ Đàn Tương cũng vì quyết định bất thình lình này mà khiếp sợ không thôi: “Mẹ, sao mẹ có thể làm vậy được. Tiểu Hi vì vai diễn nữ hoàng thiên nga đã luyện tập bao lâu! Sao mẹ có thể, con bé cũng là cháu gái của mẹ mà!”

Bộ Hi còn ngờ ngạc hơn.

Bà cụ Bộ lạnh giọng: “Con bé chưa chắc giành được cúp nữ hoàng nhưng Khương Vũ chắc chắn có thể.”

Một câu nói ngắn ngủi này đã đánh tan tác toàn bộ lòng tin của Bộ Hi.

Cô ấy sững sờ ngồi xuống ghế, đôi mắt đỏ lên.

Sự thật bấy lâu nay mà cô ấy vẫn luôn không muốn thừa nhận đã bị chính bà ngoại của mình không nể tình bóc trần như vậy.

Thật ra thì, từ đoạn đối thoại giữa họ lúc vừa rồi, Khương Vũ đã đoán ra được rất nhiều.

Vì sao Tạ Uyên lại đối tốt với mình như vậy, vì sao người khác luôn nói cô và Bộ Đàn Yên giống nhau, vì sao mẹ luôn lảng tránh, vì sao app [Đã biết] vẫn chưa chuyển tiền ủy thác của Trình Dã,…

Tất cả nguyên nhân này chỉ có một.

Cô không phải là con của Khương Mạn Y và Trình Dã, bố ruột của cô là…

Khương Vũ siết chặt tay áo Tạ Uyên, dùng rất nhiều sức.

Là bố!

Mà bà cụ Bộ cũng khao khát nhìn về phía Khương Vũ: “Không phải cháu vẫn luôn muốn lấy được cúp nữ hoàng sao. Theo bà ngoại về nhà, nhà họ Bộ sẽ dành hết thảy quan hệ, tiền bạc,… đầu tư cho cháu. Cháu sẽ trở thành vũ công vượt qua mẹ cháu, tên tuổi cháu sẽ đi vào lịch sử.”

Khương Vũ ổn định lại tâm trạng, nhìn sang Bộ Hi ngồi trên ghế đối diện thầm khóc, lạnh nhạt nói: “Con không cần.”

“Không cần?”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bà cụ Bộ không ngờ tới Khương Vũ sẽ nói ra hai từ này.

Những cô gái múa ba lê có ai không muốn làm nữ hoàng, có ai không muốn giành lấy vinh quang mà ngoài Bộ Đàn Yên ra đến nay chưa có người đạt được. Nhưng không phải ai cũng có thực lực.

Khương Vũ có thể, cũng có cơ hội. Chỉ cần cô trở về nhà thì hết thảy những thứ này đều dễ như trở bàn tay.

Nhưng cô không cần?

Bà cụ Bộ từ trước đến nay vẫn luôn bình tĩnh cũng hơi không biết phải làm sao: “Cháu, cháu nghĩ cho kĩ, cơ hội này của bà chỉ có một lần.”

Bộ Hi cũng ngẩng lên, nước mắt lã chã nhìn về Khương Vũ.

“Thật ra cho tới nay, cháu vẫn luôn tự hỏi mình một câu. Chân tâm[1] và ước mơ, cháu nên chọn cái nào.”

“Lần cuối cháu đưa ra lựa chọn, là lần ở buổi biễu diễn tổng kết, cháu đã chọn người con trai mà cháu thích.”

Khương Vũ kiên định nhìn Bộ Hi: “Lần này cháu vẫn sẽ lựa chọn như cũ, con chọn cô gái mà cháu thích.”

***

Đầu phố lạnh tanh, thi thoảng có xe con rít kèn ngang qua.

Gió thổi lành lạnh lất phất trên mặt, giống như bị lông chim phớt qua.

Tạ Uyên dắt tay Khương Vũ, chầm chậm đi dưới ánh trăng, giống như một cặp bố con bình thường.

“Bố.”

“Ừ.”

“Bố, bố.”

“Ừ, ừ.”

“Bố, bố, bố.”

Khóe miệng Tạ Uyên không kiềm được nhếch lên, cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

Những tiếng ‘bố’ khiến khoảng cách giữa hai người có chút ngượng ngùng bỗng chốc được thu hẹp lại.

Tạ uyên dừng chân, yêu chiều sửa cổ áo lại cho cô.

Ngón tay ông đầy chăm chút, ánh mắt dịu dàng, tựa như động tác này đã luyện tập hàng trăm hàng ngàn lần trong lòng.

Khương Vũ cũng nhón chân lên, vươn tay sờ cái cằm hơi lún phún xanh của ông, dùng đầu ngón tay phác họa miêu tả đường nét gương mặt ông, từ ánh mắt đến cánh mũi rồi môi.

“Hóa ra bố của con đẹp trai thế này, còn đẹp hơn cái ông chú Trình Dã ngốc nghếch nữa. Con đúng là có gen của bố.”

“Trước đây con không nói vậy.” Tạ Uyên vô cùng hưởng thụ sự vuốt ve của con gái, nhắm hai mắt lại: “Con nói con và Trình Dã giống nhau như đúc.”

“Con với bố con giống như đúc. Trước đây chú ấy là bố con, giờ bố mới là bố con!”

Tạ Uyên bật cười: “Cho nên sự thật khách quan chẳng có chút quan trọng, trong lòng Tiểu Vũ nhà chúng ta cho là ai thì là người đó à?”

“Cũng có thể nói là vậy.”

***

Hai bố con vừa nhận nhau nên cũng không muốn về nhà, đi dạo trên con phố đi bộ thương mại sầm uất.

Khương Vũ nghe Tạ Uyên kể lại chuyện tình cảm trước đây với Bộ Đàn Yên. Nhưng Khương Vũ đã từng nghe qua rất nhiều lần những chuyện này từ cô giáo Lăng Toàn nhưng khi nghe Tạ Uyên nhắc lại thì nó lại có một phong vị khác.

Trong tâm trí cô bắt đầu vẽ ra từng nét, cẩn thận phác họa ra hình dáng của mẹ.

Đi ngang qua một cửa hiệu trang sức, Tạ Uyên không chút do dự dẫn Khương Vũ đi vào, đến quầy phụ kiện tóc.

Tạ Uyên chọn lựa hồi lâu trong tủ quầy rực rỡ đủ loại thì chọn được một chiếc kẹp tóc nơ lớn màu đỏ, kẹp lên phía trên bím tóc đuôi ngựa của Khương Vũ.

Khương Vũ nở nụ cười ngọt ngào với ông: “Bố, đẹp không?”

Tạ Uyên ngó một hồi, lại lấy ra một chiếc kẹp nhung ghim lên phần tóc mái. Lựa tới lựa lui cuối cùng vẫn chọn chiếc nơ bướm kia. Sau đó ông đi tính tiền.

Người đàn ông có khối tài sản hàng chục tỷ, món quà đầu tiên chọn cho con gái lại là một chiếc kẹp tóc nơ bướm với giá 9,9 tệ.

Nhưng Khương Vũ lại yêu quý chiếc kẹp tóc này hơn cả mọi món quà tinh xảo đắt tiền khác.

Chiếc kẹp nơ nhìn có vẻ trẻ con, nhưng Tạ Uyên cũng muốn giống như tất cả các ông bố bình thường khác. Muốn cùng con gái đi dạo phố, cùng con gái chọn kẹp tóc, tham khảo phong cách ăn mặc cho con gái,…

Đây chỉ là khởi đầu. Từ nay về sau, ông sẽ không bao giờ để lỡ mỗi một khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời của cô.

Đi ngang qua một cửa hàng đồ ngọt, Tạ Uyên lại đi mua hai cây kem ốc quế, ông và Khương Vũ mỗi người một cái, vừa ăn kem vừa đi dạo trên đường phố sầm uất.

Khóe miệng Khương Vũ dính kem, Tạ Uyên móc khăn giấy ra chùi sạch cho cô.

“Chúng ta nên về nhà thôi.”

“Vâng.”

Thật ra thì trong đầu Khương Vũ đã từng tập duyệt qua vô số lần cảnh tượng gặp lại bố.

Lúc nhận thân với Trình Dã, hai người ở đó ôm nhau khóc nức nở, cảm động đất trời.

Thế nhưng khi cô nhận lại bố ruột thật sự của mình lại không có cảnh tượng nhận nhau sướt mướt.

Hai bố con chỉ xiết tay thật chặt, dạo bước trên con phố lớn đìu hiu trong gió thu, tay bố rất ấm áp khiến lòng cô cũng ấm lại.

Ở trong vòng tay của bố, dường như cô được trở về hình hài của một đứa trẻ.

Kì thực tình cảm bố con mà cô dành cho Tạ Uyên đã dần nảy sinh từ mỗi một lần ông giải cứu cô từ trong lúc nguy nan, đi cùng cô những khi cô tuyệt vọng nhất.

Vì vậy lần nhận nhau hôm nay chẳng qua là nước chảy thành sông.

Trong lòng cô đã sớm xem Tạ Uyên như bố mình, một người bố có thể làm chỗ dựa vững chắc, cũng có thể làm một bến cảng.

Tạ Uyên đưa Khương Vũ về dưới lầu, yên lặng hồi lâu rồi nói với cô: “Tiểu Vũ, bố không bảo vệ tốt cho mẹ, không thể dẫn mẹ đến cho con. Mẹ Khương vẫn luôn coi con như con gái ruột, bố đã đồng ý từ trước, sẽ không ép con phải rời khỏi bà ấy. Vì vậy con có thể tiếp tục sống cùng với họ.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Nói cho cùng thì có bố có mẹ mới là một mái nhà trọn vẹn.

Khương Vũ cúi gằm, nhìn cái bóng của mình, lâu sau cô nói: “Một mình bố phải làm sao.”

“Ừ?”

“Vậy bố đợi con nói chuyện với bố Trình và mẹ rồi sẽ dọn qua chỗ bố.”

Mắt Tạ Uyên thoáng chốc đỏ hồng.

Từ sau khi A Đàn rời đi, ông cũng chưa một lần xúc động nhưng ngay lúc này. Ông lại không đè nén được sự xúc động dâng trào: “Con thật sự, muốn sống cùng với bố sao?”

“Vâng, mẹ có bố Trình ở cùng rồi. Con chỉ muốn ở với bố của con thôi.”

Cô nói dứt lời, Tạ Uyên gật gật đầu rồi xoay người rời đi.

Khóe miệng vẫn luôn giương lên, hạnh phúc đến rưng rưng nước mắt.

Hóa ra những âu lo từ trước đến giờ chẳng qua chỉ là suy nghĩ viển vông của riêng ông mà thôi.

Ông muốn để Khương Vũ được sống trong một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc, muốn cô nhận được nhiều sự yêu thương hơn.

Nhưng ông lại chưa từng nghĩ rằng con gái vượt núi vượt sông, không ngại xa xôi để tìm lại bố không phải là vì để nhận được nhiều hơn, được yêu thương nhiều hơn. Cô chỉ là muốn yêu thương ông mà thôi.

***

Tại trung tâm nghệ thuật Esmeralda, những chú thiên nga nhỏ đang ráo riết tập luyện cho vở diễn thế kỷ Hồ Thiên Nga trong bầu không khí sôi sục.

Khương Vũ múa dự bị cho vai diễn nữ hoàng thiên nga nên sáng sớm nào cũng tới phòng tập. Buổi sáng hôm đó, lúc cô đến phòng học thì trông thấy Bộ Hi đã chờ từ lâu.

Sau khi trải qua chuyện đêm đó, đã qua rất nhiều ngày Bộ Hi chưa tới Esmeralda, Khương Vũ gửi tin nhắn cho cô ấy nhưng không thấy cô ấy trả lời lại.

Buổi tối hôm ấy bà cụ Bộ nói có thể đưa vai diễn nữ hoàng thiên nga cho Khương Vũ. Những lời này khiến tâm tư Bộ Hi vô cùng tổn thương, càng làm dày xéo lòng tự trọng của cô ấy.

Khương Vũ hiểu Bộ Hi là một cô gái kiêu ngạo. Vài năm nay đọ sức cùng Khương Vũ, dù rõ ràng đã rơi vào thế bất lợi nhưng cô ấy chưa từng một lần nhận thua. Vẫn không ngừng nỗ lực, không ngừng thử thách,…

Khó khăn lắm mới rã tan mối quan hệ như băng cứng, lẽ nào chỉ vì vài câu ngắn ngủn của bà cụ Bộ lại phải rạn nứt sao.

Trong lòng Khương Vũ luôn phấp phỏng, bước vào phòng học, mở miệng muốn nói gì đó.

Nhưng bất kể là cô có nói gì, e là cũng không thể bù đắp nổi những tổn thương trong lòng Bộ Hi.

Thế nhưng ngay khi Khương Vũ đang cẩn thận sắp xếp lại câu từ thì Bộ Hi quay lại nhìn thấy cô, khí thế hùng hổ đi tới phía cô, duỗi tay ra.

Khương Vũ thấy không lành, bất giác đưa tay ra ngăn cản lại không ngờ rằng, người đẹp trong ngực là Bộ Hi lại duỗi tay ôm lấy cô.

Tay Khương Vũ ngăn lại vẫn còn đặt trước ngực, cả người bị cô ấy ôm trọn.

Lúng ta lúng túng.

“Chuyện đó…”

“Cảm ơn, tớ yêu cậu!”

Đối mặt với lời tỏ tình bất thình lình của Bộ Hi, Khương Vũ không biết làm sao đáp lời: “Hả.”

“Tớ yêu cậu, tớ yêu cậu, tớ yêu cậu!”

“Xin lỗi. Tớ có, người thích rồi.” Cô nhấn mạnh: “Con trai.”

Bộ Hi ôm cô, vốn đã muốn khóc nhưng nghe thấy cô nói vậy lại bật cười, đẩy cô một cái: “Ai nói với cậu là cái kiểu thích đó.”

“Vậy…”

“Cảm ơn cậu đã nhường vai nữ hoàng thiên nga cho tớ.”

“À, là chuyện đó…”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Khương Vũ thấy Bộ Hi dường như chẳng hề để bụng mấy lời của bà cụ Bộ, thở phào một hơi: “Cái gì gọi là tớ nhường cho cậu chứ, vốn là kinh nghiệm sân khấu của tớ không đủ. Giáo viên mới là người chọn cậu đấy, còn cho là tớ nhường, tớ còn cảm thấy không nỡ đây nè!”

“Nhưng do cậu từ chối bà ngoại tớ. Nếu cậu không từ chối thì nữ hoàng thiên nga chắc chắn tớ không rớ được.”

“Đây là điều cậu nên nhận được, không liên quan tới tớ. Là bà ngoại cậu làm không đúng.”

Bộ Hi bật cười, thành thật nói: “Kỳ thực trong hai ngày nay lòng tớ vẫn luôn khó chịu. Cho nên mới không đến trường, không biết đối mặt với cậu thế nào. Chỉ là sau đó tớ nghĩ thông suốt ra, chấp nhận người khác giỏi hơn tớ, dường như cũng không có gì là không được.”

Khương Vũ vỗ vỗ bả vai cô ấy: “Cậu phải phát huy thật tốt, bởi vì nếu cậu có xảy ra vấn đề gì thì Hồ Thiên Nga sẽ là của tớ. Đừng quên, tớ làm dự bị cho cậu.”

“Tớ mới không cho cậu cơ hội đó đâu!” Bộ Hi cười: “Để mà xem.”

Khương Vũ cười rồi chủ động ôm cô ấy.

“Tớ cho là cậu đã sớm buông.”

“Gì cơ?”

“Vừa nãy, cậu không chút nghĩ ngợi đã nói là có người thích rồi.” Bộ Hi ghé vào tai cô nói khẽ: “Cậu thật sự còn thích anh ta hả?”

Cậu thật sự vẫn còn thích anh ta ư.

Câu hỏi này, Khương Vũ cũng đã tự hỏi mình suốt một đêm, cũng mất ngủ trọn một đêm.

Hai năm nay, cô vẫn nghĩ bản thân mình đã thật sự buông xuống được, không còn mất ngủ thâu đêm, trằn trọc trở mình, không còn nghĩ đến anh thì lòng đau đến mức muốn chết nữa.

Trong đầu vẫn luôn có một thanh âm nói với cô: Cừu Lệ hết thương cô rồi, anh ấy đã có người mình thích, kẻ đáng thương chỉ còn mỗi mình cô.

Nhưng giọng nói này có thật sự là giọng của cô không?

Khương Vũ không dám chắc chắn.

Cô tìm điện thoại, mở app [Đã biết] tìm Cừu Lệ đã nhiều năm không liên lạc, lại gửi cho anh một tin nhắn: “A Lệ, anh còn ở đó không?”

Thế nhưng, sau khi tin nhắn vừa được gửi đi thì bị hệ thống gửi trả lại.

“Xin lỗi, tài khoản người dùng đã bị hủy.”

“Hả???”

Khương Vũ bật dậy, sững sờ ngồi dậy, gấp gáp gửi tin nhắn hỏi dịch vụ số [Đã Biết]: “Tài khoản người dùng đã bị hủy nghĩa là sao?”

Dịch vụ số: “Khách hàng ủy thác qua đời thì tài khoản sẽ tự động bị hủy.”

Đầu Khương Vũ vang lên tiếng ‘ong’,  cả người đổ sụp, run rẩy hỏi dịch vụ số: “Làm thế nào biết…”

Dịch vụ số: “Tuần trước khách hàng ủy thác bị xử tử hình, nhiệm vụ [Cứu rỗi thiếu niên ác ma] thất bại. Nhưng trước khi tử hình khách hàng đã hỏi công ty [Đã biết] xin rút lại nhiệm vụ, vì vậy cho dù nhiệm vụ thất bại thì người tái sinh cũng không cần trả lại phí.”

Bức tường đã ngăn cách ba năm trong lòng nháy mắt đổ ầm xuống.

Cảm xúc tựa như lũ quét tuôn trào, trút xuống.

Khương Vũ không để ý nước mắt đã rơi đầy trên mặt, cho đến khi từng giọt từng giợt nhỏ xuống màn hình điện thoại.

“Tại sao phải tử hình, anh ấy rõ ràng là chung thân. Cho dù, cho dù nhiệm vụ bị trở ngại, anh ấy vẫn là chung thân mà. Làm sao lại…”

Dịch vụ số: “Người được tái sinh đã thay đổi quá khứ của anh ta nhưng không thể thay đổi tương lai của anh ta.”

“Là ý gì?”

“Tội danh vốn là tội cố ý gây thương tích và xử quyết tù chung thân. Nhưng vì quá khứ đã bị thay đổi nên tội danh cố ý gây thương tích không được thành lập. Hiện tại tội danh của anh ta là gây nguy hiểm cho xã hội – Xử tử hình.”

“…”

Dịch vụ số: “Hiện tại công ty chính thức tuyên bố nhiệm vụ [Cứu rỗi thiếu niên ác ma] thất bại.”

Khương Vũ: “Đợi, đợi đã!”

Dịch vụ số:?

Khương Vũ: “Bây giờ còn cơ hội không? Ý tôi nói Cừu Lệ của bây giờ, anh ấy vẫn chưa phạm tội? Tôi vẫn có thể cứu anh ấy, đúng không!”

Dịch vụ số: “Trước mắt thì vẫn chưa, người được tái sinh vẫn còn cơ hội cứu vãn người ủy thác, thay đổi quỹ đạo tương lai.”

Khương Vũ thoát ứng dụng, tay run rẩy đặt một vé máy bay đi Hải Thành.

Lần này cô sẽ không do dự, sẽ không nhìn trước ngó sau nữa.

Đối mặt với cái chết, mọi lý do kiểu cách đều trở nên nhạt nhòa.

Bây giờ cho dù Khương Vũ phải cướp cũng phải giành lấy anh về bên cạnh mình. Dù là giấu diếm, giam giữ hay trói chặt.

Cô cũng tuyệt đối không bao giờ để anh rời xa cô nữa.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
[1] Cái tâm trong sạch, thiện lương, thành thực,…