Tô Tiểu Mễ từ bệnh viện ra về, không dám từ chối thịnh tình của Hiên thiếu gia, để cho hắn đưa trở về nhà.

Cô bước vào cửa không tới một phút, liền vang lên tiếng gõ cửa. Tô Tiểu Mễ đi tới, từ lỗ nhỏ trên cửa, hiện ra khuôn mặt cương nghị, anh tuấn của Lâm Khải

Cô biết mình không có quyền cự tuyệt mở cửa, nhẹ nhàng mở cửa, chân của hắn liền bước vào, hung hăng một cước liền đem đóng cửa lại, đè bả vai Tô Tiểu Mễ tựa vào cạnh cửa.

Hắn hô hấp nặng nề, lửa giận trong nháy mắt bộc phát vào cô " Không nghĩ tới, em lại được một người đàn ông khác chở về nhà. Có phải trong lòng hư vinh lại được thỏa mãn?

"Nếu như em nói không phải vậy, anh khẳng định không tin." Tô Tiểu Mễ thật không muốn giải thích, nhưng là đối mặt với sự tiến công của hắn, cô không biết còn có thể làm gì.

"Xem ra cảnh cáo của tôi đối với em không hề có tác dụng!" Một cái tay của hắn hung hăng nhéo vào cổ cô một cái.

Tô Tiểu Mễ tựa lưng vào cạnh cửa, không có bất kỳ phản kháng nào

"Tại sao không nghe lời tôi?Đây là lần cuối tôi cảnh cáo em, chớ cùng Hiên thiếu gia gần gũi như vậy, nếu không tôi sẽ để em sống không bằng chết." Tay của hắn hung hăng bấm, Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy hô hấp ngày càng khó khăn.

"Ô... Ừ..." Cô giãy giụa một chút.

Lâm Khải cũng không có buông cô ra, một cái tay khác đưa vào trong váy của cô, dùng sức kéo quần lót của cô, rồi lại kéo quần của mình xuống, không có bất kỳ vuốt ve nào, nâng lên một cái chân của cô, thật sâu chôn đi vào.

Tô Tiểu Mễ đau đến cả người khó chịu, muốn kêu lên, cổ lại bị hắn giữ chặt, muốn hô hấp cũng có chút khó khăn chớ nói chi là kêu thành tiếng.

"Kêu lên...Lên tiếng a..." Lâm Khải tràn đầy tức giận, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt khó chịu của cô, hắn ở chỗ này chờ cô,tới lúc thấy cô từ trên xe Hiên thiếu gia đi xuống, làm cho hắn vô cùng nóng nảy, một là tình nhân của mình, một là anh em tốt của mình, hai người đáng chết này tại sao muốn dây dưa ở chung một chỗ?

"Để... Ô...Mở..." Tô Tiểu Mễ ra sức nặn ra mấy chữ, mà cô phía dưới lại bị người đàn ông này hung hăng xâm chiếm, một cái đau khó tả cùng một cái nói không ra lời trộn lẫn vào nhau.

Tay của cô nắm thật chặt áo hắn, dùng sức tùm lấy cà vạt của hắn, Lâm Khải điên rồi, hắn thật muốn cô dừng hô hấp sao?

Lâm Khải bắt được tay của cô, tay của hắn lại đột nhiên buông ra, nâng lên một cái chân khác của cô, hai tay hắn đồng thời giữ lấy hai chân cô, dùng sức mà cuồng mãnh bãi động cái mông của mình, hung hăng đụng chạm lấy cô.

"A a... Ừ... A..." Tô Tiểu Mễ đột nhiên được buông ra, đang từng ngụm từng ngụm lấy lại hô hấp, thân thể khi bị hắn đụng chạm, không mục đích kêu lên.

Một tình cảm khác thường truyền khắp thân thể của cô, cô chỉ cảm thấy thân thể mình một hồi nóng lên, mà hắn cảm giác được dòng nước trong cơ thể cô làm dịu, khi hắn cuồng liệt tiến công, thân thể của cô do lúc ban đầu khô khốc mà trở nên trơn trượt.

Tô Tiểu Mễ cũng không có nghĩ đến cô sẽ có phản ứng như thế.

Thân thể của hắn và cô đụng cham lẫn nhau phát ra thanh âm ái muội, một tiếng so một tiếng hài hòa.

"A... A..." Khi hắn vận động nhanh chóng, thân thể của Tiểu Mễ cũng nhanh chóng động lên, đi theo tiết tấu của hắn.

"Có thích như vậy không?" Hô hấp của hắn nhanh lên, thanh âm cũng trở nên khàn đi.

"Ừ... Ừ..." Cô chỉ là có chút khống chế không được mình.

"Anh muốn em nói, có thích hay không?" Hắn đột nhiên giảm bớt tốc độ, chậm rãi thối lui khỏi, lại hung hăng tiến vào.

"A..." Cô vặn vẹo, để mặc cho thân thể lại một lần nữa cảm nhận được đợt sóng đánh tới.

Hắn cắn môi cô, dùng sức mút hương thơm của cô, đem thanh âm của cô nuốt vào trong bụng của mình.

Tô Tiểu Mễ phảng phất tiến vào mộng đi đến một thế giới cực lạc, toàn thân cũng thoải mái đến nhũn ra, cảm giác mình giống như muốn chết đi sống lại.

Cô có cảm giác hít thở không thông, kêu không ra tiếng, cái loại thanh âm đó cắm ở trong cổ họng làm cho toàn thân cô cũng không nhịn được co quắp.

Hắn cảm giác được, thân thể của cô nhanh chóng đạt cao trào, hai người cùng nhau lên tới cảnh giới...

*********

Lâm Khải cũng không có ngủ lại, khi bọn hắn xong chuyện, điện thoại di động của hắn liền vang lên, hắn cầm điện thoại lên cố ý tránh Tô Tiểu Mễ, mà cô thấy trên mặt hắn nhu tình mỉm cười, Tô Tiểu Mễ lập tức là có thể đoán được, đối phương là Lãnh Tĩnh Thi, chỉ có cô ấy mới có thể làm cho hắn nhu tình như nước.

Sau khi kết thúc điện thoại, Lâm Khải cũng không nói gì liền rời đi căn hộ của cô. Sự vội vã này khiến cho cô hoàn toàn tin tưởng, thân phận của cô chỉ là một tình nhân để hắn vui đùa.

Tay cô run run mở ra bịch thuốc tránh thai, rót nước uống vào, nếu chẳng qua là tình nhân, cô không muốn cho hắn thêm bất kỳ phiền toái nào nữa.

Qua ba ngày kế tiếp, Tô Tiểu Mễ vẫn như bình thường, tan việc, đi bệnh viện nhìn ba, về nhà cùng mẹ nói chuyện phiếm.

Ngồi trước máy vi tính làm việc, đột nhiên một cảm giác khó chịu từ trong dạ dày dâng lên làm cho cô muốn đem toàn bộ những thứ ghê tởm gì đó phun hết ra.

Cô đứng lên, nhanh chóng hướng toilet chạy đi. Vào trong nhà xí, ghê tởm muốn ói, nhưng cuối cùng trừ một chút nước, không có gì khạc ra, cô đứng lên, cảm thấy cả người lạnh như băng, tại sao lại như vậy?

Cô có chút mệt mỏi đi ra khỏi nhà xí, rửa tay, phát hiện Ngô Diệu Linh đang đứng phía sau nhìn cô có chút kinh ngạc.

"Tiểu Mễ, cô có khỏe không?" Thanh âm ói ở bên trong cô ở bên ngoài nghe được, cô cố ý muốn nhìn một chút người này là ai, lại không ngờ đến sẽ là Tô Tiểu Mễ, đây thật là một việc ngoài ý muốn.

"Không có sao, có thể là gần đây áp lực lớn, lại tăng thêm mất ngủ, thân thể có một chút suy yếu!" Tô Tiểu Mễ tận lực giải thích, dĩ nhiên, cũng cố ý che giấu, chỉ là có chút lo lắng mình có thể che kín hay không?

"Chú ý nghỉ ngơi nhiều, liều mạng đem thân thể phá hư như vậy cũng không đáng giá." Ngô Diệu Linh mở nước, nhẹ nhàng xoa nắn tay.

"Ừ, tôi cũng là nghĩ như vậy, cám ơn cô quan tâm." Tô Tiểu Mễ nhẹ giọng nói.

"Cái đó...Tiểu Mễ..." Ngô Diệu Linh đột nhiên gọi lại Tiểu Mễ đang định dời bước.

"Còn có việc gì sao?" Tô Tiểu Mễ quay người lại, sắc mặt tái nhợt không có chút sức sống.

"Đi bệnh viện khám đi, có một số việc có thể cũng sẽ không giống như cô nghĩ, không chừng việc nôn mửa này không phải do bởi vì áp lực lớn, có thể là do nguyên nhân khác. Tôi có một người bạn gái cũng nôn mửa như vậy, bất quá cô ấy là phụ nữ có thai." Ngô Diệu linh nho nhỏ giải thích.

Đồng thời, vẫn không quên lo lắng nói cho cô biết, "Có lẽ là tôi nói quá nhiều, bất quá phụ nữ nhất định phải chú ý thân thể của mình cho kỹ, đàn ông có thể không phụ trách, nhưng phụ nữ không thể không chịu trách nhiệm."

"Không có sao, Ngô chủ quản suy nghĩ quá nhiềurồi, tràng vị của tôi thật không tốt, ngồi xe cũng thường ói, bất quá vẫn cám ơn cô, tôi nhất định sẽ đi bệnh viện kiểm tra, không chừng trong thân thể thật là có tật xấu gì đó." Tô Tiểu Mễ còn muốn bịt kín miệng Ngô Diệu Linh lại, phải biết, phòng làm việc sợ nhất là lời đồn đãi, suy đoán của cô ta truyền xuống, lời đồn đãi sẽ nhanh chóng nổi lên bốn phía.

"Dĩ nhiên, như vậy tốt nhất!" Ngô Diệu Linh nhẹ giọng cười,"Cô yên tâm, tôi cũng không phải là loại người thích tám chuyện, chú ý tốt thân thể!"

"Cám ơn!" Tô Tiểu Mễ vô lực cười, liền thối lui ra khỏi toilet, nhưng là trong lòng của cô cũng hiện đang lo lắng không yên.

Rõ ràng khảo nghiệm không có mang thai, tại sao còn có loại phản ứng thai nghén này? Chẳng lẽ là que thử thai có vấn đề?

"Tiểu Mễ, cậu hôm nay thế nào? Sắc mặt sao lại kém như vậy?" Hạ Tử Vi ở căn tin thấy cô, sợ hết hồn.

"Có thể là gần đây chuyện phát sinh quá nhiều, cộng thêm tối hôm qua mất ngủ." Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng trở lại, sắc mặt của cô thật kém như vậy sao?

"Mất ngủ đến thất thần? Cậu không uống cà phê lại uống nước lọc, mình không có nhìn lầm chứ?" Hạ Tử Vi hơi kinh ngạc, một người thích uống cà phê như Tiểu Mễ lại uống nước lọc, không phải là đại não có vấn đề chứ?

"Không có gì, dạ dày khó chịu, uống nước trắng không uống cà phê." Cô không uống cà phê cũng là có nguyên nhân, cô lo lắng vạn nhất có làm sao bây giờ? Người mang thai không thể uống cà phê! Nguồn: http://truyenfull.vn

"Bình thường khuyên cậu ít ăn thức ăn ngon một chút, cậu không nghe, hiện tại dạ dày có vấn đề, xem cậu về sau làm thế nào đây?" Hạ Tử Vi đánh cô một cái, cô bình thường hận nhất Tô Tiểu Mễ chính là cô có thể không chút kiêng kỵ ăn các loại thức ăn ngon mà không béo phì, nhưng cô thì ăn bao nhiêu béo lên bấy nhiêu, phải biết mọi người thể chất bất đồng, mỗi người đều có số mệnh riêng.

"Hỏi cậu một vấn đề?" Tô Tiểu Mễ rất cẩn thận nói.

"Vấn đề gì, làm gì thần bí như thế a?"

"Thật ra thì mình cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi, cậu không nên tưởng thiệt."

"Rốt cuộc là cái gì a?"

"Mình vẫn thật tò mò, mình cũng rất lo lắng, rủi một ngày nào đó mình đột nhiên lại nghĩ đến tình một đêm, vạn nhất "trúng thầu" có phải là dùng que thử liền có thể biết được hay không?" Tô Tiểu Mễ làm ra bộ dáng không có gì.

"Cậu ngốc sao? Tại sao có thể để cho đàn ông không mang bao, đây không phải là tự rước khổ sao? Coi như thỉnh thoảng quên, cậu sau đó cũng nên nhớ uống thuốc tránh thai chứ." Tử Vi hơi có chút nhức đầu nhìn Tiểu Mễ.

"Mình nói chính là nếu mang bầu thì sao?"

"Mình chưa từng thử qua." Hạ Tử Vi đột nhiên giống như tỉnh ngộ lại," Tô Tiểu Mễ, cậu không phải là...?"

"Không có, mình chính là tò mò chút thôi, vì về sau vạn nhất có phát sinh, còn có sự chuẩn bị." Tô Tiểu Mễ cười trở lại.

"Tô Tiểu Mễ, cậu đừng có gạt mình! Nếu như phát sinh đại sự gì, cậu phải nói cho mình biết, chớ tự mình ôm lấy." Hạ Tử Vi rất nghiêm túc nhìn cô.

"Có thể có chuyện gì a? Mà nếu thật có chuyện gì, mình nhất định sẽ nói cho cậy biết!" Tô Tiểu Mễ chột dạ, bưng cái ly từ từ thối lui khỏi phòng nghỉ.

Cô muốn mua que thử thai một lần nữa hoặc là đi một chuyến đến bệnh viện.