Tô Tiểu Mễ len lén hẹn bác sĩ, cô quyết định tự mình giết con đi.

Đó là một quá trình không có thống khổ, nhưng cô vẫn có thể cảm giác được có đồ từ trong cơ thể cô chạy mất, thậm chí cô nghe được thanh âm lòng đang rỉ máu, cô nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt theo gương mặt của cô chảy xuống

Thật xin lỗi, bảo bảo

Khi cô từ trong bệnh viện ra ngoài rồi, thế nào cũng không có nghĩ đến Lâm Khải cư nhiên liền đứng ở nơi đó, mà ánh mắt hắn nhìn cô đó là một loại gần như tuyệt vọng, trong trẻo mà lạnh lùng.

Khi cô nhìn hắn, cô thật là, thật là muốn ôm hắn, nói cho hắn biết, con của bọn họ không còn nữa, cô không phải cố ý, cô thật không phải cố ý như vậy.

Hắn một chữ cũng không có nói, chỉ là dùng sức cầm lấy tay cô đi về phía xe của hắn.

Tô Tiểu Mễ bị động để hắn dắt đi, cô rất muốn nói đi chậm một chút, nhưng cuối cùng cắn răng, cũng không nói gì.

Hắn mở cửa xe, liền đẩy thân thể của cô vào bên trong, hung hăng đóng cửa xe.

"Em ở đây làm cái gì?" Hắn trầm mặt nhìn về phía cô Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

"Không có gì, chỉ là thân thể không mấy thoải mái, cho nên mới đi khám một chút." Tô Tiểu Mễ nhỏ giọng trả lời hắn, cô không hỏi hắn làm sao tìm được tới đây, bởi vì cô biết, chỉ cần là việc hắn muốn biết, nhất định có thể tìm được.

"Vậy sao? Nơi nào không thoải mái?" Hắn vẫn trầm mặt, một câu quan tâm cũng không có, hắn muốn xem một chút, rốt cuộc lúc nào cô mới bằng lòng nói thật ra.

"Gần đây có chút cảm lạnh, cảm mạo, sốt lên." Cô nhẹ nhàng ho khan hai cái.

"Bác sĩ có cho thuốc không?"

"Thuốc cảm mạo bình thường."

"Em đang nói láo!" Lâm Khải không kềm chế được, lớn tiếng chất vấn cô.

"Em không có." Cô giải thích thật nhỏ, thanh âm lại chỉ có mình nghe được.

"Cảm mạo bình thường? Em xem một chút bây giờ em thành dạng gì rồi, sắc mặt tái nhợt giống như một tờ giấy! Bị sốt? Tôi thế nào không thấy em có một chút dấu hiệu bị sốt."

"Em cảm mạo đều là như vậy, hôm nay em thật không thoải mái, chúng ta đừng cãi nhau nữa, có được hay không? Em thật sự vô cùng mệt mỏi!" Tô Tiểu Mễ cơ hồ là dùng giọng nói cầu xin nói với hắn.

Khuôn mặt Lâm Khải có chút động, nhưng nội tâm hắn không cách nào bình tĩnh được, đặc biệt là lúc hắn biết được mục đích của cô khi đến bệnh viện, hắn hận không thể lôi người phụ nữ này ra hung hăng quất roi, nhưng bác sĩ ngăn hắn lại, hắn đã không tới kịp, giải phẫu lập tức sẽ kết thúc, giờ phút này đi vào chỉ ảnh hưởng đến bác sĩ và người bệnh bên trong.

"Tô Tiểu Mễ, tại sao em phải làm như vậy? Nói cho tôi biết, tại sao?" Hắn gầm nhẹ nhìn về phía cô.

"Cái gì tại sao? Em không biết anh đang nói gì." Cô chột dạ quay đầu, không dám nhìn hắn nữa.

"Em còn muốn lừa gạt tôi đến bao giờ? Bây giờ em không phải là rất đắc ý?" Hắn thật muốn xé đôi cô ra, xem tâm của cô rốt cuộc làm bằng gì, tại sao có thể máu lạnh đến như thế? Hắn ước gì cô giống như những người phụ nữ khác lấy đứa con đến đòi người kia phụ trách, nhưng người phụ nữ này lại gạt hắn, không thông qua đồng ý của hắn trực tiếp giết con đi, hắn không thể chấp nhận được! Con có muốn hay không, chỉ có hắn có thể quyết định, cô không có quyền!!!

Tô Tiểu Mễ nhắm hai mắt, giờ phút này, cô thật không muốn tiếp tục bàn về vấn đề này nữa, càng không muốn nhớ lại một màn lạnh như băng mới vừa rồi.

"Tô Tiểu Mễ, cô thật tàn nhẫn!" Hắn lạnh lùng khạc ra mấy chữ này, hắn phát hiện hắn căn bản cũng không hiểu rõ người phụ nữ trước mắt này.

"Anh muốn tôi như thế nào đây? Chẳng lẽ để cho tôi sinh nó ra sao? Sinh ra sẽ để cho nó chỉ có mẹ không có ba? Anh muốn nó lớn lên trong sự nhạo báng của người đời?" Tô Tiểu Mễ lạnh lùng trả lời lại "Uh, tôi thừa nhận, tôi máu lạnh, tôi càng không muốn bị đứa nhỏ lôi kéo cả đời, tôi không muốn bởi vì nó mà phá hủy hạnh phúc nửa đời sau của tôi!"

"Hạnh phúc nửa đời sau?" Hắn lạnh lùng hỏi ngược lại theo lời cô: "Tô Tiểu Mễ, hiện tại tôi sẽ nói cho cô biết, nửa đời sau của cô là do tôi quyết định! Từ giờ trở đi, tôi quyết định để cô sinh một đứa bé cho tôi, tôi muốn để cô thời khắc nhìn đứa bé này, nhớ tới cô từng có một đoạn quá khứ tăm tối, khiến cho cô cả ngày lẫn đêm cũng không thoát khỏi được!"

Tô Tiểu Mễ không muốn, vậy Lâm Khải hắn liền càng muốn cho cô, phụ nữ bên cạnh hắn chưa bao giờ mang thai con của hắn, hắn ân tứ cô, cô cư nhiên tự tay phá hủy nó, ngay cả một lời cũng không nói. Nếu như không phải là bị hắn phát hiện, người này có phải sẽ làm thành không có chuyện gì? Vì hạnh phúc đời sau của mình, thậm chí ngay cả con của mình cũng có thể tự tay bóp chết, hắn thật không biết cô thì ra có thể ích kỷ và tàn nhẫn đến như vậy.

Cô biết, hiểu lầm của hắn đã sâu hơn, chẳng qua là cô thật không muốn giải thích nhiều như vậy. Giờ phút này, cô coi như giải thích hắn cũng chưa hẳn sẽ tin tưởng, ngược lại sẽ cảm thấy cô là đang tìm cớ. Bởi vì trong lòng hắn, hắn đã định tội tử hình cho cô, nhận định cô chính là cái loại phụ nữ vì tương lai có thể ích kỷ đến cái gì cũng có thể hy sinh!

Như vậy cũng tốt, đàn ông luôn ghét phụ nữ xấu xa, để cho hắn cho là như vậy, không chừng có thể giải thoát sớm hơn, không phải là một chuyện vui sao?

Một lát sau, Lâm Khải nắm tay lái thật chặt, từ trong miệng lạnh lùng khạc ra một chữ: "Cút!"

Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy một chữ này như sấm đánh bên tai, nhưng cô cho tới bây giờ đều không phải là người quen nhìn sắc mặt người khác, đưa tay liền mở cửa xe đi xuống.

Lâm Khải hướng về phía thân ảnh của cô khạc ra một câu nói: "Tô Tiểu Mễ, tôi sẽ khiến cô hối hận."

Tô Tiểu Mễ nghe những lời này, thân thể của cô run rẩy, cô cố chấp cho rằng là gió thu quá lạnh.

Cửa xe chỉ vừa mới đóng lại, Lâm Khải nhanh chóng đạp chân ga thật nhanh lái khỏi tầm mắt của cô, cô liền lại khổ sở ngồi xổm người xuống một lần nữa, cô không biết mình nên làm cái gì bây giờ?

Giờ phút này, người cô có thể nghĩ đến chỉ có Hạ Tử Vi, cô cần phải có người cho cô một chút xíu ấm áp.

"Tử Vi, con của mình đã không còn nữa... mình thật khó chịu!... Rất khó chịu..."

"Làm sao cậu có thể đáng đánh đòn như vậy? Mình đã nói để cho mình cùng đi mà, tại sao cậu không nói cho mình biết trước lại tự tiện chủ trương, có phải cảm thấy như vậy rất kiên cường, như vậy thật vĩ đại hay không...?"

Hạ Tử Vi ở đầu kia không ngừng lên tiếng "dạy dỗ" cô, nhưng cô cảm thấy nghe đến trong lòng thật là ấm áp.

Cuối cùng Tử Vi để lại bảy chữ liền cúp máy: "Chờ mình, đứng ở đó đừng động!"

Tô Tiểu Mễ che bụng vẫn còn đang đau, chờ Hạ Tử Vi tới đón cô, cô phải nói cho Hạ Tử Vi, cô muốn uống canh cá cô ấy làm, cô còn muốn uống sữa tươi cô ấy pha...

*********

Lâm Khải một đường đạp chân ga, chạy thẳng tới chỗ ở của Lãnh Tĩnh Thi, hiện tại hắn chỉ muốn nói cho cô biết, hắn yêu cô, hắn muốn kết hôn với cô, càng nhanh càng tốt, hắn muốn cho cô một đám cưới thế kỷ, hắn muốn cô trở thành cô dâu hạnh phúc nhất, xinh đẹp nhất trên thế giới này...

Hắn muốn để cho Tô Tiểu Mễ thấy, hắn và Lãnh Tĩnh Thi ân ái hạnh phúc cả đời, sẽ có một đống con vây lượn thành đoàn, mà cô, là cô đơn một mình vượt qua cả đời!