Sau khi nghỉ ngơi một tuần lễ, Tô Tiểu Mễ với một diện mạo hoàn toàn mới tiến vào phòng làm việc, đồng nghiệp ở Dung Khoa thấy biến đổi của Tô Tiểu Mễ, cũng cả kinh suýt chút nữa rớt cằm.

"Trời ạ! Là chị Tiểu Mễ đây sao?" Nhân viên tiếp tân sau khi nói xong dùng tay che miệng, cho là mình gọi sai người.

"Tô Tiểu Mễ... Hãy xác định mình không nhìn lầm đi! Biến hóa này, quá bất ngờ đi!"Lại một đồng nghiệp khác phản ứng kịp.

"Trời ạ! Tiểu Mễ, là cô a! Thật không có nhìn ra, tối hôm nay cùng nhau đi ăn một bữa cơm, như thế nào?"Một nam đồng nghiệp đơn giản không thể tin được, đây là cái đó ăn mặc giống như bà già... là Tô Tiểu Mễ sao? Vậy làm sao nhìn đều là một người xinh đẹp, trước kia sao lại không có phát hiện đây.

"Ngượng ngùng, buổi tối có hẹn."Tô Tiểu Mễ cười trừ.

Ngẩng đầu lên, tự nhiên mà hào phóng hướng bàn làm việc đi tới

"Hi, Tô chủ quản, hôm nay y phục rất đẹp, cô da trắng, mặc màu sáng không tệ!"Thôi Viên Viên hữu hảo cùng cô chào hỏi, từ khi các cô trở thành đồng nghiệp tới nay, Thôi Viên Viên cùng cô tạm thời không có bất kỳ mâu thuẫn nào, mối quan hệ đến giờ vẫn tốt đẹp. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Cám ơn cô!"Tô Tiểu Mễ khách sáo nói cám ơn

"Woa, là Tiểu Mễ, tôi phải tới gần mới nhận ra nha, phong cách của cô bây giờ, so với trước kia xinh đẹp hơn rất nhiều."Ngô Diệu Linh cũng cười tới đây tham gia náo nhiệt.

"Ừ, muốn thay đổi phong cách một chút."Tô Tiểu Mễ vẫn cười như cũ, cô là Tô Tiểu Mễ, cô là bạch cốt tinh, cô là người không thể bị chinh phục. Người khác càng áp chế cô, cô càng muốn kiên cường sống sót, hơn nữa muốn mình phải xinh đẹp hơn.

"Xem ra là nhờ có tình yêu, chúc mừng cô nha!"Ngô Diệu Linh cười nói

"Không có, cám ơn Ngô chủ quản quan tâm, chẳng qua là không muốn làm gái ế nữa, chuẩn bị tìm tình yêu thôi!"Tô Tiểu Mễ rất rộng rãi nói

"Tô chủ quản hiện tại tươi đẹp như vậy, chỉ cần cô muốn, khẳng định liền có một đám đàn ông vây quanh."Ngô Diệu Linh cười, nhưng nụ cười kia như có phần cưỡng ép.

"Woa, đây là Tiểu Mễ à, xinh đẹp như vậy rồi, thiếu chút nữa không nhận ra được!" Người vừa mới phát ngôn chính là Hà Kình.

Tô Tiểu Mễ nhìn hắn, bề ngoài tao nhã, nhưng chuyện đêm hôm đó cô nghe lén thấy, đến nay vẫn nhớ như in. Sau mỗi lần nhìn thấy hắn, cũng đều cảm thấy người đàn ông này rất ghê tởm.

Tô Tiểu Mễ chẳng qua là cười cười, cũng không nói gì, ngược lại Ngô Diệu Linh ở bên cạnh mất tự nhiên đứng lên: "Ơ, nhìn xem Hà tổng của chúng ta hâm mộ, nước miếng đều muốn chảy ra, nhanh đi về lau đi!"

"Tiểu Mễ, chớ trách móc, miệng của Diệu Linh chính là như vậy, hay cùng khách hàng nói chuyện đùa riết quen đó mà, ha ha..." Đang nói, ánh mắt vẫn không quên nhìn cô thăm dò.

Loại ánh mắt này, làm cho Tô Tiểu Mễ rất không thoải mái, chỉ có thể giả bộ không thấy gì.

Ngô Diệu Linh xoay người cùng Hà Kình rời đi, cô lỗ tai rất bén nhạy nghe được Ngô Diệu Linh nhẹ nhàng nói ba chữ: "Đạo đức giả!"

Ba chữ này không biết là nói cho Tô Tiểu Mễ nghe hay là nói cho Hà Kình nghe, vô luận là nói người nào, cô cũng đều cảm thấy Ngô Diệu Linh đã thay đổi, không còn là nữ nhân viên biết nhẫn nhục trước kia nữa. Kể từ khi Ngải Niệm Như rời đi, cũng là kể từ khi phân tổ lại lần nữa, Ngô Diệu Linh lập tức liền trở nên tự tin rất nhiều, có thể do cô thăng chức, dĩ nhiên, gần đây thành tích đứng nhất công ty cũng có liên quan.

*********

Tại căn tin, Tô Tiểu Mễ cùng Hạ Tử Vi ngồi cùng bàn.

"Tiểu Mễ, rốt cuộc lấy lại tinh thần rồi, mau tới đây, để cho chị đây nhìn một chút! Hôm nay toàn bộ phòng làm việc đều thảo luận về cậu a!"Hạ Tử Vi nhìn Tô Tiểu Mễ biến hóa, khóe miệng một mực cười, nha đầu này rốt cuộc đã hiểu ra.

"Vì không để cho mình thành gái ế cả đời, vì để cho mẹ mình đối với mình yên tâm, mình quyết định thay đổi phong cách, tận lực đem những cái tốt đẹp nhất của mình biểu hiện. Mình muốn sống cho mình một chút, đối xử với bản thân khá hơn một chút!" Tô Tiểu Mễ phảng phất như sống lại lần nữa, cô không muốn suốt ngày chỉ biết than thân trách phận, cô muốn dũng cảm đối mặt với mọi thứ, cho dù là làm tình nhân, cô cũng muốn dùng sự tích cực, coi đó như một phần công việc mà cố gắng hoàn thành nhiệm vụ gian khổ này.

"Ừ...Thật đúng là không nhìn ra, đại nạn không chết, tất có hạnh phúc, cậu sẽ làm được!" Hạ Tử Vi xòe bàn tay ra, Tô Tiểu Mễ nghênh đón đi lên, hai người vỗ tay ba tiếng.

"Y phục này không tệ, mắt thẩm mĩ của cậu lại tiến bộ rồi, hôm nào hai ta lại đi đổ máu đi (đi shopping), như thế nào?"Hạ Tử Vi nhìn Tô Tiểu Mễ sống lại lần nữa, trong người lại bắt đầu ngứa ngáy.

"Hiện tại hai đứa kinh tế đều eo hẹp như vậy, có thể hay không đổ máu quá mức mà đâm ra chết tại chỗ? Hai đứa mình nên kiềm chế đi!"Tô Tiểu Mễ không thể không đối mặt với tình hình kinh tế nghiêm trọng hiện nay, tiền thuốc thang mỗi tháng của ba cũng đã ngốn không ít rồi.

"Mình dĩ nhiên biết, mình hiện tại đi dạo các cửa hàng cao cấp, túi cũng bưng bít quá đỗi, thành tích kém như vậy, tiền lương ít như vậy, còn phải nuôi xe, còn có các loại tiêu phí, thật phải tính toán chi li, phát hiện mọi thứ đã không thể giống như trước,thật thất bại."Hạ Tử Vi làm bộ che ngực, một hồi đau đớn không dứt.

"Biết vậy còn đòi đổ máu!"

"Tụi mình không mua hàng hiệu, nhưng vẫn có thể mua hàng tốt nha. Mình biết một con đường, tất cả đều là đồ Hàn Quốc cùng hàng ngoại, chúng ta đi cửa hàng đồ cũ, giá tiền so với bên ngoài rẻ một nửa trở lên, chất lượng lại không kém, mặc vào cũng cao cấp như nhau. Đối với vóc người cùng dung mạo hai chị em chúng ta, mặc cái gì lên chẳng đẹp, cậu nói phải không?"Cô nháy mắt ra hiệu nhìn Tiểu Mễ.

"Được, đi thì đi, nên đối với mình tốt hơn một chút, bất quá mình tiêu xài phải tính toán, không thể vượt qua một phần ba tiền lương, như thế nào?"Tô Tiểu Mễ đề nghị.

"Không thành vấn đề, hai ta không mang theo thẻ, chỉ đem tiền mặt, đã xài hết rồi muốn mua cũng mua không được!"

"Hảo, đồng ý!"Hai người nắm tay nhau thật chặt, nhìn nhau cười xấu xa không dứt.

Tô Tiểu Mễ đang chuẩn bị rút lui, Hạ Tử Vi lại chuyển đề tài,"Tiểu Mễ, cậu có biết chuyện của tổng giám đốc chúng ta?"

Tô Tiểu Mễ thân thể hơi có chút khó chịu điều chỉnh vị trí "Có thấy tin tức, đoán chừng muốn kết hôn!" Tô Tiểu Mễ làm cho mình thoạt nhìn tự nhiên một chút, nói không nhanh không chậm.

"Ừ, ngày hôm đó mình đi dạo cũng đụng phải bọn họ chọn nhẫn, nhìn qua thật đúng là TMD xứng đôi!"Hạ Tử Vi đột nhiên tuôn ra một câu nói tục.

"Người ta xứng đôi, cho nên kết hôn, đó là chuyện tốt, cậu mắc gì lại kích động như vầy?"Tô Tiểu Mễ uống nước ấm, nhàn nhạt trả lời, những ngày này, cô nhất định phải từ bỏ cà phê, thân thể tốt mới là chuyện quan trọng.

"Biết là không liên quan, nhưng mình vừa nhìn thấy trong lòng liền khó chịu, mình cũng vậy không biết tại sao lại như vậy! Thấy chuyện tốt bị người khác chiếm hết, chẳng lẽ mình đố kỵ? Quá kỳ quái!"Hạ Tử Vi đối với cảm xúc của mình không khỏi có chút tự hỏi.

Tô Tiểu Mễ chỉ cười cười, cũng không nói gì, bởi vì cô sợ nói ra, ngay cả mình cũng sẽ cảm giác rất khó chịu.

Hạ Tử Vi nhìn cô phản ứng bình thường, lại nhìn một chút, cô rốt cuộc minh bạch mình đối với Lâm Khải cùng Lãnh Tĩnh Thi kết hợp sao lại ghét như vậy.

"Tiểu Mễ, mình tìm được nguyên nhân rồi. Cậu biết tại sao mình kích động như vậy không? Bởi vì mình vẫn cảm thấy Lâm Khải đối với cậu tình cảm không tệ, xem ra thật là lỗi của mình, mình còn tưởng rằng hai người trong tương lai sẽ là một đôi nha, không nghĩ tới nửa đường nhảy ra một Lãnh Tĩnh Thi, một cặp đôi hoàn mỹ. Hôm nào thấy cô ấy, mình thay cậu bứt đứt vài sợi tóc của cô ta, như thế nào?"Hạ Tử Vi trêu ghẹo nhìn cô.

"Vài cọng thế nào đủ, toàn bộ cạo sách luôn đi, ha ha..."Tô Tiểu Mễ lớn tiếng cười.

"Cậu thật xấu, lại có thể nghĩ như vậy sao!"Hạ Tử Vi rất giả nghiêm chỉnh giáo huấn một chút.

Tô Tiểu Mễ toàn thân nổi da gà, run run bả vai nhanh chóng ly khai căn tin.

*********

"Woa, Lâm tổng chúng ta muốn đính hôn!"

"Lâm tổng đính hôn, quá thương tâm a!"

"Thật là Kim Đồng Ngọc Nữ, nhìn sơ qua cũng thấy xứng đôi, chưa từng thấy qua cặp nào xứng đôi như vậy, thật là làm cho người khác phải đố kỵ, hâm mộ chết người a! Đời sau nhất định phải tìm gia thế tốt đầu thai, ba ba còn phải lớn lên đẹp trai, mẹ phải đẹp gái, như vậy mình sanh ra mới có thể người gặp người thích!"

Tô Tiểu Mễ mới vừa đi tới toilet, liền nghe đến một đám nữ nhân viên tám chuyện về hôn sự của Lâm Khải. Cô nghĩ muốn thối lui, nhưng cuối cùng vẫn bước tới, có những việc muốn trốn cũng không thể trốn cả đời, như vậy nên lựa chọn đối mặt, lâu dài, tâm sẽ phóng khoáng.

"Tiểu Mễ a, chị bây giờ cũng trở nên xinh đẹp như vậy rồi, thật không để cho người ta sống mà!"Một người trong đó hướng về phía cô làm bộ khóc.

"Em cũng rất xinh đẹp."Tô Tiểu Mễ khen lại, bản thân nữ đồng sự trưởng này cũng không có lỗi, chính là hơi mập một chút xíu.

"Chị đừng có lừa em! Chị xem em mập như vầy." Cô chu môi.

"Đây là mập khỏe nha, phụ nữ hơi tròn một chút nhìn không có vẻ già."Tô Tiểu Mễ khẳng định như vậy, trên thực tế, phụ nữ chỉ cần tâm tình thoải mái sẽ sống rất vui vẻ.

"Chị Tiểu Mễ dù đẹp lên như vậy, nhưng tâm tính vẫn thiện lương nha, chu...oa!" Nói xong, cô còn gửi đến cho Tiểu Mễ một cái hôn gió.

"Aizz, thế gian này, có xinh đẹp cũng vô ích, xinh đẹp phải đi kèm với tuổi trẻ nữa." Một nữ nhân viên đang cầm phấn không ngừng vỗ lên má, cảm thán nói.

"Chúng ta cũng chưa đến mức già."

"Tuy nói chúng ta chưa già nhưng so với các cô thiếu nữ, chúng ta cũng đã già đi một nửa rồi, muốn tìm một nửa hoàng kim thì phải dựa vào tuổi trẻ,sau đó dùng thân thể phấn đấu." Nói lời này chính là nhân viên hành chánh Chu Tây, cô giữ cho mình một khuôn mặt cùng một vóc người "vạn người mê", thanh âm ỏn ẻn, nũng nịu như Lâm Chí Linh, mục tiêu cuối cùng chính là gả cho kẻ có tiền.

...

Tô Tiểu Mễ nghe các cô tám chuyện, chỉ muốn giải quyết cho nhanh rồi rời khỏi toilet.

Cô ra khỏi toilet, hướng phòng làm việc đi tới, ở cua quẹo, đột nhiên nghe được một tràng cười duyên, liền nhận ra, đó là Lãnh Tĩnh Thi.

Quả nhiên, Lãnh Tĩnh Thi kéo tay Lâm Khải hướng công ty đi tới, Tiểu Mễ theo bản năng lui về phía sau, xoay người nép vào bên cạnh thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá, tựa vào bên tường mà thở phào.

Cô không biết tại sao mình lại trốn tránh không muốn nhìn cảnh thân thiết của bọn họ, nhưng đây chính là phản ứng theo bản năng. Cô âm thầm mắng mình, điều chỉnh hô hấp, bước ra, hào phóng đi tới phòng làm việc.