Tô Tiểu Mễ ở một bên nhỏ giọng nhắc nhở hắn, tài xế phía sau đều đang nổi giận, Hiên thiếu gia mới nổ máy xe, tốc độ dần dần nhanh lên.

"Hiên thiếu gia, anh chậm một chút!"

Hắn chỉ là buồn bực quay đầu, lái xe về phía chỗ ở của cô, sau khi dừng xe một bên trước cửa cư xá, tay của hắn hung hăng gõ tay lái.

"Hiên thiếu gia, thật xin lỗi, là em không có duyên lấy được ưu ái của anh, về sau nhất định sẽ có người thích hợp với anh hơn xuất hiện." Lời như vậy mặc dù rất giả, nhưng cô vẫn nói ra khỏi miệng Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Em có phải không thích anh, cảm thấy anh rất phiền, cho nên mới tìm cớ như vậy, nếu như phải, em có thể trực tiếp nói cho anh biết, không cần phải nói em là người có bạn trai." Đối với việc này, trong lòng Hiên thiếu gia cực kỳ khó chịu, hắn không tin Tô Tiểu Mễ có bạn trai, hắn càng muốn tin tưởng cô đang nói láo.

Tô Tiểu Mễ thản nhiên cười cười với hắn, "Hiên thiếu gia, lời em nói chính là nghiêm túc, em đúng là đã có bạn trai, bây giờ anh ấy đang ở Mĩ, qua một thời gian anh ấy sẽ trở lại, chúng em cũng không cần ở riêng hai nơi nữa."

Hiên thiếu gia mím chặt đôi môi, hai tay nắm tay lái thật chặt, trong ánh mắt bắn ra một loại cảm xúc gần như phát điên.

Tô Tiểu Mễ biết giờ phút này hắn khẳng định có rất nhiều hoài nghi, mà cô nhất định phải để cho hắn tin tưởng trên cái thế giới này quả thật có người này tồn tại, tay của cô nhẹ nhàng bao trùm ở trên tay hắn, giọng nói ôn nhu: "Lúc trước đúng lúc em và bạn trai em có mâu thuẫn, mà quan hệ của chúng em bởi vì là đang có khoảng cách địa lí, cho nên cũng không có công khai, mới có thể khiến cho người bên cạnh lầm tưởng em là gái ế, ngay cả ba mẹ em em cũng chưa nói với bọn họ, bởi vì em không biết phần tình cảm này có thể đi tới cuối cùng hay không, em cũng đang một mực rối rắm do dự, không biết có nên chia tay hay không?"

Cô nhìn hắn, cảm giác được tay của hắn đang từ từ thả lỏng, cô mới tiếp tục nói: "Nhưng gần đây, anh ấy một mực nói cho em biết, chỉ cần xử lý xong chuyện ở Mĩ, anh ấy liền về nước cùng em, đến lúc đó chúng em sẽ thương lượng là cùng đi ra nước ngoài hay là cùng nhau ở lại Bắc Kinh. Hiên thiếu gia, em thật sự vô cùng cám ơn anh, đồng thời, cũng rất xin lỗi!

"Hắn thật có thể đối tốt với em như anh sao? Nếu như hắn thật quan tâm em, căn bản cũng không để em sống ở Bắc Kinh một mình lâu đến vậy." Hiên thiếu gia tự nói với mình phải ổn định tâm tình, nhưng hắn vẫn không nguyện ý vì thế mà chết tâm, nếu là ở riêng hai nơi, như vậy tình cảm căn bản cũng không phải rất đáng tin, chỉ cần có một chút cơ hội, hắn cũng sẽ không bỏ qua.

"Chúng em quen biết hơn nhiều năm rồi, tình cảm vẫn tương đối ổn định, chẳng qua là sau khi anh ấy tốt nghiệp hai năm thì ra nước ngoài."

"Các em là yêu đương sau đại học?" Hắn không nhịn được hỏi một câu, tình yêu đại học có thể kiên trì nhiều năm như vậy, quả thật không dễ dàng. Hắn càng không nghĩ đến cô gái này cư nhiên có thể vẫn ngu ngơ chờ đợi như vậy.

"Ừ, đúng vậy, anh ấy là học trưởng của em!" Trong mắt Tô Tiểu Mễ toát ra một loại vui sướng, giống như cô thật sự yêu. Mà thực chất, Tô Tiểu Mễ ở đại học đúng là từng thầm mến một học trưởng, chỉ tiếc lúc đó bên cạnh học trưởng có giai nhân khác, hơn nữa sau khi tốt nghiệp đã nắm tay giai nhân cùng nhau ra nước ngoài.

Hiên thiếu gia đưa tay tới, nắm tay cô thật chặt, có chút ẩn nhẫn trầm thống, trong ánh mắt ức chế không được chảy ra buồn đau nhàn nhạt.

Hắn khàn khàn cổ họng nói: "Coi như là như vậy, vậy em cũng có thể coi anh như bạn bè, được không? Không có chuyện gì, em vẫn có thể cùng anh ra ngoài ăn cơm, uống chút trà, được không?"

Tô Tiểu Mễ nhìn hắn, trong lòng tràn đầy một hồi cảm động và ưu sầu khó có thể nói, cô không đành lòng cự tuyệt, càng không muốn tổn thương hắn.

Tay của cô hơi cầm lại, nhẹ nhàng nói: "Nếu như là bạn bè muốn mời, nếu như anh có thời gian rảnh, mà em cũng vừa lúc rảnh rỗi, em nhất định sẽ đi."

"Thứ sáu Lâm Khải và Tĩnh Thi đính hôn, vậy anh tới đón em nhé?" Hắn có chút bất đắc dĩ cười, vẫn không quên tìm lý do bổ sung cho mình, "Chỉ là thuận đường đón mỹ nữ tham gia tiệc đính hôn, em sẽ không cự tuyệt chứ?"

"Ừ, có thể!" Cô vui vẻ cười lại, ít nhất cô cũng đã cho hắn biết rõ cô là người đã có bạn trai, không thể nào có bất cứ phát triển mới nào với hắn.

Hiên thiếu gia bên này lại không nghĩ như vậy, đối với Tô Tiểu Mễ, hắn có đầy đủ kiên nhẫn từ từ chinh phục. Đoạn tình yêu hàng năm không gặp mặt của cô, có thể thật thành công hay không vẫn là việc chưa biết, không có tường đào không ra ngõ chỉ có chưa bỏ ra đủ sức mà thôi.

*********

Không biết có phải bị đoạn clip của Ngô Diệu Linh kích thích hay không, Hạ Tử Vi mặc trang phục vừa yêu mị vừa cuồng dã đi ra ngoài, cô không tin mình vẫn sẽ như vậy, cô cũng không cam chịu tiếp tục như vậy.

Cô lại bắt đầu lưu luyến với quán đêm, quầy rượu... Phàm là tất cả chỗ có thể để cho cô săn mồi.

Mãnh liệt, chói mắt rồi lại dưới ánh đèn lờ mờ, Hạ Tử Vi cởi áo khoác xuống, hất tóc một cái, đi tới trong sàn nhảy, cô cần tiêu hao tất cả không an phận trong cơ thể cô.

Thân thể của cô lắc lư như rắn nước, tóc dài tung bay theo điệu nhảy của cô, dáng người và dung nhan mị hoặc của cô đưa tới một hồi mồi hồi thanh âm ồn ào quanh người, những người đàn ông ở một bên không nhịn được hấp dẫn, nhanh chóng tiến lên trêu đùa.

Ánh mắt cô giống như mèo, trong đó toát ra vẻ quyến rũ không ngừng, nếu cô không nhìn trúng tuyệt không tiến lên cùng nhảy, tình nguyện một mình nhảy cho thân thể nóng cháy.

Cho đến khi có một người nhìn qua khiến cho cô thuận mắt, cảm giác người đó dán sát vào cô cũng không tệ, cô chủ động nghênh hợp, hai người nhảy sát nhau, cảm thụ dao động của nhau và cảm xúc khác thường truyền đến.

Cô vòng cổ của hắn, hắn ôm thân thể của cô, hai người có tiết tấu, cảm thụ nhạc cùng nhau nhảy.

"Anh thích yêu mị của em!" Tay của đàn ông to gan xoa nắn ở phần lưng của cô.

"Chẳng qua là yêu mị thôi sao?" Cô nhẹ nhàng khẩy một cái cúc áo của hắn.

"Em còn phong tình, xinh đẹp..." Hắn từng chút từng chút dán chặt qua, cho đến hai người đều cảm nhận được nóng rực của đối phương.

"Em thích đàn ông mạnh mẽ!" Hạ Tử Vi không che dấu chút nào trả lời lại.

Người kia cười một tiếng, vừa dùng sức liền nắm cổ tay của cô thật chặt, một tay kéo cô cách sàn nhảy, đi về phía góc bên cạnh.

"Hiện tại anh cho em sức mạnh!" Người kia áp trầm thanh âm, dùng phía dưới của hắn dán cô thật chặt.

"Gấp cái gì? So với sức mạnh, em thích sự chịu đựng hơn!" Chân của cô rất tự nhiên quấn lên chân của hắn, thân thể dán sát vào, ma sát trên mặt hắn.

"Có thể khiến em vui vẻ, so cái gì cũng không quan trọng, không phải sao?" Ngực người nọ dán chặt hai luồng mềm mại của cô.

"Vậy..." Tay của cô cởi ra cúc áo của hắn nhẹ nhàng luồng vào, "Anh có thế khiến em vui vẻ sao? Huh?"

"Em cảm thấy thế nào?" Hắn lôi kéo tay của cô, từ từ đi tới chỗ nổi lên của hắn.

Tay của Hạ Tử Vi vừa dùng lực, dán thật chặt ở phía trên, to lớn kia nổi lên gắng gượng, nhẹ nhàng luồng vào từ khoá kéo của hắn, nơi đó đã nóng bỏng như sắt.

Cô phải thừa nhận, nơi đó rất thô, đối với phụ nữ mà nói, thô một chút tức sẽ có cảm giác phong phú hơn, cô lè lưỡi gần sát bờ môi của hắn.

Hắn trêu chọc vươn của mình, đầu lưỡi của hai người nhẹ nhàng chạm, vây quanh qua lại, mà phía dưới tay cô dùng sức nắm chặt, hận không thể khiến cho hắn cứng rắn như sắt thép.

"A..." Người kia kêu một tiếng thật thấp, "Mỹ nhân... Nhẹ một chút, như vậy sẽ bóp vỡ!"

Tay của hắn nhẹ nhàng nắm cằm của cô, người phụ nữ này xem ra không phải là người dễ thoả măn.

"Không chịu nổi?" Hạ Tử Vi cười xấu xa nhìn của hắn, cô muốn là nhiều hơn, phải nhiều hơn nữa.

"Thử một lần mới biết là anh không chịu nổi hay là em không chịu nổi!" Tay của người đàn ông nắm tóc của cô quấn vòng vòng vào ngón tay, nhìn báu vật trước mặt, trong óc của hắn đều là bộ dáng thân thể Hạ Tử Vi cởi hết quần áo.

*********

Bên trong gian phòng, một đôi nam nữ trần truồng nằm nghiêng ở trên ghế salon của khách sạn.

Người đàn ông tuyệt không gấp gáp, theo cổ của cô từng bước từng bước hôn xuống phía dưới, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào da thịt của cô, Hạ Tử Vi khép hờ mắt hưởng thụ, nếu như đây là một "sự thử thách" thân thể, như vậy, cô nguyện ý tiếp nhận tất cả.

"Um..." Cô nhẹ giọng phát ra sự vui vẻ của thân thể.

Một cái tay của người kia nhẹ nhàng nắm tiểu hồng mai của cô, đôi môi vây quanh hồng mai bên kia của cô trằn trọc hôn, một lần lại một lần dùng đầu lưỡi lướt qua, khi thì nhẹ nhàng cắn xuống.

Hạ Tử Vi chỉ cảm thấy cả người hơi nhột, muốn sâu hơn một chút, cô hé mở môi đỏ mọng, nhẹ giọng nói: "Mạnh hơn một chút... Um..."

Tay của người kia chợt hung hăng nắm lại, đôi môi cũng dùng sức khẽ cắn.

"A... A..." Hạ Tử Vi khép hờ mắt, vươn tay hung hăng bắt bả vai đối phương, cô thích cảm giác khiến cho cô đau và thoải mái này.

"Đau không?" Người kia cắn cằm cô một cái, nhẹ giọng hỏi.

"Không đau... Vừa đủ... em thích bạo lực một chút..." Tay của cô duỗi một cái, hung hăng bóp lấy điểm nhỏ trước ngực hắn.

"A..." Người kia gầm nhẹ, "Em là nữ bạo ngược, hiện tại anh sẽ khiến cho em nếm thử sự lợi hại của anh..."

"Ha ha... Dùng sức hành hạ em... Hung hăng... Em không sợ... Không sợ..." Hai chân Hạ Tử Vi duỗi một cái, quấn hông của hắn thật chặt.

Hai tay người nọ cũng hung hăng nắm hai luồng trước ngực cô, đôi môi theo ngực một đường đi xuống.

"Um... Nhẹ một chút... A... Nặng hơn một chút..." Cô không che giấu nói cho hắn biết, lực độ thân thể cô cần có, còn có phản ứng của thân thể cô.

Bờ môi của hắn dừng ở rốn của cô, đầu lưỡi không buông tha một phần da thịt cô.

"Tiểu oan gia... A... Mau... Em muốn tiếp theo..." Hạ Tử Vi cảm thấy thân thể mình đang từ từ bị hắn đốt, phía dưới cô hơi nhột, trống không khó chịu, không thể chờ đợi muốn đầu lưỡi của hắn đi xuống.

Người kia ngẩng đầu lên, nhìn bộ dáng rất hưởng thụ của Hạ Tử Vi, thật muốn một hớp nuốt xuống bộ dáng quyến rũ kia.

Hạ Tử Vi không kềm chế được, đưa hai tay ra, hung hăng đè đầu hắn xuống, hơn nữa để cho thân thể mình nhẹ nhàng di động lên một chút, đưa hai chân ra hung hăng kẹp lại đầu của hắn...