Bên trong tòa soạn, một bưu phẩm chuyển phát trực tiếp đưa đến tay Lãnh Tĩnh Thi.

Rất nhỏ, rất tinh sảo, không có lời nhắn, cô mỉm cười, trong lòng yên lặng vui mừng, chẳng lẽ là của Lâm Khải?

Đóng cửa lại, nhẹ nhàng đem mở ra, trong đầu cũng không ngừng nghĩ tới, sẽ là gì chứ? Chẳng lẽ là nhẫn cầu hôn? Còn là... từng gói giấy mở ra, hiện ra ở trước mặt cô là một máy ghi âm.

Đôi mắt cô chớp động, cẩn thận nhìn một chút cái máy đang ở trong tay, bên cạnh có nút ấn xoay.

Ngón tay của cô nhẹ nhàng đụng nút phía trên, trong lòng có chút lo lắng cùng do dự, nhưng sự tò mò luôn luôn thắng được hết thảy, từ từ đè nén xuống, truyền tới cũng là một thanh âm rất quen thuộc với cô.

Lâm Khải hẹn Tô Tiểu Mễ ăn cơm... sau đó Lâm Khải hủy hẹn, hôm đó là bởi vì An Ôn mãnh liệt yêu cầu cô theo hắn về nhà một chuyến.

Lâm Khải gọi Tô Tiểu Mễ vào phòng làm việc, Lâm Khải lần nữa gọi Tô Tiểu Mễ vào phòng làm việc...

Lâm Khải hẹn Tô Tiểu Mễ ăn cơm, Tô Tiểu Mễ cự tuyệt...

Tái diễn, nghe lại một lần rồi lại một lần, trên mặt Lãnh Tĩnh Thi càng ngày càng lạnh, xem ra nghi hoặc trong lòng cô không có sai, quan hệ của Tô Tiểu Mễ cùng Lâm Khải tuyệt đối không phải đơn giản.

Lâm Khải vì Tô Tiểu Mễ, ngay cả đụng cũng không muốn đụng cô? Quan hệ của bọn họ thật sự tốt như vậy? Nếu như Lâm Khải thật yêu Tô Tiểu Mễ rồi, tại sao còn phải cùng cô đính hôn?

Không... Không thể... Lâm Khải chỉ thuộc về cô, cô không thể để cho người khác đem hắn cướp đi, bất luận là kẻ nào cũng đều không thể, nếu không cô nhất định phải làm cho đối phương thật thê thảm.

Tay của cô nắm thật chặt máy ghi âm, dùng sức bẻ gảy nó ném vào thùng rác. Đây là thói quen của cô, chưa bao giờ thích lưu lại bất kỳ vật khả nghi gì.

Trong đầu của cô hiện lên hai suy nghĩ, một là máy ghi âm do ai gửi tới? Người này tại sao muốn đem máy ghi âm gửi cho cô? Làm vậy người đó sẽ đạt được điều gì?

Một cái khác là cô phải làm như thế nào mới có thể tránh khỏi xung đột chính diện cùng Tô Tiểu Mễ? Chuyện vạch mặt thẳng thừng cô không muốn, càng không muốn trước mặt Lâm Khải lưu lại ấn tượng không tốt, huống chi hiện tại Tô Tiểu Mễ ở trước mặt Lâm Khải còn có địa vị nhất định, đàn ông ghét nhất là bị phụ nữ dò xét, huống chi đó là người phụ nữ của Lâm Khải. Nếu như biết sau lưng hắn cô đang làm khó Tô Tiểu Mễ, như vậy ngược lại cô đã đem Tô Tiểu Mễ đến gần hắn hơn, chuyện như vậy, cô nhất định không thể làm.

Cô muốn một biện pháp nào đó vừa có thể để cho Lâm Khải toàn tâm với cô, vừa đối với Tô Tiểu Mễ hoàn toàn chết tâm. Nhưng kế sách như vậy thật khó tìm, việc cấp bách này nếu như cô không giải quyết, cô sẽ từ từ bị Tô Tiểu Mễ thay thế.

Lãnh Tĩnh Thi cắn răng, dùng sức suy nghĩ, nhất định sẽ có cách, nhất định có thể không cần cô ra mặt...

*********

Cho tới trưa, Tô Tiểu Mễ ngay cả nước cũng không có uống một hớp, xoa bả vai đau nhức, cảm giác một hồi choáng váng đầu, điện thoại di động cũng đang vang lên.

Cô dùng sức quơ quơ đầu, đưa tay ra cầm điện thoại.

"Tiểu Mễ, biết anh bây giờ đang ở đâu không?"

"Triết học trưởng!" Tô Tiểu Mễ nghe giọng nói của hắn có chút đắc ý

"Đoán thử xem anh đang ở đâu?" Thanh âm của hắn có chút không nhịn được hưng phấn.

"Cái này em thật sự đoán không được! Hưng phấn như thế, anh không phải là đang ở công ty em chứ?" Tô Tiểu Mễ dùng tay che ánh nắng chiếu vào, giờ phút này, cô đang cảm thấy rất khó chịu.

"Công việc ở công ty của các em anh rất thích, chỉ tiếc không có thích hợp, hiện tại anh ở nơi có thể gặp được em."

"A...Anh đến tìm em?" Tô Tiểu Mễ có chút không dám tin, ngẩng đầu liếc nhìn chung quanh, nhưng không có phát hiện người nào khả nghi.

"Em mới vừa lấy tay che ánh nắng, sau đó ngẩng đầu nhìn chung quanh một lần, em nói xem đúng không?" Bên kia đầu dây thanh âm nhẹ nhàng và vui vẻ.

"Oh my god! Anh ở đâu? Sao anh biết nhất cử nhất động của em?" Tô Tiểu Mễ khẩn trương hỏi.

"Em nhìn bên ngoài, ở cửa sổ đối diện, có một người đàn ông, đó là anh!" Thanh âm của hắn trầm thấp lộ ra một chút hưng phấn, hắn cũng không có nghĩ đến mới mướn văn phòng, lại ở ngay đối diện tòa nhà công ty của Tiểu Mễ. Ngay cả ông trời cũng chiếu cố bọn họ như vậy, hi vọng bọn họ có một bước phát triển, hắn càng không thể bỏ qua cơ hội lần này.

Tô Tiểu Mễ xoay người đứng lên, nhìn phía bên ngoài cửa sổ, quả thật như hắn nói, bên tòa nhà đối diện có một người đàn ông đứng ở cửa sổ lớn, cầm điện thoại di động, hướng về phía cô quơ quơ tay. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Tô Tiểu Mễ cũng vẫy tay chào hỏi hắn, nhưng ánh nắng chói sáng xuyên qua cửa sổ chiếu đến, cô cảm thấy hoa mắt, đầu cũng choáng váng, bụng thật là đau, không nhịn được tự nhiên ngồi xuống.

"Tiểu Mễ... Em làm sao vậy?" Thấy Tô Tiểu Mễ khác thường, Lý Triết ở bên kia điện thoại khẩn trương mà ân cần hỏi.

Tô Tiểu Mễ muốn nói chuyện, lại cảm thấy miệng khô khốc, mắt nổ đom đóm, loại cảm giác khó chịu này làm cho cô muốn ngủ mất.

"Tiểu Mễ... Nói chuyện a... Chuyện gì xảy ra? Mau... Không nên làm anh sợ..." Lý Triết càng thêm khẩn trương.

Tô Tiểu Mễ làm rớt điện thoại trên tay xuống, đầu của cô gục trên bàn làm việc, mà giờ khắc này, phòng làm việc rất nhiều nhân viên đã đi ra ngoài ăn cơm trưa, vị trí của cô tương đối hướng lệch góc cửa sổ, thời khắc này, càng thêm không dễ làm cho người ta phát hiện.

Bên kia nhất cử nhất động của cô Lý Triết vẫn tương đối thấy rõ, thấy cô ngã xuống trên bàn làm việc, hắn chạy như bay xuống lầu, hướng tòa nhà Tô Tiểu Mễ làm việc chạy tới, cũng không quên gọi điện thoại cấp cứu 120.

Tô Tiểu Mễ vóc dáng không lùn, nhưng thể trọng lại tương đối nhẹ, Lý Triết ôm thân thể của cô chạy đi, người của Dung Khoa đột nhiên thấy một người đàn ông xông vào công ty bọn họ ôm Tô Tiểu Mễ chạy ra ngoài, kinh ngạc đến cằm đều muốn rớt xuống, đây là xảy ra chuyện gì?

Lý Triết đứng ở cửa phòng cấp cứu, tay không ngừng đan vào nhau, cầu nguyện trong lòng, chỉ mong sẽ không có chuyện gì phát sinh.

Không bao lâu sau, Hạ Tử Vi nghe tin cũng chạy tới, cùng Lý Triết chờ tin tức Tô Tiểu Mễ.

Bác sĩ đi ra, hai người nhanh chóng đi lên trước hỏi thăm về Tô Tiểu Mễ.

"Bệnh nhân không có việc gì rồi, chỉ cần nghỉ ngơi thêm!"

"Bác sĩ, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao đột nhiên té xỉu?" Hạ Tử Vi ở một bên lo lắng hỏi, Tô Tiểu Mễ bình thường nhìn không phải là rất khỏe mạnh sao? Cư nhiên sẽ ở phòng làm việc té xỉu, làm cho cô quá kinh ngạc.

"Cô ấy gần đây quá yếu, lúc trước giải phẫu sinh non còn chưa có khôi phục tốt, dinh dưỡng không đủ chất, hơn nữa lại làm thêm giờ, bình thường thiếu vận động, đây là một quá trình tích lũy lâu dài cho nên mới đưa đến té xỉu." Bác sĩ nhìn Lý Triết: "Bất kể là người yêu hay không, đều nên tận lực giảm bớt tình huống sinh non như thế, đối với thân thể phụ nữ nguy hại rất lớn, còn có, áp lực tinh thần cũng có ảnh hưởng rất lớn, cần hướng dẫn cô ấy thả lỏng, nếu không cứ như vậy lâu dài sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt."

Lý Triết ở một bên đỏ mặt, yên lặng, Hạ Tử Vi ở một bên có chút lúng túng cười.

Bác sĩ vừa đi ra, Hạ Tử Vi nhẹ nhàng kéo vạt áo Lý Triết.

"Thế nào?"

"Cái đó... học trưởng..." Hạ Tử Vi hơi có chút do dự, có một số việc, không biết có nên giải thích cho hắn hay không.

"Có điều gì cứ nói đi, không cần khách khí với anh." Lý Triết nhẹ nhàng cười một tiếng.

"Chuyện Tiểu Mễ sinh non trừ em không có ai biết, anh nếu đi vào đó, ngàn vạn đừng nói tới chuyện này. Cô ấy là vạn bất đắc dĩ, đó chỉ là việc ngoài ý muốn, Tiểu Mễ thật ra là một cô gái vô cùng tốt, em không hy vọng anh vì vậy đối cô ấn tượng trở nên xấu đi!"

Một người đàn ông nghe được một người phụ nữ vì một người đàn ông khác sinh non, loại tâm tình này ít nhiều gì sẽ có một chút thắc mắc, việc cô có thể làm được là tận lực để cho hắn đừng chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán, có một số việc phải nhìn vào chân tướng, mặc dù cô cũng không biết chân tướng là cái gì, nhưng là Tiểu Mễ này, cô chắc chắn là vô cùng tốt.

"Tử Vi, yên tâm đi! Anh biết phải làm sao mà." Hắn rất thản nhiên nói "Có một số việc ở quá khứ chính là quá khứ, hi vọng về sau Tiểu Mễ cũng không bị thương tổn như vậy nữa."

"Thật ra thì cũng không có gì, em chính là không thích người khác hiểu lầm Tiểu Mễ, bởi vì cô ấy là một cô gái tốt, đáng được yêu!" Hạ Tử Vi rất thành khẩn nhìn hắn, nói cho hắn nghe suy nghĩ của mình về bạn thân.

"Ừ, anh hiểu!" Lý Triết lộ ra một nụ cười ấm áp "Tử Vi, thật ra thì em cũng là một cô gái đáng được yêu thương quý trọng!" Trong lòng Lý Triết, hai người học muội này tâm địa đều rất tốt.

Hạ Tử Vi có chút miễn cưỡng cười, cô đã sớm không hy vọng xa vời có người sẽ toàn tâm toàn ý yêu cô, bởi vì cô không phải là một người con gái tốt, cô cũng biết, đàn ông đều không thích người phụ nữ có cuộc sống riêng rất hỗn loạn.

Giường nệm màu trắng, chất lỏng trong suốt từng điểm từng điểm tiến vào trong máu của cô, hòa lẫn với mùi thuốc đặc trưng của bệnh viện.

Tô Tiểu Mễ nhớ lại, đầu mình rất khó chịu sau đó ngã xuống bàn làm việc, kế tiếp xảy ra chuyện gì, thậm chí là người nào ôm cô ra khỏi phòng làm việc, cô như thế nào đến bệnh viện, cô hoàn toàn không nhớ rõ.

Cô cũng không biết tại sao mình đột nhiên té xỉu, chẳng lẽ là thân thể của cô có cái gì bất ổn? Nghĩ tới đây, trong lòng dấy lên một chút khủng hoảng.

Cửa bị mở ra, Hạ Tử Vi cùng Lý Triết mang theo lo lắng và nụ cười ấm áp xuất hiện ở trước mặt cô, trong lòng cô có chút yên ổn.

Con người khi còn sống, có thể có một hai người bạn thân có thể ở bên mình trong cơn hoạn nạn là một việc rất vui vẻ cảm động. Nhìn thấy Hạ Tử Vi, cô cũng rất vui vẻ, rất cảm động.