Lâm Khải cùng cô ngủ, ở trong lòng hắn cô lần đầu tiên có một loại cảm giác thực tế, nhưng trong lòng cô rất rõ ràng, loại cảm giác này chẳng qua chỉ là tạm thời.

Sau khi hắn rời đi, Tô Tiểu Mễ gọi phục vụ, đầu óc của cô rất rõ ràng.

"Tô tiểu thư, có gì cần trợ giúp sao?" Cô y tá rất nhanh liền đến

"Tôi muốn một viên thuốc tránh thai khẩn cấp." Thanh âm của cô có chút thấp giọng, sau khi nói xong, sắc mặt có chút hồng, nhưng cô phải uống, loại cảm giác thê thảm đó làm cho cô cả đời này cũng không thể quên, cái cảm giác con của mình bị mình tự tay sát hại, cô không bao giờ muốn nếm thử lần nữa.

"Cô chờ một chút." Cô y tá thanh âm rất ôn nhu, cô cũng không nhịn được nhìn Tiểu Mễ, bình thản đứng ở nơi đó, không nhịn được nhắc nhở "Tô tiểu thư, loại thuốc này tôi đề nghị cô không nên dùng lâu dài, bởi vì đối với việc mang thai sau này sẽ gây ra khó khăn lớn, nếu như trước mắt cô chưa muốn có con thì nên đề nghị với bạn trai sử dụng áo mưa an toàn, như vậy đối với phụ nữ tổn thương sẽ giảm đi rất nhiều."

Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng cắn môi một cái, lộ ra ý cười hữu hảo "Cám ơn cô, lần sau tôi sẽ chú ý."

Khổ cho Tiểu Mễ không thể giải thích, Lâm Khải bởi vì hắn mất một đứa con, thậm chí yêu cầu cô bù đắp đứa khác, cô có thể gật đầu đáp ứng hắn, nhưng cô sẽ không sinh con cho hắn, cô không hy vọng con của mình mồ côi cha, cứ như vậy lớn lên đối với nó là một loại thương tổn.

Cô y tá nhìn vào hai mắt Tiểu Mễ, mỉm cười xoay người rời đi, chỉ cảm thấy người phụ nữ này thật là kỳ quái, qua lại với người giàu có lại không để cho mình mang thai, loại chuyện này cô thấy càng ngày càng ít.

*********

Tô Tiểu Mễ nhận được điện thoại của Hạ Tử Vi, Hiên thiếu gia cùng học trưởng Lý Triết, cô bày tỏ cảm tạ, nói cho bọn hắn biết cô xuất viện, ở nhà mẹ điều dưỡng, không cần lo cho cô.

Sau khi cúp điện thoại, cô quyết định ngày mai sẽ xuất viện, đối với chuyện Lâm Khải nói sẽ để cho cô chuyển đến biệt thự, cô quyết định không đề cập tới, nếu như có thể, cô nhất định sẽ nói với Lâm Khải đừng bắt cô ở đó, một khi đi vào, nó làm cho cô thấy mất tự do, cô sợ mình ở bên trong sẽ hoàn toàn mất đi chính mình, cô không thể đối mặt cũng không nguyện ý đối mặt.

Trong lúc cô đang chìm vào suy nghĩ, có người ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.

Tô Tiểu Mễ có chút buồn bực, nếu như là Lâm Khải, nhất định sẽ tự nhiên tiến vào, mà giờ khắc này cũng chưa tới giờ y tá đưa bữa ăn tới hay tới kiểm tra, như vậy sẽ là ai chứ?

"Mời vào." Cô nói hơi lớn, cửa cô cũng không có khóa.

Một người phụ nữ trung niên ưu nhã xuất hiện trước mặt Tô Tiểu Mễ, đơn giản mà cao nhã, khuôn mặt lại quý phái bức người, trong lòng Tô Tiểu Mễ hơi thấp thỏm một chút.

"Xin chào! Xin hỏi bác tìm đến nơi này là...?" Tô Tiểu Mễ đang ngồi trên ghế salon, nhìn bà đi vào, lập tức đứng lên, nhẹ giọng nói.

Thấy người phụ nữ này, lòng của cô theo bản năng có chút khẩn trương.

"Cô là Tô Tiểu Mễ?" Người phụ nữ kia thanh âm rất bình thản, che dấu đi sự lãnh đạm.

"Vâng, bác là...?" Cô cố gắng bình tĩnh đối diện với người đột nhiên đến thăm.

"Lâm Khải là con trai tôi." Đơn giản sáu chữ, bình tĩnh từ trong miệng của bà khạc ra, từ trên xuống dưới khẽ quan sát Tô Tiểu Mễ trước mắt, bộ đồ mặc trong nhà màu xám nhạt, tóc tùy ý xõa một bên, da thịt trắng nõn, đôi mắt như sao sáng ngời, cười lên bộ dạng mê người.

Nhưng nếu so sánh về vẻ ngoài cùng khí chất thì cô gái này cũng không bằng Lãnh Tĩnh Thi, con của bà làm sao lại không thấy rõ đây?

"Phu nhân...xin chào!" Tô Tiểu Mễ vừa nghe đến là mẹ Lâm Khải, lòng của cô càng thêm dao động, người phụ nữ này quả nhiên không giống bình thường.

An Ôn thiển thiển cười, cũng không cho cô nhìn thấy gì qua sắc mặt của mình.

"Mời ngài ngồi, tôi đi rót nước." Tô Tiểu Mễ giống như ý thức được cái gì, vội vàng chào hỏi.

"Cô là bệnh nhân nên nghỉ ngơi, nào có đạo lý phải đi phục vụ người khỏe mạnh." Bà như có như không cự tuyệt, như có như không giễu cợt.

Tô Tiểu Mễ nghe xong lời này, cảm giác được, người này ghét cô, bà tới nơi này, cũng không đơn giản là tới thăm bệnh.

Cô bị An Ôn nói xong không biết phải như thế nào, chỉ có thể ngây ngốc cười, cô cảm giác mình giống như tên hề, vừa bi thảm lại vừa tức cười.

"Cái chỗ này cũng không tệ lắm, vốn là tôi không thể tiến vào, thật may là viện trưởng biết tôi là mẹ Lâm Khải, liền nể tình cho tôi vào." An Ôn nhẹ giọng nói, hướng về phía cô hơi cười," Tô tiểu thư, cô ngồi đi, chúng ta hảo hảo hàn huyên một chút."

Giọng nói nhẹ nhàng, khuôn mặt tươi cười nhìn như thân thiết lại làm cho Tô Tiểu Mễ rợn cả tóc gáy, có chút không tự ý run lên, tay của cô đặt ở bắp đùi hai bên, ngón tay không nhịn được bám vào ghế salon thật chặt.

"Phu nhân, ngài có thể có chút hiểu lầm, tôi ở nơi này là bởi vì Lâm tổng cảm thấy tôi đây là tai nạn lao động cần tĩnh dưỡng, là bởi vì công việc mới như vậy. Tôi cũng thật lòng rất cảm tạ đãi ngộ của Dung Khoa đối với nhân viên." Tô Tiểu Mễ có chút thấp thỏm giải thích, nhưng cô xuất phát từ hảo tâm, cô chỉ không hi vọng An Ôn lo lắng cô sẽ câu dẫn Lâm Khải, phá hư cuộc sống của Lâm Khải.

"Tô tiểu thư, những thứ này cô không cần giải thích." Tay An Ôn nhẹ nhàng đặt lên hai chân của mình "Cô và con trai tôi quan hệ như thế nào trong lòng chúng ta đều biết, tôi hôm nay tới nơi này cũng thẳng thắn nói cho cô biết một chuyện."

"Vâng, ngài cứ nói." Tô Tiểu Mễ tay nắm chặt mặt ghế salon hơn.

"Cô ra giá đi? Chỉ cần nhà họ Lâm chúng tôi xuất ra được, tôi nhất định sẽ cho cô." An Ôn thẳng thắn nói.

"Phu nhân, ý của ngài là?" Tô Tiểu Mễ có một chút chất vấn, rồi lại không dám khẳng định, chỉ có thể lần nữa nghi vấn: "Tôi không biết rõ ngài muốn tôi làm cái gì?"

"Rời khỏi con tôi, rời khỏi Dung Khoa, tôi sẽ cho cô một khoản hết đời này cô xài cũng không hết, thậm chí nếu cô muốn ra nước ngoài sống tôi cũng có thể giúp cô an bài." Thanh âm của An Ôn vẫn thật bình tĩnh, ngay cả nói ra những điều kiện này cũng không nóng vội.

Một người phụ nữ bình tĩnh thong dong như vậy, một khi công kích người, đó là trí mạng.

"Phu nhân, tôi cảm thấy tôi cần giải thích một chút, tôi cùng Lâm tổng chẳng qua là quan hệ cấp trên cấp dưới, cũng không có những thứ khác." Tô Tiểu Mễ nỗ lực muốn nói láo cho trọn vẹn, không phải nói cô không muốn rời đi Lâm Khải, mà là hắn căn bản cũng không để cho cô rời đi, huống chi, cô thiếu nhân tình của hắn lúc trước, cô không phải là một người phụ nữ ham hư vinh, nhưng cô là một người hết lòng tuân thủ lời hứa với người khác.

"Nếu như cô cùng con tôi chẳng qua là quan hệ cấp trên cùng thuộc hạ, như vậy tôi hiện tại cầu xin cô nghỉ việc, có thể không? Tôi tuyệt đối sẽ làm cho cô rất vừa ý với lương thôi việc." An Ôn cũng không nóng lòng nói toạc ra lời nói dối của cô, mà là theo lời nói dối của Tô Tiểu Mễ nói tiếp "Tôi tin tưởng Tô tiểu thư là một người thiện lương, sẽ đứng ở góc độ một người mẹ lo lắng cho con mà nghĩ, tôi hi vọng con trai của tôi có thể có một người vợ tốt, sống tốt cùng gia đình. Cho nên tôi hi vọng cô có thể thành toàn cho ý nguyện của lão thái bà tôi."

Tô Tiểu Mễ cảm thấy rất tức cười, người đàn bà này thật lợi hại, hỏi sao Lâm Khải lại không phúc hắc như thế, hoàn toàn là lấy được chân truyền từ mẹ, cô không nhịn được tự đánh giá.

"Tôi hướng ngài bảo đảm, tôi tuyệt đối sẽ không đi phá hư cuộc sống cùng tình cảm của Lâm tổng, nhưng là trước mắt, tôi thật sự vẫn không thể rời đi Dung Khoa, nhưng chỉ cần đến lúc, tôi nhất định sẽ rời khỏi." Chỉ cần hiệp nghị kết thúc, cô sẽ nghĩ tới biện pháp rời đi.

"Nhưng cô bây giờ đã phá hư đến cuộc sống nhà họ Lâm chúng tôi cùng với tình cảm của con tôi."

"A..." Cô có chút kinh ngạc, cô là không có ảnh hưởng đến cuộc sống cùng tình cảm của Lâm Khải, hắn và Lãnh Tĩnh Thi đã ân ân ái ái như vậy rồi còn gì.

"Con tôi phải nhanh chóng kết hôn, thành thật mà nói, tìm phụ nữ vui đùa một chút cũng rất bình thường, nhưng cô là người của Dung Khoa, không chỉ có đối với công ty ảnh hưởng không tốt, hơn nữa hai người gặp mặt lâu dài, khó tránh khỏi sẽ có hiềm nghi, cho nên vẫn là sớm cắt đứt, cô thấy sao Tô tiểu thư?" An Ôn mặc dù không có nói nặng, nhưng mỗi một câu đều là ám chỉ cô.

Tay trái Tô Tiểu Mễ nắm thật chặt tay phải, cô nên làm cái gì bây giờ? Đáp ứng An Ôn phản bội Lâm Khải, phản bội cam kết của chính mình, ngược lại cự tuyệt An Ôn là đắc tội với mẹ Lâm Khải, cô phải làm sao đây?

Cô nhất định lựa chọn cự tuyệt, bất kể bà ta sẽ có nhiều hiểu lầm, cô nhất định phải làm như vậy.

"Phu nhân, thật xin lỗi, tôi tạm thời không thể đáp ứng yêu cầu này của ngài, nhưng tôi bảo đảm với ngài, tôi tuyệt đối sẽ không đi phá hư chuyện tình cảm của Lâm tổng, tôi sẽ làm tốt chuyện riêng của mình, một khi cơ hội đến, tôi lập tức rời đi!" Lời của cô nói rất thành khẩn, trên thực tế, trong lòng cô cũng muốn như vậy.

"Cô tại sao không thể rời đi? Con tôi cho cô cái gì tôi nguyện ý trả gấp đôi cho cô!" An Ôn lại một lần nữa dùng tiền tới thu dụng cô, lần này, giọng nói của bà rõ ràng nặng nề một chút, giữa hai lông mày cũng khẽ nhăn lại.

"Ngài hiểu lầm, tôi ở lại Dung Khoa không phải là bởi vì vấn đề tiền bạc, mà đây là nền tảng để cho tôi thực hiện rất nhiều lý tưởng tôi muốn, đối với sự nghiệp của tôi cũng có trợ giúp rất tốt, cho nên..."

"Tôi cấp cho cô một số tiền lớn, cô có thể dùng số tiền kia đi làm chuyện cô muốn làm!" Bà giống như cái gì cũng có thể thỏa mãn cho Tô Tiểu Mễ.

"Phu nhân, thật rất xin lỗi." Tô Tiểu Mễ chỉ đành phải lần nữa xin lỗi, cô biết, cô giải thích thế nào đi nữa An Ôn cũng có thể tìm được một điểm buộc cô lựa chọn rời đi, thay vì như vậy, không cần tìm thêm lý do cùng lấy cớ, cô chỉ phải nói cho bà biết, cô sẽ không rời đi Dung Khoa là được.

Sắc mặt của An Ôn dần dần lạnh xuống, cho người này bậc thang cô lại không muốn, tại sao nhất định phải liều chết nắm lấy chồng của người khác không thả đây? Bà bình sinh hận nhất loại phụ nữ này. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Lòng của bà dần dần hung ác lên.