Tô Tiểu Mễ nhẹ nhàng mở cửa ra, Lãnh Tĩnh Thi rất ngọt ngào xinh đẹp đang mỉm cười, ánh mắt đơn thuần ngây thơ, trên tay xách theo một túi đồ lớn.

"Tiểu Mễ, mau tới giúp em a, thật là nặng!" Thanh âm của cô rất tự nhiên, tuyệt không kinh ngạc tại sao Tiểu Mễ lại ở đây, cũng không kinh ngạc tại sao cửa chậm mở.

Tô Tiểu Mễ chỉ cảm thấy trên mặt một hồi nhiệt cay đau nhói, loại đau này thường khi Lãnh Tĩnh Thi xuất hiện, nguyên ở trong nội tâm cực độ bất an cùng xấu hổ.

Lãnh Tĩnh Thi xem cô như chị em tốt, mà cô lại cùng vị hôn phu của cô ấy ở cùng nhau, nếu như có một ngày, Lãnh Tĩnh Thi biết, cô ấy nhất định sẽ thương tâm cực độ!

Tiểu Mễ cười nhận lấy đồ trong tay Lãnh Tĩnh Thi, sau đó đứng bên cạnh cô.

"Khải... Em biết anh chưa ăn trưa cho nên đặc biệt chuẩn bị đồ ăn anh thích nhất đem lên, xem có hợp khẩu vị hay không?" Cô mắt to vụt sáng, đem đồ ăn đặt ở trên bàn làm việc của hắn.

Quay đầu lại, cô vừa cười vừa nói với Tô Tiểu Mễ: "Tiểu Mễ, thật là khổ cực chị, cấp trên muốn làm thêm giờ, chị cũng phải đi theo chịu khổ, hay là để cho Khải tăng lương cho chị đi."

Tô Tiểu Mễ có chút khó chịu cười trừ "Đây là việc phải làm thôi, nếu như Lâm tổng không có việc gì, tôi đi ra ngoài trước."

"Bị Khải lôi kéo làm việc, chị nhất định cũng không có ăn trưa, hay là cùng tụi em ăn đi, em mua rất nhiều đồ, đủ cho ba người chúng ta ăn." Cô cười đơn thuần như vậy, không có một chút hoài nghi.

Tô Tiểu Mễ đứng ở trước mặt cô, cảm giác mình có đủ "bẩn"

"Cám ơn Tĩnh Thi, bạn trai chị còn chờ đi ăn cơm chung." Cơ hồ là bất đắc dĩ, lại cơ hồ là bản năng giải thích, cô không muốn Lãnh Tĩnh Thi hiểu lầm, có một bạn trai làm bia đỡ đạn là một việc rất tốt, dù sao cô cũng đã cam kết với An Ôn, cô tuyệt sẽ không thương hại tới tình cảm của Lâm Khải cùng Lãnh Tĩnh Thi.

Lấy cớ này, Lãnh Tĩnh Thi sau khi nghe càng thêm không hoài nghi, về phần Lâm Khải, bất kể hắn có tức giận hay không, giờ phút này, cô đã không thể lo được nhiều như vậy.

"Woa, bạn trai Tiểu Mễ thật tốt." Cô tán dương nói, xoay người liền hướng Lâm Khải làm nũng nói: "Lâm tiên sinh... Xin hỏi... Anh sau này có thể chờ em cùng ăn một bữa trưa không a?"

Thân thể của cô dính vào sau lưng của hắn, tay quấn cổ của hắn, cười cười, tuyệt không để ý Tô Tiểu Mễ, cứ thế một màn ân ái.

"Lại ganh tị... Hâm mộ à...? Vậy tối nay em làm thêm giờ đến mấy giờ đi nữa anh cũng chờ em đi ăn tối, ăn thứ em vẫn thích, món ăn Ý, có được không?" Tay của hắn đặt ở trên tay của cô, giống như đối với Tô Tiểu Mễ muốn trả thù.

Tô Tiểu Mễ chỉ là có chút ngây ngốc cười theo, nhìn màn ân ái này, nhẹ nhàng lui ra ngoài, thậm chí khi đóng cửa lại nhìn hai người đã hôn thành một đoàn, thậm chí còn nghe đến âm thanh thẹn thùng cười vui.

Mới vừa vuốt ve qua người cô, xoay người là có thể cùng người khác ân ái, hắn xem ra cũng chỉ xem cô là công cụ phát tiết mà thôi.

"Ừ... Khải..."

Lãnh Tĩnh Thi trong mắt thật sâu muốn... Cô xiết chặt cổ của hắn, dùng sức hôn trả hắn, không ngừng mút vào, muốn khơi mào dục vọng của hắn.

"Ừ..."

Thân thể của cô dán thật chặt vào hắn, mềm mại trước ngực nhẹ nhàng xoa thân thể của hắn, bàn tay cô lần vào trong y phục của hắn, gần sát da thịt của hắn.

Trong cơ thể của Lâm Khải vốn là còn sót lại hứng thú của lần trước. Cô gái trước mặt lại trêu đùa, không nghi ngờ gì lại khơi mào dục vọng của hắn.

Cô điều chỉnh vị trí, cặp chân to gan mở ra, ngồi ở trên đùi của hắn, cảm giác được nơi đó nóng bỏng khiến cô càng thêm hưng phấn.

Trong phòng làm việc của hắn chắc sẽ không có áo mưa an toàn, hắn đã thật lâu không có đụng cô, cô không chỉ có muốn, hơn nữa là cô muốn mang thai con của hắn, giống như An Ôn nói cho cô biết, mang thai con của hắn, không kết hôn cũng phải kết hôn, cô không dám chờ đợi thêm nữa, cô sợ hắn sẽ bị người khác cướp đi.

"Khải... Em nhớ anh... Thật là nhớ..." Cô vừa hôn nhẹ vừa nói. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Tay của hắn nhẹ nhàng khoác lên ngang hông của cô, nhìn lửa trong mắt cô, hắn biết cô muốn, là người đàn ông của cô, hắn thật là tắc trách, hắn rất ít chạm cô, hắn cũng không biết tại sao lại như vậy? Một đại mỹ nữ như hoa như ngọc ở trước mắt hắn, thậm chí cô dùng thân thể mềm mại đi khiêu khích hắn, nhưng hắn cũng không có mãnh liệt muốn đi đoạt lấy người con gái này.

Cô tận lực để cho phía dưới mình dán chặt hắn một chút, ở nơi đó ma sát... Trêu chọc thanh âm nhàn nhạt truyền vào màng nhĩ của hắn.

"Tĩnh Thi..." Hắn gọi thật thấp tên cô, thật ra thì hắn rất muốn cự tuyệt, nhưng khi nhìn cô nhiệt tình như thế, hắn tựa hồ không có lý do cự tuyệt.

"Khải... Em muốn... Có được hay không... Em nhớ anh... Muốn anh..." Nụ hôn của cô như mưa nhẹ nhàng nhu nhu rơi vào trên người của hắn, tay hoạt động trên da thịt của hắn, cô cũng không tin cô chủ động như thế hắn sẽ không có phản ứng, hắn sẽ nhẫn tâm cự tuyệt.

"Nhưng mà... Đây là phòng làm việc..." Hắn muốn cho mình một bậc thang leo xuống.

"Đàn ông không phải đều rất thích thích kích thích sao? Em cho anh kích thích... Có được hay không..." thanh âm của cô thấp, thở gấp yếu ớt, hôn bờ môi của hắn, nhẹ nếm của hắn.

"Ừ..." Hắn giống như đáp ứng lại như đang do dự "... Sẽ có người đi vào... sẽ không tốt... Em cũng không hi vọng anh ở trước mặt nhân viên mất thể diện như thế chứ?"

"Haizz..." Cô giống như tiểu bạch thỏ chạy đến cạnh cửa, nhẹ nhàng khóa chốt, sau đó mặt cười xấu xa, lại vòng tay lên cổ hắn.

"Hiện tại anh không cần lo lắng... Khải... Anh lâu rồi không có hôn em... Em muốn..." cô ở trong ngực hắn làm nũng, thân thể mềm mại hận không thể làm cho hắn lập tức muốn cô.

Lâm Khải khép hờ mắt, hôn môi của cô, mềm mại mang theo hương thơm, nhưng hắn càng hôn càng nhớ tới mùi vị của Tô Tiểu Mễ, khi hắn hôn Lãnh Tĩnh Thi, trong óc của hắn thoáng qua khuôn mặt Tô Tiểu Mễ.

Hắn chợt lắc đầu, đột nhiên ôm thật chặt Lãnh Tĩnh Thi.

"Tĩnh Thi...Tĩnh Thi..." Hắn dùng lực hai cánh tay ôm thân thể cô, nhiệt thành gấp gáp, loại cảm giác này hắn đột nhiên cảm thấy rất sợ, loại sợ này làm cho hắn bắt đầu rối rắm.

"Khải..." Lãnh Tĩnh Thi bị hắn đột nhiên ôm có chút kinh ngạc, lo lắng nâng đầu của hắn lên "Khải, sao vậy?"

Hắn chỉ lắc đầu, có chút không rõ nói nhỏ: "Đừng rời khỏi anh... đừng rời khỏi anh..."

"Em sẽ không... cả đời cũng sẽ không vứt bỏ anh... Em muốn làm vợ của anh, em muốn sinh cho anh thật là nhiều con, chúng ta phải có một gia đình hạnh phúc... Chúng ta còn phải..."

Lời của cô nói đến một nửa, điện thoại đột nhiên vang lên.

Lâm Khải nhẹ nhàng ôm cô hạ xuống, sau đó buông cô ra, đứng lên nhận lấy điện thoại, hắn chỉ là gật đầu nói được, ừ, được...

"Tĩnh Thi, anh có một hội nghị, xin lỗi, lại không thể ở cùng em rồi!" Hắn cúp điện thoại, thật xin lỗi nhìn cô.

Lãnh Tĩnh Thi lại nở nụ cười, để cho mình thoạt nhìn đẹp rực rỡ, "Anh tổng giám đốc nha, bận rộn là phải, em không quấy rầy anh..."

Cô đi tới, nhẹ tay vây quanh hông của hắn, ngẩng mặt lên để cho hắn hôn cô, hắn cúi đầu hôn cái mũi cùng đôi môi của cô.

"Khải, xong việc nhớ gọi điện thoại cho em... Không nên để mình quá mệt mỏi, bằng không em sẽ đau lòng..." Cô hôn trả, triền miên một hồi lâu mới bỏ qua cho hắn.

Ở trong tiềm thức của Lâm Khải, hắn lại cảm tạ cú điện thoại này.

*********

Tại biệt thự Lãnh gia.

"Mẹ, hôm nay tới tìm con có chuyện gì không?" Lãnh Tĩnh Thi cười ngọt ngào kéo tay An Ôn.

"Không có chuyện gì thì không thể tới à, xem mẹ đây là lão cụ bà phiền phức rồi sao?"

"Mẹ mới không phải lão thái bà, con với mẹ đi ra ngoài, người khác đều nói chúng ta như chị em vậy đó!" Cô khẽ cười lấy lòng.

"Con đứa nhỏ này, chính là luôn muốn làm mẹ vui." Bà nhẹ nhàng vỗ tay Lãnh Tĩnh Thi.

"Không phải là Tĩnh Thi muốn làm mẹ vui, mà thật sự là mẹ còn trẻ mà, so với con lớn hơn không bao nhiêu." Cô chu cái miệng nhỏ nhắn cùng bà làm nũng.

Lãnh Tĩnh Thi làm nũng luôn vừa đúng lúc, không ngọt không ngán, thông minh khéo léo, nhìn như đứa trẻ chọc người ta yêu thích, nhưng là cô hiểu rõ lòng đối phương, cho nên cô làm nũng trên căn bản sẽ không ai ghét, chỉ cảm thấy rất khả ái.

"Tĩnh Thi à, Dung Khoa hiện tại rất lớn, Lâm Khải quá bận rộn mở rộng công ty, hình tượng công ty lại làm cũng không khá lắm, người làm mẹ như mẹ đây rất quan tâm."

"Khải đã làm rất khá rồi, anh ấy mỗi ngày đều bề bộn nhiều việc, sự nghiệp công ty còn để ý tốt như vậy, thật rất tuyệt rồi! Anh ấy là cũng nhờ ba mẹ bồi dưỡng từ nhỏ." Cô ở một bên thay lâm Lâm Khải nói chuyện, đồng thời cũng không quên kể công của An Ôn.

"Thật ra thì mẹ vẫn có một ý tưởng, chỉ là một mình chưa có thực hiện được."

"Mẹ, là ý tưởng gì?"

"Mẹ vẫn muốn thành lập một quỹ từ thiện của Dung Khoa, trợ giúp những đứa trẻ thất học, thậm chí có thể giúp những đứa bé thành tích ưu tú ra nước ngoài học đại học, mẹ hy vọng thông qua quỹ từ thiện này, Dung Khoa sẽ được xã hội chú ý đến nhiều hơn, cũng như được nâng cao danh tiếng."

Làm việc từ thiện, đối với hình tượng của công ty là một kiểu tuyên truyền rất lớn, mặc dù Dung Khoa đã từ lâu không cần tuyên truyền như vậy, nhưng bà hy vọng Dung Khoa có thể gây nhiều hình tượng tốt hơn. Quan trọng hơn là, bà lại lần nữa tiến vào công ty, sau đó đem Tô Tiểu Mễ đuổi ra Dung Khoa, bà cũng không tin bà không làm được một chút chuyện như vậy.

"Mẹ, ý nghĩ này thật rất tuyệt, con ủng hộ mẹ, chỉ cần con có thể, con nhất định sẽ giúp một tay." Lãnh Tĩnh Thi hết sức tán thành, đối với làm từ thiện, cô vẫn muốn tiếp xúc một chút.

"Tĩnh Thi, mẹ đang muốn tìm con giúp một tay, không biết con có nguyện ý hay không?"

Lãnh Tĩnh Thi nghi vấn nhìn bà, rửa tai nghe An Ôn nói tiếp, mà trong lòng của cô, cũng mơ hồ đoán được mấy phần, chẳng qua là cô không muốn cố làm người thông minh, đặc biệt là ở trước mặt An Ôn.