Tô Tiểu Mễ ánh mắt né tránh, rất nhanh liền trấn định.

"Lâm tổng, chúng ta bình tĩnh lại rồi nói chuyện, có được không?" Cô nhìn hắn, ánh mắt lạnh nhạt, rồi lại thoáng qua một tia nhu tình. Đối với người đàn ông này, sâu trong nội tâm cô vẫn không cách nào buông tay được, dù cố kiềm chế cách mấy sự ôn nhu cũng theo đó mà thể hiện ra hoặc ít hoặc nhiều."

"Nói đi, em muốn nói chuyện gì?" Hắn cảnh giác trở lại

"Nói chuyện tương lai của chúng ta, như thế nào?" Cô cười yếu ớt, ánh mắt cong cong, lóe ra hai tròng mắt sáng cứ như vậy mê người.

"Tương lai của chúng ta? Phải là tương lai của em thôi, tương lai của em chỉ có tôi có thể nắm giữ, em đừng hòng lựa chọn con đường khác." Lâm Khải không cho cô bất kỳ lối thoát nào, ngay từ đầu liền gắt gao hạn chế cô.

Tô Tiểu Mễ có chút khựng lại, thêm một chút lạnh nhạt.

"Vậy thì sao chứ? Em biết em nợ anh rất nhiều, cả đời này em cũng có thể không trả nổi, nhưng em hi vọng Lâm tổng thả cho em một con đường sống, Tĩnh Thi là một cô gái tốt, cô ấy cũng là người anh thích nhất, hai người sẽ chung sống rất hạnh phúc, sẽ có thật nhiều con. Mà sự tồn tại của em, nếu để cho Tĩnh Thi biết cô ấy nhất định sẽ rất thương tâm, mà anh chắc không hi vọng nhìn thấy cô ấy bị tổn thương, đúng không?"

Ở trước mặt người mình yêu phải thừa nhận hắn yêu người khác là một loại can đảm cùng tổn thương.

"Tô Tiểu Mễ, em muốn đùa với lửa? Giỏi thì thử một lần xem!" Cô chỉ là nhắc tới tên Tĩnh Thi, còn chưa có bất kỳ hành động nào gây tổn thương cô ấy hắn liền nổi giận.

"Em không muốn tổn thương bất luận là người nào, em chỉ là muốn sống trong hòa bình với anh, chúng ta tiếp tục như vậy, khó tránh khỏi sẽ xảy ra chuyện không hay. Hiện tại mẹ anh cùng Tĩnh Thi đều ở công ty, phụ nữ đều rất nhạy cảm, mà em cũng không phải là thánh nhân, không thể nào giả bộ một cách hoàn mỹ!" Trên thực tế, An Ôn cũng đã biết sự tồn tại của cô, mà cô đúng là vẫn còn che giấu không chịu thừa nhận, vì cô không muốn tại cô mà mẹ con xảy ra mâu thuẫn.

"Em tìm nhiều lý do như vậy không phải là muốn tôi bỏ qua em, sau đó em liền theo học trưởng tình nhân gì đó của em trải qua cuộc sống sung sướng? Tôi cho em biết, không có cửa đâu!" Hắn bỏ qua cho cô, nhìn cô hạnh phúc ở trong ngực một người đàn ông khác? Hắn tuyệt đối làm không được, tình nguyện để cô chết già cô độc ở bên mình cũng không nguyện ý để cô hạnh phúc với người khác, hắn đối với tình yêu không có vĩ đại như vậy.

"Em đáp ứng anh, cả đời này em không lấy chồng cũng như không sinh con cho bất kỳ người đàn ông nào, thậm chí thân thể của em sẽ không bao giờ nữa tiếp nhận người thứ hai, những thứ này em đều làm được, đổi lại, điều kiện duy nhất của em là: thả em đi!"

"Ha ha... Em cũng thật biết đùa, không lấy chồng không có nghĩa là không có đàn ông, không sinh con không có nghĩa là em không thể mang thai, nếu mang thai em cũng có thể bỏ đi, không phải sao? Chuyện như vậy em cũng không phải là chưa từng làm, đừng quên, em đã đáp ứng sinh con cho tôi, đó là em thiếu tôi, tôi muốn đứa bé này suốt đời ở bên cạnh tôi, tôi muốn đứa nhỏ này cả đời bám chặt em!" Hắn tàn nhẫn cự tuyệt cô, thậm chí đả kích cô.

"Chúng ta đều đã là người trưởng thành, tư tưởng cùng lý trí của anh đều hơn người, tại sao anh cứ cố chấp như vậy lôi kéo không buông tha em, anh lại không thích em, ép em ở bên cạnh anh như vậy có ý nghĩa gì chứ?"

"Tôi không thích em không có nghĩa là không thể độc chiếm em, tôi không thích con người của em không có nghĩa là tôi không thích thân thể của em." Lâm Khải thậm chí có một chút vô lại: "Muốn biết tôi tại sao cố chấp? Em cũng nhanh chóng tỉnh táo lại đi, ban đầu là người nào đem em từ Lý Hiếu Thiên chuộc về, để cho em không bị vạn người vũ nhục, là ai luôn miệng đáp ứng tôi sẽ thực hiện hiệp ước? Hiện tại em gặp ý trung nhân rồi, lại cùng tôi giảng đạo lý?"

Hắn không nhanh không chậm hỏi cô, nhìn cô tức cười, nhìn cô vô lực, buộc cô ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, hắn có thể tốn tiền chuộc cô, cũng có thể tốn tiền bán trở về.

"Chẳng lẽ em chấp nhận không kết hôn, không phát sinh quan hệ với bất kì người nào khác, như vậy còn chưa đủ sao?" Ánh mắt của cô gần như cầu khẩn.

"Đó là trừng phạt, tôi là thương nhân, ở thương trường, đầu tư là phải có lời, tôi đầu tư vào em, em nhất định phải mang tiền lời đến cho tôi. Nếu không đây chính là lần đầu tư thất bại đầu tiên ở Dung Khoa, Lâm Khải tôi tuyệt sẽ không cho phép có thất bại trong đầu tư." Tay của hắn nắm lấy cằm của cô, dùng sức bấm vào, tạo ra những dấu đỏ.

"Vậy anh rốt cuộc muốn em như thế nào? Cả đời làm tình nhân bí mật của anh?" Nội tâm của cô sôi trào một cỗ lửa giận cũng không dám phát tiết.

"Thế nào, em không muốn?"

"Hiệp ước kỳ hạn một năm, em muốn xác nhận lần nữa, có phải qua một năm, anh thật có thể thả em đi vô điều kiện? Nếu như anh có thế để cho em rời khỏi Dung Khoa, một năm này em nhất định tất cả đều nghe theo anh!" Cô cắn răng nói.

"Đừng quên hiệp ước trong một năm, giữa chúng ta là quan hệ tình nhân, điều thứ nhất của hiệp ước là em không thể nói từ chức với tôi, điều thứ hai là không có sự đồng ý của tôi, em không thể kết hôn, điều cuối cùng là tôi cảm thấy em đạt yêu cầu, hiệp ước tình nhân mới coi là chấm dứt, nếu không em cả đời này đều là tình nhân bí mật của tôi." Hắn cười lạnh, nhìn cô," Bất quá em yên tâm, làm tình nhân của Lâm tổng tôi, tôi sẽ làm cho em ăn ngon mặc ấm, chỉ cần em nghe lời, ngoan ngoãn!"

Tay của hắn nhẹ nhàng vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhìn cô vô lực phản kháng, nội tâm của hắn dâng lên khoái cảm, cô nhất định trốn không thoát bàn tay của hắn.

"Em nhớ anh có nói qua, nếu như em có thể trả lại anh một tỷ, hiệp ước nay liền kết thúc, đúng không?" Cô cúi đầu, mắt lạnh nhìn hắn, hắn dùng hiệp ước vô lý như vậy áp bức cô cả đời, mà cô lúc đó lại ngu xuẩn đáp ứng.

"Lâm Khải tôi đã nói ra liền sẽ giữ lời, chỉ cần em có thể lấy ra một tỷ, tôi liền có thể thả em đi." Một tỷ? Tô Tiểu Mễ cô cũng thực có can đảm đánh giá mình quá cao, ở Bắc Kinh này, trừ hắn, sẽ có người bỏ ra một tỷ đi mua một người phụ nữ?

"Bất quá tôi phải nhắc nhở em một câu, em mặc dù vóc người coi như không tệ, gương mặt miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, da bảo dưỡng coi như tốt đi, nhưng không có nghĩa là em có tư cách bán mình đến một tỷ. Tôi khuyên em vẫn là nên chết tâm đi, không nên cố chấp! Nếu không tôi tùy lúc cũng có thể đem em bán lại cho Lý Hiếu Thiên. Cả thủ đô Bắc Kinh này, trừ tôi ra cũng chỉ có Lý Hiếu Thiên dám lấy một tỷ đi mua em." Lâm Khải cười lạnh nhìn về phía cô "Cho nên... làm chuyện gì cũng nên suy tính toàn diện một chút, đến lúc đó rơi vào tay Lý Hiếu Thiên... so với rơi vào trong tay tôi, em cũng tự biết cân nhắc bên nào thoải mái hơn rồi chứ?"

Cả người Tô Tiểu Mễ đột nhiên lạnh như băng, cô thật là ngây thơ! Lý Hiếu Thiên là ai cô dĩ nhiên rõ ràng, Lâm Khải là ai cô lại kiến thức nửa vời, cô đắc tội hắn, hắn chơi cô cho đã, dưới cơn nóng giận đem cô bán lại cho Lý Hiếu Thiên, cũng không phải là không có khả năng xảy ra. cô đột nhiên phát hiện mình rơi vào ngõ cụt, rơi vào người đàn ông nào cũng đều là bị hành hạ cả đời.

Nhìn cô không nói nữa, không tranh chấp nữa, trong lòng hắn dâng lên một hồi khoái cảm trả được thù, hắn muốn nhắc nhở cô, cô thật cho là mình có thể thoát được hắn? Trừ phi cô chết, nếu không cô đi tới đâu hắn cũng có thể mang trở về.

"Tô Tiểu Mễ, ngoan một chút, nghe lời một chút, tôi bảo đảm em nửa đời sau áo cơm không lo, bao gồm cả ba mẹ của em, em coi như là muốn chạy trốn, em cũng không thể bỏ lại ba mẹ mình. Đừng quên, ba của em một ngày thuốc cũng không thể ngừng, nếu không ông ấy cũng có thể mất mạng. Coi như ngươi chạy, ba của em đến chỗ nào cũng đều cần nằm viện, hơn nữa chỉ có trong thành phố lớn mới có thể có thuốc cho ba của em, vô luận là trong nước hay ngoài nước, Dung Khoa đều có chi nhánh, chỉ cần một cú điện thoại của tôi, em cảm thấy em có thể tránh được sao?"

Ánh mắt hắn bắn ra một cỗ âm lãnh, cô đang suy nghĩ những gì hắn chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn ra, muốn chạy trốn? Chạy trốn cũng không thể!!!

Tô Tiểu Mễ gần như tuyệt vọng, ngồi chồm hổm ở trên đất, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, đúng vậy, ngoại trừ ngoan ngoãn sống ở bên người Lâm Khải, nghe lời hắn ra... bất cứ nơi đâu cô cũng không đi được!

"Em là người thông minh, tự biết phải làm gì, phục vụ tôi cho tốt, không chừng tôi một khi cao hứng, một năm sau liền thả em đi, nhưng nếu em chọc cho tôi tâm tình không tốt, đừng nói là một năm... cả đời tôi đều không bỏ qua cho em, phải biết chọc vào tôi thì sẽ trả cái giá rất lớn, em cứ tự mình cân nhắc."

Lâm Khải hơi dịch người một cái, nhẹ nhàng nhúc nhích chân, tê dại đã qua, thử đứng lên, nhẹ nhàng lung lay hai chân.

Cúi người xuống, đỡ cô đứng lên, nâng cằm của cô, xoa cái cắm mềm nhũn, nhìn đôi môi phấn hồng ướt át, hạ thân của hắn không nhịn được căng thẳng, lại muốn cô. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

"Về sau cho dù là giả bộ, ở trước mặt tôi cũng phải vui vẻ một chút, cười một chút, bởi vì như vậy tâm tình của tôi sẽ khá hơn, cách người khác phái xa một chút, tâm tình của tôi sẽ tốt hơn một chút!"

Cô chỉ hơi nhắm mắt lại, giờ phút này, cô không muốn nhìn thấy gương mặt trước mắt.

Hắn lại chợt ôm cô vào trong ngực, đôi môi nhanh chóng dùng sức hôn môi cô, khẽ cắn, dùng sức xoa nắn, đầu lưỡi tiến vào cái miệng thơm tho của cô, hơi thở nóng bỏng đập vào mặt.

Cô lại có chút vô lực chết lặng, không nhúc nhích, mặc cho hắn hôn, gặm cắn... cô không cự tuyệt cũng không nhiệt tình phối hợp, lúc nên há mồm cô liền há mồm, lúc nên ngã xuống liền ngã xuống, nên cởi y phục liền cỡi ra, thậm chí cần cô mở ra hai chân, cô cũng sẽ...

Khi hắn tiến vào trong cơ thể cô, thân thể của cô run run đau nhức, cô nhìn qua cổ của hắn, lạnh lùng nhìn trần nhà, cuộc sống như thế... có lẽ chính là cuộc sống của cô về sau.

Lâm Khải trần truồng ở trong thân thể của cô xuyên qua, hắn muốn cô lần nữa mang thai con của hắn. Đây là do cô không có qua sự đồng ý liền bỏ đi đứa con của hắn, cả đời này, cô nhất định phải thay hắn sinh một đứa trẻ!

Chẳng qua là Lâm Khải vĩnh viễn không biết được, khi hắn rời khỏi cô, Tô Tiểu Mễ tuyệt đối sẽ uống thuốc tránh thai, sợ về sau sẽ mang thai, cô lại không thể cho đứa nhỏ môi trường sống tốt như bao người khác.