Khi Tô Tiểu Mễ còn đang bận bịu đọc thoại nội tâm chưa tỉnh lại, Đỗ Tử Hào liền gỡ xuống bộ mặt giả tạo của hắn, lộ ra bộ mặt công tử ăn chơi, nắm cánh tay Tô Tiểu Mễ kéo đến hôn vào mặt cô.

"A..." Tô Tiểu Mễ một lần nữa bị hành động bât chợt của Đỗ Tử Hào dọa sợ, dùng sức đẩy hắn ra, giận dữ nói: "Đỗ Tử Hào, anh muốn làm gì?"

"Tiểu Mễ, anh biết em ngượng ngùng, không sao, chúng ta là bạn trai bạn gái rồi, anh sẽ phụ trách với em, anh sẽ rất yêu rất yêu em, anh sẽ mỗi ngày tặng hoa cho em, anh sẽ mỗi ngày lái xe đến dưới lầu công ty của em đón em tan việc, có được hay không?" Hắn bắt đầu thể hiện bản lĩnh.

"Hoa đưa đến công ty tôi là anh tặng?"

"Dĩ nhiên, thích không?" Hắn tràn đầy tự tin nhìn cô, chờ cô giống như chim nhỏ nhào tới trong ngực hắn nói cám ơn, sau đó hôn hắn, hôn hắn lại hôn hắn.

"Về sau đừng tặng nữa, ông chủ của tôi bị dị ứng với phấn hoa, hơn nữa, tôi với anh cái gì cũng không phải, tôi cũng không muốn nhận hoa của anh." Tô Tiểu Mễ quả quyết cự tuyệt. Nguồn: http://truyenfull.vn

"Tiểu Mễ, anh đã nói rồi, anh là bạn trai của em. Chỉ cần em vui vẻ, em muốn gì anh cũng sẽ làm, em muốn có gì liền có đó." Hắn cười xấu xa nhìn cô, Hà Kính Vũ nói với hắn, người phụ nữ này cần dạy dỗ, hơn nữa đã lâu không gần gũi đàn ông. Tối hôm nay hò hét lừa gạt cô lên giường, dùng công phu trên giường chinh phục cô.

"Tôi muốn gì cũng có thể sao? Vậy tôi muốn về nhà." Nói xong, Tô Tiểu Mễ lấy tay đẩy cửa xe ra, nhưng bất kể cô đẩy cỡ nào cũng mở không ra.

"Cưng ơi, em gấp cái gì." Đỗ Tử Hào trái ngược với bộ mặt ôn nhu nho nhã, hai tay lại từ phía sau duỗi tới lần nữa.

"Anh muốn làm gì? Thả tôi ra, tôi muốn về nhà! Mở cửa mau!" Tô Tiểu Mễ rống to, nhìn vẻ mặt của hắn, đột nhiên cảm thấy có cái gì đó không đúng.

"Tiểu Mễ, cho anh hôn một cái, có được không?"

"Anh... anh, thế nào lại thành như vậy? Tôi không thích anh!" Tô Tiểu Mễ không còn biết nói gì nữa, người đàn ông này thay đổi cũng quá nhanh đi!

"Không, anh thích em, anh thật muốn em, em xem đi... Anh thấy em thì liền có cảm giác muốn em... Muốn khống chế lại cũng không được, giúp anh một chút, có được hay không?" Kế tiếp, hắn bắt đầu vô sỉ dùng ngôn ngữ trêu đùa cô, hắn cho là Tô Tiểu Mễ đã lâu không có đàn ông nhất định sẽ bị gục.

"Anh vô sỉ!" Tô Tiểu Mễ thật là không thể tin được, nếu như là lần đầu tiên gặp hắn, hắn nói lời như vậy, cô nhất định sẽ cho là đây là một tên biến thái.

"Tiểu Mễ, anh biết em cũng rất trống không rất tịch mịch, không cần giả bộ, hai chúng ta đều cần tình yêu, cũng cần dung hợp lẫn nhau, anh biết, anh hiểu..." Vừa nói, hắn như hổ đói bổ nhào mạnh mẽ đè ở trên người Tô Tiểu Mễ.

"A... Đỗ Tử Hào, anh điên rồi, anh buông tôi ra, không buông ra tôi liền báo cảnh sát!" Tô Tiểu Mễ hô to, dùng sức đẩy hắn, lại phát hiện lực độ của mình căn bản là không đủ, không gian vị trí vốn là không lớn, khiến cho cô càng thêm nhúc nhích không được.

"Anh biết em cũng cần, thả lỏng, anh sẽ khiến em vui vẻ, anh sẽ khiến em về sau cũng không thể rời đi anh!" Hắn tà ác cười, bắt đầu kéo áo trên người cô.

"Không... Không thể... Không nên như vậy... Buông tôi ra..." Tô Tiểu Mễ lớn tiếng kêu.

Nhưng rất tiếc là không có ai nhìn thấy, cửa sổ xe phong bế mà lại cách âm, từ bên ngoài căn bản là không thấy được bên trong, mà bây giờ là buổi tối, cho dù có người len lén nhìn cũng nghe không tới tiếng kêu cứu mạng của cô, người khác chỉ cho là một đôi "Dã nam nữ" đang làm rung động xe.

Tô Tiểu Mễ lần đầu tiên cảm thấy ứng phó không được, nước mắt cũng sắp rơi xuống.