Chuyện phát triển hoàn toàn ngoài dự đoán của Tô Tiểu Mễ.

"Người anh em, anh là ai? Sao lại đập bể kính xe tôi?" Đỗ Tử Hào mở cửa xe rồi lập tức đóng lại, sau khi Tô Tiểu Mễ nhìn đến Lâm Khải xuất hiện, tâm tình liền ổn định rất nhiều.

"Bộp bộp!" Trả lời cho câu hỏi vừa rồi chính là hai cú đấm vào mặt Đỗ Tử Hào, khóe miệng lập tức chảy ra tia máu.

"Mày đập xe của tao còn dám động thủ đánh người? Con mẹ nó mày chán sống rồi." Giọng điệu Đỗ Tử Hào cứng rắn, vươn tay ra muốn trả đòn. Lâm Khải không thèm liếc nhìn hắn, cũng liền vươn tay hung hăng chụp nắm đấm đang bay đến, tiếp theo sau chỉ nghe tiếng vang "Hự... hự".

"A... Đau chết mất! Mau buông tao ra! Mau... Mau..." Đỗ Tử Hào ở trước mặt Lâm Khải không cách nào phản kháng, chỉ đành phải vội vàng cầu xin tha thứ.

"Tao cảnh cáo mày, nếu mày còn dám đụng đến một sợi tóc của cô gái trong xe, tao nghĩ đời này mày quên chuyện chơi gái đi là vừa!" Lâm Khải âm độc trả lời, lại vang lên hai tiếng "Hự...hự"

"Được... Được..." Đỗ Tử Hào gật đầu luôn miệng đáp lời, mặt vặn vẹo đã sớm biến hình.

Lâm Khải buông lỏng tay ra, Tô Tiểu Mễ cũng đúng lúc này đi tới.

Đỗ Tử Hào vừa được buông thả, lập tức móc điện thoại ra, trận đòn này hắn làm sao có thể nuốt trôi, nhất định phải tìm mấy anh em giúp đem ủy khuất của mình trả về gấp đôi.

Hắn còn chưa bấm điện thoại, Lâm Khải chợt nâng lên một chân, hướng về phía điện thoại của hắn đá một cước.

"A..." Tiếng la của Đỗ Tử Hào hợp với tiếng điện thoại di động rớt xuống đất.

Lâm Khải đi tới, giơ chân lên hung hăng giẫm ở trên điện thoại di động, chỉ còn nghe thanh âm của kim loại bị chà xát với mặt đường.

"Mày muốn làm gì? Tao cho mày biết, đánh người là phạm pháp, đập xe của tao cũng là phạm pháp, tao sẽ khởi tố mày..." Đỗ Tử Hào thấy Lâm Khải bước tới, bản năng sợ hãi trỗi dậy, thân thể cũng từng bước từng bước bò ra sau.

"Ghét nhất thằng ngu nào chơi phụ nữ còn phải dùng sức mạnh, tiểu tử, mày nhớ cho rõ, tao tên Lâm Khải, muốn báo thù mày tùy thời có thể tới tìm tao, chỉ cần mày có lá gan đó!" Chân của Lâm Khải chợt đạp một cước về phía ngực Đỗ Tử Hào, đau đến mức hắn oa oa kêu to.

"Chúng ta đi thôi!" Tô Tiểu Mễ đi nhanh lên kéo Lâm Khải, chỉ sợ gây lớn chuyện, rước lấy phiền toái không cần thiết.

Lâm Khải thu chân trở lại, âm lãnh hô lên một chữ: "Cút!"

Đỗ Tử Hào che ngực dùng sức bò dậy, thật nhanh chạy vào bên trong xe BMW bị đập phá của mình.

********* Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Lâm Khải quay đầu lại nhìn về phía cô, vẫn như cũ có chút thất thần, tóc dài tán loạn khoác lên hai bên, cặp mắt trong suốt bởi vì đã khóc mà phiếm đỏ, hắn thật muốn một cái tát đập chết con người này, nhưng giờ phút này nhìn thấy bộ dáng bi thương của cô, nội tâm hắn lại không nén được dâng lên rung động.

"Tôi đưa cô trở về!" Hắn bá đạo nói, liền không hỏi cô có đồng ý hay không, dắt tay cô bước đi.

Tô Tiểu Mễ chẳng qua là cảm thấy tức cười, không nói gì, nhưng cô tuyệt không lo lắng cho mình sẽ bị khi dễ, mặc cho hắn mang theo cô về nhà.Hoặc giả ở một khắc đó, Tô Tiểu Mễ là cảm động càng thêm hạnh phúc, thì ra là được người bảo vệ sẽ có cảm giác hài lòng như vậy.

Màn đêm rũ xuống kéo dài hai cái bóng trên đường, cô vóc người mảnh mai, hắn vóc người cao ráo, nhìn qua thật xứng đôi.