Kha Tầm mở to mắt theo bản năng, nhìn qua khe hở của bó củi thì thấy một người.

Nói là người cũng không đúng lắm.

Người này quỳ rạp trên nền đất, cơ thể trần truồng, ngọ nguậy bằng một tư thế rất kỳ quặc.

Mà chỉ một giây sau Kha Tầm đã ý thức được không phải tư thế người này kỳ quặc mà là cơ thể của nó.

Người này, giống như là khi Nữ Oa tạo người không cẩn thận tạo sai vậy.

Thân thể lõa lồ gãy gập, xương cột sống cong vống lên khiến lớp da trên lưng căng như sắp rách, mà trên cơ thể gồ ghề vặn vẹo này chính là tứ chi và đầu mọc lẫn lộn lung tung.

Giống như là có người khi lắp ghép garage kit thì đã dùng keo 502 dán loạn xạ tứ chi và đầu của nó vào sau lưng, trên ngực, dưới bụng, tất cả các bộ phận đều không nằm đúng vị trí vốn có.

Thế nên người này không thể đi đứng một cách bình thường, chỉ có thể bò và ngọ nguậy.

“Nó” ngọ nguậy cũng rất khổ, cái chân tái nhợt gầy đét phía sau lưng tức giận đạp thế nào cũng không được, năm ngón cuộn chặt, móng chân đen đúa vểnh ngược ra ngoài, lộ ra phần thịt móng đen đỏ thối rữa.

Đầu của “nó” cũng không mọc trên cổ, Kha Tầm không nhìn thấy đầu của thứ này ở vị trí nào, ngay sát trước mắt cậu là bàn tay của “nó”, chính xác là năm ngón tay nhưng không thấy bàn tay, chỉ là năm ngón dài và nhỏ giống như mầm thịt lòi ra từ dưới xương sườn của “nó”, không ngừng giãy giụa và run rẩy.

Lần đầu thấy “người” này, Kha Tầm cắn luôn vào đầu lưỡi của mình để đề phòng bản thân phát ra âm thanh vì kinh sợ. Nhưng rồi cắn xong cậu cũng không dám thả lỏng, cậu sợ nếu thả lỏng đầu lưỡi thì mọi thứ trong bụng sẽ mạnh mẽ trào ra.

Đây chính là “thứ” trong quan tài kia sao? Sao người cuối cùng của nhà họ Lý lại trông như thế này?

Tình hình trước mắt cũng không cho phép cậu lo lắng nữa, ngay khi nghe thấy tiếng bó củi rơi xuống, cái cục hỗn độn hợp lại thành cơ thể này bắt đầu ngọ nguậy hòng tiến tới nơi phát ra âm thanh để tìm hiểu.

Làm sao đây?

Kha Tầm tin sức mạnh của vật này tuyệt đối không thong thả vô lực như nó thể hiện ra lúc này, không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra một khi nó tới đây, nhìn thấy cậu và Mục Dịch Nhiên.

Một cánh tay tái nhợt nhúc nhích theo “người” này lướt tới khe hở của bó củi trước mặt Kha Tầm, khoảng cách gần trong gang tấc đủ khiến Kha Tầm cảm nhận được cái lạnh trên lớp da thuộc về người chết.

Hơi lạnh này tựa như đôi môi của vài chục cái xác ẩm ướt dán lên da thịt Kha Tầm, sau đó còn nhanh chóng xuyên qua da thịt vào thẳng cốt tủy.

Cơ thể Kha Tầm không kiềm chế được mà hơi run lên, thậm chí còn càng ngày càng run rẩy mạnh hơn.

Chính là thứ quái vật này tác quái! Kha Tầm muốn khống chế lại cơ thể nhưng cơ thể lại không hề nghe theo ý trí của cậu.

Kha Tầm cắn mạnh vào đầu lưỡi, máu tươi tràn ra ngoài khóe môi nhưng cũng không thể ngăn cản được cái lạnh bên trong người và toàn thân đang ngày càng run rẩy kịch liệt hơn. Mãi cho đến cả môi cũng run bần bật thì bỗng có một ngón tay lạnh lẽo giữ ngay thẳng mặt.

Ngay sau đó khuỷu tay của Mục Dịch Nhiên đã lặng lẽ đặt tại bên sườn cậu, hắn chỉ hơi dùng sức là một cơn đau nháy mắt lan khắp toàn thân, nếu không phải vì miệng bị hắn bịt lại thì Kha Tầm suýt nữa đã bật ra tiếng vì đau, gáy và lòng bàn tay đã đầm đìa mồ hôi, cái lạnh trong xương tủy kia bỗng chốc tiêu tán không còn bóng dáng.

Kha Tầm bất chấp sự đau đớn mà tiếp tục quan sát qua khe hở của bó củi, cậu thấy thứ dị dạng kia đang quay cuồng nhúc nhích nửa thân người, ở nơi không biết là tay hay chân kia, có một nhúm lông tròn dơ dáy bẩn thỉu đang bắt đầu lòi ra.

Kha Tầm tìm về phía gốc của túm lông này thì thấy một cái miệng đen ngòm nứt nẻ.

Lông sinh ra từ trong miệng, vì nó rối nùi nên buộc thứ đó phải há to mồm để lộ ra một hàm lợi khô quắt, mục nát và không có răng.

Thứ há mồm này chậm rãi lật người lại khiến hai cái lỗ mũi xuất hiện trong khe hở, xuống chút nữa là hai con mắt xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.

Ngay tại khoảnh khắc đối diện với ánh nhìn của “người” này, Kha Tầm bỗng thấy trước mắt mình tối sầm.

Mục Dịch Nhiên nhẹ nhàng dùng cán rìu ở ngay bên cạnh chặn lại khe hở giữa bó củi, động tác khẽ khàng chuẩn xác, hoàn toàn không phát ra tiếng động.

Kha Tầm nín thở nghe ngóng động tĩnh của “người” kia bên ngoài bó củi.

“Người” kia cũng không hề rời khỏi phòng chứa củi, Kha Tầm không biết “nó” đang quan sát hay đang chờ đợi. Tứ chi mọc lộn xộn trên thân thể của “nó” không ngừng phát ra tiếng da thịt cọ vào nhau, âm thanh khô khốc cứng đanh như đang gãi lên da của người bị mắc bệnh về da liễu, chỉ cần chà xát là sẽ thấy những tế bào da rơi rụng lả tả xuống như vẩy cá.

Kha Tầm nghe mà cả người cũng ngứa lên.

Một lúc sau cậu cũng ý thức được không phải vấn đề do tâm lý mà thật sự là cả người cậu đều đang ngứa.

Loại cảm giác ngứa này không đơn thuần hay nhẹ nhàng, nó là cái ngứa thô ráp và điên cuồng như đang có một đống lông gai dày đặc mọc dưới da.

Cảm giác ngứa ngáy khủng khiếp này khiến Kha Tầm khổ sở đến mức chỉ muốn trực tiếp lột da mình ra, sau đó cào cấu điên cuồng vào máu thịt bằng móng tay sắc nhọn của chính mình.

Kha Tầm liều mạng mà nhịn, cậu siết chặt nắm tay để móng tay hằn vào lòng bàn tay mình hòng giảm bớt cái ngứa ở đó. Cậu cắn mạnh xuống môi, chỉ muốn cắn đứt cánh môi đang ngứa điên cuồng của mình vào miệng rồi nuốt xuống bụng.

Đáng tiếc chẳng thấm vào đâu, cái ngứa toàn thân từ trên xuống dưới càng ngày càng tăng lên như phản phệ, Kha Tầm nhịn đến độ khóe mắt cũng nứt ra, thậm chí còn nghĩ đến chuyện muốn chết ngay lập tức.

Quá quái ác, quá cay độc.

Con quỷ dị dạng này còn độc địa hơn cả tự tay giết người.

Kha Tầm cảm thấy mình đã nhẫn nhịn đến cực hạn, một giọng nói đau khổ vang lên trong ý thức của cậu: không chịu nổi nữa, thật sự không chịu nổi nữa, muốn chết, tôi muốn chết!

Ý thức của Kha Tầm nói cho cậu biết rằng cậu đang thèm khát chết ngay lập tức, cậu không chịu nổi thứ này, cậu thà chết còn hơn.

Kha Tầm cảm thấy dây thần kinh cuối cùng để chống đỡ trong ý thức đã đứt, cuối cùng cậu cũng mất hết lý trí, đang định nhảy dựng lên nhào về phía bức tường, đâm đầu một cái chết cho nhanh gọn thì đột nhiên cậu cảm nhận được một ngón tay của Mục Dịch Nhiên đang dùng sức ấn chặt động mạch cổ của mình, một giây sau thì Kha Tầm mất đi ý thức.

Khi mở mắt lại lần nữa, Kha Tầm thấy Mục Dịch Nhiên đứng ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn xuống cậu từ trên cao.

Bên mông vẫn lưu lại cảm giác cú đạp của ai đó.

Trời tờ mờ sáng, ánh sáng lờ mờ xuyên thấu qua khe hở chỗ tấm ván gỗ, chiếu vào ngũ quan tinh tế như tượng tạc của Mục Dịch Nhiên.

“Trời sáng rồi à?” Kha Tầm kinh hãi nhảy khỏi mặt đất, “Thế con quái thai đâu rồi?”

Mục Dịch Nhiên không quan tâm tới cậu, xoay người ra ngoài.

Kha Tầm nhớ đến Vệ Đông thì lập tức chạy thật nhanh ra ngoài, nháy mắt đã bắt kịp theo sau Mục Dịch Nhiên hướng thẳng về linh đường.

Ở ngoài cửa linh đường, hai con người giấy bé trai bé gái vẫn đứng hai bên, mặt mày tươi rói nhìn bọn họ.

Kha Tầm nhấc chân đá văng cửa phòng xông vào, cảnh tượng trước mắt khiến cậu hồn phi phách tán —— trên mặt đất là hai cái xác không đầu, trong đó có một cơ thể nhìn là biết của Vệ Đông!

“Đông tử ——”

Kha Tầm bật ra một tiếng vô nghĩa trong cổ họng, khoảnh khắc này toàn bộ tinh thần và cảm xúc của cậu đã hoàn toàn sụp đổ, thậm chí cậu còn không nhớ mình nhào lên như thế nào, cậu không tin, không tin được người chết thê thảm trước mắt này là người bạn tốt lớn lên cùng mình từ nhỏ, thân nhau như tay chân, cậu không biết phải đối diện với kết quả này thế nào, lồng ngực như bị cả cái chùy khổng lồ đập không khoan nhượng ——

“… Đờ mờ… Ông đè chết tôi rồi… Tránh ra…” Cái xác Vệ Đông bỗng nhiên phát ra một câu rên rỉ từ phần ngực.

Kha Tầm sửng sốt ngẩn ra, nguyên cái đầu to từ từ nhô lên từ vị trí cổ của “cái xác” với biểu cảm đau khổ: “… Tránh ra! Dẹp qua một bên mà khóc!”

“… Đông tử, ông… là người hay quỷ?” Kha Tầm có chút ngẩn người nhìn cậu ta.

“Biến, có ông mới là quỷ, đừng có nguyền rủa tôi!” Vệ Đông xoa phần ngực bị Kha Tầm ép đau, mạnh mẽ phả một hơi vào mặt cậu, “Thấy chưa, tôi vẫn còn thở đây này, còn sống nhăn răng!”

“…” Kha Tầm nhìn cậu hồi lâu, nâng tay lau mặt, che giấu đi sự run rẩy trong giọng nói, “Cái miệng của ông hôi đến độ có thể hôi chết lũ quỷ rồi…”

“Tôi có hôn ông đâu mà ông quan tâm.” Vệ Đông hoàn hồn, giương mắt nhìn thấy Mục Dịch Nhiên ngoài cửa thì bật người dậy, “Sếp! Sếp đúng là ân nhân cứu mạng em đó sếp! Em giấu đầu đi theo đúng cách anh bảo, thật sự không làm sao luôn! Thật sự không hề hấn gì! Tôi vẫn sống! Vẫn sống! Ha ha ha! Đúng là ân nhân!”

“Là sao?” Kha Tầm cũng đi tới hỏi.

Vệ Đông kể lại cho cậu những gì Mục Dịch Nhiên nói cho mình tối qua, sau đó chỉ vào “cái xác” không đầu còn lại trên mặt đất: “Sau đó tôi nói lại cho Lưu Vũ Phi, gã vừa nghe là phương pháp sếp dạy thì không phát rồ cũng không gào thét nữa, hai bọn tôi làm theo, ai ngờ thực sự có tác dụng!”

Lưu Vũ Phi từ từ bò dậy khỏi mặt đất, nhìn chòng chọc vào Mục Dịch Nhiên: “Nói vậy là mày đã phá giải được vụ này rồi?”

“Giải được hay không thì phải chờ tới nhà ông già kia mới biết.” Mục Dịch Nhiên thản nhiên để lại một câu rồi quay đầu rời khỏi linh đường.

Kha Tầm bước nhanh theo sau, quay mặt nhìn hắn: “Cảm ơn, cảm ơn anh đã cứu Đông tử, cũng cứu cả tôi.”

Mục Dịch Nhiên bình thản nói: “Không cần, tôi cũng chỉ ôm tâm lý thử thôi.”

Kha Tầm mỉm cười không nói gì thêm, đi theo hắn tới nhà ông lão.

Bốn người Mục Dịch Nhiên, Kha Tầm, Vệ Đông và Lưu Vũ Phi đến sớm nhất, sau khi vào cửa một lúc thì bác sĩ và ông chủ tiệm bánh rán cũng tới.

Sắc mặt của ông chủ hàng bánh còn kém hơn hôm trước, cả người suy sụp không chịu nổi, mặt mày xám đen, vừa vào nhà thì lập tức ngồi phịch xuống ghế, ngẩn người ra không nói câu nào.

“Tối hôm qua thế nào?” Bác sĩ nhìn về phía Vệ Đông và Lưu Vũ Phi, tỏ ra hết sức kinh ngạc khi hai người bọn họ vẫn sống sót.

Vệ Đông còn chưa kịp trả lời thì cửa nhà lại mở, chính là hai người phụ trách đi đào huyệt đêm qua.

Mọi người nhìn nhau, bỗng dưng giật nảy.

Tám người.

Còn tám người sống sót sau đêm qua, sau một đêm, vậy mà không thiếu một ai.

Dựa theo quy tắc của bug bù đắp trong tranh, giờ đây tám người này sẽ phải bắt đầu bỏ phiếu.

Bọn họ phải chọn ra một người để chết.
Hết chương 14.