*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Mày có ý gì?!” Lưu Vũ Phi bổ nhào qua định đánh.

Kha Tầm cao lớn tay dài, không chờ Lưu Vũ Phi nắm lấy tay thì cậu đã xông lên trước, vung tay đánh thẳng vào mặt Lưu Vũ Phi, năm ngón tay vươn ra bắt được mặt gã rồi tùy ý quật sang một bên, Lưu Vũ Phi cứ thế bị quăng lảo đảo ra ngoài.

“Đông tử, đến ông.” Kha Tầm nói.

“Tôi cũng như Kha nhi,” Vệ Đông nói, “Tôi là một người thường, không có ưu điểm gì nổi trội, điều duy nhất mà tôi có thể đảm bảo là sẽ không cắn người khác.”

“Đông tử của chúng ta còn là một nhà thiết kế đồ họa,” Kha Tầm bổ sung thay cậu, “Học chuyên ngành Mỹ thuật tạo hình nên có tư duy và góc nhìn độc đáo về tác phẩm mỹ thuật tạo hình, việc nghiên cứu thế giới trong tranh này chẳng khác nào dành riêng cho cậu ấy.”

Vệ Đông nghĩ thầm cái này thì dành riêng con khỉ gì.

Bác sĩ nhìn sang ông chủ tiệm bánh rán: “Ông thì sao, có gì muốn nói?”

Ông chủ tiệm bánh rán mở to đôi mắt đầy tơ máu: “Tôi không muốn chết, tôi thật sự không muốn chết, van xin mấy người đừng chọn tôi, tôi không muốn chết đâu… Tôi không muốn chết…”

Thấy ông ta lăn qua lộn lại cũng chỉ nói được thế, bác sĩ đành bỏ cuộc, chuyển sang người cuối cùng là Mục Dịch Nhiên: “Đến cậu.”

Mục Dịch Nhiên nói một câu: “Tôi có manh mối.”

“…”

Chỉ bốn chữ, đơn giản thô bạo, trực tiếp xong chuyện.

Nếu như nói kích trí mạng của Kha Tầm là trong trận solo 1vs1 thì câu này của Mục Dịch Nhiên trực tiếp knock-out toàn bộ người ở đây.

Hắn có manh mối.

Giết ai cũng không được giết hắn.

Đơn giản vậy thôi.

Bác sĩ cụp mắt: “Được rồi, đã nói xong, giờ… bỏ phiếu đi, thời gian không còn nhiều nữa.”

Sắc mặt mỗi người lại càng thêm nặng nề và phức tạp.

Cảm giác làm một đao phủ không tốt lành gì.

Nhưng phải đối mặt với cái chết thì lại càng không được.

“Tôi lấy giấy bút.” Bác sĩ đứng dậy đi tìm ông lão, cầm ra một tờ giấy ố vàng và vài cái bút bằng than củi.

Anh chia giấy làm tám mảnh cho mọi người rồi nói: “Mọi người viết tên đi, nếu không muốn nói thì dùng tên biệt danh cũng được.”

“Kha Tầm,” Kha Tầm là người đầu tiên mở miệng, “Kha trong Corgi*, Tầm trong kiếm tìm.”

*Chữ Kha (柯) [kē] của tên Kha Tầm ghép với 基 tạo thành 柯基 [kējī] nghĩa là chó Corgi, Tầm (寻) trong 寻找 [xúnzhǎo] nghĩa là tìm kiếm.

“Vệ Đông,” Vệ Đông nói tiếp, “Vệ trong Vệ Thanh*, Thanh trong màu xanh.”

*Vệ Thanh còn gọi là Trịnh Thanh, là tướng lĩnh nhà Hán trong lịch sử Trung Quốc, từng bảy lần đại thắng quân Hung Nô ở phía bắc, lập được công to cho triều đình. 

Mọi người: “…”

Vệ Đông giật mình: “Ây… Đông trong đồ vật* ấy.”

*Đông (东) trong tên Vệ Đông là chữ trong từ 东西 [dōngxī] có nghĩa là đồ vật.

Kha Tầm nhìn cậu ta, cậu biết bạn mình đang căng thẳng.

Mục Dịch Nhiên nói: “Mục Dịch Nhiên, Mục trong Mục Dã, Dịch trong vui vẻ, Nhiên trong khoan thai*.”

*Mục Dã là một quận của địa cấp thị Tân Hương, tỉnh Hà Nam, Trung Quốc. Dịch (怿) trong tên Mục Dịch Nhiên là chữ trong từ 畅怿 [chàngyì] nghĩa là vui vẻ, Nhiên (然) là chữ trong từ 悠然 [yōurán] có nghĩa là thong thả, khoan thai.

Tiếp theo là ông bố đơn thân và chủ công ty tư nhân nói ra tên mình, một người là Mã Chấn Hoa, người kia là Trương Mậu Lâm.

Ông chủ quán bánh rán thì không chịu nói tên, miệng vẫn còn đang không ngừng van xin: “Đừng chọn tôi, xin các vị, cầu xin các vị đừng chọn tôi…”

“Gọi ông ấy là A đi.” Bác sĩ thầm nói, nhìn sang Lưu Vũ Phi.

“Nhìn tao làm gì! Dù sao tao cũng không thể chết được! Chúng mày phải viết thì đi mà viết người khác, có đứa ngồi không ăn bám, sống cũng chẳng ích lợi gì cho nước do dân, chết không đáng tiếc!” Lưu Vũ Phi gào lên.

“Vậy đặt tên gã là SB* đi.” Kha Tầm nói nhỏ.

*SB là chữ đầu bính âm của 傻屄 [shǎbī], dùng để chỉ những kẻ ngu ngốc.

Vệ Đông: “Chuẩn không cần chỉnh.”

Bác sĩ nói cuối cùng: “Tôi họ Tần, Tần Tứ. Tần của Tần Thủy Hoàng, Tứ trong ban thưởng*.

*Chữ Tứ (赐) trong tên Tần Tứ là chữ trong từ 赐予[cìyǔ] có nghĩa là ban thưởng, ban tặng.

Cả căn phòng lại một lần nữa chìm trong im lặng.

Tám cái tên, tám mạng người, hiện thực không thể tránh, không thể quay đầu bày ngay trước mắt mọi người.

Chủ công ty tư nhân Trương Mậu Lâm run rẩy lấy điện thoại ra nhìn, hoảng sợ quay sang mọi người: “Chín giờ kém năm phút rồi… Phải, phải bỏ phiếu thôi…”

Sắc mặt cả phòng bỗng chốc trở nên vặn vẹo.

Tên đã trên dây, không còn thời gian do dự nữa.

Bác sĩ giữ sắc mặt bình tĩnh rồi cụp mắt nói: “Viết đi, cái gì tới thì sẽ tới.”

Năm phút đồng hồ vừa dài dằng dặc lại vừa ngắn ngủi, ngoại trừ Kha Tầm và Vệ Đông đã tuyên bố không vote, những người còn lại bắt đầu lục tục cầm bút lên.

Trong quá trình viết tên, có người mặt không đổi sắc, có người rối rắm hoang mang, có người hung ác độc địa, có người gào thét khóc lóc.

Một phút ngay trước chín giờ, mọi người đặt những tờ giấy viết tên được gấp lại lên bàn, từ từ đẩy vào chính giữa.

Dù không mở ra để công bố thì thế giới trong tranh cũng sẽ biết người bị ghi tên nhiều nhất là ai.

Mọi người ngồi yên nhìn chằm chằm đống giấy, chờ đợi khoảnh khắc bị tuyên án.

Từng giây từng giây trôi qua, ông bố đơn thân Mã Chấn Hoa và chủ công ty tư nhân Trương Mậu Lâm không nhịn được bắt đầu bật khóc cùng ông chủ tiệm bánh rán.

Bác sĩ và Mục Dịch Nhiên vẫn giữ bình tĩnh, mặt không có biểu cảm gì.

Ánh mắt Vệ Đông tan rã nhìn lom lom vào một góc bàn, Kha Tầm hé mi dựa vào lưng ghế không nhúc nhích.

Cả người Lưu Vũ Phi run lẩy bẩy, hai nắm đấm siết chặt, mồ hôi túa ra trên trán.

Mãi đến khi chẳng còn biết thời gian đếm ngược thế nào, rốt cuộc dây cung căng cứng trong đầu gã cũng đứt đoạn, gã giật nảy người, gào lên một tiếng xé ruột xé gian: “Tao không muốn chết —— tao phải về —— đây là giả —— tất cả những chuyện này đều là giả —— tao đang mơ —— mơ thấy ác mộng —— mau để tao tỉnh lại —— tao không muốn ngủ nữa —— để tao tỉnh ——”

Lưu Vũ Phi như đã phát điên, gã đạp cửa xông thẳng ra ngoài như đang muốn lao ra khỏi gông cùm xiềng xích của thế giới ma quỷ này, mọi người vội vàng đứng dậy đuổi ra đến cửa thì thấy Lưu Vũ Phi lảo đảo vấp ngã ở hàng rào bao sân.

Những đầu nhọn của hàng rào bằng trúc xọc ngang vào cơ thể Lưu Vũ Phi, máu phun ra tung tóe.

Lưu Vũ Phi gào lên một tiếng thảm thiết thê lương, liều mạng giãy giụa tứ chi nơi hàng rào.

Giống như một con châu chấu bị một cây tăm tre xuyên thẳng vào bụng.

Máu đặc sệt mạnh mẽ trút xuống hàng rào, tiếng kêu thảm thiết của Lưu Vũ Phi yếu dần, tay chân cũng từ từ ngừng cử động.

Cho đến khi gã trông như một miếng thịt khô, phơi mình ở đó không sức sống, cuối cùng chẳng còn động tĩnh nữa.

Mã Chấn Hoa và Trương Mậu Lâm trực tiếp ngồi phịch xuống đất, hai chân mềm nhũn và thất thanh khóc ré lên, chẳng biết là bị cái chết của Lưu Vũ Phi dọa sợ hay là… cảm thấy may mắn vì mình vừa mới trở về từ cửa tử.

Ông chủ tiệm bánh rán đã sợ đến mức không khống chế nổi mà tiểu tiện lần nữa.

Bác sĩ nhìn xác Lưu Vũ Phi, rối rắm lắc đầu, đang nghĩ xem định nói gì để xoa dịu bầu không khí ngột ngạt áp lực không nói nên lời này thì Mục Dịch Nhiên bỗng đi về hướng thi thể Lưu Vũ Phi, anh đành lên tiếng: “Không cứu được đâu, gã chết rồi.”

Mục Dịch Nhiên lại chẳng quan tâm, lập tức đi tới bên cạnh cái xác của Lưu Vũ Phi, đang định quay sang nhìn kỹ thì lại thấy một giọng nói vang lên đằng sau: “Muốn nghiên cứu cách chết của gã à?”

Mục Dịch Nhiên nghiêng đầu nhìn thì thấy không biết từ bao giờ Kha Tầm đã đi tới, bình tĩnh nhìn hắn.

Những người khác không theo tới, Mục Dịch Nhiên quay đầu kiểm tra thi thể Lưu Vũ Phi thì thấy dưới người gã là một hàng rào trúc được vót nhọn hoắt đang dính đầy máu, hàng rào xuyên thẳng qua giữa bụng Lưu Vũ Phi, gần như muốn cắt người gã làm hai đoạn.

“Chém ngang eo.” Mục Dịch Nhiên lạnh lùng nói ra ba chữ cực kỳ tàn nhẫn.

Kha Tầm lại nhận ra trong câu nói của hắn dường như còn có vài phần hiểu ra xen lẫn lạnh lùng.

Sau khi quay về phòng thì ông lão đã bày xong bữa sáng, vẫn lặp lại câu nói vào sáng hôm qua trong không khí nặng nề như thể hoàn toàn chẳng biết gì về chuyện vừa xảy ra: “Đêm qua mọi người đã vất vả rồi, giờ ăn sáng đã. Ban ngày không phải làm gì, mọi người có thể nghỉ ngơi, đến tối thì nhớ quay lại nơi này để phân chia công việc đêm nay.”

Ông lão nói xong thì quay người vào trong phòng.

Mã Chấn Hoa và Trương Mậu Lâm vẫn còn đang ngồi khóc dưới đất, ông chủ quán bánh rán thì trượt trên ghế như bãi bùn nhão, nước tiểu không khống chế được mà chảy tong tỏng, bác sĩ tựa vào khung cửa suy nghĩ, Vệ Đông thì tránh ở một góc khuất trong nhà.

Mục Dịch Nhiên ngồi xuống bên bàn, vừa nhấc tay một cái đã thấy Kha Tầm rất hiếu thuận đưa cho hắn một cái bánh cao lương, bản thân cũng cầm một cái, còn quay sang nói với Vệ Đông: “Qua ăn đi này.”

“Đờ mờ ông còn ăn được nữa?” Vệ Đông khiếp sợ.

“Lúc này lại càng phải ăn nhiều hơn một chút.” Kha Tầm chỉ vào chỗ ngồi cậu giữ cho Vệ Đông, “Không nghe ông già kia nói à, buổi tối lại phải sinh tồn, đêm qua không chết là may mắn thôi, đêm nay chết hay không còn chưa biết, nếu lại một lần may mắn sống hết thì chẳng nhẽ ngày mai phải tiếp tục bỏ phiếu giết người? Lại ăn nhanh nhanh đi! Ăn no mới có sức mà tìm thấy ấn nhanh được.”

Vệ Đông cảm thấy có lý, đành cố lết tới ép bản thân ăn bánh cao lương và cháo trắng.

Bác sĩ nghe thấy câu này cũng đi tới ngồi, im lặng ăn cho no bụng, sau đó bỏ bát đũa xuống rồi nhìn Mục Dịch Nhiên: “Tiểu Mục, giờ cậu có thể nói cho mọi người nghe manh mối mà mình tìm được không?”

Hai người Mã Chấn Hoa và Trương Mậu Lâm nghe thấy thì vội vàng đứng bật dậy ngồi vây quanh bàn, tha thiết mong chờ nhìn chằm chằm vào Mục Dịch Nhiên.

Kha Tầm cảm thấy nếu sau đó Mục Dịch Nhiên không phun ra cái gì thì có lẽ hai người này sẽ nuốt sống hắn mất.

Dường như Mục Dịch Nhiên cũng không có ý muốn tiếp tục giấu giếm, hắn bỗng cúi đầu cởi miếng vải có viết chữ “Ương” trên hông ra rồi đặt nó lên bàn.

“Quy tắc quyết định cách thức tử vong của chúng ta chính là ở miếng vải này.”

Bác sĩ ngờ vực: “Tuy tôi biết miếng vải này rất quái gở, nó cũng chính là căn cứ để chia chúng ta thành những nhóm khác nhau, nhưng cậu nói nó quy định cách thức tử vong của chúng ta… thì có gì để giải thích không?”

Mục Dịch Nhiên chỉ vào miếng vải: “Buổi tối đầu tiên, mảnh vải của ba người chết ở linh đường có chữ ‘Dân’, ba người đều bị móc mắt; hai người chết ngoài huyệt thì mảnh vải có chữ ‘Thư’, cả hai đều bị phanh thây thành những khúc thịt đều nhau, sau đó bị quạ xé xác; Lưu Vũ Phi vừa chết có mảnh vải viết chữ ‘Cô’, cách thức tử vong gần như là chém ngang hông.”

Bác sĩ nghi hoặc khẽ lắc đầu: “Tôi không nhìn thấy bất cứ sự liên hệ nào giữa cách chết của bọn họ với những chữ này.”

Mục Dịch Nhiên nói: “Nhớ lại lời anh nói, tổ tiên của người dân trong làng là tông chúc, tôi cũng từng nói việc nguyền rủa này rất thịnh hành thời Xuân Thu Chiến Quốc, nổi tiếng nhất chính là ‘Bài nguyền nước Sở’.”

“‘Bài nguyền nước Sở’ là chữ khắc trên đá thời nhà Tần, kiểu chữ là dạng chữ tiểu triện, loại chữ này bắt nguồn từ Kim văn, mà kim văn lại kế thừa từ chữ giáp cốt.”

“Ở thời thượng cổ, bất kể là đồ vật hay văn tự thì đều pha lẫn rất nhiều sắc thái quỷ thần. Người thời cổ tôn trọng và kính sợ chữ viết hơn người thời nay nhiều, vì vậy bất kể là sức mạnh của thần thánh hay sức mạnh nguyền rủa thì đều được ký thác lên những chữ viết đó.”

“Chữ ‘Dân’* trong nhân dân được tạo thành từ hình có chứa con ngươi và chữ thập dài nhọn bên dưới, đây là tạo từ nghĩa gốc, ý là tay cầm vũ khí sắc nhọn chọc mù mắt dân chúng khiến bọn họ trở thành nô lệ mặc người sai bảo.”

“Sau khi chữ này biến từ giáp cốt thành kim văn thì càng rõ ràng hơn, ‘Dân’ trong kim văn lại thấy rõ được đồng tử bị hủy hoại hơn, chữ thập kia cũng trở thành hình mũi nhọn trực tiếp đâm vào mắt.”

*Chữ Dân (民)min

“Kế đó là chữ ‘Thư’*. Chữ giáp cốt được tạo thành từ biến thể chữ ‘Tịch’ thêm ‘=’, đại biểu cho khối thịt. ‘=’ chính là bằng nhau, từ đó tạo thành chữ ‘Thư’, ý là chia đều thịt để ăn.”

“Ở thời đại cộng sản nguyên thủy chia đều, thức ăn là tài sản sở hữu chung quan trọng nhất, thịt thì lại càng là thứ đồ ăn ở đẳng cấp cao nhất, chia đều thịt để ăn là nghi thức quan trọng khi tế bái tổ tiên và thần linh. Vì vậy chữ ‘Thư’ này được tạo từ nghĩa gốc, ý là chia đều thịt để ăn.

*Chữ Thư (且)ju

“Cuối cùng là chữ ‘Cô’* được tạo thành từ chữ ‘Cổ’ (古) và chữ ‘Tân’ (辛). Chữ cổ ý chỉ cái rìu chặt lớn, chữ tân thì là người nhận tội chết. Chữ ‘Cô’ được tạo nên từ nghĩa gốc, ý là dùng lưỡi rìu lớn để chấp hành cực hình chém đầu hoặc chém ngang hông.”

*Chữ Cô (辜)gu

“Sau đêm đầu tiên, tôi đã nghi ngờ những chữ này khi nhìn thấy tình trạng tử vong của năm người kia, có điều mẫu thử không đủ nên không dám chắc. Nhưng tình trạng chết của Lưu Vũ Phi vừa rồi đã chứng minh suy đoán của tôi là đúng.”

“Chữ viết lên mảnh vải mang theo ý nghĩa ác độc vốn có trong nghĩa gốc của nó, hơn nữa tổ tiên của cái làng này lại là tông chúc có khả năng nguyền rủa nên nó đã trở thành vật để nguyền rủa và quy định cách thức tử vong của chúng ta.”
Hết chương 16.

*Chú thích thêm về chữ trong truyện: 

Triện thư hay chữ triện, là một kiểu chữ thư pháp Trung Quốc cổ. Đây là loại chữ tượng hình có nguồn gốc từ chữ giáp cốt thời nhà Chu và phát triển ở nước Tần trong thời kì Chiến quốc. Kiểu chữ triện của nhà Tần trở thành dạng chữ viết chính thức cho toàn Trung Quốc dưới thời nhà Tần và tiếp tục được sử dụng rộng rãi để khắc trang trí trên các ấn tín dưới thời nhà Hán.

Triện thư chia làm hai loại: đại triện và tiểu triện. Đại triện (大篆) là thể chữ phát triển từ Kim văn, l, ra đời từ khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước và đề ra chính sách thống nhất văưu hành vào thời Tây Chu, không thống nhất và có nhiều dị thể ở các nước khác nhau. Tiểu triện (小篆) hay Tần triện (秦篆) là lối chữ phát triển từ Đại triện tự. Đây có thể coi là kiểu chữ thống nhất đầu tiên của Trung Quốc, do đó, khi nhắc đến triện thư thường là đề cập đến tiểu triện nhiều hơn. Tiểu triện được sử dụng từ khi nhà Tần thành lập đến khoảng thời Tây Hán, sau đó bi thay thế bởi Lệ thư với lối viết đơn giản hơn.