Đứa bé trai bằng giấy mặc áo rực rỡ đủ màu vin vào cửa sổ từ từ lộn vào trong, phát ra âm thanh giấy cọ vào nhau sột soạt.

Kha Tầm không dám cử động, tầm mắt vẫn dừng lại ở khoảng tối trước mặt cách đó không xa.

Tiếng giấy cọ vào nhau bên tai càng ngày càng gần hơn, mang theo cơn gió lạnh thấu xương từ cửa sổ.

Tiếng động ngày một gần, cái lạnh len lỏi vào trong cốt tủy cũng ngày càng nặng nề, rồi bỗng nhiên mùi tro bụi đặc quánh xộc vào mũi và miệng.

Không phải mùi tàn thuốc, cũng không phải tàn nhang đèn mà là mùi nhựa đường, mùi hôi, mùi của… hài cốt bị đốt thành tro.

Khí quản của Kha Tầm co lại suýt nữa ho ra, cậu cố gắng cắn mạnh đầu lưỡi để kìm lại, cơ thể khẽ run lên nhè nhẹ, ngay sau đó, một cái quần giấy màu sắc rực rỡ xuất hiện trong tầm nhìn.

Kha Tầm nghe thấy tiếng giấy vang lên trên đầu, sột sà sột soạt, càng ngày càng gần lại, càng ngày càng vang rõ hơn, mùi khí lạnh và bụi tro đè nặng như có thực thể khiến ngực cậu khó chịu không thôi, dưới lớp da như bị thứ gì nhồi chặt, cả người cứng đanh sưng tấy như sắp nổ tung.

Căn phòng yên lặng đến đáng sợ, khiến cho tiếng giấy vang lên lại càng đáng sợ.

Kha Tầm cảm nhận được Mục Dịch Nhiên bên cạnh không hề nhúc nhích, hoàn toàn giống như một tảng đá, bỗng nhiên cậu lại thấy mình và hắn như bị cả thế giới bỏ rơi, lúc này đây không ai có thể tới cứu hai người họ, cũng không ai giúp được bọn họ, hai người cô đơn và bất lực, trơ mắt ra tuyệt vọng chờ đợi cái chết rơi xuống đầu mình.

Tiếng người giấy đã gần sát đỉnh đầu Kha Tầm, Kha Tầm không biết thứ này muốn gì nhưng cậu biết mình tuyệt đối không hề có một tí sức phản kháng nào trước nó.

Bỗng nhiên trong tầm mắt cậu dần dần hiện ra cái môi vẽ đỏ choe choét của con người giấy, tiếp theo là cái mũi lem mực và hai con mắt như hai quả hạch đào đang đối diện thẳng với ánh mắt Kha Tầm. Kha Tầm chợt nhớ tới lời Mục Dịch Nhiên vừa nói, vội vã nín thở.

Cả gương mặt hoàn chỉnh của người giấy hiện ra, hai gò má đỏ hồng, giữa đôi mày vừa mảnh vừa cong có một dấu chấm đỏ, hai con mắt vẽ dán ngay trước mắt Kha Tầm, đồng tử đen ngòm không khác gì nét vẽ ẩu tả bừa bãi bình thường, nhưng vào lúc này khi bị đôi mắt vẽ trên giấy nhìn chằm chằm, Kha Tầm chỉ cảm thấy xương cốt toàn thân đông cứng như sắp nứt ra.

Người giấy cứ thế mặt kề sát mặt với Kha Tầm, cả căn phòng lại một lần nữa chìm trong im lặng, như thể chẳng còn bất cứ sinh vật sống nào trong bóng tối tĩnh lặng này, chỉ còn lại ba con người giấy nãy giờ vẫn không nhúc nhích.

—— người giấy?

Ra vậy!

Kha Tầm bỗng hiểu được ý của Mục Dịch Nhiên khi nãy.

Không động đậy, không thở, chẳng phải sẽ không khác gì người giấy sao? Thế nên con người giấy trước mặt này hoàn toàn không phân biệt được bọn họ là người sống hay là đồng loại, cũng chính vì vậy mới chần chừ không làm ra những chuyện khó có thể tưởng tượng với bọn họ.

Nhưng Kha Tầm nín thở nãy giờ đã sắp tới cực hạn, dù cho phổi hắn hít được nhiều khí hơn người thường một chút thì cũng không thể nhịn thêm quá nhiều thời gian, tốt nhất là con người giấy này nên rời đi nhanh lên, nếu không…

Đã sắp không thể nín thở được nữa, người giấy lại vẫn đang ở ngay trước mặt cậu không động đậy, đôi con ngươi chết chóc vẫn đang nhìn cậu đăm đăm.

Không được rồi… Kha Tầm vô cùng thống khổ, đầu óc vì thiếu oxy mà bắt đầu ảo giác, mạch máu trên trán cũng căng đến độ sắp vỡ ra.

Chuyên gia bảo không thể khiến bản thân chết ngạt bằng việc tự nín thở.

Kha Tầm thấy chuyên gia nói đúng rồi.

Ý chí có mạnh đến đâu cũng phải thua chức năng sinh lý.

Ngay khi Kha Tầm cảm thấy ý chí sắp bị sinh lý hạ đo ván thì bỗng nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên từ hướng nhà chính phía Bắc, ngay sau đó lại có thêm hai ba tiếng kêu từ những người khác nhau, âm thanh kia thảm thiết chói tai không giống với âm sắc mà con người có thể tạo ra, khiến cho người nghe được cảm thấy ngay cả máu thịt bên dưới lớp da cũng sởn da gà.

Người giấy trước mặt Kha Tầm đứng bật dậy ngay khi nghe thấy tiếng thét kia, gương mặt vẽ mực cũng biến mất trong tầm mắt Kha Tầm, ngay sau đó là tiếng giấy vang lên, cái quần lòe loẹt cũng chuyển động, từng bước từng bước chìm vào bóng tối.

Nghe hướng âm thanh di chuyển, có vẻ người giấy lại bò từ cửa sổ ra ngoài, sau đó tất cả âm thanh đều bị tiếng kêu thê thảm không ngừng vang lên từ nhà chính bên kia lấn át.

Kha Tầm vã mồ hôi lạnh, thở hổn hển từng hơi.

Vẫn không thể tin nổi, ngay mới đây thôi, bản thân cậu đã thực sự đối diện với cái thứ quái đản siêu nhiên này, hơn nữa còn suýt bị nó giết chết.

Lần này thì cậu tin thật rồi.

Thấy Mục Dịch Nhiên đang cúi đầu nhìn mình, Kha Tầm thở hổn hển nâng tay ra dấu OK.

Mục Dịch Nhiên nhìn cậu như nhìn một thứ gì đó thần kỳ lắm.

Bản thân vừa rồi suýt nữa đã chết, vậy mà giờ vẫn còn tâm trạng nói với người khác “Tôi OK, đừng lo”.

Chẳng hiểu là do thiếu mất dây thần kinh sợ chết, hay đơn giản là hời hợt.

Mục Dịch Nhiên đứng lên, không quan tâm tới cậu nữa.

Kha Tầm cũng đứng dậy, dè chừng nhìn ra bên ngoài từ cửa sổ.

Ngoài sân vẫn tối om nhưng có thể mơ hồ thấy hình dáng nhà chính phía Bắc, mà ngay trước cửa của gian nhà chính là hai con người giấy bé trai bé gái đang đứng quay lưng, mặt hướng vào trong phòng, dường như đang nghe ngóng động tĩnh bên trong.

Tiếng kêu thê thảm khiến người ta nghe mà hoảng hốt phát ra từ nhà chính đã dần lắng xuống. Kha Tầm nhớ rõ nơi đó là tổ ba người cầm mảnh vải có viết chữ “Dân”, một ông chú trung niên bụng bia xuề xòa, có vẻ là một người giàu có thành đạt, người thứ hai là một chàng trai tầm 20 tuổi, gương mặt đờ đẫn chấp nhận số phận, người cuối cùng là một trong số ba người tới sau Vệ Đông và cậu, lúc nào cũng tỏ ra sợ hãi khiếp đảm.

Có thể suy ra từ mức độ tiếng thét, tám chín phần mười là ba người này lành ít dữ nhiều.

Kha Tầm bỗng không biết nên cảm thấy gì, ba người đang sống sờ sờ vậy mà lúc này đang bị những thứ sức mạnh khủng bố không bình thường, khó giải thích đoạt đi quyền được sống trong gian phòng đáng sợ chỉ cách vài bước kia.

Không phải Kha Tầm chưa chứng kiến cái chết bao giờ, nhưng chết dưới sức mạnh phi tự nhiên không nguyên cớ như thế này vẫn khiến cậu thấy khó chịu.

Không phân rõ được là không cam lòng, là phẫn nộ, là sợ hãi, hay là mờ mịt.

Mục Dịch Nhiên đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn người vừa mới bước vào trong tranh lần đầu này.

Trong bức tranh trước, có một người mới chứng kiến người khác tử vong mà sợ mất mật, sụp đổ tinh thần đến mức gào khóc không khống chế được cả tiểu tiện đại tiện, suýt nữa đã làm liên lụy hắn bỏ mạng theo.

Còn một người mới khác thì chọn cách tự sát để trốn tránh.

Ngoài ra thì còn có những kẻ bị dọa cho ngu người, sợ hãi đến phát điên, hoặc tự cho rằng mình có thể chiến thắng được mọi thứ mà lỗ mãng lao ra biếu mạng, chẳng thiếu loại nào.

Còn người trước mắt này, cảm xúc biểu hiện ra ngoài vào giờ phút này, cũng chẳng có gì khác những người mới vào tranh trong những lần trước cả.

Trong thế giới của tranh vẽ, yếu đuối và nhát gan, đồng nghĩa với việc cầm chắc cái chết.

Mục Dịch Nhiên đang định dời ánh nhìn thì lại thấy người này bỗng nâng tay lau mặt, sau đó lấy lại bình tĩnh bằng tốc độ cực nhanh, liếm nhẹ lên khóe miệng luôn phảng phất sự chẳng màng trời sinh, và trong ánh mắt bất kham ấy bỗng lóe lên đôi phần kiên cường.

Có vài người không phải là không sợ chết, nhưng dù có chết, người đó cũng muốn làm một con kiến chết trên xác con voi.

Mục Dịch Nhiên thu tầm mắt thì thấy Kha Tầm đã lùi lại bên cạnh mình, hạ giọng bàn bạc với hắn: “Lát nữa linh đường không còn tiếng động, anh nghĩ liệu hai con người giấy kia có quay lại đây không?”

Bắt cậu nín thở thêm lần nữa, cậu sợ là lần này không thể may mắn được như lần vừa rồi.

Mục Dịch Nhiên im lặng một lát như đang suy tư, sau đó mới nói rất nhỏ: “Nhìn tình huống vừa rồi thì hẳn là suy nghĩ của tôi đã đúng, chỉ cần chúng ta không cử động, không thở thì người giấy sẽ không tấn công chúng ta. Ngoài ra có lẽ nó không thể nhìn thấy chúng ta được, nếu không thì đã chẳng cần phải tới tận trước mặt chúng ta để kiểm tra.”

Kha Tầm cảm thấy rất hợp lý, ban đầu con người giấy kia chỉ lởn vởn ở bên ngoài, khi đi đến cửa sổ thì nhìn thoáng qua, sau khi đối diện với ánh mắt của Kha Tầm thì mới bắt đầu cào cửa sổ, mà phải đến tận khi nghe thấy tiếng bao tải rơi xuống thì người giấy mới chính thức phát rồ đạp cửa sổ bò vào.

Vì vậy nếu không để cho chúng nó thấy có “hình” “người” trong phòng thì có phải chúng nó sẽ không vào phòng không?

“Chúng ta chuyển mấy bao tải trong góc phòng ra rồi trốn ở đằng sau đi.” Giọng nói khẽ khàng của Mục Dịch Nhiên vang lên bên tai, “Cẩn thận, nhẹ tay thôi, cố hết sức đừng phát ra bất cứ tiếng động nào.”

“Được.”

Hai người lần mò trong bóng tối, nhẹ nhàng lén lút đi từng bước một tới góc phòng, cũng may khoảng cách không quá xa, sau đó bắt đầu khom lưng mò mẫm để chuyển bao tải, cẩn thận đổi vị trí.

Số lượng bao tải không nhiều, không đủ để tạo nên một bức tường đủ để che khuất hai người cùng một lúc, cả hai thử vài cách sắp xếp, cuối cùng chỉ khi hai người nằm nghiêng song song nhau mới có thể tạm coi như che được từ đầu đến chân, còn mặt trên cơ thể thì cũng có thể dùng bao tải che lại.

Tuy nói ngăn như vậy có thể che khuất hoàn toàn tầm nhìn của người giấy nhưng đồng thời cũng che kín toàn bộ những khe hở mà hai người dùng để thăm dò bên ngoài, hoàn toàn không thể theo dõi đường đi nước bước của người giấy. Như vậy một khi người giấy bắt đầu tấn công từ bên ngoài thì hai người sẽ không có cách nào ngăn cản hoặc tránh né sớm hơn.

Nhưng chỉ cần lộ ra một khe hở thôi thì có khi lại trở thành cửa đột phá của người giấy.

Cuối cùng cả hai quyết định tìm đường sống trong chỗ chết, nếu cách này mà còn không đỡ nổi lũ người giấy thì những cách khác cũng không có tác dụng, trái phải đều là chết, thôi thì chấp nhận số phận hẩm hiu.

Hai người nằm nghiêng ổn định trong tòa thành bao tải nhỏ.

Không gian rất bé, dù nghiêng người rồi thì vẫn hơi chật. Mục Dịch Nhiên không muốn đối mặt với Kha Tầm nên xoay người hướng mặt ra ngoài, Kha Tầm cũng chẳng có tâm trạng mà suy nghĩ, chỉ dính sát vào sau lưng Mục Dịch Nhiên.

Bao tải tạo thành một bức tường chắn chia đôi thế giới, tuy thế giới nhỏ của hai người chật chội nhưng cũng chính vì sự chật hẹp ấy lại mang tới đôi chút cảm giác an toàn.

Nhưng đến khi thế giới ngoài kia chìm trong tĩnh mịch một lần nữa thì hai thế giới lại hòa vào làm một, cảm giác an toàn vừa mới nhen nhóm cũng hoàn toàn bay biến sạch.

Hai người vẫn nằm nghiêng không nhúc nhích, cố hết sức để hít thở thật nhẹ, một lát sau, tất thảy âm thanh bắt đầu dần trở nên rõ ràng trong bóng tối, tiếng sương đêm đặc quánh phủ xuống, tiếng gió rên rỉ cùng với tiếng giấy cạ vào nhau sột soạt vang vọng khắp nơi.

Kha Tầm không biết mình vượt qua đêm nay thế nào.

Thậm chí cậu còn cảm thấy từ nửa đêm đến sáng bản thân ngủ thiếp đi không phải vì buồn ngủ mà vì căng thẳng thần kinh quá độ dẫn đến mất ý thức.

Bước ra khỏi kho thóc đón nắng sớm khi bình minh vẫn còn đang xám xịt thì thấy cửa của gian nhà chính không có gì khác so với lúc mới đến hôm qua, người giấy bé trai bé gái đã đứng đúng vị trí trước đó của mình, cười tươi roi rói nhìn về phía sân.

Cửa của gian nhà chính đóng chặt khiến người ta không tưởng tượng nổi tình trạng bên trong lúc này, nhưng Kha Tầm không quan tâm tới gian nhà chính, cậu chạy hộc tốc về phía phòng chứa củi, đập cửa rầm rầm: “Đông tử! Đông tử! Ông sao rồi? Đông tử!”

Càng đập cửa càng kinh hãi, một lúc lâu sau mà trong phòng chứa củi vẫn hoàn toàn không có bất cứ động tĩnh gì.
Hết chương 6.