Thái Vy trước hết ngửi thấy mùi lạnh lẽo có phần quen thuộc. Cô từ từ mở mắt. Hiện tại cô đang nằm trên chiếc giường bằng tre, cô đảo mắt quan sát xung quanh, nền nhà bằng đất, vách đất, cửa gỗ, xà gỗ, mái ngói... Thái Vy giật mình “Có lẽ nào…”

- Tỉnh rồi sao. Cảm thấy quen thuộc đúng không?

Giọng nói này… Thái Vy ngồi dậy, đối diện với người đàn bà lớn tuổi, nói một câu:

- Bà lớn!

Đúng vậy, đã rơi vào tay bà ta rồi. Cái phường cô đầu này xem ra bành trướng lắm rồi. Thái Vy thở dài trong lòng. Bà lớn đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh cô, nhỏ giọng:

- Mừng con về nhà! Thời gian qua lưu lạc bên ngoài chắc con khổ cực lắm phỏng?

Vừa nói vừa vuốt lại tóc cho Thái Vy. Không hiểu sao cô thấy lành lạnh. Là không biết cô bỏ trốn hay giả vờ. Mừng cô về nhà sao lại để cô nằm ở đây mà không phải là phòng cô. Đây không phải là uy hiếp sao. Quá rõ rồi, Thái Vy lại lần nữa thấy lạnh lẽo. Bà lớn vẫn thẽ thọt bên tai:

- Quan lớn mà biết tin chắc hẳn mừng lắm. À mà ta nói với mọi người là cho con theo học một nghệ nhân ẩn dật trong Nam, thế nên sau này con cứ dựa vào đó mà đối đáp.

Thái Vy cười nhạt:

- Lí do là gì vậy? Cái màn kịch này là vì cái gì?

Bà lớn cũng vứt bỏ cái mặt giả tạo này giờ, cười khinh bỉ:

- Cô nghĩ là vì cái gì? Không phải vì quan lớn còn quan tâm tới cô, ta nghĩ cô vẫn còn có thể hái ra tiền, thì ta đã hủy dung, đánh cho cô tàn phế rồi quăng ra bãi rác rồi. Ti tiện. Làm mình làm mẩy, giả vờ cao sang đài các hả? À không, cô đây phải Tây mới chơi, làm đĩ cũng phải cho Tây mới đáng mặt phỏng? Bà khinh!

Bà lớn nhổ bãi nước bọt trước mặt Thái Vy. Cô nhếch mép, nhìn bà lớn:

- Bà lồng lộn lên như vậy để làm gì. Sao không bình tĩnh mà tính chút. Quan lớn còn quan tâm tôi đúng không? Vậy, tôi chỉ cần dùng chút thủ đoạn có phải là bà cũng đừng mong sống yên ổn? Bà nghĩ một khi tôi đã bước chân vào quan phủ làm lẽ, tôi sẽ tha cho cái phường cô đầu này?

Bà lớn có chút giật mình. Đã quên mất Thái Vy là người như thế nào sao. Chuyện này đúng là cần suy nghĩ kĩ lưỡng. Bà lớn gọi hai tên hầu vào giao phó:

- Chăm sóc cô đây cẩn thận, cô đi đường đông chúng mày đi đường đông, cô đi đường tây chũng mày đi đường tây, một bước không rời. Cô đây àm có chuyện gì, bà chặt đầu.

Hai gã mặt mày sẹo nhằng sẹo nhịt cười khanh khách:

- Bà lớn yên tâm. Tụi này làm ăn đâu ra đó, không phải mấy thằng èo uột nhà bà đâu mà lo.

Bà lớn hừ một tiếng, rồi nhẹ nhàng nói với Thái Vy

- Phòng của con ta đã sai người dọn dẹp lại, đồ đạc như cũ. À bữa quan lớn có cho người qua sửa sang lại, rông hơn trước rồi, bài trí cũng đẹp nữa. Con xem, quan lớn vẫn là cưng con nhất!

Thái Vy im lặng. Cô đứng dậy đi theo hai gã kia về phòng. Bài trí đúng là đẹp, có phần thanh thoát hơn, nhưng lại tạo cảm giác giống như khuê phòng của các vị tiểu thư Trung quốc. Cô ngồi xuống giường, nhìn ra phía cánh cửa đã đóng chặt, hai tên cao to đứng gác bên ngoài. Đột nhiên cô thấy mình bi hài quá, chạy lòng vòng để rồi cuối cùng vẫn về nơi xuất phát. Có tiếng gõ cửa. Thái Vy chẳng buồn quan tâm, gõ chán thì sẽ đi thôi. Đến khi nghe cái giọng lanh lảnh cất lên:

- Chị Bích Nguyệt! Chị Bích Nguyệt!

“Là cái Tủn” Thái Vy vội ra mở cửa. Hai chị em ôm chầm lấy nhau. Cái Tủn thút thít:

- Em tưởng không được gặp chị nữa!

Rồi nó sờ sờ nắn nắn tay Thái Vy, trách móc:

- Sao chị gầy thế, chị chẳng chịu chăm sóc bản thân gì cả, nhìn như cò hương ý!

Thái Vy gõ đầu nó một cái, cười:

- Không phải giờ đã ở đây rồi sao. Ở với em rồi cũng sẽ béo hú thôi. Khỏi lo.

- Chị! Chị lại trêu em! Cái Tủn phụng phịu.

Màn tương phùng này diễn ra cho đến giờ cơm tối thì dứt, cái Tủn phải đi tiếp khách. Còn Thái Vy được hầu hạ riêng trong phòng. Bữa cơm có đủ mỹ vị cung đình. Thái Vy nghi ngờ hỏi:

- Đổi đầu bếp hay là đổi cách đãi ngộ vậy?

- Là vì có ta!

Quan lớn đứng từ cửa, điềm đạm lên tiếng. Tên hầu vội vàng đặt nốt chén nước chấm xuống bàn rồi khom người lui ra ngoài. Quan lớn giữ một nự cười chừng mực rồi bước vào, nhìn thẳng mặt cô hỏi:

- Sao? Không hoan nghênh ta?

Thái Vy đứng dậy hành lễ.

- Quan lớn ghé thăm!

Quan lớn ngồi xuống đối diện Thái Vy, quan sát nét mặt của cô, khẽ hỏi:

- Thấy ta nên không vui?

Thái Vy mím môi, lắc đầu nói:

- Là vui quá…không nói nên lời…

Quan lớn nheo mắt cười:

- Phải không?

Thái Vy nâng chum rượu lên rót một chén nhỏ, lại cẩn trọng hướng về phía quan lớn, nhẹ nhàng:

- Mời quan lớn uống rượu!

Quan lớn không đưa tay đỡ chén rượu mà tủm tỉm nói:

- Hầu ta uống!

Thái Vy tự lẩm bẩm trong đầu “vị quan này già không già trẻ không trẻ, không biết là cái thói gì đây”.

- Đang nghĩ gì vậy?

Thái Vy giật mình, thấy rượu đổ phân nửa vào áo chùng gấm, nhất thời cứng đờ. Sau đó luống cuống lấy khăn chà chà lên chỗ ướt. Quan lớn thấy Thái Vy chùi khí thế quá thì giữ tay cô lại. Khẽ bảo:

- Không sao, đừng tự làm đau mình, ta thay bộ khác là được. Cũng trễ rồi. Nghỉ ngơi đi!

Thái Vy rụt tay lại, đứng chắp tay đầy hối lỗi:

- Quan lớn còn chưa dùng bữa!

Quan lớn nhìn khuôn mặt bối rối của Thái Vy, cười nói:

- Nghỉ ngơi đi!

Thái Vy tiễn quan lớn ra cửa:

- Quan lớn về!

Quan lớn không quay lại, chỉ gật đầu. Đủng đỉnh bước đi, theo sau là hai tên hầu. Thái Vy trở lại bàn ăn, nhìn một lượt, cũng không muốn ăn nữa. Sai người dọn dẹp xong cô lặng lẽ ra trước lầu, ngắm trăng. Hôm nay là rằm, trăng sáng treo mình lủng lẳng trên cao, chiếu những đốm sáng bóng loáng lên cây đa già, phản chiếu xuống mặt hồ sen, trông như đang dát bạc.

Tuyến xe lửa Bắc Nam vẫn xình xịch lăn bánh, James ngồi sát cửa sổ, trầm tư suy nghĩ. Ánh trăng rọi vào cửa kính lúc sáng lúc tối theo độ cua của tàu, đôi lúc hất vào mặt anh, khiến James nheo mắt. Nghĩ lại khi quyết định không đi cùng anh, Sebstian có vẻ rất đau khổ. Thế thì đã sao, cậu ta cứ thay đổi xoành xạch như thế, thì không phải james cũng sẽ là một người khác cuỗm mất Thái Vy thôi. James tin chắc như vậy, việc đó đồng nghĩa với sau này nếu Thái Vy và James thành đôi, Sebstian cũng không lấy lí do đó mà chấm dứt tình bạn với anh được. Vấn đề bây giờ là, nếu ra ngoài đó mà không tìm thấy Thái Vy thì sao? James vò đầu. “Không xui vậy chứ?”