Đổng Khanh chậm rãi mở hai mắt ra, nhỏm dậy ngồi ở trên giường một lúc mà cảm thấy tim đập mạnh, trong đầu óc đều là một mảnh hỗn độn, cảm giác thật giống như một giấc chiêm bao không thành thật, ngước mắt nhìn lên bầu trời ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, trên nhánh cây có hai con chim nhỏ đang đậu, không ngừng hót lên.

"Đại thiếu gia, người rốt cục đã tỉnh rồi !" - Nghe thấy động tĩnh trong nhà, Hồng Ngọc cầm một bình trà nóng đi vào, cười nói: "Người đã say ba ngày rồi đấy, người rất ít khi say đến như vậy, làm cho dì Triệu rất căng thẳng đặc biệt tìm đại phu đến xem, đại phu nói người là say như chết thôi, chờ mùi rượu trong cơ thể tản bớt đi, đương nhiên sẽ hồi tỉnh lại!"

Lúc này Đổng Khanh mới nhớ tới chuyện ở trên chiếc thuyền hoa, đêm đó không biết làm sao vậy mà uống hết vài vò rượu.

Nàng day trán một cái, ngước mắt hỏi: "Chiêu đệ đâu rồi?"

Hồng Ngọc giúp nàng pha một ly trà đặc, đưa tới, cười nói: "Tiểu thiếu gia từ sáng sớm đã đi theo Triệu quản gia ra ngoài rồi !"

Đổng Khanh uống một hơi cạn sạch ly trà cầm trong tay, Hồng Ngọc hầu hạ nàng đứng dậy thay quần áo, "Đại thiếu gia, còn có một sự kiện, trong cung đưa tới đạo thánh chỉ. .Di»ễnđànL«êQuýĐ»ôn. ."

Lúc này, ngoài phòng đột nhiên có tiếng quát trách móc.

"Thôi ngay! Cái gì mà đại thiếu gia, phải gọi là tiểu thư. Cả ngày điên loan đảo phượng, suốt ngày kêu loạn lên, đều do các cô gọi thành nam nhân ! Mái cũng sắp biến thành trống rồi đấy nhỉ? Không nghe thấy lời đồn đại sao? Người ở bên ngoài thật sự cho rằng Đổng Tư Mã là một nam nhân đấy !" – Từ ngoài phòng truyền đến tiếng hờn dỗi, trong chốc lát đã thấy dì Triệu giương nụ cười, dẫn theo mấy kẻ dưới đang cầm mười mấy xấp tơ lụa đi tới.

Đổng Khanh vội vàng nghênh đón, cười nói: "Dì, Chiêu đệ còn nhỏ, không để cho nó ở trong phòng học, sao lại để cho nó đi theo Triệu quản gia ra ngoài vậy?"

Dì Triệu vốn là người hầu nữ nhà họ Đổng, bởi vì Đổng lão Tư Mã nhiều năm không có con trai, bèn thu nhận bà làm thiếp thất, một năm sau liền thuận lợi sanh hạ đứa con trai Đổng Chiêu, Triệu quản gia chính là anh em ruột của bà.

Dì Triệu cười nói: "Con trai không giống với khuê nữ, không thể cả ngày đặt ở trong nhà sủng ái, khi lão gia còn sống cũng không thích mọi người sủng ái Chiêu nhi, cứ để cho nó đi lại tứ xứ, tăng thêm kiến thức, chuẩn bị tương lai đón nhận gia nghiệp nhà họ Đổng, cô cũng đã gánh đỡ Đổng gia quá lâu rồi, không công gánh lấy sự sai lầm mấy năm nay, hôm qua trong cung đưa tới một đạo thánh chỉ ban hôn, hoàng thượng chỉ hôn cô cho Đại thiếu gia nhà họ Vệ rồi, cứ tưởng rằng cả đời này của Uyển Nhi phải đảm nhiệm vị trí của một người đàn ông, cũng không thể nào lập gia đình được. . . . "- vừa nói đến đã nghẹn ngào, "Trước khi chết , lão gia túm lấy tay tiên đế, chảy nước mắt nói, Chiêu nhi còn nhỏ, chống đỡ không nổi Đổng gia, ông muốn để cho Uyển Nhi trở thành con trai, đón nhận y bát của ông ấy, cứ như vậy làm cô bị mai một dần mà. . . .Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn. . Rõ ràng là khuê nữ, sao lại có thể bắt cô gắng gượng mặc vào quan phục, đi tới triều đình làm một nam nhân chứ ?"

Đổng Khanh an ủi: "Cha đột nhiên bị giết hại, Chiêu đệ còn nhỏ tuổi, Đổng gia vẫn cần phải có người vực dậy, nếu Đổng gia suy sụp rồi sẽ có bao nhiêu người bị liên lụy chứ ? Cha cũng là bất đắc dĩ thôi, dì đừng nên trách ông !"

Nói tới chuyện đã trải qua, dì Triệu rất thương tâm nói: "Uyển Nhi đẹp đẽ như thế này, tài tình như vậy, ngay cả chính tiên đế cũng thừa nhận cô đấy thôi, sổ phúc ghi chép thế nào mà lại không được làm hoàng hậu chứ, ban đầu nếu cô thuận lợi gả cho thái tử, nhất định lão gia sẽ không cưỡng bức cô gánh vác gia nghiệp của Đổng gia đâu, có một hoàng hậu trong cung chống đỡ, còn sợ Đổng gia suy sụp sao ?"

Về chuyện này, Đổng Khanh đã sớm thấy thoải mái. Khi nàng còn bé từng gặp một hòa thượng, hòa thượng kia nói với nàng, tương lai nàng sẽ gả cho một nam nhân gia thế hiển hách, làm cho địa vị của nàng vô cùng tôn quý, nàng đã nói tương lai nàng nhất định là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, hòa thượng kia nhưng lại như chém đinh chặt sắt nói cho nàng biết, nàng không có số mệnh hoàng hậu, không làm được hoàng hậu.

Hiện giờ, quả nhiên là ứng nghiệm.

Lúc này, Hồng Ngọc lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nàng ấy vừa giúp đỡ đem tơ lụa mang đến trên bàn, vừa nói: "Từng có một hòa thượng thối chắc chắn rằng tiểu thư không có số mạng hoàng hậu, hiện nay, đúng là bị cái mồm quạ đen kia nói trúng !"

Đi theo dì Triệu bước vào, Lý ma ma nghe được, không nhịn nổi chen miệng nói: "Hòa thượng kia nói, năm đó, phu nhân còn không chịu tin đâu, cả đế đô,có ai không biết là tiểu thư nhà chúng ta được tiên đế rất ưa thích chứ, còn nói rõ muốn chỉ hôn cho thái tử gia, ngay cả chuyện dương nữ hoàng hậu được dân gian truyền ầm ỹ, ông ta cũng chỉ cười trừ, không trả lời dứt khoát đấy thôi !"

Hồng Ngọc vuốt cằm nói: "Sự kiện kia nói ra cũng kỳ quái, nghe nói là dương nữ sinh vào giờ dương, ngày dương, tại vùng đất dương khí, ngày đó khi mới ra đời ráng mây đỏ chiếu sáng đầy trời trên nóc nhà nàng ấy, khiến người ta ríu rít bàn tán kinh ngạc, kỳ lạ nhất là lại ngậm ngọc mà sinh ra đời, từ trong bụng mẹ mang theo một khối hồng ngọc đỏ bừng chui ra ngoài, chuyện này quá mức kỳ lạ, vì vậy dẫn đến một đống những thuật sĩ nghe tin tiến đến để trông thấy tên tiểu nữ oa nổi danh kia, bất luận là xem tướng mạo hoặc là sờ cốt (1), những đám người dị sĩ kia tất cả đều cùng nói giống nhau, đều nói nàng ấy là xương cốt thanh kỳ, vẻ mặt phú quý, quý không thể nói hết, có số mệnh hoàng hậu, nhà họ Lâm vốn chính là vọng tộc tại Giang Nam, nhà sĩ tộc nhưng bởi vì tổ tiên phạm vào án tử bị bãi miễn chức quan, từ đó gia đạo dần dần xuống dốc, có thể sinh ra bé nữ mang số mệnh phú quý giáng thế, cũng coi như có hi vọng rồi, nào ai biết được năm ấy khi cô bé mười lăm tuổi, một trận hỏa hoạn lớn khiến đất tổ Lâm gia cháy sạch trơn, dương nữ hoàng hậu trong truyền thuyết kia từ đó không biết tung tích. . . .Di●ễnđànL●êQuýĐ●ôn. . ."

"Cho nên nói vị tiểu thư nhà họ Lâm kia đâu có phải là mệnh hoàng hậu đâu !" – dì Triệu hơi khinh thường nói: "Cô nhớ tới những thứ chuyện hoang đường vô lý kia làm cái gì?"

"Tôi thay tiểu thư nhớ tới thôi mà. . . . . "- Hồng Ngọc Phi nhanh liếc nhìn Đổng Khanh một cái, rất chột dạ ô a một tiếng nói: "Bây giờ thì không nhớ tới nữa rồi, Vệ gia cũng rất tốt, nói thế nào cũng là nhà mẹ đẻ của Hoàng thái hậu, nhất định cũng có được sự bao bọc củaThái hậu, hơn nữa nói ra thì cũng có nhiều người nhà họ Vệ được phong hậu, thế lực so ra cũng không kém người ta !"

"Đúng, đúng, làm hoàng hậu có cái gì tốt chứ?" - Lý ma ma "Xì" một tiếng nói: "Hoàng hậu vào cung thật sự có thể nhận được sự sủng ái của trượng phu sao ? Có Hoàng đế nào ngủ trên long sàng không ít đi mấy Tần phi đây ? Một đám nữ nhân vào trong cung, một đám nữ nhân vì bò lên long sàng, đều phải làm đến độ nàng chết ta sống, đem hết thảy thủ đoạn hung tàn tranh đoạt sủng ái, sau đó cả đám đều biến thành kẻ tồi tệ! Trong hậu cung của Hoàng đế thế là nuôi một đống tiện nhân, tiểu thư không vào cung vẫn là tốt nhất !"

Hồng Ngọc cười nói: "Nói như vậy thôi, làm hoàng hậu cũng có chỗ tốt, ít nhất nàng ấy có thể ở hậu cung lớn tiếng thét lên: ‘Lũ tiện nhân còn không mau cút đi tới đây hầu hạ Bổn cung?’, hoàng hậu chính là chủ tử của đám tiện nhân, là tiện nhân trong tiện nhân, là người đê tiện vô địch thiên hạ, hoàng hậu muốn ổn định ngôi chủ vị hậu cung, cần phải là kẻ đê tiện nhất . . . . . . . ."

Lúc này, Lý ma ma nghe thấy, hứng thú nổi lên, lại định diễn cảnh cung nhân đi tới, bà ấy dáng người có da có thịt (mập mạp) hướng về phía Hồng Ngọc cúi người thi lễ, lộ ra bộ dáng gian nịnh, "Khởi bẩm hoàng hậu nương nương, cái con tiểu tiện nhân mới vừa vào cung kia lén mang Long thai rồi, thừa dịp hoàng thượng còn không biết chuyện . . Nên đánh hay là nên để lại ạ ?"

Hồng Ngọc không để chậm trễ, cô nàng nhanh chóng nghiến răng nghiến lợi, oán hận nói: "Tiểu tiện nhân này gắt gao quấn lấy hoàng thượng, Bổn cung khó chịu ả đã lâu, mau đưa một chén hoa hồng và một bình rượu độc qua cho ả, để cho tự ả chọn, muốn nạo thai hay là muốn chết!"

Lý ma ma lộ ra nụ cười nham hiểm, nói: "Không bằng để cho tiểu tiện nhân kia uống xong hoa hồng, rồi sau đó lại rót cho ả uống rượu độc đi ?"

Hồng Ngọc liếc xéo bà ấy một cái, vẻ mặt ác độc, cắn răng nói: "Nên dứt khoát một chút, đem hoa hồng trộn chung cùng rượu độc, hòa thành một vị, rót cho ả uống, để cho ả nếm thử kết quả dám đối nghịch với bản cung !"

Lý ma ma cười gian mấy tiếng, "Đúng ha ha. . . . . . Hoàng hậu anh minh !"

Hai người đang diễn hăng say, dì Triệu đột nhiên nhẹ bài xích một tiếng: "Thật là hai kẻ ngu ngốc !"

Nghe vậy, Hồng Ngọc và Lý ma ma đồng thời lớn tiếng cười vang.

"Không nói chuyện này nữa !" - Đổng Khanh cười nhẹ như mây gió thoảng qua, nói: "Dì mang theo tơ lụa tới đây, chắc là muốn may bộ đồ mới hả ?"

Nhắc tới hôn sự cùng Vệ phủ, vẻ lo lắng của dì Triệu nhất thời bay hết, trên mặt chất đầy nụ cười, nói: "Thánh chỉ đã hạ, rất nhanh cô sẽ phải lập gia đình rồi, phải làm mười mấy bộ quần áo khoác mới mang đến nhà chồng, đừng làm mất thể diện cha của cô. Mau! Tới chọn một cái, chúng ta nên chọn hoa văn màu sắc có chút hỉ khí !"

Sau nửa canh giờ, dì Triệu mặt nở đầy nụ cười mang theo tơ lụa đã được tuyển chọn rời đi.

Trong phòng nhất thời trở lại thanh tĩnh.

Đổng Khanh uống một ngụm trà đặc, giải trừ mùi rượu còn sót lại, Hồng Ngọc thấy nàng cầm ly trà nhỏ trống trơn, liền cầm lấy ấm nước từ trên lò, đổ thêm nước nóng cho nàng, động tác của nàng ấy vẫn như thường lệ, nhưng vẻ mặt lại khác thường, lộ ra dáng vẻ muốn nói mà lại thôi.

"Nói đi !" - Đổng Khanh ngay cả đầu cũng không ngẩng, buông xuống ly trà nhỏ trong tay.

"Lão gia lúc còn ở trên triều thường xuyên không hợp với Đậu thừa tướng. Đổng, Đậu hai nhà kết thù kết oán đã lâu, có thể nói là kẻ thù truyền kiếp rồi, tiểu thư Đậu gia lần trước tới quý phủ, Hồng Ngọc đã biết cô ta kiêu căng lớn lối đến độ nào, Đậu tiểu thư mà làm hoàng hậu, Đậu gia sẽ càng được thể vênh váo không ai bì nổi, bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhà họ Đổng chúng ta . . . . ." – cô nàng cắn cắn răng nói: "Mặc dù chúng ta kết thân với nhà mẹ đẻ của Thái hậu, gần cạnh Thái hậu, nhưng xét về lâu dài, cũng không ổn định, Đậu tiểu thư là hoàng hậu, tương lai sẽ sinh hạ thái tử, thái tử lên ngôi, đến lúc đó Đổng gia còn có đường sống sao?"

"Chuyện này phải mất bao lâu về sau chứ hả ? Hoàng thượng hãy còn trẻ, Long thể khoẻ mạnh, Đậu thừa tướng đã già nua, mấy chục năm sau này Đậu lão tặc kia đâu có thể tạo thành uy hiếp gì đối với Đổng gia hả ? Em quá buồn lo vô cớ rồi !"

"Dù chưa xảy ra nhưng cũng phải đề phòng ! Huệ Đế không phải là bất thình lình liền băng hà, mất sớm khi còn tráng niên sao ? Tiên đế hưởng thọ cũng không quá dài, người ta là thiên tử cao quý, nói không thì sẽ là không sao, chuyện sống chết đó có liên quan đến năm tháng sao ?" – Nàng ấy ngừng lại một chút, nghiêm nghị nói: "Em có chủ ý, sao chúng ta không phái người đi tìm kiếm cái vị dương nữ hoàng hậu mất tích đã lâu kia ? Nói không chừng nàng ấy thật có thiên mệnh, tin đồn nàng là mạng hoàng hậu, bằng vào dương nữ thiên mệnh, Đậu tiểu thư còn có thể ổn định hậu vị được sao. . . . . . ."

Lời còn chưa nói hết, bản thân bị Đổng Khanh cắt ngang: "Nếu nàng ấy thật sự là thiên mệnh hoàng hậu, lúc cần, sẽ xuất hiện một cách tự nhiên thôi, nếu nàng ấy không phải, cho dù tìm được nàng ấy cũng không làm nên chuyện gì, không chỉ có uổng phí công sức, ngược lại còn có thể bị Thái hậu và hoàng thượng hoài nghi Đổng Khanh ta bụng dạ khó lường, bỗng nhắm trúng một thân tinh. Về chuyện trên triều, ta tự có ý nghĩ, em đừng quá quá quan tâm !"

Dứt lời, nàng chuyển đến trang trước đài, phân phó: "Mang nước vào đi, để cho ta rửa mặt thôi !"

"Dạ !" - Hồng Ngọc không nói thêm gì nữa, nhún người thi lễ.

Trong phòng một hồi bận rộn, Đổng Khanh sau khi rửa mặt, liền đi đến bàn trang điểm, đang định chải lại búi tóc, lúc này lại liếc thấy trên bàn trang điểm có hộp gấm mà ngày hôm trước nàng tùy tiện đặt ở đó. Hôm đó, Vệ Sùng Văn đem hộp gấm nhét cho nàng, nàng lại bận bịu ứng phó Hoàng thượng với Đậu tiểu thư, sau khi trở về Đổng phủ, liền đặt xuống.

Nay nhìn kỹ, hộp gấm kia chế tác thủ công tinh tế, bên trên khắc một đôi long phượng, hai bên trái phải gắn đá quý màu xanh biếc, dưới đáy hộp còn khắc lên ba chữ ‘Vệ Sùng Văn’, hóa ra là đồ do anh ta đặc chế.

"Hộp gấm chế tạo quá tinh xảo, tình cảm chứa bên trong còn đáng quý hơn châu báu phải không ạ ?" - Hồng Ngọc vừa căn dặn tiểu nha hoàn ngoài cửa đưa chút ít điểm tâm tới đây, rồi quay trở lại phòng, thấy chủ tử cầm trong tay một cái hộp, nàng lập tức đi tới gần bên cạnh, cẩn thận nhẹ nhàng cầm cái hộp,vén môi mà cười nói: "Từ sau khi Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, Vệ Đại thiếu gia ngày ngày chạy tới quý phủ thăm tiểu thư đấy, nghe nói hai ngày này Vệ phủ bận rộn chuyện sính lễ, liên tục phái người tới hỏi Đổng gia nghĩ muốn những lễ gì, Tam gia hồ đồ, ông ta cũng không biết rõ phải nên như thế nào, chỉ hàm hồ nói để cho Triệu quản gia tùy ý đi làm thôi, hoàng thượng ban hôn, đám hỏi của Vệ, Đổng hai gia tộc danh giá lớn, chuyện sính lễ sao có thể nào tùy ý chứ ? Chuyện này có quan hệ đến mặt mũi hai nhà, Tam gia đã nói ông sẽ đi hỏi qua một chút, sáng sớm đã đi theo Triệu quản gia ra ngoài, đến nay vẫn chưa thấy trở lại !"

"Vệ Sùng Văn ngày ngày đều tới ư ?"

"Đúng vậy, bây giờ ngài ấy đã là cô gia của chúng ta rồi, cũng không sợ phải kiêng kỵ ngài ấy, nô tỳ liền để cho ngài vào trong nhà, ngài ấy ngồi yên ở mép giường nhìn tiểu thư, chuyện gì cũng khôngdám làm, chỉ nhìn tiểu thư, trước khi đi còn luôn căn dặn nô tỳ phải chăm sóc, nói không chừng, hôm nay cũng có thể tới đó !"

Đổng Khanh nghe xong, mở hộp gấm, phát hiện bên trong hóa ra có một chút phấn bột nước mà nữ nhân vẫn thường sử dụng, nhớ lại lúc anh ta nhét đưa cho nàng cái hộp gấm này, rồi nói nàng không nên làm nam nhân, muốn thay nàng vực dậy Đổng gia, thì ra cuối cùng là có ý này. . . . . . .

Đổng Khanh khẽ thở dài một hơi, đã thật lâu nàng không làm con gái, cơ hồ đã quên mất mùi vị son phấn rồi,ngày nay, sắp phải lập gia đình, cuối cùng nàng vẫn phải trở lại thân phận nữ nhân. . . .D♡iễnđànL♡êquýĐ♡ôn. . . . Nghĩ tới đây, nàng bất tri bất giác cầm lấy bút vẽ lông mày, dùng thuốc xanh đen tự vẽ cho mình, xoa phấn, khi tay thuận rồi, sau đó thuần thục bôi phấn lên, Hồng Ngọc cười cầm chiếc lược ngọc, thuận thế giúp nàng vấn kiểu tóc đang lưu hành, cuối cùng cài vào trâm phượng vàng cùng bộ trang sức cài đầu bằng vàng(2), cắm lên một bông hoa cài đầu, nhanh chóng trong gương đồng xuất hiện một Mỹ Nhân nổi danh đã xa cách từ lâu.

Đồn đại rằng, Đổng Uyển là mỹ nhân số một tại đế đô.

"Tiểu thư, cô càng lúc càng đẹp hơn mà, trong kinh thành tuyệt đối không có cô nương nào có thể so sánh vẻ đẹp với cô. Cô gia nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khẳng định sẽ cực kỳ vui vẻ!" - Hồng Ngọc nhìn chủ tử, rất thỏa mản mà cười nói, "Nói không chừng hoàng thượng vừa thấy được dáng vẻ này của cô, sẽ nhớ tới cô đấy, tình cảm cùng nhau lớn lên mười mấy năm qua, sao có thể nào nói quên là quên được ? Khẳng định là còn nhớ ở trong lòng, chẳng qua là vẫn không nhớ ra được thôi !"

"Thay ta cầm chiếc váy la xinh xắn tới đây nào !" - Đã thật lâu nàng không mặc trang phục con gái, trước gương đồng hiện ra vẻ đẹp trời sinh không thể nói hết.

Lúc này, tiểu nha hoàn Tiểu Thúy vội vàng chạy vào, thấy thế thì bỗng nhiên sững sờ trong chốc lát, sau đó mới chầm chậm phản ứng, thấp đầu cúi người thi lễ, nói: "Đại thiếu gia, à không! Tiểu thư, Vệ Đại thiếu gia đã tới, có tiếp kiến ở phòng khách không ạ?"

---- Chú thích:

(1)Người xưa có nhiều cách xem bói, trong đó xem mặt nhìn thân thể dáng người, sờ xương cốt là 1 trong những thuật xem tướng, tuy nhiên hệ số chính xác không cao vì con người có nhiều tướng ẩn ở bên trong, không lộ ra ngoài. Chỉ cần 1 cái nốt ruồi mọc chỗ kín cũng có thể quyết định sang hèn)

(2) nguyên tác là bộ dao: tức là 1 bộ trang sức cài trên đầu có trâm cài, cùng những sợi dây tua rua bằng kim loại, thường làm bằng vàng hoặc bạc. Mỗi khi di chuyển sẽ nó rung lắc theo bước đi nên gọi là bộ dao 步摇