Sáng sớm ngày thứ sáu, tôi nhận được một cái email của Dịch Phàm.

Hắn hỏi: Hết bệnh chưa, có cần nghỉ ngơi thêm không?

Tôi trả lời theo tiêu chuẩn một nhân viên gương mẫu: Không vấn đề gì. Cám ơn tổng tài quan tâm.

Hắn tiếp tục hỏi: Ừ, vậy thì tốt. Tôi vẫn lo cho cô suốt.

Tôi nghĩ, tôi nên cảm động đi, thế nhưng, cho đến nay hễ Dịch Phàm làm người ta cảm động thì giây tiếp theo sẽ luôn làm người ta chấn động, cho nên tôi đối với lòng tốt đặc biệt của hắn xin được bảo lưu ý kiến.

Quả nhiên, hắn nói: Quan Tiểu Bội, nếu cô đã khỏi bệnh rồi, hoạt động coi mắt của tụi mình bị gián đoạn gần 2 tháng, nên tiếp tục lại được rồi đúng không?

Tôi kiên quyết từ chối, trải qua mấy tháng kinh nghiệm nói cho tôi biết, bát tự (1) của tôi và hắn tương khắc, mà khí trường (2) của tôi lại yếu hơn so với của hắn rất nhiều, cho nên kết quả trực tiếp chính là dính líu đến hắn càng nhiều, tôi sẽ càng chết thảm. Nhưng cho dù là như thế nào đi chăng nữa, tôi cảm thấy vẫn cần phải nói năng với hắn khách sáo một chút. Cho nên tôi trả lời: “Nghe nói anh giúp tôi trả tiền thuốc men, cám ơn nhiều. Có điều ước chừng một hai năm tới tình hình kinh tế tương đối eo hẹp, chắc không trả nổi cho anh. Nếu anh cần, tôi có thể đưa cho anh kế hoạch trả tiền trong vòng 5 năm.”

( (1) Bát tự: Thường đi kèm là niên canh bát tự hay ngày sinh bát tự. Bát tự là tám chữ, đó là gồm: Can, chi của năm sinh; Can, chi của tháng sinh; Can, chi của ngày sinh; Can, chi của giờ sinh.)

( (2) Khí trường: Đây là cách gọi chung cho nhiều loại khí của con người như: Khí chất, vận khí, chính khí, tài khí, hào khí… Mã cũng chả biết trong bói toán phong thuỷ gọi là gì, nên để nguyên Hán Việt, mọi người thông cảm, trình độ hiểu biết còn hạn hẹp.)

Qua một lúc, Dịch Phàm nói: “Sao, không có tiền? Mà dạo này tình hình kinh tế của tôi cũng eo hẹp lắm. Không phải nói hôm qua cô bán cái áo khoác của tôi cũng được giá lắm sao?”

Tôi nói: “Tổng giám đốc AC tình hình kinh tế eo hẹp? Anh làm trò gì vậy? Không có việc gì làm đi qua Iraq mua mỏ dầu tặng cho quân đội Mỹ à?”

Hắn nói: “Tôi giúp cô trả nợ hết rồi. 17.840.000 đồng lận. Con chó mà tôi muốn mua cũng phải dẹp sang một bên luôn đó.”

Tôi ngồi bên máy tính cười mỉa, suy nghĩ cả buổi trời rồi trả lời: “Cổ phiếu không phải tăng cao rồi sao?”

Hắn nói: “Quyền đòi nợ và nghĩa vụ phải trả nợ là hai chuyện hoàn toàn khác nhau! Lợi nhuận tăng đâu có liên quan gì tới cô, tiền nợ thì cô vẫn phải tiếp tục gánh vác.”

Tôi ngồi ở bên cạnh máy tính tiếp tục cười mỉa, … Anh với Lạc Lạc, hai người các người là ai học của ai vậy? Câu phía sau của anh có phải muốn nói là, an tâm làm kiếp cu li suốt đời đi nha.

Một lát sau, Dịch Phàm trả lời: “Chó tôi đã mua không được, chỉ đành không có việc gì làm dắt cô đi dạo thôi.”

Xuyên thấu qua máy tính, tôi dường như nhìn thấy khuôn mặt cười gian xảo của hắn.

Tôi đối với sự vô vị cộng thêm vô tình của hắn thể hiện sự vô lực, đem tất cả các email ném vào thùng rác, sau đó bắt đầu công việc.

Một lát sau, hắn lại gửi email: “Quan Tiểu Bội, cho tôi MSN của cô, tôi có chuyện quan trọng cần nói với cô.”

Tôi tiện tay gửi dính kèm cho hắn một đoạn ‘Nội quy nhân viên’: “… Trong lúc làm việc nghiêm cấm lướt web, cấm sử dụng các công cụ chat như QQ (3) (= yahoo), MSN, Facebook…, một khi phát hiện, sẽ cảnh cáo, phạt tiền, thông báo phê bình chờ xử phạt…”

( (3) QQ: Tương tự Yahoo, bên Trung Quốc thường sử dụng QQ, không dùng yahoo.)

Ngay tức khắc, điện thoại trên bàn của tôi vang lên.

“Xin chào, Quan Tiểu Bội của bộ phận pháp luật AC, xin hỏi ai vậy ạ?”

“Xin chào, Dịch Phàm tổng giám đốc AC.”

“…”

“Quan Tiểu Bội, đây là lần thứ 2 trong ngày cô từ chối yêu cầu của tôi rồi đó!”

“Xin lỗi, trong giờ làm việc không giải quyết việc riêng. Việc cá nhân xin để ngoài giờ làm việc tự giải quyết.”

“Quan Tiểu Bội, tin tưởng rằng trong thời gian huấn luyện đã có nói qua, sự việc mà cấp trên giao phó chính là công việc của cô. Cô đã không hợp tác như vậy… buộc tôi phải đích thân xuống dưới giúp cô tạo MSN và mệnh lệnh cô sử dụng?”

… Tổng giám đốc viếng thăm gian phòng nhỏ bé của bộ phận pháp luật mà trước nay chưa từng hạ cố, vì một nhân viên quèn mà tạo MSN còn đích thân chỉ đạo bắt sử dụng nữa?!

“Anh có thể nào đừng có mà có sở thích quái đản như vậy có được không hả?!” Tôi giận sôi máu nói, trước khi cúp điện thoại, tôi nghe được tiếng cười thản nhiên mà đắc ý của hắn.

Cả buổi sáng, tôi đều thấp thỏm không yên, năng lực sáng tạo cuả Dịch Phàm được dùng trên phương diện giày vò tôi thì quả thật không ai sánh bằng, tôi rất lo lắng hắn nói được làm được.

Bình an sống cho đến buổi trưa, tôi hưng phấn một đường xông thẳng đến nhà ăn, bổ nhào vào trong lòng Lạc Lạc: “Tiểu Lạc Lạc, chị đây hôm nay tâm tình tốt, mời cưng ăn một bữa thịnh soạn.”

Lạc Lạc ngó nghiêng xung quanh, nhìn tôi cười một cách thần bí, móc điện thoại ra bấm số, rồi sau đó la làng lên với âm thanh cao vút: “Tiểu Bội à, vừa nãy không biết vị lãnh đạo nào của công ty gọi điện thoại cho mình, nói nhắn với cậu sau khi ăn cơm trưa xong hãy thêm địa chỉ MSN ‘[email protected] (4) ’ này vào, nói là có việc quan trọng cần nói với cậu. Trời ơi, vốn dĩ là định nói ở trên văn phòng kìa, ai ngờ mình quên mất. Nhớ đó, là địa chỉ ‘[email protected]’ này đó.”

( (4) nguyên văn là: [email protected] Mã cũng định giữ nguyên, nhưng phía dưới có chỗ cần phải dịch, nên dịch luôn cái địa chỉ này.)

Mấy trăm con mắt trong nhà ăn hướng về phía này, từ ánh mắt cho thấy như đang suy nghĩ điều gì đó, lời nói này của Lạc Lạc tuy không nói rõ tên, nhưng hiệu quả vô cùng tuyệt vời, càng cố che giấu càng lòi đuôi, không nói gì còn ghê gớm hơn nói ra, muốn che giấu kết quả lại bại lộ.

Tôi suy sụp hỏi: “Lạc Lạc, cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Việc này cho dù là thật đi chăng nữa, cậu cũng không cần lớn tiếng như vậy chứ.”

Lạc Lạc chỉ chỉ điện thoại thì thầm bên tai tôi: “Tổng giám đốc nói, nếu mình ở nhà ăn đem những lời khi nãy nói lớn lên một lần, sẽ đưa cho mình 200 đồng.”

“Cậu! Mình đã nói mà cậu là kẻ thấy lợi quên nghĩa! Cho cậu 300, cậu la lớn lên cho mình tất cả chỉ là trò đùa thôi!”

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Dịch Phàm: “Lý Lạc, tôi ra 500.”

“700!” Tôi hét.

“800. Quan Tiểu Bội đang nghèo rớt mồng tơi làm gì có tiền.” Dịch Phàm nói.

“1000!” Tôi nghiến răng, “Mình viết giấy nợ!”

“Lý Lạc, sau khi việc thành tôi sẽ tặng cô một chiếc áo khoác của tôi.”

“Bingo! Tổng giám đốc toàn thắng!” Lạc Lạc hoan hô.

Cô ấy lại hô lớn: “Tiểu Bội, mình vừa mới nói xong mà cậu lại quên mất tiêu, là D-Ị-C-H-P-H-À-M, D-Ị-C-H-P-H-À-M đó! Nhớ kỹ đó!”

“Tổng giám đốc, câu vừa rồi là tặng kèm.” Lạc Lạc hướng về phía điện thoại nói.

“Làm tốt lắm.”

Tôi gọi một đống cơm, trốn ở phía đằng sau, chuẩn bị dùng đống cơm này làm cho mình mắc nghẹn chết.

Ăn cơm xong, tôi lập tức trở lại phòng làm việc tạo MSN, tôi nghĩ cho dù lên mạng bị tóm được, nhưng trong giờ nghỉ trưa có lẽ có thể giảm nhẹ hình phạt.

Sau khi Dịch Phàm thêm tôi vào, lập tức gửi cho tôi một đường link.

“Coi cái này đi, thứ hay đó!” Dịch Phàm hưng phấn nói.

Tôi hiếu kỳ mở ra. Cái link đó là một bài viết của một trang web tám nhảm nào đó, chủ bài viết đăng một tấm hình, phía bên dưới có dòng chú thích nho nhỏ.

Dịch Phàm nói: Chuyến du lịch ngoại ô hôm đó có người chụp lén. Lần đầu tiên tôi phát hiện tôi đẹp trai đến vậy.

Tôi xem một cách tỉ mỉ, thì ra là tấm hình ngày đó Dịch Phàm cõng tôi ở bờ hồ.

Dịch Phàm trong tấm hình đích thực rất đẹp trai, nhưng mà vấn đề là, cái tên chụp ảnh kia sao lại có thể có kỹ thuật chụp tệ lậu đến như vậy chứ! Trong khi chụp cho Dịch Phàm một khuôn mặt tuấn tú, còn cái lưng vốn mỏng manh của tôi, lại đem chụp thành khủng bố gấp 3 lần so với thực tế?!

Dịch Phàm nói: Đẹp thật đó, đẹp thật đó, tôi đã cài nó làm hình nền rồi. Nè, cô cũng cài nó làm hình nền đi.

Hôm nay lần thứ 3 tôi từ chối hắn.

Tôi nói: Tôi rất yêu AC, hình nền của tôi vẫn là logo của AC.

Dịch Phàm nói: AC có logo mới rồi, là tôi!

Tôi nghĩ: Sao anh không nói luôn anh là vật may mắn của công ty luôn đi!”

Trong lúc tôi buồn bực nhìn chằm chằm vào cái mông của mình trong tấm hình, có người đã đăng nhập từ xa vào máy tính của tôi, thay đổi hình nền của tôi.

Trùng hợp Peter ăn cơm trưa xong đi ngang qua, liếc mắt nhìn màn hình của tôi, đột nhiên la lớn lên:

“Trời đất, tổng giám đốc không có chuyện gì làm hay sao mà lại đi cõng con gấu trên lưng vậy?”

Tôi quyết định làm lơ Dịch Phàm.

Ai ngờ hắn liên tục gõ nhắn cho tôi: Tôi đã xem cái bài kia rồi, thật sự không tồi, phía dưới có rất nhiều cô gái bày tỏ tình cảm sùng bái ngưỡng mộ vô hạn đối với tôi. Nè, cô giúp tôi xem trong đó, có đối tượng tiềm năng nào để coi mắt không. Ngoài ra, tôi còn phát hiện trên trang web có rất nhiều bài viết bàn luận về ông chủ, cô đi coi thử coi có bài nào viết về tôi không?

Khửa khửa, tôi cười chế giễu, có! Từ cái ngày đầu tiên mà tôi đến AC, đã lấy anh ra tám rồi, đến nay vẫn luôn được cập nhật liên tục rất được hoan nghênh, nên bài đã được quản lý trang web chú ý, thường được nằm ở đầu trang nữa kìa.