Buổi sáng, Tô dậy sớm một cách khác thường, mở cửa tầng một ngó ra ngoài.

“Sao vậy?” Tôi cầm ly nước vừa đánh răng vừa xem trò vui.

“Em xem, phía bên kia có hai nhóm người đang ẩu đả. Một nhóm là do Lâm Thất phái đến đây tạt sơn vẽ bậy, một nhóm khác thì do Dịch Phàm phái đến bảo vệ em.” Tô chỉ về phía góc đường đang có hai nhóm người đánh nhau, nói một cách hời hợt.

“Cái gì?” Nước súc miệng làm tôi bị sặc không thở được.

“Náo nhiệt vậy.” Tôi vuốt ngực lau khoé miệng nhìn về phía đám người đang đánh nhau bụi bay mù mịt, “Thật sự là người của Lâm Thất và Dịch Phàm sao? Sao lại như vậy?!”

“Đương nhiên là giả, gạt em chơi thôi.” Tô trừng tôi một cái.

“Khụ, khụ.” Tôi lại bị sặc nữa.

Cho dù bọn họ đánh nhau không phải vì tôi, nhưng tôi với Tô vẫn giống như chim sẻ xếp hàng đứng trên dây điện vây lại xem náo nhiệt.

“Xem người khác đánh nhau, tự tìm niềm vui cho bản thân. Nhân sinh mà thật tuyệt đẹp mà!” Tôi vươn vai ưỡn ngực.

“Lâm Thất biết được quan hệ của hai chúng ta rồi, nên bà Lâm đã sa thải chị.” Tô đột nhiên chen lời vào.

Động tác của tôi cứng đờ: “Sao lại như vậy…”

Tô xua tay: “Không sao hết, dù sao chị cũng không muốn gặp bà ta nữa. Song em tốt nhất là nên câu cho được Dịch Phàm.”

“Hả?! Bọn em không có…”

“Nếu không thì ai bồi thường tiền tổn thất cho chị.” Chị ấy ngáp một cái bổ sung.

“… Tô, chị có cảm thấy mình đặc biệt giống với bà mẹ ghẻ đi bán con gái không?”

“Có sao?” Chị ấy nghi hoặc nhíu mày, “Nhưng mà, rõ ràng chị đang đóng vai người bán thịt heo mà.”

Tuy rằng tranh cãi thua Tô, nhưng nhìn đánh nhau thì lại vui vẻ. Cho nên tóm lại mà nói, tâm tình buổi sáng cuối tuần của tôi vẫn rất tốt, nhất là khi nghĩ đến có thể rời xa khỏi Dịch Phàm đi du sơn ngoạn thuỷ cùng với Tiểu Bạch, tinh thần thật là sảng khoái mà. Cho nên, tôi ngâm nga một ca khúc thu dọn đồ đạc.

Đang bận rộn thì nhận được điện thoại của Lạc Lạc: “Làm gì vậy hả, người ta chiều nay bay rồi, cậu cũng không thèm đến tiễn? Không đi tiễn thì không có quà đó nha.”

Cô ấy nói như vậy, tôi mới nhớ AC có một tổ hạng mục phải đến Hồng Kông bàn chuyện làm ăn, do tổng giám đốc đích thân dẫn đi. Lạc Lạc và Peter của bộ phận pháp luật cũng có phần, chỉ có tôi là không có.

“Đó không phải là sợ cậu không nhịn được nhìn cảnh sinh tình, cấm cản bước chân cậu lên máy bay đó sao.”

“Được rồi, đang cùng với anh trai đẹp nào tiêu dao vậy?”

“Khà khà, buổi chiều đi suối nước nóng.”

“Hả! Cậu thật sự có người đàn ông khác? Mình còn đang tự hỏi tổng tài đang bó bột đi công tác sao lại không có người hỏi han chăm sóc. Mà lúc này cậu còn không biết xấu hổ đi suối nước nóng với người đàn ông khác nữa! Quan Tiểu Bội, cậu có chuyện gì vậy, cậu mà là cái đồ gõ mõ thật mình gõ chết cậu luôn!”

Tôi lau mồ hôi túa ra trên trán: “Cậu không cần kích động như vậy chứ?”

“Không kích động! Không kích động thì cậu có thể câu được tổng giám đốc sao, câu không được tổng giám đốc thì cậu có thể giúp mình trả tiền được sao! Trở về sẽ không có quà đâu, mình phá sản rồi!” Lạc Lạc phẫn nộ cúp điện thoại.

Tôi cầm lấy điện thoại ngây ra một hồi, sao tư tưởng của cậu với Tô giống nhau dữ vậy chứ, cậu cứ trực tiếp ủng hộ mình cướp ngân hàng luôn cho rồi.

Buổi chiều, khi Tiểu Bạch đến đón tôi, tôi lại nhận được điện thoại của Lạc Lạc.

“Tiểu Bội, cậu đang ở đâu?” Xung quanh ồn ào, giọng của cô ấy rất lớn cũng rất vội.

“Ở nhà, đang chuẩn bị đi suối nước nóng nè. Sao vậy, bên cậu vẫn ổn chứ?”

“Tạ ơn trời đất, cậu vẫn chưa đi. Mau, lấy theo hộ chiếu đến ngay sân bay, nói cho mình số chứng minh của cậu, mình đặt vé giúp cậu.”

“Cái gì?” Đầu óc tôi mờ mịt.

“Peter bị bệnh đưa đi bệnh viện rồi, cậu thay thế bị trí của cậu ấy đi Hồng Kông!” Lạc Lạc gào lên.

Đây quả thật là tấm vé cuối cùng trên con thuyền Noah (1) trước cơn đại hồng thuỷ. Tôi liên tục xin lỗi Tiểu Bạch, anh ấy trái lại rất thấu tình đạt lý đưa tôi đến sân bay.

( (1) Thuyền Nô-ê (hay Noah) là con thuyền được nhắc đến ở chương 6 đến chương 9 của Sách Sáng thế trong Kinh Thánh. Văn bản đó mô tả việc ông Nô-ê đóng con tàu này là để tự cứu ông và gia đình, bảo tồn thế giới động vật, thực vật khỏi bị diệt vong bởi trận trừng phạt đại hồng thủy của Thiên Chúa. Nguồn: vi.wikipedia.org)

Khi tôi đến sân bay tìm được Lạc Lạc, nhìn khắp một lượt mọi người đều đang rảnh rang nhàn nhã chờ lên máy bay, còn Dịch Phàm thì ở phía không xa khó khăn dùng một cánh tay giơ cuốn sách lên đọc.

“Người như cậu, vận khí quả thật luôn tốt đến phát sợ.” Lạc Lạc nhét tấm vé máy bay cho tôi, “Vé khoang thường hết rồi, đành phải mua vé khoang hạng nhất!”

“Thật ra mình vẫn muốn đi ngâm suối nước nóng…” Sau khi cảm nhận được ánh “Cậu nhận được lợi thì biết điều đi” của Lạc Lạc, tôi vội vã chuyển đề tài hỏi, “Peter sao đột nhiên lại bị bệnh? Có nghiêm trọng không?”

“Ai mà biết chứ. Buổi trưa, tổng giám đốc nói mời mọi người ăn cơm. Ăn xong chưa được bao lâu, mọi người ai cũng khoẻ re, chỉ có Peter đột nhiên có chuyện, sau khi chạy vào nhà vệ sinh mấy lần, cả người phờ phạc, cuối cùng được xe cấp cứu chở đi luôn. Sau đó tổng giám đốc nói muốn Quan Tiểu Bội thay thế. Trời, Peter đúng là xui xẻo mà.”

Ánh mắt tôi vô thức dừng trên người Dịch Phàm, hắn vẫn còn đang khó nhọc giơ cuốn sách, cả trang sách che khuất khuôn mặt hắn.

Peter thật sự…. xui xẻo sao…

“Tiểu Bội, đi gấp như vậy, tấm thẻ này em cầm lấy đi.” Tiểu Bạch nhét vào tay tôi một tấm thẻ ngân hàng.

“Không cần, không cần. Em có đủ tiền rồi, vả lại còn có tiền phụ trợ đi công tác nữa.” Tôi vội vàng từ chối.

“Cầm lấy đi, không dùng cũng để đó, cần trong lúc khẩn cấp.” Tiểu Bạch kiên trì.

“Đây chính là anh trai đẹp sắp đi suối nước nóng với cậu?” Lạc Lạc xáp lại, “Tụi mình thương lượng cái nào, mình giúp cậu tóm được tổng giám đốc, cậu nhường anh trai đẹp này lại cho mình?”

“Nói linh tinh cái gì vậy!”

“Ăn nồi này còn ngó nồi khác, còn ăn sạch không chịu nhả, cẩn thận coi chừng mắc nghẹn chết à.”

“Chăm sóc bản thân cho tốt, nhớ gọi điện thoại cho anh.” Tiểu Bạch ở bên cạnh cười,“Làm phiền cô đây chăm sóc cho Tiểu Bội.”

“Tôi đảm bảo con nhỏ này sẽ không ngoại tình, không 419 (= tình một đêm), không làm hại nam đồng bào Hồng Kông. Tiểu Bội, sao chuyện tốt gì, anh trai đẹp nào cũng đều là của cậu hết vậy.” Lạc Lạc nửa thật nửa giả than thở.

“Vậy em đi đây.” Tôi chào tạm biệt Tiểu Bạch.

Anh ấy hình như muốn ôm một cái tạm biệt, kết quả nghe thấy phía sau có tiếng hô lên:“Quan Tiểu Bội, qua đây xách hành lý giúp tôi!”

Tay trái Dịch Phàm được bó bột treo trên cổ, trên đầu một mảng bầm tím, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong cùng tư thế như là kẻ bề trên ra mệnh lệnh.

“Sao tôi phải xách đồ cho anh?”

“Bởi vì lần đi công tác này chỉ có cô được ngồi khoang hạng nhất.”

“Cả giám đốc cũng không được à? Anh thật keo kiệt đó nha.”

An bài ổn thoả cho Dịch Phàm xong, tôi ngồi vào bên cạnh hắn, bắt đầu lật tạp chí xem. Dịch Phàm thì lại nhìn tôi đầy vẻ hứng thú.

“Sao vậy!” Tôi hỏi.

“Cô là cái đồ nhà quê, không biết phải ngồi đúng ghế ghi trên vé sao?”

“Hả? Không ngồi cùng nhau sao?” Tôi vội vàng lật xem tấm vé.

“Ngu ngốc, vé của cô là mua gấp nên làm sao có thể ngồi cùng nhau được! Nhìn đi, người ngồi cạnh tôi là cô nàng xinh đẹp kia kìa. Còn cô, chỗ ngồi ở trong góc kia.”

Tôi ngẩng đầu, phát hiện một mỹ nữ cười tươi roi rói đang tiến lại gần, ngoảnh đầu, phát hiện người ngồi bên cạnh tôi là một tên cực kỳ mập mạp có thể trở thành vấn đề cho độ thăng bằng của máy bay. Tôi bi thương xách đồ lẳng lặng câm nín rời khỏi, còn Dịch Phàm thì lại nhiệt tình ân cần chào hỏi người đẹp.

“Cô ơi, đi du lịch một mình à? Ngồi khoang hạng nhất, nhìn một cái liền biết cô là thuộc loại hình nữ cường nhân rồi.”

“Cô tốt nghiệp trường đại học nào? Để tôi đoán thử, cô nhất định là từng đi du học, khí chất của cô rất tốt, là đi nước Pháp hay nước Anh vậy?”

“Cô đến Hồng Kông thì sẽ dừng chân ở đâu? Không thì tôi sẽ giới thiệu khách sạn cho cô, tôi vẫn thường ở tại nơi đó, điều kiện rất tốt, nếu cô đi du lịch, tôi còn có thể làm người hướng dẫn.”

“Cô ơi…”

“Cô à…”

Cái tên mập này không chỉ mập mà lời nói còn nhiều hơn cả thể trọng của hắn ta nữa, cho nên sau khi tôi ăn uống đã đời xong, quyết định dùng phương pháp truyền thống nhất để chống lại sự lôi thôi dài dòng của hắn ta – giả ngủ. Mà giả đến nhập tâm nên liền hoá thành thật, khi ý thức tôi lại mơ mơ màng màng một lần nữa, cảm thấy có một bàn tay di chuyển lên cổ tôi. Á, cái tên khỉ này trêu ghẹo từ lời nói thăng cấp thành động tay động chân luôn rồi!

Tôi tức giận trợn trùng đôi mắt hét lớn: “Anh dừng tay cho tôi! Anh là…”

“Lưu manh” hai từ này còn chưa bật thốt ra.

Cô tiếp viên hàng không ân cần đến hỏi thăm: “Cô ơi, cô có cần giúp đỡ gì không?”

“Không có gì, cô ấy nói mớ thôi.” Dịch Phàm đang ngồi trên vị trí của tên mập nói.

“Sao anh lại ngồi ở đây? Người ngồi bên cạnh tôi đâu? Bọn tôi đang nói chuyện vui vẻ mà.” Tôi buồn bực nói.

“Nói đến ngủ luôn?” Dịch Phàm vạch trần lời nói dối của tôi, “Hắn ta đi tìm người đẹp chịu nghe hắn nói rồi.”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện hắn ta đang ngồi ở vị trí của Dịch Phàm nói năng không ngừng, mà người đẹp ngồi bên cạnh lại nở một nụ cười rất là có giáo dưỡng làm một bộ dáng nhẫn nại chăm chú lắng nghe.

“Dịch Phàm.” Tôi suy nghĩ một lát rồi khẽ gọi hắn.

“Hửm?”

“Theo như tôi được biết thì nhà của anh không có nuôi mèo.”

“Có nuôi, một con mèo vằn rất bự, rất mập, chọc rất vui, cô chưa nhìn thấy mà thôi.”Hắn tiếp tục dùng thủ pháp gãi cằm mèo mà gãi tôi.

Tôi vừa muốn nổi giận quát hắn, lại bị cô tiếp viên hàng không xinh đẹp chen vào: “Anh Dịch, đây là đồ anh đã gọi.”

Một đĩa bò bít-tết (= Beefsteak)… lộ trình mấy tiếng đồng hồ, mà anh cũng cần phải ăn một bữa cho ra trò, ăn cũng thôi đi, anh đang một kẻ thương tàn mà còn muốn ăn bít-tết! Trong lòng tôi chửi rủa.

Cô tiếp viên hàng không kia hiển nhiên cũng ý thức được vấn đề này: “Anh… Nếu không tôi đổi cho anh đĩa khác, chúng tôi còn có rất nhiều món ăn ngon khác để chọn lựa.”

“Không cần đâu, cám ơn cô.”

Nụ cười của Dịch Phàm làm chô cô tiếp viên hàng không thoáng chốc có chút thất thần, nhưng cô ấy chuyên nghiệp nhanh chóng che giấu cảm xúc, nói một tiếng “Chúc anh dùng ngon miệng” rồi rời khỏi.

Tôi nghiêng người, chăm chú nhìn Dịch Phàm làm sao đem miếng thịt cho vào miệng.

Hắn không nói một lời nào, một tay cầm dao, cẩn thận cắt lên miếng thịt, do dùng sức hơi mạnh, bất đắc dĩ phải dùng cánh tay bị thương vịn lấy cái đĩa, lúc cắt xuống có thể do sức lực không khống chế được nên làm tay bị đau, bất giác nhíu mày.

Tôi vẫn không chớp mắt nhìn hắn.

Hắn ta xoay đầu lại mỉm cười , không nói một lời, lại xoay đầu dùng sức đối phó với miếng thịt trước mắt.

Tôi lập tức đầu hàng, lẳng lặng không nói lời nào cầm lấy dao nĩa trong tay hắn, cắt miếng thịt thành từng miếng nhỏ.

“Dịch Phàm, anh thâm hiểm quá đi!” Tôi dùng tấm mền trùm lấy mặt ai oán.

“Tôi đã biết cô thích ăn mềm không thích ăn cứng mà (2).” Dịch Phàm đắc ý ăn bò bít-tết, uống rượu vang đỏ, nhàn nhã ung dung nói.

( (2) Thích ăn mềm không thích ăn cứng: Đại khái ý nói thích nghe lời ngon ngọt, không thích mấy lời cứng rắn cưỡng ép.)

“Phải rồi, nếu anh dùng mệnh lệnh bắt tôi cắt, tôi liền khiến cho đĩa bò bít-tết của anh thành đĩa bò bốc tay luôn! Nhưng mà anh…”

Nhưng mà ánh mắt đó! Ánh mắt đó ai oán quá, tĩnh lặng quá… dịu dàng quá đi.

Lúc xuống máy bay, chính là vội vàng cuống cuồng cả lên. Chờ đến khi có thể từ từ thở ra được cũng như có thể tự do đi lại, tôi giơ tay nhìn đồng hồ, đã là chín giờ tối rồi, lúc này tôi mới ý thức được cái bụng đã rất đói rồi, nên quyết định nhà hàng bên dưới ăn.

Vào trong nhà hàng thì gặp được Lạc Lạc, ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại là sự kinh ngạc.

“Tiểu Bội, cậu nhìn thấy tổng giám đốc rồi à?” Cô ấy hỏi.

“Chưa, mình vẫn đang đọc tài liệu cho quen… cái vụ này vốn không phải do mình theo.”

“Xin hãy chú ý ngữ khí của mình, đây là câu cảm thán chứ không phải câu nghi vấn. Mình đang nói – ‘Cậu, nhìn, thấy, tổng, giám, đốc, rồi, à!’

Tôi túa mồ hôi một hồi: “Có gì khác biệt sao?”

“Cậu là đầu gỗ chắc!” Lạc Lạc chỉ tiếc rèn sắt không thành thép (3).

( (3)Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: Ví với ôm ấp hy vọng vào một người, nhưng người đó lại không ra gì, không nên thân.)

“Khác biệt chính là ở – ” Cô ấy xoay đầu tôi hướng về chỗ có cửa sổ sát đất gần đường ra vào nhà hàng.

Dịch Phàm đang ngồi ở đó uống trà, ngồi đối diện lại là người đẹp ngồi kế bên trên máy bay với hắn, đang mỉm cười tự nhiên, thoải mái duyên dáng, sang trọng.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy mình không còn đói một chút nào nữa.

Tác giả có lời muốn nói: Giải thích một chút, nhà Dịch Phàm không có mèo.

Lần đầu tiên gãi Tiểu Bội, lúc đó quả thật là nhàm chán không có gì làm. Lần thứ hai gãi, có có ý đồ khác. Lần thứ ba gãi… gãi riết thành quen. Lần thứ tư gãi, thì là…. Khà khà, khà khà.

Còn nữa nha, tôi rất thích:

“Dịch Phàm?”

“Hửm?”

Loại đối thoại này.

Mặc dù hờ hững, nhưng những lời thì thầm thủ thỉ này dường như chỉ giữa hai người yêu nhau mới có à nha.