Ngay khi bị hắn cắn vào cổ, Dombert tức khắc thở hổn hển, lùi về phía sau.
Nhưng cánh tay Úc Phi Trần đã chặn sau lưng anh, chỉ mới lùi được mười centimet đã bị tay hắn kéo tới phía trước, càng bị khóa chặt hơn.
Úc Phi Trần có thể cảm nhận được cơn run rẩy khắp toàn thân Dombert, trái tim đập mạnh và cánh tay không có chỗ để, chỉ đành ôm lấy vai hắn.
Nhưng hắn không có ý định buông ra.

Góc độ này không dễ chịu lực, hắn bèn đặt Dombert xuống sofa.
Tư thế này có thể cảm nhận rõ ràng hơn lồng ngực đang phập phồng của Dombert, như một con vật bị đuối nước.
Một giọt máu không đủ, răng nanh của Úc Phi Trần cắn miệng vết thương lớn hơn, máu tươi tanh ngọt tuôn ra, nhưng vì thấm đẫm mùi pheromone của Dombert, nên như có cả biển hoa vĩnh miên trải ra dưới thân hắn.
Trong gió đều là những âm thanh mê hoặc.
Bước tiếp từ nơi này, sa lầy rồi trỗi dậy, và mày sẽ đạt được sự yên bình vĩnh cửu.
Vì thế, hắn cất bước.

Kéo Dombert lên, siết chặt bờ vai anh từ phía sau, rồi cắn vào tiểu kết [1] ẩn dưới làn da sau gáy.
[1] Cái này mình tra trên baidu thì nó giải thích là "phần phình ra ở mặt dưới của tiểu não", mà không tìm được từ này trong tiếng Việt hay tiếng Anh nên cũng không biết nó là gì >︿<
Dombert rướn cổ dựa vào hắn, không ngừng run rẩy, ngón tay cố gắng đẩy cánh tay đang ôm lấy mình ra, nhưng vô ích.
Khoảng khắc răng Úc Phi Trần chạm vào hai bên tuyến thể, Dombert vùng vẫy vài cái, tiếng thở dốc nghe như tiếng nức nở.

Úc Phi Trần chạm tay vào khóe mắt anh, hàng mi run run ướt sũng lướt qua lòng bàn tay, một giọt nước mắt từ nơi ấy trượt xuống gò má.
Hắn kéo còng tay, khóa hai tay Dombert lại, không để anh giãy dụa nữa.

Răng nhọn ngậm lấy tuyến thể rồi cắn mạnh, để lại dấu vết của pheromone.

Cơ thể Dombert căng cứng, run rẩy cắn cổ tay hắn.
Lực cắn rất lớn, dường như anh đang rất đau.

Úc Phi Trần để anh cắn, qua hồi lâu mới từ từ buông lỏng.
Úc Phi Trần biết pheromone của alpha là kích thích rất lớn đối với omega, nhất là lần đầu tiên tiếp xúc với máu.

Khoảnh khắc ấy, nỗi sợ còn lớn hơn cả khát khao.
Nhưng hắn cảm thấy phản ứng của Dombert hơi mạnh.

Trong tài liệu khoa học phổ thông nói rằng, dù là lần đầu đánh dấu tạm thời, omega vẫn sẽ rất mềm mại, ngọt ngào.
Úc Phi Trần buông Dombert ra.

Dombert như sợi dây cung bị kéo căng mãi mới được thả lỏng, dựa vào ghế sofa thở dốc.

Mái tóc vàng lộn xộn, khóe mắt ửng hồng, vệt nước mắt chưa khô, không nói tiếng nào cũng không hề nhúc nhích, mang chút sầu muộn khó nhận ra.

Nom anh như con búp bê thủy tinh trong suốt, mong manh bị nhấc lên và sắp vỡ.
Rất yếu ớt, nhưng Úc Phi Trần cảm thấy dáng vẻ này không tệ chút nào, chỉ là thời điểm xuất hiện không quá thích hợp.
"Anh..." Úc Phi Trần nhích lại gần, Dombert hơi né đi.

Úc Phi Trần không để anh trốn, giữ cằm Dombert, nhìn hồi lâu, nhưng nhất thời chưa sắp xếp được từ ngữ.
Sau rốt, hắn nói: "Anh đừng làm như...!như tôi sẽ đánh dấu anh."
Dù đúng là đã đánh dấu tạm thời thật, nhưng phản ứng của Dombert không thể không nói là hơi quá khích, không phải lúc đánh dấu nên có.

Dường như pheromone tiến vào máu khiến anh hoảng sợ hơn cả khi căng thẳng.
Úc Phi Trần không hài lòng với pheromone của mình, nhưng nếu pheromone của hắn đúng là mùi hoa vĩnh miên như Dombert nói, thì hẳn phải là loại êm dịu, không có tính xâm lược, nhưng sao lại...
"Sao anh lại..." hắn vẫn chưa thể sắp xếp từ ngữ, "lại như thế?"
Dombert ngước mắt nhìn Úc Phi Trần, khi đồng tử khẽ nhúc nhích trông mới giống có chút hơi người sống.

Anh khàn giọng thì thào: "Do dùng nhiều thuốc ức chế quá."
Úc Phi Trần đã đọc toàn bộ các kiến thức khoa học phổ thông, hậu quả của việc dùng nhiều thuốc ức chế là phản ứng căng thẳng cuối cùng và phản ứng động dục mãnh liệt hơn, không có nói khi đánh dấu hai loại phản ứng này sẽ cùng xảy ra.

Khi tiếp xúc với pheromone của alpha, kỳ căng thẳng của omega sẽ được xoa dịu mới đúng.
Úc Phi Trần: "Tôi không tin."
Dombert thờ ơ đáp: "Thế thì là do cậu còn chưa đủ 20 tuổi, pheromone quá nhạt."
Úc Phi Trần vẫn không tin.
Cơ thể con người dần trưởng thành, dù có giới hạn 20 tuổi nhưng trước đó vẫn từ từ hoàn thiện, không thể đột ngột thay đổi như máy móc được.

Hiện tại chỉ còn cách sinh nhật mấy tiếng đồng hồ, pheromone của hắn nhất định là hoàn toàn bình thường.
Hắn "à" một tiếng rõ là có lệ.
Dombert không nói gì, như đã từ chối giải đáp, cả người đều viết một câu tin hay không thì tùy.

Anh hồi phục một chút, rồi đứng dậy khỏi ghế sofa, đến trước gương tự băng bó vết thương của mình.
Vết thương ở vị trí này rất khó tự xử lý, cuối cùng vẫn phải để Úc Phi Trần qua giúp.

Lúc này Dombert mới không né tránh nữa, khi tiếp xúc với pheromone của hắn cũng không còn mất tự chủ đến gần, xem như đánh dấu tạm thời cũng có chút hiệu quả.
Nom anh cũng rất bình tĩnh, không hề căng thẳng.

Có thể sống như người bình thường tầm nửa hoặc một ngày.

Nhưng ranh giới tuổi 25 sẽ không vì vậy mà trì hoãn chút nào.
"Giờ anh cứ ở đây trước." Úc Phi Trần cởi áo khoác ra, thay sang cái khác, nói, "tôi đi gặp Giáo hoàng.

Bên ngoài có tư binh nhà Landon, sẽ không ai đến bắt anh đâu."
Nếu còn không đi gặp, Giáo hoàng hoặc thượng tướng Ashely nhất định sẽ đến dội bom trang viên của hắn mất.
Dombert gật đầu, lấy áo khoác và áo bành tô của hắn đặt ở góc giường.
Úc Phi Trần giúp anh kéo màn và tắt đèn lớn, chỉ để lại một chiếc đèn nhỏ.

Hắn đi xối nước lạnh tắm rửa, rồi ra kiểm tra tình trạng của Dombert: "Anh ngủ đi."
Cách duy nhất để omega duy trì trạng thái tinh thần của mình là tìm một môi trường kín, ngủ một giấc an ổn.
Trong căn phòng tối tăm, ngọn đèn mơ hồ như ánh hoàng hôn, Dombert và hắn đối mặt với nhau, anh nói: "Cậu đi cẩn thận nhé."
Úc Phi Trần "ừ" một tiếng xem như đáp lại, chợt nghĩ đến gì đó, lại hỏi: "Anh có để bụng chuyện mình là omega không?"
Ánh mắt Dombert như thể đang hỏi sao lại có câu hỏi thế này trên đời.

Anh đáp: "Không."
"Cũng không ngại người khác biết à?"
Đáp án tương tự câu hỏi trước đó.
Trong mắt Chủ Thần mọi chúng sinh đều bình đẳng, đương nhiên sẽ không để ý.

Úc Phi Trần cũng đã đoán được, nhưng hắn vẫn cần hỏi tượng trưng một câu.
Lúc nãy tiếp xúc quá mức thân mật, không biết từ lúc nào ánh mắt hắn đã dừng trên bờ môi mấp máy khi nói chuyện của Dombert.

Hắn hơi mất tự nhiên nghiêng đầu dời tầm mắt đi.

Nói cho Dombert biết vị trí của nút khẩn cấp, sau đó chỉnh đốn lại bản thân, rồi rời phòng.
Viên thư ký đứng trên hành lang, sâu kín nhìn hắn: "Công tước à, tôi còn tưởng ngài sẽ không ra ngoài luôn đấy.

Giáo hoàng hoặc thượng tướng sẽ giết hai chúng tôi mất.


Họ cảm thấy chúng tôi dạy hư ngài, nhưng thực tế là ngài quá đáng đến mức khiến chúng tôi cũng trông như hai tên vô lại luôn."
Lái xe đập đầu vào tường: "Vậy rốt cược công tước là omega hay giám mục là omega? Hay là hai người họ chỉ muốn chơi bời thôi? Ôi, tôi đã nói rồi mà, trị số của công tước rất phi lý, nhất định có vấn đề, không chừng là tức nước vỡ bờ rồi."
Viên thư ký liếc anh ta: "Thứ beta ngu ngốc, cậu còn chưa hiểu chuyện tốt thế nào vừa xảy ra với nhà Landon à?"
"Anh biết mình nên làm gì rồi chứ?" Úc Phi Trần hỏi.
"Biết chứ, thưa công tước.

Tôi đã bảo bọn họ bao vây toàn bộ trang viên, nhất là tòa nhà này.

Nếu giám mục bị bắt, chúng tôi sẽ ba đao sáu lỗ [2] ngay." Viên thư ký đáp.
[2] Ba đao sáu lỗ: Quy tắc của các băng đảng, nếu bạn làm điều gì đó sai trái không thể sửa chữa và muốn xin đối phương tha thứ, bạn phải dùng một lưỡi dao sắc đâm ba nhát vào cơ thể.

(Chắc là đâm xuyên luôn nên mới có 6 cái lỗ lận.-.)
Úc Phi Trần vỗ vai anh ta ý bảo làm tốt lắm: "Anh ở lại đây, tôi và cậu Tư đến Tòa Thánh."
Được giao trọng trách, anh lái xe vừa mừng vừa lo, trái lại, viên thư ký ở lại còn vênh váo tự đắc hơn: "Ngài cứ yên tâm."
Úc Phi Trần lại không quá yên lòng, hắn liếc thư ký một cái: "Tôi sẽ về nhanh thôi."
"Đúng vậy, tất nhiên rồi." Thư ký nói, "Ngài yên tâm, nhà Landon buôn súng đạn sau lưng Tòa Thánh, làm ăn lớn lắm.

Cậu Tư vừa mới tiếp quản một chút.

Ngay dưới trang viên của chúng ta cũng chính là kho hàng.

Nếu còn không được thì có thể đánh phi thuyền trốn về quê, tuyên bố độc lập."
Úc Phi Trần: "...!Không tồi."
Lái xe thận trọng: "Nhưng vì huyết mạch nhà Landon, tôi không đồng ý AA yêu nhau đâu."
Viên thư ký cười tủm tỉm quay người đi mất.
Đường đi đến Thánh thành vẫn do lái xe cầm lái.

Úc Phi Trần vừa suy tư các lựa chọn của mình, vừa nghe giới thiệu các vị tổng giám mục và quý tộc ở hành tinh thủ đô.

Trong lúc tìm kiếm các tư liệu kiến thức phổ thông, rốt cuộc tìm được một bài giải thích các triệu chứng khá tương tự Dombert.
Trên đó nói, một số lượng rất ít các omega do nội tâm quá suy sụp, tiếp xúc ngắn ngủi với pheromone không thể xoa dịu căng thẳng, thậm chí còn khơi lại những ký ức người đó sợ nhất, đôi khi ngay cả đánh dấu cũng gặp trở ngại.

Chỉ có mối quan hệ lâu dài và thấu đáo mới có thể từng bước chữa trị.
Úc Phi Trần lưu lại tư liệu này.
Lái xe vẫn đang từ tốn phân tích chính trị.
"Mối đe dọa duy nhất chính là công tước Windsor.

Năm nay cậu ta mười chín tuổi, là người thừa kế thuận vị thứ hai, lớn lên tại Thánh thành.

Người đồng hành và giáo dục cậu ta là một học trò yêu thích khác của Giáo hoàng, giám mục Kayan." Lái xe dần ngạo mạn: "Nhưng cả hai bọn họ đều là thứ beta ngu ngốc, quan hệ còn rất kém."
Úc Phi Trần: "Lúc trước quan hệ giữa tôi và Dombert không kém sao?"
Lái xe: "Không thể nói là không kém.

Nhưng vì ngài đâu có muốn học hành gì, hễ thấy y là chạy ngay.

Hai ngài không có xung đột tay chân."
Đang nói thì nhận được tin nhắn từ thượng tướng Ashely.
Úc Phi Trần đã có chuẩn bị, để thiết bị kết nối cách mình một mét.

Sau một loạt phê bình rợp trời kín đất, hắn đoán đã đến lúc thượng tướng tăng huyết áp và uống thuốc, bèn dùng thái độ chân thành thừa nhận sai sót, cũng như bày tỏ bản thân nhất định sẽ thẩm vấn ra danh sách quân phản loạn.
Sau hồi lâu im lặng, thượng tướng Ashely nói: "Thực ra tôi không có mù."
Úc Phi Trần đáp: "Thực ra tôi cũng rất muốn ngai vàng.

Nhưng mong ngài đáp ứng một thỉnh cầu của tôi.

Sau khi ngài đáp ứng, tôi sẽ không vi phạm những gì ngài chỉ bảo nữa."
Thượng tướng hỏi là cái gì.
Úc Phi Trần đưa ra một yêu cầu rất kỳ quái, kỳ đến mức ngay cả lái xe cũng cảm thấy khó hiểu.
Chẳng mấy chốc, tàu con thoi đã đến giào đường tại trung tâm Thánh thành.

Nghe đâu mấy ngày nay Đức Giáo hoàng rất bận rộn, vừa phải chuẩn bị tham dự tang lễ thương tiếc Hoàng đế, vừa phải xử lý một buổi lễ long trọng sắp đến, lại còn hết lòng tuyển chọn người thừa kế của Đế quốc, đêm chẳng thể ngủ yên.
Song, khi Úc Phi Trần thỉnh cầu được vào cung điện, Giáo hoàng vẫn vui vẻ phái một sứ giả ra mời hắn vào trò chuyện.
Nghe nói Giáo hoàng đã giữ vị trí này được vài thập niên, phế – lập được bốn nhiệm kỳ Hoàng đế, khởi xướng năm trận viễn chinh đối ngoại.

Ông ta có học thức uyên bác và đức cao vọng trọng, hầu như toàn bộ thành viên hoàng gia và người thừa kế giới quý tộc đều trưởng thành dưới trướng ông ta, nhận được sự giáo dục tốt nhất về cách cư xử, kiến ​​thức và luật pháp.
Úc Phi Trần đã từng gặp chế độ thế này ở thế giới khác, nhưng ở những nơi ấy, phần lớn người thừa kế được đưa đi nuôi dưỡng dưới trướng người khác đều được gọi là "con tin".

Nhưng thế giới này hơi khác biệt với những thế giới đó, đúng là phải đến Tòa Thánh mới có thể học được tri thức thật sự.
Lái xe nói, Giáo hoàng được gọi là Paul Đệ Nhị, ông ta là một người uyên bác và nghiêm cẩn, thường ngày không nói nhiều, nhưng vẫn khá ôn hòa với lớp trẻ.

Bởi vì Loches Landon là alpha có thiên phú ưu tú nhất trong thế hệ này, nên hắn rất được Giáo hoàng quan tâm và quý mến.

Những hành vị tự sa ngã cũng được Giáo hoàng dùng lý do "alpha trẻ tuổi không thể tránh khỏi thói hư tật xấu" để cho qua chuyện.

Giáo hoàng cũng rất phiền não chuyện trị số của hắn khó có thể tìm được bạn đời.
Tóm lại, chỉ cần hành vi không "quá đáng", Giáo hoàng vẫn sẽ đứng về phía Landon.
Địa điểm trò chuyện cùng Giáo hoàng là một vườn hoa nhỏ trong điện.
Lúc này đã sập tối, hương tường vi và linh lan ngào ngạt trong gió đêm, nhưng Úc Phi Trần vẫn cảm thấy chúng quá phù phiếm, không thể lưu lại mùi hương êm dịu và tĩnh lặng như hoa vĩnh miên.
Giáo hoàng bận lễ phục, đội mũ miện, đang đứng đưa lưng về phía hắn trong vườn hoa.

Đợi Úc Phi Trần đến gần mới quay người.
Khuôn mặt của Giáo hoàng Paul đã in dấu thời gian, nhưng thân thể vẫn khỏe mạnh.

Nếp nhăn ở khóe miệng hằn sâu, có lẽ khi còn trẻ ông là một người rất nghiêm khắc, nhưng về già, khuôn mặt ông bất giác có chút vẻ nhân hậu chắc biết là thật hay giả.
Nhưng Úc Phi Trần đã được diện kiến dáng vẻ của Chủ Thần, sau lại cho hắn gặp vài Giáo hoàng khác, hắn cảm thấy chẳng có gì thú vị.

Những người này mang trên mình danh hiệu thần linh, nhưng vẫn còn quá nặng hơi thở trần tục, không hề ra dáng.

Hơn nữa mặt cũng chẳng đẹp.
Hắn dùng thái độ đối xử với những chủ thuê trả nhiều tiền nhất, cùng đi dạo với Giáo hoàng Paul.

Phần lớn thời gian là Giáo hoàng giảng giải mấy chủ đề lan man, hoặc là tỏ vẻ thương tiếc với vị Hoàng đế bất ngờ ra đi, Úc Phi Trần chỉ phụ họa thôi.
Đi từ đầu đến cuối vườn hoa, khi tới đoạn cuối, Úc Phi Trần mượn chủ đề "Hoàng đế bốc hơi" nhắc đến sự kiện "người tuyết" trên phi thuyền.

Giáo hoàng bảo ông ta có nghe nói và các cậu có thể chạy thoát quả là được Chân lý che chở.
Úc Phi Trần lại nhắc đến công lao của Dombert khi đó.

Giáo hoàng khoát tay, bảo hắn đừng nói nữa, để tài lại quay về chuyện Hoàng đế bốc hơi.
"Không ai có mặt lúc Grie bốc hơi, không ai nhìn thấy hình dáng người tuyết đã làm hại ngài ấy, chỉ có những dấu vết đặc biệt của người tuyết ở xung quanh," Giáo hoàng thở dài lắc đầu: "Mấy năm nay, người tuyết ngày càng thường xuyên xuất hiện, mà còn không thể chống lại.

Rốt cuộc đến khi nào chúng ta mới có thể nhìn thấy quy luật và chân lý trong đó đây?"
Úc Phi Trần nói: "Tòa Thánh Chân lý vĩ đại nhất định có thể tìm được cách chế ngự người tuyết."
Sau nhiều năm phàn nàn, hiện tại hắn làm rất tốt, giọng điệu cũng trầm tĩnh và chân thành.

Giáo hoàng hài lòng gật đầu.
"Ta già rồi." Ông thở dài: "Tương lai của Đế quốc..."
Không phải Úc Phi Trần không hiểu cái kiểu úp úp mở mở này.


Ý ngoài lời chính là: Ta có ý định nâng đỡ cậu trở thành tân hoàng đế, đây chính là lúc cậu nên bày tỏ lòng thành với ta.
Mấy lời chiếu lệ còn chưa nói xong, Giáo hoàng đã chuyển đề tài: "Nghe nói con đưa Dombert đi rồi."
Chuyện gì đến cũng phải đến.
Úc Phi Trần: "Phải."
"Trước đây hai đứa cũng khá thân thiết."
Úc Phi Trần: "Quan hệ của chúng tôi trước đây cũng bình thường thôi."
Trông Giáo hoàng có vẻ hài lòng, nhưng lại lắc đầu.

Qua chốc lát, lại nói: "Đường đến hành tinh quặng lần này gặp sự cố, các con không đến được nơi lưu đày.

Học trò của ta nói, máy phát hiện nói dối không có hiệu quả với nó, không hỏi ra được danh sách quân phản loạn."
Úc Phi Trần: "Quả thật không hỏi ra."
"Tòa án dị giáo kết án nó đi lưu đày, về sau nó sẽ phải cô độc trên hành tinh quặng, chung quy sau này cũng không thể tránh khỏi vận mệnh chết trong hưng cảm.

Ta đã từng chứng kiến những người phải chết như thế, thật sự đau đớn không gì bằng.

Dẫu sao nó cũng là đứa học trò ta mến nhất, cũng là giám mục dạy dỗ con trưởng thành.

Mỗi lần nghĩ đến, ta rất đau lòng." Giáo hoàng từ tốn nói.
Hắn đã lờ mờ hiểu được ý Giáo hoàng.
Quả nhiên, Giáo hoàng nói tiếp: "Hy vọng những giày vò nó phải chịu có thể sớm chấm dứt."
Úc Phi Trần rủ mắt, che giấu tâm tư của mình.
Loches Landon là người thừa kế của thiên hà Landon, một quý tộc truyền thống và lớn lên bên cạnh Giáo hoàng.

Giữa Giáo hoàng và hắn không hề có nghi ngờ.

Song, với tư cách là giám mục đồng hành cùng Landon trưởng thành, sự việc Dombert phản loạn dù Landon không hề liên quan, nhg một bức tường vô hình vẫn sẽ xuất hiện giữa Giáo hoàng và hắn.
Landon phải loại bỏ bức tường này, nhất định phải cho Giáo hoàng thấy được quyết tâm của mình.

Mà Giáo hoàng cũng muốn thấy rõ lập trường của hắn.
Do đó, ban đầu Loches Landon mới phải tham dự nhiệm vụ áp giải Dombert đến nơi luu đày.

Mà tới hiện tại, hắn là người có khả năng trở thành hoàng đế trong tương lai, càng phải thẳng thắn vạch rõ ranh giới với Dombert.
Bởi vậy, Giáo hoàng mới bóng gió hắn, phải sớm chấm dứt "những giày vò mà Dombert phải chịu", dịch lại chính là chấm dứt sinh mệnh của Dombert.
Pháp luật của Đế quốc và Tòa Thánh không có án tử, nhưng nếu muốn, Giáo hoàng và giới quý tộc có rất nhiều biện pháp khiến một người chết không dấu vết.

Dù cho người ấy có từng là một giám mục quyền cao chức trọng, thiên phú hơn người.
Úc Phi Trần không nói tiếp.

Nói đến nước này, cuộc gặp gỡ cũng đã đến hồi kết, đi hết vườn hoa nhỏ là cổng vòm đến tiền điện.
Đúng lúc này, phía trước truyền đến tiếng người và tiếng bước chân.
Giáo hoàng hỏi tùy tùng: "Ai đấy?"
Không đợi tùy tùng trả lời, đoàn người bên kia đã chạy đến gần.

Thượng tướng Ashely dẫn đầu gần mười vị đại quý tộc và quan chức có tên tuổi, trong đó thậm chí còn có một giám mục.

Xem chừng là đến tìm Giáo hoàng bàn chuyện rồi.
Úc Phi Trần và Giáo hoàng cứ như thế cùng đoàn người "tình cờ gặp gỡ".
Úc Phi Trần và thượng tướng Ashely bí mật trao đổi ánh mắt, cơn giận trên mặt thượng tướng còn chưa nguôi, mặt ông ấy rành rành mấy chữ "để tôi xem anh có thể bày trò gì".
Đến khi hai bên hoàn toàn chạm mặt, Úc Phi Trần lên tiếng: "Bẩm điện hạ, tôi còn có điều muốn thỉnh cầu ngài."
Giáo hoàng vẫn rất hòa nhã: "Chuyện gì thế?"
"Tôi muốn thỉnh cầu ngài ân xá cho tội lỗi của giám mục Dombert." Hắn nói.
Vừa dứt lời, vẻ mặt mọi người rất đặc sắc.
Không đợi Giáo hoàng trà lời, Úc Phi Trần nhanh chóng dùng âm lượng mà ai cũng có thể nghe rõ, thành thật, lễ độ và điềm đạm nói: "Bởi vì hiện tại anh ấy là...!omega của tôi."
Không gian lặng ngắt như tờ.
Khuôn mặt thượng tướng Ashely dần méo xẹo..