Diệp Phồn Tinh lần nữa ngồi trở lại, kiếm cớ che giấu: "Tôi chẳng qua là có chút khát, muốn đi uống nước."

...

Chỉ chốc lát sau, dì Ngô bưng nước từ bên ngoài tiến vào, đưa tới trước mặt hai người, sau đó đi ra ngoài.

Diệp Phồn Tinh ngồi tại chỗ, nhìn nước trước mặt, đem đầu chôn đến thật thấp, so với bị kiểm tra bài cũ trên lớp còn khẩn trương hơn.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy cô liền nhìn cũng không dám nhìn mình, hỏi: "anh ăn thịt người sao?"

Diệp Phồn Tinh nhìn lấy Phó Cảnh Ngộ, lắc đầu một cái.

"Vậy tại sao lại tránh anh? cũng không dám nhìn anh?" Ánh mắt của Phó Cảnh Ngộ vẫn nhìn chằm chằm vào cô, để cho cô có một loại cảm giác không chỗ có thể trốn.

Diệp Phồn Tinh nhẹ nhàng sờ sờ chóp mũi, "Cái đó... Bởi vì... chú quá đẹp trai rồi!"

"..." Phó Cảnh Ngộ cau mày, đây là câu trả lời gì?

Diệp Phồn Tinh nhỏ giọng giải thích, "Quá đẹp trai tôi có chút không dám nhìn chú. Tôi khẩn trương... Ai bảo chú hôm nay đột nhiên hôn tôi."

Vốn là, ở trước mặt anh, cô đều bình thường.

Nhờ phúc của anh, lần này tốt rồi!

Cô hiện tại chỉ cần cùng Phó Cảnh Ngộ đơn độc sống chung, trái tim nhỏ liền có chút không nghe sai khiến.

Phó Cảnh Ngộ nghe xong lời Diệp Phồn Tinh nói, có chút dở khóc dở cười.

]

Bà xã này của anh, da mặt có phần cũng quá mỏng đi!

Bất quá anh cũng nhìn ra, cô là thật sự đang xấu hổ.

Diệp Phồn Tinh giờ phút này còn mặc đồ ngủ, thay vì nói là quần áo ngủ, không bằng nói là áo T- shirt của Phó Cảnh Ngộ, cô vừa mặc lên người, đã dài đến đầu gối, cùng quần ngủ rất tiện.

Đây là cô tối hôm qua không có quần áo, tìm anh mượn.

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy Diệp Phồn Tinh, "Làm sao còn ăn mặc quần áo của anh?"

Thân thể tinh tế như vậy, ăn mặc quần áo của anh, quả thật là giống như là đang dụ người phạm tội.

Anh nhớ lại lúc hôn cô ngày hôm qua, mùi vị, ngọt ngào lại tươi đẹp, để cho người ta lưu luyến, hận không thể một lần nữa được nếm thử.

Diệp Phồn Tinh đang nhìn quần áo của mình, mới phát hiện mình lại ăn mặc quần áo của anh, lại cùng mọi người cùng nhau ăn cơm.

Sẽ không bị người khác nghĩ là bị điên rồi đi!

Cô nhức đầu nói: "Quần áo mang đi giặt, còn chưa kịp khô!"

Hết lần này tới lần khác trong nhà vừa không có ai quần áo cô có thể mặc.

Phó Cảnh Ngộ nói: "Để cho Tưởng Sâm dẫn em đi mua vài bộ"

Diệp Phồn Tinh quần áo vốn là cũng không nhiều, liền cái kia mấy bộ quần áo, cô mặc lặp đi lặp lại.

Là một người đàn ông cơ hồ chưa bao giờ mua quần áo, Phó Cảnh Ngộ bình thường cũng không nghĩ ra những thứ này.

Lần này mới nhớ.

Diệp Phồn Tinh nói: "Nhưng là... Tôi cũng không thể mặc như vậy liền đi đi!"

Phó Cảnh Ngộ nhìn lấy bộ dáng này, trong tròng mắt xẹt qua một tia ấm áp, gọi điện thoại cho Phó Linh Lung.

Phó Linh Lung đã nghe nói người nhà họ Tô đến cửa tới từ hôn sự tình, đang chuẩn bị tới đây, liền nhận được điện thoại của Phó Cảnh Ngộ, bảo chị mang cho Diệp Phồn Tinh bộ quần áo đi qua.

Chị đáp ứng, "Được."

Cố Vũ Trạch ngồi ở nhà trên ghế sa lon, đang chơi điện thoại di động.

"Một phần thơ, một đấu rượu, một khúc trường ca, một kiếm chân trời..." Nghe theo bên trong điện thoại di động đi ra ngoài âm thanh, Phó Linh Lung biết, cậu ta lại đang chơi vương giả vinh dự.

Cậu ta hiện tại đã tốt nghiệp trung học, chơi game, Phó Linh Lung cũng không để ý, hơn nữa, chị luôn cảm thấy, Bảo Bảo nhà chị hai ngày nay thật giống như có tâm sự.

Nhất là tối hôm qua trở lại, còn bị bệnh đây, hiện tại sắc mặt thoạt nhìn đều không tốt.

Chị đi tới, nói: "Bảo Bảo, con ở nhà nghỉ ngơi cho khỏe, mẹ hôm nay đi sang nhà bà ngoại, liền không mang con tới nữa!"

Ánh mắt của Cố Vũ Trạch nhìn chằm chằm điện thoại di động, nghe được lời của Phó Linh Lung, ngẩng đầu lên nhìn chị một cái.

️️️️️️️️️️️️

Nếu hay, ấn like ngại gì