Cuối cùng, tên quỷ sai che mặt bị Lão Triệu che miệng lôi đi.
Những quỷ sai khác cũng tản ra, trước khi đi họ còn toe toét trêu chọc tên quỷ sai che mặt kia.
"Sao không được gọi người? Cái này gọi là tinh thần đoàn đội hiểu không!"
"Theo chủ nghĩa cá nhân là không được đâu! Xem đi, không phải lần này ngươi bị bọn ta tóm đấy à?"
"...Trông có vẻ không đọc nhiều sách lắm!"
Quỷ sai che mặt: "..."
Đợi đến khi đám quỷ sai rời đi, ngay lập tức chỉ còn lại Mạnh Thiểu Du, Vương Xán và nàng hồ ly kia.
Trả được mối thù lớn cho Tương Sấm, tiểu hồ tiên bèn chống nạnh, đắc ý nhìn tên quỷ sai rời đi, sau đó nàng ta lại nói với Mạnh Thiểu Du: "Đạo trưởng Mạnh, lần này đa tạ cậu!"
Mạnh Thiểu Du cười cười rồi nói: "Đây là kẻ thù chung mà."
Tiểu hồ tiên nghĩ nghĩ, sau đó nàng vươn tay ra, lạch cạch cắn móng tay mình xuống rồi ném qua cho cậu: "Coi như cái này là quà đáp lễ cậu đi."
Mạnh Thiểu Du cũng không ngờ nàng ta lại hào phóng như vậy.

Giống với da rắn lột của liễu tiên, móng tay của hồ tiên cũng chứa đựng một phần năng lực của tiên gia.

Tiểu hồ ly này nói cho là cho, có thể thấy nàng thực sự quan tâm đến Tương Sấm.
Trừ việc này thì còn có ba con chồn kia.
Mấy bộ xương của tên quỷ sai che mặt đã bị bọn nó lấy đi để tu luyện, đây là cơ duyên của chúng nó.

Nếu không có Mạnh Thiểu Du và Vương Xán thì chúng nó cũng không lấy được sơ hở lớn như vậy, vậy nên ba con chồn bèn vây quanh bên chân Mạnh Thiểu Du, chắp hai móng vào nhau rồi bái bái hai người bọn họ.
Kế đó, dưới sự dẫn dắt của con chồn lớn, chúng đội đầu lâu rồi rời khỏi hiện trường.
Mạnh Thiểu Du cũng rời đi theo, mà Vương Xán thì phải nán lại để giải quyết hậu quả.

Vụ án này có yếu tố quỷ thần, tên quỷ sai thì đã bị tóm đi, chỉ còn lại gã chủ tiệm, nên đương nhiên gã sẽ bị coi là hung thủ của vụ án lần này, phải về để thẩm tra.
Có điều, đây chỉ mới là một mặt, Vương Xán thì lại lo lắng muốn trọc đầu vì một chuyện khác, lần này anh ta phải viết báo cáo vụ án thế nào đây...
- -
Sau khi giải quyết tên quỷ sai che mặt, Mạnh Thiểu Du cũng không rảnh rỗi.

Không biết có phải là do Lâm Thất đi tuyên truyền cho cậu hay không, mà đột nhiên có rất nhiều người mời cậu đến xem chuyện.
Có điều, cậu liếc qua thì thấy phần lớn là người trong showbiz.
Không biết Lâm Thất quảng cáo như thế nào, nhưng mấy người tìm đến Mạnh Thiểu Du còn chẳng biết nghề nghiệp của cậu bao gồm những việc gì.
Nhờ cậu thỉnh thần này nọ thì không nói, dù sao cũng còn trong phạm vi công việc.
Nhưng cái cậu không ngờ là, còn có người vừa mở miệng ra đã hỏi: "Đại sư, hoàng tiên nhà cậu có thể xem chuyện không?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Rốt cuộc là lan truyền kiểu gì vậy?!
Mạnh Thiểu Du rất lúng túng.


Lần nào cậu cũng phải giải thích với mấy người này một phen, rằng cậu là một đạo sĩ chân chính, không phải là thầy cúng giúp đỉnh tiên, cũng không phải là một đệ tử Xuất Mã.
Sau khi cậu giải thích như vậy, cũng có người ngộ ra rồi nói: "Bảo sao, lúc thì tôi nghe nói cậu có hoàng tiên, lúc thì nghe nói cậu vẽ bùa rất lợi hại..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Chính xác mà nói, ba con chồn kia vẫn chưa được gọi là tiên gia đâu.
Trừ việc này ra thì cũng không còn gì khác, trái lại Mạnh Thiểu Du còn kiếm được không ít tiền, lúc rảnh rỗi cậu hay nhìn số dư trong thẻ mà cười rộ lên.
Lúc Dư Giang Hòa về nhà thì thấy nhóc đạo trưởng đang nhìn điện thoại cười tủm tỉm, anh bèn hỏi: "Có chuyện gì vui à?"
Mạnh Thiểu Du cũng không gạt anh, cậu nói: "Gần đây kiếm được không ít á ~ Đến khi em trở về là mua được tượng vàng cho tổ sư gia rồi!"
Lúc nói chuyện thì giọng cậu còn nâng cao, mặt mày cong cong, rõ ràng là dáng vẻ mê tiền.

Dư Giang Hòa lại cảm thấy nhóc đạo trưởng có thế nào thì vẫn đáng yêu, này cũng dễ thương, kia cũng dễ thương.
Anh nghe vậy thì nói: "Còn thiếu bao nhiêu? Anh có thể..."
Dư Giang Hòa còn chưa dứt lời thì đã thấy Mạnh Thiểu Du mở miệng, có vẻ muốn từ chối, anh vội vàng bẻ lái, nghiêm túc nói: "Anh không thể bắt cóc đạo trưởng của đạo quan rồi không tỏ ý gì được, đúng không?"
Mạnh Thiểu Du nhìn vẻ mặt "lấy lòng bố vợ tương lai" của anh mà không khỏi: "..."
Nhưng Dư Giang Hòa đã đinh ninh như vậy, Mạnh Thiểu Du cũng đành nghe theo anh.

Có nguồn vốn của thầy Dư, mục tiêu của Mạnh Thiểu Du hoàn thành ngay trong chớp mắt...
Thậm chí còn vượt mức.
Mạnh Thiểu Du không khỏi hoảng hốt, cậu liếc di động rồi lại nhìn qua Dư Giang Hòa.
Mạnh Thiểu Du: "...Em không muốn nỗ lực nữa!"
Thầy Dư nhìn lại, ấy vậy mà anh lại nói với vẻ nghiêm túc: "Được."
Mạnh Thiểu Du nhìn anh một cái rồi rề rà bảo: "Quên đi, em đùa thôi."
Dư Giang Hòa xoa đầu cậu, trái lại cũng không nói gì.

Tất Văn Châu sắp xếp phòng của hai người cạnh nhau, nhưng phần lớn thời gian, Dư Giang Hòa luôn lấy đủ loại lí do để giữ Mạnh Thiểu Du lại.
Tuy không làm được gì, nhưng anh vẫn muốn giữ khoảng cách gần gũi với nhóc đạo tưởng.
Sau khi bận rộn, Mạnh Thiểu Du nằm xuống với Dư Giang Hòa, chợt nghe thầy Dư hỏi: "...Đạo quan là nơi em sống từ bé đến giờ sao?"
Mạnh Thiểu Du rất ít khi kể về mình, hôm nay khi nghe cậu nhắc đến đạo quan, Dư Giang Hòa bèn không kìm lòng được mà hỏi.
"Vâng ạ."
Mạnh Thiểu Du đáp.
Thân thế của Mạnh Thiểu Du cũng khá bình thường, nên cậu thấy không có gì phải giấu diếm.

Bình thường cậu không kể là vì nghĩ rằng, so với quá khứ thì cậu càng quý trọng hiện tại hơn.
Có điều, thầy Dư đã hỏi nên cậu cũng kể lại luôn.
Mạnh Thiểu Du là do sư phụ nhặt về đạo quan.


Khi đó cậu chưa tròn một tuổi thì đã bị vứt bỏ trên núi, lúc ấy sư phụ của cậu đang hái thuốc, đúng lúc nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, khi thấy là một đứa trẻ bị bỏ rơi thì ông bèn nhặt cậu về.
Vậy nên, kể từ khi bắt đầu có ký ức, Mạnh Thiểu Du đã lớn lên ở đạo quan rồi.
Theo lẽ tự nhiên, cậu cũng kế thừa bản lĩnh của sư phụ.
Tuy rằng Mạnh Thiểu Du nói với sắc mặt bình tĩnh, nhưng Dư Giang Hòa nhìn cậu lại không khỏi đau lòng.

Cậu nói rất thoải mái, cứ như quá khứ của mình chỉ là một câu nói bâng quơ.

Thế nhưng toàn bộ quá trình trưởng thành của nhóc đạo trưởng, nào có thể miêu tả nhẹ bẫng như vậy được?
Quá trình trưởng thành không có cha mẹ ở bên, cuộc sống trong đạo quan cũng không thể giống như người bình thường...
Dư Giang Hòa thở dài một tiếng, anh vươn tay ôm lấy người trước mặt.
Mạnh Thiểu Du hơi ngạc nhiên, sau đó cậu cười, nói: "Đây là chuyện quá khứ cả, không sao đâu ạ."
Dư Giang Hòa nặng nề "ừ" một tiếng, nhưng anh cũng không nới lỏng cái ôm này.
Mạnh Thiểu Du bèn xoay người nhìn thầy Dư, cậu sáp lại hôn lên khóe môi của anh rồi nói: "Sư phụ và sư thúc đối xử rất tốt với em, em sống ở đạo quan rất vui, đã vậy về sau còn có mấy sư đệ nữa."
Cậu nghĩ nghĩ rồi lại kể cho Dư Giang Hòa nghe về những người trong đạo quan.
Đạo quán của bọn họ không có nhiều người.

Sư phụ của Mạnh Thiểu Du là chủ quán, ngoài ra còn có một vị sư thúc.

Hai người đều có một tật xấu, đó là thích đi thu lượm trẻ con.
Lúc Mạnh Thiểu Du lên năm, hai người bèn nhặt về cho cậu một sư đệ.

May mà lúc đó Mạnh Thiểu Du đã hiểu chuyện, không thì hai người này đã phải chăm trẻ con muốn hụt hơi.
"Khi đó sư thúc và sư phụ phân chia công việc rõ ràng lắm, sư phụ phụ trách kiếm tiền, sư thúc phụ trách chăm sóc bọn em." Mạnh Thiểu Du nói: "Khi đó nhóc sư đệ của em chưa hiểu chuyện, ngày nào cũng ôm đùi sư thúc gọi mama."
Cậu tìm mấy chuyện thú vị thời thơ ấu để kể cho Dư Giang Hòa nghe.
Dư Giang Hòa không lên tiếng, nhưng khi nghe Mạnh Thiểu Du kể chuyện, nhìn thấy ý cười ánh lên trong đôi mắt cậu, anh cũng hiểu được rằng sư phụ của Mạnh Thiểu Du không tệ, ông đối xử với cậu rất tốt.
Dù tuổi thơ vắng bóng cha mẹ nhưng cậu cũng không hề cô độc.
Chỉ là cậu phải trưởng thành sớm hơn bạn bè đồng trang lứa một ít, cũng phải chăm sóc cho một ít huynh đệ nữa.
Mạnh Thiểu Du lại bảo: "Chỗ nến mà anh tặng lúc trước cũng là do sư đệ em làm ra đó!"
Đạo trưởng Tiểu Mạnh thực sự không cảm thấy mình đáng thương, cơ mà thầy Dư vẫn cứ ôm cậu cứng ngắc, nên cậu chỉ có thể vừa bất đắc dĩ lại vừa buồn cười mà vỗ vỗ lưng anh, để mặc cho anh ôm.
Chẳng qua, sau lần đó thì Mạnh Thiểu Du lại càng cảm thấy thầy Dư dính người hơn...
- -.

Tìm truyện hay tại == t r ù m t r u у ệ Л.


V Л ==
Thời gian dần trôi, đảo mắt đã tới tháng sáu.
Sự chuyển giao của thời tiết đồng thời là dấu hiệu của một sự kiện khác—
"Hình như kì thi đại học năm nay bắt đầu rồi nhỉ? Chị à, hôm nay chúng ta quay một video chúc may mắn đi." Trợ lý của đoàn phim cầm camera, nói với một nữ minh tinh.
Mạnh Thiểu Du liếc nhìn lịch, lúc bấy giờ, cậu mới phát hiện ra thời gian đã trôi qua mau như vậy, sắp tới kì thi đại học rồi.
Thầy Dư đã quay video chúc phúc từ lâu, vậy nên Mạnh Thiểu Du mới không nhớ ra.

Kế đó, cậu lại phát hiện gần đây thầy Dư dặn dò Tiểu Lâm mua rất nhiều đồ, nhìn kĩ thì đều là sản phẩm bổ não.
"...?? Có ai cần bổ não sao ạ?"
Tiểu Lâm đang đóng gói những thứ này, cậu ta bèn quay đầu nhìn Mạnh Thiểu Du rồi nói: "Thiểu Du à, cậu đến đúng lúc lắm!" Cậu ta nói xong thì đưa một quyển vở sang, "Viết địa chỉ ra đây đi."
Mạnh Thiểu Du: "?"
Cậu nhìn thầy Dư đang đứng bên cạnh, anh bước đến rồi thong thả nói: "Sắp thi đại học rồi, phải bồi bổ cho sư đệ..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Đúng nhỉ, năm nay cũng là năm tiểu sư đệ của cậu thi vào đại học, cậu còn gửi lời chúc phúc nữa mà.

Cơ mà Mạnh Thiểu Du không ngờ thầy Dư lại để tâm như vậy, cuối cùng cậu vẫn viết địa chỉ cho Tiểu Lâm.
- -
Sau khi quay xong ở thành điện ảnh, đoàn phim phải rời khỏi tỉnh.
Địa điểm mà Tất Văn Châu chọn là một nơi rừng sâu núi thẳm ở tỉnh Hồ Nam.

Bên cạnh đó chỉ có một ngôi làng, người trong ê-kíp trọ lại ở trong thôn, sau đó khiêng đạo cụ lên núi quay phim.
Những việc này bình thường như cơm bữa.

Song, bộ phim lần này còn có yếu tố quỷ quái, đã vậy tỉnh Hồ Nam còn nổi tiếng về việc đuổi thi, mỗi khi quay phim thì ai nấy đều âm thầm sợ hãi.
Có mấy người nhát gan dứt khoát nói với Tất Văn Châu: "Đạo diễn, chúng ta quay sớm một chút được không ạ! Quay ban đêm khủng bố lắm!"
Khi tiến vào trạng thái quay phim, Tất Văn Châu là một người nóng nảy, hắn nghe vậy thì vung tay lên, nói một cách đầy khí phách: "Mấy người sợ cái gì! Không phải đoàn chúng ta có một linh vật à!!"
Hắn nói xong thì chỉ vào Mạnh Thiểu Du bên cạnh rồi nói: "Có cậu ấy ở đây thì sợ gì yêu ma quỷ quái?"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Tất Văn Châu đã nói vậy thì những người khác cũng chỉ có thể nghe theo.

Hơn nữa, sau khi quay được hai ngày, họ mới phát hiện ra không có việc gì phát sinh cả.

Lá gan của mọi người cũng lớn hơn rất nhiều, khi lớn gan rồi, buổi tối bọn họ còn sáp lại bàn tán sôi nổi.
Thỉnh thoảng, Mạnh Thiểu Du nghe được mấy từ như "đuổi thi", "cương thi" gì đó.
Chốn rừng sâu núi hiểm không có gì để giải trí, sóng điện thoại cũng không tốt, nên mọi người chỉ còn cách ăn dưa.

Cả đám bèn tụ tập quanh ngọn đèn để kể chuyện ma, ai nấy vừa sợ lại vừa muốn hóng hớt.
"...Lúc đó á, tui thấy một bóng người lờ mờ đứng đằng sau, tui sợ đến mức choáng váng, vội vàng chạy vắt giò lên cổ!" Tiểu Trương trong tổ trang trí bảo.
"Cơ mà bây giờ ngẫm lại, có lẽ là do tui bị viễn thị."
Lúc kể chuyện ma, Tiểu Trương có nói đến việc mình nhìn thấy một bóng người ngoài cửa sổ mấy hôm trước.


Nhưng lúc đó cũng không phát sinh chuyện gì, nên cậu ta bèn cho rằng mình gặp ảo giác.
Những người khác nghe vậy thì nói: "Hầy! Sợ gì chứ, không phải có linh vật ở đây à? Cậu xem, đã mấy ngày rồi, không phải đều ổn áp đó sao."
"Đúng đó! Bảo sao đạo diễn ngông cuồng thế, đúng là cậu ấy trấn áp được thật ha!"
"Chính xác, lâu như vậy mà vẫn sóng yên biển lặng, quay phim cũng thuận lợi nữa."
"...Đúng á, đúng á, có khi mấy con quỷ nhỏ nhìn thấy cậu ấy là chạy luôn."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Ra vậy, té ra trong lòng những người này thì cậu là Thần Chung Quỳ à?
Cậu thật sự nghe không nổi nữa, bèn trở về phòng trước.

Tụ tập nói chuyện lâu cũng khá mệt nhọc, nên mọi người vội vàng dọn dẹp một chút rồi quay về phòng.
Buổi tối hôm đó.
Mạnh Thiểu Du nửa tỉnh nửa mơ, cậu nghe thấy một tiếng gào khóc vọng đến từ bên ngoài cửa sổ.
Cậu mở bừng mắt, năm giác quan dần dần khôi phục.

Tiếng khóc kia cách bọn họ càng lúc càng gần, nghe kĩ còn có cảm giác gấp gáp như bị truy đuổi.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Tiếng khóc này mỗi lúc một lớn, ngay cả thầy Dư cũng bị đánh thức.

Hai người liếc nhau, Mạnh Thiểu Du bèn mở cửa sổ ra, cậu chỉ nhìn thấy một bóng người chạy ra khỏi rừng núi, vừa khóc vừa gào: "Đù đù đù!! Sao đuổi hoài vậy!! Sư phụ ơi, sư huynh ơiii tu hành đạo tổ ơi mau cứu mạng connn—!!!"
Người nọ chỉ là một thiếu niên, cậu vừa chạy vừa ném đồ về phía sau, theo sau cậu là một bóng người nằm nhoài trên mặt đất, nó đang dốc sức bổ nhào về phía cậu.
Mạnh Thiểu Du: "..."
Cậu thiếu niên cách bọn họ mỗi lúc một gần.

Thái dương Mạnh Thiểu Du chợt nảy lên, kế đó cậu vươn mình nhảy ra ngoài cửa sổ.

Mạnh Thiểu Du chạy đến chỗ thiếu niên rồi kéo cậu về phía sau, cậu vung tay ném bùa trừ tà ra, tất cả đều nhắm về phía con quái vật kia.
Đống bùa có công hiệu trong nháy mắt, chỉ nghe con quái vật kia kêu lên một tiếng, nỗi đau đớn không sao chịu thấu.
Bùa ngũ lôi bay ra khỏi tay Mạnh Thiểu Du, con quái vật kia không thể đọ lại, nó lập tức thay đổi phương hướng rồi chạy về phía khu rừng.
Tiếp đó, Mạnh Thiểu Du quay đầu lại, nhìn vào cậu thiếu niên kia.
Thiếu niên mặc đạo bào màu xanh đen, lúc bấy giờ, mái tóc hơi dài được cậu buộc lên một cách tùy ý bỗng biến thành ổ quạ.
Cậu gãi đầu, nở nụ cười ngây ngô với Mạnh Thiểu Du, sau đó yếu ớt bảo: "He he, chào sư huynh ạ..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Dư Giang Hòa thấy Mạnh Thiểu Du đưa cậu thiếu niên về.

Ngay khi bước vào cửa, cậu nhóc vừa nhìn thấy Dư Giang Hòa đã trưng ra nụ cười tươi rói: "Chắc đây là chị dâu nhỉ! Em chào chị dâu ạ!"
Mạnh Thiểu Du: "..."
Dư Giang Hòa: "...Ừ."

Hết chương 69..