Nghỉ ngơi một lát, xem như hai người khó có được một lần an tâm tịnh dưỡng.

Sau đó, Thái Bình mang Uyển Nhi đến Thanh Trì tắm gội thay y phục, đến chính ngọ, hai người cùng nhau về chính điện.
Thái Bình mệnh Xuân Hạ truyền thiện, không bao lâu, Xuân Hạ cùng các cung nhân mang ngọ thiện vào chính điện.
Trương Tắc nấu xong thuốc cũng đưa tới, loại thuốc thể hàn này, cần phải uống trước ngọ thiện.
Thái Bình bưng chén thuốc lên, chịu đắng uống được ba hớp rồi đặt chén thuốc xuống, ra hiệu cho Trương Tắc đem chén thuốc đi.
“Vâng.” Trương Tắc bưng chén thuốc lui ra.
Xuân Hạ thức thời mệnh các cung nhân cùng lui ra, chờ ở ngoài cửa điện, đợi công chúa gọi.
Uyển Nhi gắp cho Thái Bình một miếng Tiểu Thiên Tô, dịu dàng nói: “Điện hạ, mời.”
Thái Bình biết Uyển Nhi nhất định đau lòng, cười nói: “Hôm nay ta uống ít hơn một nửa.” Nói xong, nàng cũng gắp cho Uyển Nhi một miếng Tiểu Thiên Tô, “Uyển Nhi yên tâm.”
Uyển Nhi sao có thể yên tâm đây? Cần phải qua mặt được thái y mà Võ Hậu sai đến bắt mạch, Thái Bình nhất định phải uống loại thuốc này suốt ba năm, phải chịu khổ như vậy suốt ba năm.
“Sẽ ổn mà.” Thái Bình bảo đảm.
“Ừm.” Uyển Nhi cúi đầu gắp một mảnh Tiểu Thiên Tô cho vào miệng, mặc dù là loại thịt nai ngon nhất, nàng cũng cảm thấy chua xót.
Thái Bình lặng yên không một tiếng động dịch đến sát Uyển Nhi, cười hỏi: “Ăn ngon không?”
“Điện hạ cảm thấy ăn ngon không?” Uyển Nhi hỏi lại, lúc này mới phát hiện Thái Bình ngồi sát vào người nàng, vội la lên, “Quân thần có khác, thần không thể ngồi chung một mâm với điện hạ.” Tuy nàng phụng chỉ đến đây chăm sóc Thái Bình, hôm nay ngồi chung dùng bữa cùng Thái Bình đã là ân thưởng lớn lao, nếu bị người khác nhìn thấy điện hạ ngồi chung một mâm với nàng, đó chính là đại đại bất kính.
“Ngồi yên.” Thái Bình đè lại Uyển Nhi đang muốn đứng lên, một tay kia đẩy chén của mình đến chỗ Uyển Nhi, cười nói, “Bổn cung mới uống thuốc, thân thể vô cùng mệt mỏi, cầm đũa cũng không chắc, cho nên……”
Uyển Nhi nhìn vào cặp mắt như tiểu hồ ly kia, liền biết nàng ấy đang muốn gì.
“Nhưng mà……”
“Mẫu hậu sai ngươi tới chiếu cố bổn cung, ngươi phải nghe lời bổn cung!”
Thái Bình đắc ý không cho Uyển Nhi phản bác, “Thượng Quan đại nhân muốn hầu hạ bổn cung ăn cơm, tự nhiên phải ngồi cùng một mâm với bổn cung!”

“Bá đạo!” Uyển Nhi không lay chuyển được điện hạ, chỉ đành bưng chén lên, lấy đũa gắp một miếng thịt nai đút cho Thái Bình, “Điện hạ, xin hãy há miệng.”
Thái Bình thuận theo mà há miệng, để Uyển Nhi đút nàng dùng bữa.

Thịt nai vào miệng, nàng một bên cẩn thận nhai nuốt, một bên khen ngợi: “Lần này thịt nai nấu rất vừa vặn, đủ mềm.” Nói xong, chỉ chỉ canh Cam Lộ, “Uyển Nhi, ta muốn ăn cái kia.”
Uyển Nhi nhịn cười đặt đôi đũa xuống, cầm muỗng lên, múc một muỗng, thổi cho hơi nguội, lúc này mới đút cho Thái Bình.
Thái Bình dường như cố ý, thong thả ung dung ăn một ngụm, rõ ràng răng nàng cắn lên muỗng nhỏ, bộ dáng híp mắt thưởng thức lại giống như đã từng quen biết, cực kỳ giống bộ dáng thời niên thiếu khi nàng cắn ngón tay Uyển Nhi.
Uyển Nhi chỉ cảm thấy trái tim đột nhiên nhảy lên, có một chút lửa nóng chợt nổi lên trong thân thể.

Má nàng ửng đỏ, ra vẻ trấn tĩnh rút tay lại, cười hỏi: “Điện hạ còn muốn ăn cái gì?”
Thái Bình chống má, dựa vào kỷ án, “Hiện giờ Uyển Nhi muốn ăn cái gì?” Đáy mắt tràn đầy ý cười khi thực hiện được ý đồ xấu.
Uyển Nhi ngồi thẳng lưng, đặt muỗng xuống, cầm lấy một chiếc bánh Thủy Tinh, cắn một ngụm.
“Bánh Thuỷ Tinh thơm quá.” Cánh mũi Thái Bình khẽ nhúc nhích, bỗng nhiên nghiêng người đến, không đợi Uyển Nhi phản ứng, liền nhắm ngay chỗ Uyển Nhi vừa cắn, chậm rãi cắn một ngụm, “Ừm! Ăn ngon!”
Điện hạ chính là cố ý!
Uyển Nhi nhìn thấu nhưng không thể đâm thủng, nếu không, với tính tình của điện hạ chắc chắn sẽ làm trầm trọng thêm, không biết sẽ còn sinh ra chuyện hoang đường gì.

Nàng đặt bánh Thủy Tinh xuống, nhiệt ý bị Thái Bình làm dấy lên khó có thể bình ổn trong chốc lát, nàng nhìn lướt qua các món ngọ thiện, rất ít món thanh đạm, nàng chỉ có thể bưng Cam Lộ lên, uống liền mấy ngụm.
“Phụt.”
Thái Bình chợt bật cười.
Uyển Nhi nghiêm túc hỏi: “Điện hạ cười cái gì?”
“Ngày Hạ nắng trời chói chang, xác thật nóng vô cùng.” Thái Bình biết rõ còn hỏi, “Uyển Nhi muốn ăn món gì lạnh à?”
Bị Thái Bình nói trúng tâm tư, Uyển Nhi lựa chọn im lặng thừa nhận.

Thái Bình chớp mắt cười, giương giọng: “Xuân Hạ, mang khay đựng đá vào đây.”
Xuân Hạ nghe thấy, mệnh các cung nhân mang khay đựng đá đã chuẩn bị đến bên kỷ án.

Mỗi ngày mùa Hạ, hoa quả trong cung sẽ được bảo quản trong các khay đựng đá.
Uyển Nhi đứng dậy lấy hoa quả tươi cho Thái Bình, nhưng mới mở đồ đựng đá ra, lại chần chờ mà quay đầu nhìn về phía Thái Bình, “Điện hạ hình như không nên ăn mấy món lạnh lẽo.”
Thái Bình đỡ trán, thở dài: “Quả thật như thế, nhưng hoa quả tươi hôm nay nếu không ăn hết, ngày mai cũng không còn tươi nữa.” Vừa nói, nàng chờ mong mà nhìn Uyển Nhi, “Nếu không Uyển Nhi thay bổn cung nếm thử?”
Uyển Nhi nghiêm túc nói: “Hoa quả tươi này chính là cống quả, thần sao có thể……”
“Đại nhân cứ yên tâm ăn đi, điện hạ cũng thường mệnh bọn nô tỳ nếm hoa quả.” Xuân Hạ nhỏ giọng nhắc nhở Uyển Nhi, điện hạ đối đãi ôn hoà với mọi người, toàn bộ phủ Trấn Quốc Công Chúa không có ai không thích điện hạ, không có ai chưa được điện hạ ban ân.
Chỉ là, các cung nhân cũng không biết —— xưa nay Thái Bình phá lệ ân thưởng, chính vì để lúc này điện hạ có thể hợp tình hợp lý sủng ái Uyển Nhi.
Thấy nhiều sẽ quen, cũng sẽ không khua môi múa mép nói bậy.
Uyển Nhi nghe Xuân Hạ nói như vậy, thời điểm nhìn về phía Thái Bình, tươi cười trở nên cực kỳ ôn nhu.

Điện hạ của nàng, luôn lén lút làm cho nàng nhiều chuyện như vậy.
“Thần, tạ điện hạ ân thưởng.”
“Bổn cung còn chưa ăn no đâu, Uyển Nhi mau lại đây hầu hạ bổn cung dùng bữa, bổn cung còn muốn uống canh Cam Lộ.”
Thái Bình cũng không muốn Uyển Nhi ở trong phủ phải câu nệ như thế, nói xong, liền đánh ánh mắt về phía canh Cam Lộ.
Xuân Hạ cười trộm mang các cung nhân lui ra, chút mánh khoé này điện hạ, cũng thật không giống người bình thường.

Nghĩ đến đây, nàng nhịn không được liếc mắt một cái nhìn về phía Hồng Nhụy, nếu có cơ hội, nàng nhất định phải học theo mánh khoé của điện hạ, trêu chọc cái đồ đầu gỗ này một phen.

Hồng Nhụy cảm thấy Xuân Hạ nhìn tới, nàng bối rối nhìn lại Xuân Hạ, Xuân Hạ như bị dẫm phải cái đuôi nhỏ, hoảng hốt né tránh ánh mắt của Hồng Nhụy, ra vẻ không có việc gì mà nhìn thẳng phía trước.
Hồng Nhụy nghẹn lời cười cười, lén lút dịch hai bước đến gần Xuân Hạ, vai kề vai, không cần phải nói gì, đã làm trong lòng Xuân Hạ nhảy nhót.
Tim Xuân Hạ đập nhanh vô cùng, nàng không thể không thừa nhận, có đôi khi Hồng Nhụy thật sự to gan hơn nàng.
Thái Bình cùng Uyển Nhi dùng xong ngọ thiện, Thái Bình liền sai người đi một chuyến đến Đông Quan, mệnh thị lang ở Đông Quan chỉnh sửa lại danh sách quan viên hiện nay nhậm chức ở Đông Quan Thần Đô rồi đưa đến cho nàng.
Ít nhất, trước khi chính thức tiếp nhận Công Bộ, Thái Bình cần phải nhận thức quan viên ở Công Bộ.
Đông Quan thị lang không dám chậm trễ, lúc chạng vạng, đã sửa sang danh sách thỏa đáng, tự mình đưa đến phủ công chúa.
Chiều dần sang tối, Xuân Hạ thắp sáng ánh đèn, liền rời khỏi tẩm điện, không dám quấy rầy công chúa cùng đại nhân bàn bạc chính sự.

Không lâu sau đó, Hồng Nhụy mang nước ấm đến, Uyển Nhi ra hiệu cho nàng đặt ở trên giá, liền để nàng lui ra nghỉ ngơi.
“Đêm nay để ta hầu hạ điện hạ, các ngươi đều đi xuống nghỉ ngơi đi.” Uyển Nhi nói xong câu đó, liền đứng lên khỏi kỷ án, thấm ướt khăn sạch rồi vắt khô, đến gần Thái Bình, lau mặt cho nàng.
Hồng Nhụy rời khỏi tẩm điện, cũng tự tay đóng cửa điện.
Uyển Nhi đến gần cửa, gài kỹ chốt gỗ, quay đầu lại một lần nữa thấm ướt khăn, sau khi vắt khô thì đắp lên cổ tay của Thái Bình, vết đỏ nơi đó đã bầm tím, mỗi lần Uyển Nhi nhìn thấy, đều cảm thấy chua xót.
Thái Bình nghiêng mặt nhìn nàng, cười hỏi: “Lại đau lòng sao?”
Uyển Nhi không trả lời, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bầm tím qua lớp khăn ướt, “Điện hạ vẫn nên thoa thuốc.”
“Thoa thuốc sẽ lành rất nhanh, mẫu hậu cũng không nhìn được mấy ngày.” Thái Bình phủ lên tay nàng, phức tạp nói, “Mẫu hậu càng đau lòng, ta liền có thể ỷ vào người áy náy, lấy được càng nhiều thực quyền.”
Từ sau đêm đó, Thái Bình đã không gọi Võ Hậu là “a nương”, trong lòng Uyển Nhi biết rõ, tình mẫu nữ giữa Thái Bình cùng Võ Hậu chỉ sợ đã sinh ra kẽ hở.
Uyển Nhi cúi đầu sờ sờ độ ấm của khăn, cảm thấy có chút lạnh, liền lấy khăn ra, treo lại lên giá, thay đổi đề tài, “Điện hạ xem xong danh sách chưa?”
Thái Bình nhìn danh sách trải rộng trên kỷ án, phía sau còn có hai trang, “Chưa nữa.”
Uyển Nhi đi tới, ngồi xuống bên cạnh Thái Bình, nhanh chóng nhìn lướt qua, nghiêm túc hỏi: “Có người có thể mượn sức không?”
“Có.” Thái Bình nhìn thấy không ít cái tên quen thuộc trong đó, những cái tên đó nàng còn nhớ rõ, đều là những người năm xưa tham gia chuyện Đông Cung mưu phản.

Muốn mượn sức những người này cũng không khó, rối rắm chính là dùng “Đức”, hay là dùng “Uy”?
Uyển Nhi thấy mặt Thái Bình lộ vẻ khó xử, “Điện hạ nghi ngại gì sao?”
“Lập Đức cần thời gian, lập Uy lại khó bền.” Nhất cử nhất động của Thái Bình, chỉ cần có chút vô ý, sẽ làm cho Võ Hậu nghi kỵ, mặc dù Võ Hậu nhất thời sẽ không nghĩ nhiều, nhưng nếu có nhiều người cảnh báo, Võ Hậu cũng sẽ suy nghĩ lại liệu nữ nhi này đến tột cùng có thể uy hiếp đến địa vị của nàng hay không.

Đế vương cho phép, đó là xứng đáng, tự mình giành lấy, lại là đi quá giới hạn.
Thiên hạ không có đế vương nào cho phép hạ thần lặng lẽ phát triển thế lực một cách an toàn, chân tình của đế gia cũng là điều xa xỉ không thể khảo nghiệm.
Uyển Nhi trầm mắt suy nghĩ một lát, mi tâm thả lỏng, cầm bút viết lên trang giấy trắng một chữ “Đức”.
“Quân vương phải trọng Đức, đạo thuật là con dao hai lưỡi, khống chế không tốt, sẽ tốn công vô ích.” Ánh mắt Uyển Nhi sáng ngời, “Công Bộ phụ trách xây dựng, thuỷ lợi, đồn điền, thông thương, đi lại, tuy ảnh hưởng trong triều không thể so với năm bộ khác, nhưng là chỗ tốt để mưu lợi cho bá tánh.”
“Hoàng gia gia từng nói, “Vua là thuyền, dân là nước.

Nước có thể nâng thuyền, cũng có thể lật thuyền.”” Ánh mắt Thái Bình cũng sáng ngời, “Nếu có thể mượn việc công làm lợi cho dân, thu được dân tâm……”
“Dân vọng sẽ là căn cơ vững chắc nhất cho đế nghiệp của điện hạ.” Uyển Nhi nắm tay Thái Bình, “Tầng cao luôn phải bắt đầu xây từ tầng thấp nhất, điện hạ chỉ cần làm chuyện thiết thực, cho dù Thái Hậu bị người khác mê hoặc, cũng không nắm được nhược điểm của điện hạ.”
Thần sắc của Thái Bình trở nên phức tạp, “Ta hy vọng người có thể tin ta nhiều một chút.”
Uyển Nhi muốn nói lại thôi, Thái Bình biết nàng không tiện khuyên nhủ, “Mẫu hậu là mẫu hậu, ta là ta, con đường của ta khẳng định không giống với mẫu hậu.”
Uyển Nhi nắm thật chặt tay Thái Bình, “Thần sẽ luôn đi cùng điện hạ.”
“Ta biết.” Thái Bình nâng cằm Uyển Nhi một chút, bỗng nhiên trêu chọc: “Tối nay ái phi thị tẩm không?”
Gương mặt Uyển Nhi nóng lên, xấu hổ giận dỗi: “Điện hạ!”
“Có một số việc, cũng phải quen thôi.” Thái Bình vươn tay ôm chặt nàng từ phía sau, khẽ cắn lên tai Uyển Nhi, “Uyển Nhi nói xem, có phải hay không?” Hơi thở nóng hổi cọ qua vành tai Uyển Nhi, làm cho Uyển Nhi không khỏi run rẩy một chút.
Uyển Nhi không thể không thừa nhận, cho dù ngày thường nàng bình tĩnh tự chủ thế nào, đều sẽ bị Thái Bình trêu chọc mà quân lính tan rã.
Ngón tay Thái Bình lặng yên không một tiếng động cởi bỏ thắt lưng của Uyển Nhi, Uyển Nhi đè lại bàn tay làm càn của nàng, nghiêng người lại, cắn lại một ngụm lên vành tai của Thái Bình như để trả thù, sau đó tránh thoát khỏi lòng ngực Thái Bình.
Chỉ thấy nàng giơ tay tháo trâm cài trên búi tóc xuống, tóc đen chớp mắt chảy dài trên vai.

Nàng xấu hổ cắn môi dưới, buông cây trâm ra, ngược chiều ánh nến ấm áp mà ngồi lên kỷ án đối mặt với Thái Bình, mặt đỏ rần vén vạt váy lên.
“Điện hạ.” Nàng bỗng nhiên khẽ gọi một tiếng êm ái, Thượng Quan đại nhân như vậy, thiên hạ này chỉ có một mình Thái Bình có thể nhìn thấy, “Thiếp, xin tuân chỉ.”
Tâm trí, con tim, đều xuyến xao.
Thái Bình mỉm cười dán lại, ánh mắt đã bị xuân sắc nồng đậm nhuộm đỏ, môi nàng ôn nhu chạm đến môi Uyển Nhi, ngón tay đặt lên, từng nét bút phác họa ra một đóa mai đỏ tươi đẹp ướt át, cho đến khi nở rộ rực rỡ..