Tiết tiếng Anh đầu học kì, Trịnh An Nam lười biếng nằm dài ra trên bàn, nghe người ngồi cùng lải nhải mấy thứ mà hắn nghe không hiểu. Há miệng ngáp tới cái thứ ba.

Đột nhiên có một tay duỗi ra, vỗ mạnh vào lưng hắn.

"Oái!" Trịnh An Nam giật mình la lớn, xoay đầu nhìn thì lại thấy khuôn mặt hiền từ của Ngô Diệu.

"Hôm nay em đúng giờ lắm, bữa sau tiếp tục phát huy!" Ngô Diệu lần nữa giơ lên bàn tay to của mình, vỗ lưng Thẩm Cố Bắc.

Sau đó lại nghĩ tới thể chất yếu ớt cửa cậu, nên lực tay cũng giảm lại, gọi là "dùng lực vuốt ve".

"......" lưng Thẩm Cố Bắc dần nóng lên, yên lặng nghĩ rằng, nếu cậu là mèo thì lông trên lưng hẳn bị Ngô Diệu vuốt tới trọc luôn một mảng.

"Thẩm Cố Bắc, em làm tốt lắm, không phụ sự kì vọng của giáo viên!" Thầy Ngô vui mừng nói chuyện với Thẩm Cố Bắc, ca ngợi cậu hiểu chuyện.

Thẩm Cố Bắc vẫn để bộ mặt lạnh băng, xem như bản thân không có quan hệ gì đối với việc thầy Ngô đang khen cậu như con.

Mặc khác, bạn cùng lớp đều hít một ngụm khí lạnh, không thể ngờ được, Thẩm Cố Bắc vậy mà có thể mời anh Nam trở lại trường học.

Ngô Diệu xuân phong đắc ý, trong miệng ngân nga một giai điệu nhỏ trở lại văn phòng.

Học kì mới chưa học phụ đạo, các giáo viên đánh dấu bảng điểm danh xong thì lại đi làm việc cá nhân.

Nhìn bộ dang vui vẻ của Ngô Diệu, có người thuận miệng hỏi, "Thầy Ngô, hôm nay thầy có chuyện gì vui sao?"

Từ khi thầy Ngô làm chủ nhiệm, ông thường xuyên có vẻ mặt buồn rười rượi, tóc mai cũng dần chuyển màu thành tóc hoa râm. Muốn nhìn thấy ông ấy cười to xem ra còn khó hơn tìm mầm non tài giỏi cho trường Thanh Bắc ở trường trung học Khánh Lê này.

"Ôi, sao có chuyện gì vui được?" Thầy Ngô xua xua tay, "Trịnh An Nam trong lớp tôi hôm nay quay lại trường học, cậu ta sẽ không cưỡng chế thôi học nữa."

"Cậu ta tới trường học cũng có làm được gì đâu?" Lưu Hồng Mai đáp lời, âm dương quái khí trào phúng, "Thành tích của Trịnh An Nam đứng nhất từ dưới đếm lên, mỗi lần thi xong đều nộp giấy trắng. Loại học sinh như vậy mà tới trường học thì căn bản lãng phí tài nguyên của bộ giáo dục."

Ngô Diệu bị vặn ngược lại tới mức á khẩu, không trả lời được, yên lặng lùi về trong góc.

Lưu Hồng Mai tiếp tục lạnh giọng mỉa mai, "Thầy Ngô à, thành tích được xếp hạng sau khi thi xong vừa có, điểm của lớp thầy còn thấp hơn điểm trung bình 200 điểm, toàn bộ học sinh đều không thì.

"Cái gì mà 200 điểm." Cũng có đứa thiếu 150 điểm mà.

Nhưng "toàn bộ học sinh đều không đậu" là sự thật.

Lưu Hồng Mai: "Tôi khuyên thầy đừng lãng phí sức lực nữa, gỗ mục khắc không ra hoa đâu."

Ngô Diệu yếu ớt phản bác, "Còn một năm nữa mà, nếu để mấy đứa bọn nó nỗ lực hơn thì mọi thứ có lẽ sẽ ổn thôi?"

"Nỗ lực hơn? Tại sao mấy đứa bọn nó không nỗ lực vào hai năm trước đi? Ngu ngốc chính là ngu ngốc, không thể trông cậy vào. Tôi muốn kiến nghị rằng, cho mấy đứa ngốc đó nghỉ học sớm một chút, ra ngoài làm công thì còn có thể kiếm được chút tiền." Lưu Hồng Mai lắc lắc phiếu điểm, càng nói càng đắc ý, "Nhìn lại bên chỗ tôi, lúc trước còn có vài người vững vàng vượt qua. Giống như Ngụy Thấm và Viên Hải, hai đứa tụi nó bắt đầu từ lớp mười đến lớp mười hai. Chỉ cần phát huy thật tốt trong kì thi đại học thì nhất định có thể thi đậu."

1

Giáo viên Ngữ Văn nhắc nhở, "Nhưng lớp cô còn có Lâm Phát Tài mà."

Nhắc tới Lâm Phát Tài, sắc mặc Lưu Hồng Mai từ bầu trời trong xanh lập tức xuất hiện mây đen.

"Mới sáng sớm thôi, mọi người bình tĩnh một chút." Tổ trưởng lớn tuổi nhất trong phòng đứng ra hòa giải, thuận tiện nói luôn thông báo của nhà trường tới nhân viên, "Vừa rồi lãnh đạo nói với tôi, tháng mười một có một cuộc thi cấp tỉnh, khi thi đại học thì có thể thưởng thêm điểm. Trường học có ba vị trí, chúng ta cứ mỗi lớp đề cử hai học sinh, lớp thầy Lưu có nhiều học sinh giỏi, lấy 3 người. Còn lớp của thầy Ngô... cố gắng có một người là được."

"Dựa vào cái gì?" Ngô Diệu còn chưa nói lời nào, Lưu Hồng Mai lập tức kháng nghị, "Lớp của thầy Ngô làm gì có học sinh nào mà đề cử? Nên cho lớp trọng điểm chứ!"

"Cô Lưu đừng nóng nảy quá, sau khi đề cử ra 10 học sinh. Đầu tiên phải tổ chức thi trong trường, cuối cùng chọn ra ba học sinh có thành tích cao nhất." Tổ trưởng còn mờ mịt nhắc nhở, "Lớp cô có đủ ba người mà."

Lưu Hồng Mai kín đáo phê bình, "Lớp bọn tôi không chỉ có mỗi ba hạt giống tốt."

"Lớp tôi cũng có hạt giống tốt." Luôn có bộ mặt rầu rĩ và trầm mặc, Ngô Diệu ngẩng đầu, "Tôi cũng có học sinh cần đề cử."

"Thầy..." Sắc mặt Lưu Hồng Mai khó coi, thiếu chút nữa đem câu "Lớp thầy toàn một đám phế vật, không cần thiết để lãng phí vị trí" mắng ra.

Sẵn mở đầu câu chuyện, tổ trưởng tiếp tục nói, "Được, thầy Ngô trở lại thông báo cho học sinh, sau đó đem danh sách nộp lên văn phòng nhé."

Ngô Diệu vui vẻ đồng ý, "Được!"

Trong phòng học, Trịnh An Nam thường xuyên thay đổi tư thế ngủ.

Thẩm Cố Bắc ngồi bên cạnh lại cứ như pho tượng, lưng thẳng đoan trang, yên yên lặng lặng làm bài.

Ngoại trừ âm thanh hô hấp nhẹ nhàng cùng tiếng ngòi bút viết lên giấy thì không có âm thanh nào khác phát ra.

Nó lập tức làm Trịnh An Nam ngứa ngáy, luôn đem sự lực hấp dẫn của người bên cạnh dời lên người hắn.

"Làm bài rất vui à?" Trịnh An Nam tìm chủ đề để nói.

"Ừ."

"Chỗ nào vui vậy?"

"Cậu làm thử xem."

"Hừ, tôi không cần!" Trịnh An Nam thông minh hơn một chút, còn lâu mới dụ được hắn.

Tiết hai của buổi sáng kết thúc, có nửa tiếng để nghỉ ngơi.

Mấy nam sinh ở hàng phía sau lấy ra bộ bài poker, gân cổ lên kêu, "Anh Nam, lại đây chơi bài."

"Im mồm!" Trịnh An Nam dẫm lên ghế quay người ra sau, "Chơi bài thì chơi, tất cả nói chuyện nhỏ lại chút."

"Tại sao?"

"Nói im lặng thì im đi, ít nói lại đi." Trịnh An Nam nhận lấy bộ bài, lưu loát xáo đều, rồi khẽ liếc về hướng Thẩm Cố Bắc.

Vẫn còn tốt, cậu ta không bị tạp âm quấy nhiễu, vẫn trầm mê trong học tập.

"Chúng ta đánh bài, thắng thì được cái gì?"

"Rút bài búng trán đê."

"Hừ, thua thì đừng khóc." Trịnh An Nam cầm lấy bài, nói chuyện hăm dọa cùng với khẩu khí phách lối.

—— thua cũng cực kì thảm.

Hôm nay vận chơi bài không hợp, chơi xong ba trận, hắn vẫn không thể thắng được một lần.

Ống tay áo của đồng phục đã xoắn đến khuỷu tay, trên cánh tay lại xuất hiện cái vệt đỏ hồng chói mắt.

Nam sinh mới mười mấy tuổi thì chơi cực kì vui vẻ, đối với việc thắng thua thì đã có chấp niệm mãnh liệt, kiểu như, có chơi có chịu. Mỗi lần thua xong, tới lúc phạt thì sẽ đánh tới mức đỏ tay.

Mấy đứa nam sinh bình thường đều không dám động thủ với đại ca Trịnh, thừa dịp đanh chơi bài, nhất định sẽ trả thù, tính cả thì cũ lẫn thù mới nên xuống tay cực kì ác. Chỉ có ác hơn chứ không có ác nhất.

Chơi đến trận thứ bốn, tên ngốc yếu ớt kia đã chọi đau không nổi, toàn dựa vào thứ tôn nghiêm buồn cười kia để chống đỡ trong đau khổ.

Thẩm Cố Bắc làm xong đề bài kiểm tra của môn hóa, bưng ly nước tới gần hóng chuyện.

Cậu kiếp trước bởi vì quá lao lực mà chết, sau khi trọng sinh thì phá lệ coi trọng việc dưỡng sinh. Cho dù có cơ thể trẻ tuổi thì cũng không dám chạy nhảy lung tung, toàn ngâm cẩu kỷ với nước ấm rồi uống.

"Ba con bảy." Nhà trên quăng ra ba tấm bài.

Trịnh An Nam quyết đoán rút ra bốn con bài trong tay, "Nổ!"

"Từ từ, trong tay bọn họ đã không còn bom." Thẩm Cố Bắc khuấy ly nước, thuận thế ngồi vào bên cạnh hắn, đem bốn tấm bom mở ra, "Cậu ra ba con mười."

"Ba con mười sao?" Trịnh An Nam luyến tiếc bom ngầu, lại như cũ làm theo chỉ thị của Thẩm Cố Bắc, đem ba con mười thả ra.

Mặt khác, hai người nông dân vốn tưởng buộc anh dùng hết bom, kết quả không có thành công nên đành phải giương mắt nhìn.

Thẩm Cố Bắc: "Kế tiếp ra Thuận Tử, bọn họ không có mười, không dậy nổi."

"Hiểu rồi!" Trịnh An Nam nghe theo chỉ thị của cậu, tiếp tục ra bài, mặt khác hai người kia lại chỉ có thể giương mắt nhìn.

Rốt cuộc hắn thắng ván kế tiếp, Trịnh An Nam khí thế kiêu ngạo, đánh đến mức hai tên xui xẻo kia kêu đau oai oái.

Thẩm Cố Bắc xem náo nhiệt xong, cầm ly nước đứng lên.

"Cậu phải đi sao?" Trịnh An Nam vội vàng giữ chặt cậu, "Còn chưa có vô tiết mà."

Hắn dùng ánh mắt đen láy ra vẻ đáng thương, ý muốn nói "tui đánh không lại bọn họ nha!".

Làm nũng à?

Tính cách của Thẩm Cố Bắc lại có một chút điểm là ăn mềm không ăn cứng, thấy tên ngốc đang làm nũng kia lại càng không có biện pháp, sau đó ngồi trở lại bên cạnh hắn.

Mấy trận kế tiếp, Trịnh An Nam giống như được trời độ, trăm trận trăm thắng.

1

Người cùng hắn đánh bài là người cực kỳ xui xẻo, rõ ràng nguyên nhân cậu ta thắng nhưng lại giận mà không dám nói gì, lấy đại lí do đi WC để kết thúc trò chơi.

"Cậu đánh bài lợi hại thật sự, sao mà làm được hay vậy?" Trịnh An Nam đánh bài 10 ván thì hết 9 ván là thua rồi, tràn ngập sự sùng bái với người tất đánh tất thắng.

Thẩm Cố Bắc nhẹ nhàng bâng quơ trả lời, "Tính toán một chút mà thôi."

"Tính toán? Tôi cũng muốn học!" Phế vật nào đó hiếm khi bày ra lòng hiếu học mãnh liệt.

"Tốt." Thẩm Cố Bắc hướng về phía hắn ngoắc ngoắc ngón tay, làm cho Trịnh An Nam trở lại chỗ ngồi.

Sau đó lấy ra sách giao khoa môn ngữ văn, lật đại đến một trang có bài thơ cổ, đẩy đến trước mặt hắn.

"Đầu tiên thì đọc xong trang này đã."

Đầu nhỏ Trịnh An Nam lập tức mọc ra vài dấu chấm hỏi, cúi đầu đọc thơ, "À Phương Cung Phú."

(*)"A Phòng Cung Phú"- 阿房宫赋 là tác phẩm của nhà văn Đỗ Mục thời nhà Đường. Thông qua việc xây dựng và hủy diệt cung A Phòng, người này đã tóm tắt một cách sinh động những bài học lịch sử của những người cai trị nhà Tần kiêu cẩu đã chết, cảnh báo những người cai trị nhà Đường, thể hiện tình cảm chính trực văn nhân ưu quốc ưu dân, khuất thế tế tục. Toàn Phú vận dụng trí tưởng tượng phong phú, dùng thủ pháp trải tường, khoa trương, giàu nhịp điệu âm nhạc, triển khai miêu tả, ngôn ngữ chỉnh tề mà không xây dựng, phú lệ mà không phù hoa, khí thế hùng tráng, phong cách phóng khoáng.

"Giỏi ghê, bốn chữ thì đọc sai một nửa rồi."

(*) ở đây chữ gốc là阿房宫赋(Āfáng gōng fù), bạn công lại đọc thành啊方宫赋 (A fāng gōng fù)

"Chỗ nào sai thế?" Trịnh An Nam cẩn thận phân biệt tiêu đề, lần thứ hai thử đọc diễn cảm, "A phương cung tặc."

(*)啊方宫贼 (A fāng gōng zéi)

Thẩm Cố Bắc:???

Nhóc con, cậu thật ngu ngốc.

"Đọc với tôi, 《 A Phòng Cung Phú 》."

Trịnh An Nam ngoan ngoãn cùng đọc một lần, cảm thấy có gì đó sai sai, cẩn thận dò hỏi, "Nó cùng việc tính bài có quan hệ gì vậy"

"Tính bài yêu cầu trí nhớ tốt, cậu học vài buổi câu, có thể tăng trí nhớ." Thẩm Cố Bắc nghiêm trang lừa dối tên nhóc ngốc.

Trịnh An Nam đầu óc đơn giản, đối với việc cược đâu thắng đó có chấp niệm. Vậy mà lại tin tưởng lời nói của Thẩm Cố Bắc, ra vẻ ngâm nga bài thơ.

Mặt khác, sau khi bạn học trở lại phòng học, phát hiện Trịnh An Nam vậy mà chủ động học tập, biểu tình so với việc nhìn thấy quỷ còn kinh hoàng hơn.

Tiết thứ hai, Thẩm Cố Bắc lại dùng cách cũ, lừa Trịnh An Nam học công thức toán.

"Tính bài liên quan đến tính toán, chắc chắn sẽ có quan hệ với toán học." Thẩm Cố Bắc lười lấy lý do dài dòng, tùy tiện qua loa lấy lệ hai câu, tiện thể đưa ra yêu cầu, "Làm xong đề bài tôi giao đi, đợi chút tôi giảng cho cậu."

"Được nha..." Trịnh An Nam lắc lắc mặt chó, vắt hết chất xám trong não ra mà nỗ lực tự học.

Rốt cuộc đến tiết cuối cùng, Trịnh An Nam vọi không chờ nổi, từ ghế ngồi nhảy dựng lên, túm lấy Thẩm Cố Bắc ròii vội vã chạy ra bên ngoài.

Cuối tiết thể dục, lớp năm cùng lớp một đều được một thầy thể dục dạy, cho nên luôn là học cùng nhau.

Tiếng chuông vang lên, hai lớp di chuyển xếp thành hàng.

Thẩm Cố Bắc thiếu dinh dưỡng, dẫn tới việc cậu hơi thấp.

Mỗi lần dựa theo chiều cao để xếp vị trí, cậu luôn ở phía trước, ở gần lớp một của đội nữ sinh.

Đội nữ sinh ngay hàng phía sau Ngụy Thấm quay đầu lại, cười khanh khách chào hỏi cùng cậu.

Hai lớp nam sinh thì sôi nổi nhìn về phía Thẩm Cố Bắc, trong mắt hừng hực ngọn lửa, cơ hồ muốn đốt luôn cậu tại chỗ.

Phải biết rằng, Ngụy Thấm chính là mỹ nhân xinh đẹp nổi tiếng, bên người có một anh trai cuồng em gái bảo vệ, mặt khác, nam sinh căm bản là không có cách nào tới gần Ngụy Thấm.

Nhưng cố tình, mỹ nhân cao lãnh lại chú ý tới Thẩm Cố Bắc, mắt thường có thể thấy được sự ôn nhu ân cần kia, làm sao mà không nhận được nỗi ghen ghét của người khác chứ?

Lâm Phát Tài ghen ghét dữ dội, tức giận đến thiếu chút nữa cắn nát răng.

Thầy thể dục vừa mới kêu giải tán, Lâm Phát Tài liền nổi giận đùng đùng chạy về phía Thẩm Cố Bắc, bên cạnh còn thêm mấy người có cơ bắp cuồn cuộn chạy theo.

"Ê, Thẩm Cố Bắc, dạo này mày kiêu ngạo quá nhỉ?" Lâm Phát Tài dồn Thẩm Cố Bắc vào góc, ỷ vào việc đàn em đang ở bên người nên thêm có can đảm, dùng sức xô vào bả vai của cậu, hùng hùng hổ hổ nói, "Mày cho rằng ông đây không xử lý mày được à? Hôm nay tao muốn mày phải quỳ xuống, chui qua háng(*) của bố mày đi!"

(*)chỗ này bị Tấn Giang quét

"Ồ." Thẩm Cố Bắc thuận miệng đánh giá, "Yêu cầu của cậu cũng thật bi.ến thái."

"Bi.ến thái? Mày đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà!" Lâm Phát Tài trong lòng còn còn sót lại bóng ma lần trước, không quá dám tự mình động thủ, lui ra phía sau nửa bước rồi cho hai tên đàn em cao nghều đối phó Thẩm Cố Bắc.

Không chờ mấy tên kia tới gần, Thẩm Cố Bắc đột nhiên không hề có dấu hiệu nào mà xoay đầu qua bên cạnh, "Ê, Trịnh An Nam."

"Ai kêu tôi vậy?" Trịnh An Nam từ trong mơ bỗng bừng tỉnh, kéo áo đồng phục xuống, dụi dụi mắt.

"Tôi." Thẩm Cố Bắc ý muốn nói hắn mau nhìn qua, chỉ chỉ mấy tên nam sinh trước mặt "Có người muốn đánh tôi, cậu lo không?"

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam: Hừ, tôi còn lâu mới lo cho cậu!

Bắc Bắc: Vậy thôi.

Nam Nam:??? Cậu vì sao không dỗ tôi!