Bởi vì có trại Thanh Phong gia nhập, gần như nhiều hơn một nửa sức lao động, ba mẫu đất hoang lại thế nhưng khai hoang xong sớm trước vài ngày.

Triệu Chí Dân sắp xếp người rắc phân bón, lại lần lượt trồng lúa nước tạp giao, khoai tây và khoai lang đỏ trên ba mẫu đất.
Triệu Chí Dân nhìn ba mẫu đất trồng trọt kia, cười vui mừng, qua mấy tháng nữa lại thu hoạch, cũng không cần lo lắng ăn không đủ no.
Triệu Hi lấy ra một thỏi bạc năm lượng từ trong biệt thự, cười đưa cho thôn trưởng trước mặt tất cả tráng hán: "Đây là tiền công của các ngươi, thôn trưởng ngươi cầm về chia đều cho thôn dân đi”.
Lời này vừa nói ra, mọi người đều nghe đến ngây người, chia...chia tiền? Khai hoang cho tiên nhân, lại còn được chia tiền?
Lời này người Triệu gia đã nói qua với thôn trưởng, hắn lại không để ở trong lòng, kết quả tiên nhân không chỉ không quên mà còn nhớ rõ!
Thôn trưởng nhìn thỏi bạc kia, trong lòng tính toán một phen, môi run lên một chút: "Số tiền này có thể chia ra mỗi hộ trăm văn tiền?".

Ông trời ơi, thôn Đào Hoa bọn họ một năm sau khi nộp các loại địa tô, thuế má của triều đình, có thể còn lại ngàn văn là đã rất vui mừng.

Bọn họ mới giúp tiên nhân làm việc mấy ngày? Buổi trưa còn được ăn tiên thực.

Liền… liền được chia đi trăm văn? Thế này có khác gì nhặt được tiền?
Một đám hán tử điên cuồng lắc đầu, thế nào cũng không chịu nhận tiền này.

Bọn họ căn bản không nghĩ tới có thể nhận được tiền!
Một đám người gấp đến độ mặt trướng đầy cả gân đỏ, tựa như bạc kia chính là hồng thủy mãnh thú, tránh còn không kịp.
Có nam tử ở trong đám người hô: "Tiên nhân, tiền này chúng ta không thể nhận, nếu ta nhận, trở về nhất định bị lão già nhà ta đánh chết!".
"Đúng vậy, nếu vợ ta biết ta nhận tiền của tiên nhân, ta sợ là tối nay không lên được giường của nàng, còn bị đuổi ra khỏi cửa.

Tiên nhân, các người không thể để ta không về được nhà."
“...”
Triệu gia dở khóc dở cười, có tiền lại không dùng được, thôn dân cổ đại này mặc dù chưa được sáng suốt, nhưng cũng biết phân rõ thiện ác.

Triệu Hi nhát thỏi bạc kia vào trong lồng ngực thôn trưởng, thôn trưởng nghênh đón ánh mắt bốc hỏa từ các hán tử trong thôn, còn chưa kịp trả lại, Triệu Hi đột nhiên hỏi: "Thôn trưởng, còn nhớ rõ đêm đó chúng ta ước định như nào không?".
Thôn trưởng chấn động, cũng bất chấp thỏi bạc nóng phỏng tay trong lồng ngực kia, dưới ánh mắt không rõ nguyên do của thôn dân mà quỳ xuống, khóc lóc nói: “Cầu tiên nhân ban cho tiên thực trồng ra 60 thạch lương thực mỗi mẫu.”
Tất cả thanh niên trai tráng ở đây: "?????"
Một khắc kia, bọn họ cảm thấy lỗ tai mình có vấn đề, thôn trưởng nói sáu, sáu mươi thạch lương thực?
Triệu Chí Dân gật gật đầu: "Trong kho của biệt thự chúng ta còn dư rất nhiều hạt giống khoai tây khoai lang, ngày mai các ngươi vận chuyển về trồng đi”.
Đây là quyết định sau khi người Triệu gia thương lượng, không mang trứng bỏ hết vào một rổ, nếu bọn họ trồng trọt xảy ra vấn đề, thôn dân có lương thực, bọn họ còn có thể lấy tiền để mua.

Nếu ngay cả thôn dân cũng không có, liền cùng nhau uống gió tây bắc!”
Có hán tử cả kinh, hai chân như nhũn ra, ngã phịch xuống đất, ngây ngốc nói: "Tiên nhân muốn ban tiên thực cho chúng ta?"
Loại tiên thực như khoai lang đỏ này đã truyền khắp thôn Đào Hoa, tất cả mọi người đều biết đó là thần vật có vị ngọt ngào mềm mại, không chỉ ăn ngon còn dễ no bụng.


Hơn nữa cách làm đa dạng, có thể nấu cùng cháo, có thể nướng ăn, nghe nói còn có thể làm thành bánh khoai lang!
Mỗi lần nói đến tiên thực, trẻ nhỏ trong nhà đều thèm phát khóc.
Lúc này lại muốn ban cho bọn họ? Bọn họ những tiện dân này cũng xứng ngày ngày được ăn tiên thực?
Không thể tin được!
Cũng có hán tử hung hăng nhéo nhéo cánh tay của mình, đau đến gào khóc mới biết được là thật, không phải ở trong mộng.
Lúc trước chỉ biết đó là tiên thực ăn ngon đến cực điểm, đến bây giờ mới biết rõ cái này dĩ nhiên còn có thể sản xuất sáu mươi thạch mỗi mẫu? So với bọn họ ròng rã trồng trọt nhiều hơn ba mươi lần! Khó trách các tiên nhân chỉ cần ba mẫu đất…