Quách Chính Thanh cũng không để ý, vẫy vẫy tay, trên thực tế có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề việc làm của Cảnh An Hoằng, ông cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Ngày xưa phòng quản lý muốn an bài việc làm cho người xuyên không phải tiêu tốn rất nhiều thời gian, hiện giờ lúc này mới hơn nửa tháng đã có thể an bài công việc cho Cảnh An Hoằng, hơn nữa công việc được an bài còn rất phù hợp với năng lực của Cảnh An Hoằng , đây cũng không phải là một việc dễ dàng.

Cảnh An Hoằng có thể làm việc cho viện nghiên cứu, có thể nói chỉ cần ông ta không làm bại lộ chuyện của người xuyên không, thì ông ta làm việc ở viện nghiên cứu sẽ không gặp nguy hiểm, kể từ đó, phòng quản lý cũng có thể tiết kiệm được không ít tâm.

Bản hợp đồng được người nhà họ Cảnh xem như là bảo bối người này truyền cho người kia nhìn vài lần.

Sở Tú Nương cười vỗ vỗ con trai, bà cảm thấy rất vui mừng: “Con ta chính là người có bản lĩnh, lúc này mới qua mấy ngày đã tìm được công việc mới, còn là một chuyên gia, người nhà chúng ta đã có thể an tâm sinh hoạt.

”Trải qua mấy ngày nay vùi đầu khổ học, người nhà họ Cảnh cũng đã biết chuyên gia là cái gì, Cảnh An Hoằng chính là chuyên gia chính thức của viện nghiên cứu, không giống với những “chuyên gia” không đáng tin cậy trong tin tức.

Cảnh An Hoằng có việc làm, người vui mừng nhất chính là vợ cùng mẹ của ông, chồng ( con trai ) của mình có tiền đồ, hai người bọn họ tự nhiên cũng cảm thấy trên mặt có ánh sáng.

Nghiêm khắc mà nói tiếp, tuy rằng Cảnh gia có năm người, nhưng chân chính yêu cầu có công việc thì trước mắt cũng chỉ có một người là Cảnh An Hoằng.


Cảnh Tình cùng Cảnh Lâm về sau muốn đến trường học để đi học, Sở Tú Nương đã 55 tuổi, đã đến tuổi về hưu, hơn nữa bảo bối trong tư khố của bà còn rất nhiều, tùy tiện lấy ra một món cũng đủ cho bà chi tiêu nửa đời sau, tự nhiên là không cần tìm việc làm.

Triệu Hoa Lan là một phụ nữ, tuy rằng bà đã tiếp nhận nửa tháng giáo dục của thời hiện đại, nhưng trong xương cốt của Triệu Hoa Lan vẫn là một người phụ nữ truyền thống, bà cảm thấy nhiệm vụ chủ yếu của mình chính là ở trong nhà chiếu cố chồng, mẹ chồng cùng đôi trai gái, cho nên bà cũng không có suy nghĩ muốn đi ra ngoài làm việc.

Không phải bà sợ vất vả, bà hiểu rõ chính mình là một người phụ nữ đã ở trong nhà hơn phân nửa cuộc đời, hiện tại đi ra ngoài cũng tìm không thấy công việc tốt.

Hơn nữa tình huống trong nhà cũng không cần Triệu Hoa Lan đi ra ngoài vất vả làm việc.

Trước mắt tài sản của Cảnh gia được xếp hạng theo thứ tự là Cảnh Tình, Triệu Hoa Lan, Sở Tú Nương, Cảnh An Hoằng, Cảnh Lâm.

Trong tay của Cảnh Tình có 98 rương sính lễ mà lúc trước Lễ Bộ đưa tới, đây là quy chế theo pháp luật được lão tổ tông quy định, không được đi quá giới hạn.

Bất quá làm người thì sẽ có tư tâm, hiện giờ người đang khống chế hậu cung chính là Thích hoàng hậu mẹ đẻ của Nguyên Huyên Văn, vốn dĩ bà cảm thấy con trai mình đã bị thua thiệt, yêu ai yêu cả đường đi, đối với Thái Tử Phi mà con trai đã chọn lựa, bà tự nhiên cũng sẽ thiên vị.

Nếu số lượng sính lễ không thể vượt qua 98 rương, vậy bà lấy ra nhiều đồ tốt ở trong cung thêm vào trong mấy cái rương đựng sính lễ thì sẽ không quá phận đi?Bởi vì mấy năm trước hoàng đế đã bạc đãi vợ cả cùng con trai trưởng, đối với loại chuyện nhỏ này ông ta cũng ôm thái độ mặc kệ, cho nên sính lễ mà Lễ Bộ đưa tới tuy rằng số lượng chỉ có 98 rương, nhưng chất lượng của sính lễ này nếu đặt ở trong ngày thường, muốn cưới năm vị Thái Tử Phi đều dư dả.


Trừ bỏ sính lễ, trong tay của Cảnh Tình còn có của hồi môn mà Triệu Hoa Lan cùng Sở Tú Nương đã chuẩn bị cho cô, từ khi cô được sinh ra người nhà đã bắt đầu chuẩn bị mấy thứ này, của cải của Cảnh gia rất dày, của hồi môn chuẩn bị cho con gái đều dựa theo tiêu chuẩn hồng trang mười dặm.

Sau khi thánh chỉ tứ hôn được ban xuống dưới, vì để con gái có thể vẻ vang gả vào hoàng gia, Triệu Hoa Lan còn kêu quản sự đắc lực thêm vào của hồi môn ba vạn lượng bạc.

Nói tới chuyện này, mấy ngày nay Triệu Hoa Lan không ngừng nhắc mãi, lúc ấy để ổn thỏa, bà đã lấy ra ba vạn lượng bạc để mua cửa hàng cùng thôn trang, cùng với một số trang sức cùng quần áo, bởi vì số trang sức cùng quần áo này đều đặt ở trong viện của Cảnh Tình cho nên cũng đã đi theo bọn họ xuyên không tới đây, nhưng thôn trang cùng cửa hàng cũng không biết đã tiện nghi cho ai.

Trong lần bán đấu giá này, người nhà họ Cảnh đều thu thập không ít đồ vật đưa đến nhà đấu giá, chỉ có Cảnh Tình, đồ vật mà cô muốn lấy ra đều bị Triệu Hoa Lan cùng Sở Tú Nương đưa trở về.

Đám người Sở Tú Nương rốt cuộc vẫn là người có tư tưởng cũ, bọn họ tin tưởng vào độ dày mỏng của của hồi môn sẽ đại biểu cho sự tự tin của người phụ nữ sau khi kết hôn, chỉ cần nhà mình còn chưa rơi vào cảnh ngộ không có cơm để ăn, thì bọn họ sẽ kiên quyết không tham ô của hồi môn của Cảnh Tình, rất khó có lúc mẹ chồng nàng dâu cùng chung quan điểm.

Trong tay của Triệu Hoa Lan cũng nắm không ít của hồi môn, Triệu thị vốn là con gái của nhà quý tộc, của hồi môn chuẩn bị cho con gái cũng đều là thứ tốt, mấy năm nay Cảnh gia càng ngày càng tốt, cho nên bà cũng chưa động vào của hồi môn.

Tuy rằng Sở Tú Nương không có của hồi môn, nhưng bà có một người chồng rất yêu thương mình, Cảnh Nguyên Phổ vẫn luôn có thói quen mua thêm tài sản riêng cho vợ mình, đến lúc ông có tuổi thân thể không dễ chịu, càng sẽ tính toán cho vợ mình chu toàn.

Bởi vì ông cũng hiểu rõ mối quan hệ của vợ cùng con dâu không tốt, sợ chính mình đi rồi vợ mình lại bị khinh bỉ, Cảnh Nguyên Phổ đã kêu Cảnh An Hoằng cùng Triệu Hoa Lan lập xuống chứng từ, ở trong chứng từ đã viết rõ về sau phàm là sản nghiệp của Cảnh gia, mỗi năm sẽ có ba phần lợi nhuận thuộc sở hữu của Sở Tú Nương, dư lại bảy phần sẽ do Triệu Hoa Lan cùng Cảnh An Hoằng an bài.


Mỗi năm vào dịp cuối năm tiền chia hoa hồng của Sở Tú Nương đã có trên vạn lượng bạc, hơn nữa con trai, con dâu hiếu kính, túi tiền của bà một năm so với một năm càng ngày càng dày.

Sở Tú Nương không thích mua cửa hàng, tất cả bạc của bà đều đổi thành vật phẩm, lần này vật phẩm được đưa đi bán đấu giá, có hơn tám phần được dọn ra từ tư khố của Sở Tú Nương, nếu lần này bà không lấy ra nhiều đồ vật đưa đi bán đấu giá, thì vị trí xếp hạng của bà có thể vượt qua Triệu Hoa Lan, xếp ở vị trí thứ hai.

Cảnh An Hoằng cùng Cảnh Lâm thì không cần nói tới, nếu bọn họ không xuyên tới đây, bọn họ một người là gia chủ của Cảnh gia một người là con trai của vợ cả, tất cả gia nghiệp của Cảnh gia đều là của bọn họ.

Nhưng bọn họ không phải đã xuyên tới đây rồi sao? Gia nghiệp của Cảnh gia cũng thành mây bay, dư lại chỉ có mấy thứ ở trong phủ, sau khi kiểm kê, đồ vật thuộc về hai người bọn họ rất là ít.

Trước đó vì để trả hết tiền mua đất, Cảnh An Hoằng đã lấy ra tất cả đồ vật có giá trị của mình để bán cho các chuyện gia, hiện giờ ông chỉ đổi lấy được một công việc chính thức của viện nghiên cứu, rốt cuộc không biết là kiếm lời hay là bị thiệt.

Mặc kệ là kiếm lời hay là bị thiệt, Cảnh An Hoằng tìm được công việc, trong lòng mọi người vẫn cảm thấy rất vui vẻ.

Thấy người nhà họ Cảnh cao hứng, Đái Lộ đang đứng ở một bên đã đề nghị: “Buổi tối chúng ta đi ăn nồi lẩu?”Đái Lộ là người của thành phố Sơn, món lẩu luôn được đưa vào danh mục đồ ăn yêu thích của cô.

Người ta đều nói sự yêu thích món lẩu của người thành phố Sơn đã vượt qua tất cả các món ăn, ở thành phố Sơn, không có chuyện gì là không thể giải quyết trên bàn lẩu, nếu ăn một lần món lẩu mà không giải quyết được, vậy thì ăn thêm lần nữa.

Tuy lời nói có chút khoa trương, nhưng ở thời điểm muốn chúc mừng chuyện nào đó, thì cái thứ nhất mà trong lòng Đái Lộ nghĩ đến chính là món lẩu.


Lúc ăn lẩu sẽ vô cùng náo nhiệt, nhờ vào đó mà có thể kéo gần mối quan hệ giữa người và người.

Hôm nay phòng quản lý đã đi tìm bọn họ, dựa theo quyết định của phòng quản lý, nửa năm sau, chỉ có một mình Đái Lộ lưu lại để chiếu cố người nhà họ Cảnh, để về sau có thể vui vẻ khi ở chung, Đái Lộ cảm thấy chính mình cần phải nỗ lực thân cận cùng người nhà họ Cảnh.

Lúc còn đi học lão sư cũng không có dạy nhóm học sinh phải ăn cái gì, cho nên người nhà họ Cảnh không hiểu về món lẩu mà Đái Lộ đã nói ra.

Đám người lớn như Cảnh An Hoằng vẫn còn tốt, tuy rằng bọn họ cảm thấy cái tên này nghe quái quái, nhưng bọn họ cũng không đơn thuần cho rằng thứ này sẽ giống như cái tên của nó.

Chỉ có Cảnh Lâm, sau khi cậu nghe qua cái tên liền nghiêng đầu nghiêm túc hỏi: “Nồi lẩu, là cái nồi dùng để châm lửa? Loại đồ vật này thật sự có thể ăn?”Đái Lộ không nhịn được mà cười nói: “Đương nhiên không phải nồi dùng để châm lửa, thôi, hiện tại ta sẽ đặt bàn, đợi lát nữa ngươi sẽ biết.

”Vì muốn cho người nhà họ Cảnh chờ mong, Đái Lộ cố ý không có nhiều lời, nhưng mà việc này cũng không làm khó được Cảnh Tình, cô móc di động ra, lên mạng tìm tòi, rất nhanh liền có kết quả, hiện tại món lẩu chính là đồ ăn được người trẻ tuổi thích nhất, chỉ cần nhìn hình ảnh, trong nồi có nước canh đỏ rực, thoạt nhìn đúng là vô cùng mê người.

Thời điểm người nhà họ Cảnh đi ra từ phòng quản lý đã 10 giờ, chờ bọn họ đi tới tiệm lẩu, thời gian cũng vừa đúng 11 giờ.

Thời gian này trong tiệm cũng không có khách hàng, hôm nay bọn họ là khách hàng đầu tiên của tiệm lẩu, người nhà họ Cảnh còn có thể ngồi phòng riêng, tiến vào trong phòng, người nhà họ Cảnh liền thả lỏng người, Cảnh Lâm chỉ vào cái lỗ ở giữa bàn, cậu nói cái bàn hỏng rồi.

.