*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Tinh thạch trường kì vận chuyển năng lượng đi vào trong cơ thể của Ngu lão phu nhân. Nhưng, rốt cuộc Ngu lão phu nhân vẫn luôn duy trì trạng thái hấp thụ, hay là tinh thạch tự động vận chuyển?

Nếu như nó tự động vận chuyển, tại sao có thể cam đoan rằng nó chỉ cho một mình Ngu lão phu nhân mà không nhầm sang người khác?

Phải biết rằng giả thiết hồn lực không phù hợp với hồn thú đồng nghĩa với tính hủy diệt. Giả sử tinh thạch chuyển năng lượng sai đối tượng, vậy chẳng phải nếu như Ngu lão phu nhân gặp nguy hiểm, người phải chết phải chăng chính là bà?

Hoặc là nói….. Chử Thư Mặc mâu quang lóe sáng, kỳ thật là nhận chủ?

Mà ngay khi cậu đang nghiêm túc đánh giá viên tinh thạch kia, ánh mắt Ngu lão phu nhân đột nhiên sắc bén hơn hẳn.

“Đôi mắt tinh tường đấy.” Ngu lão phu nhân đột nhiên kỳ quái thốt ra một câu như vậy. Tuy rằng bà cho rằng tộc Noelle người nhỏ gan nhỏ kia chẳng có năng lực gì lớn cho cam, nhưng bà vẫn theo bản năng thu tay lại. (MTLTH.dđlqđ)

Đó rõ ràng là một động tác bảo hộ trong vô thức.

Chử Thư Mặc thấy động tác này, trong lòng khẽ động, sau đó liền bay ra vẻ mặt ngây ngốc ngơ ngác, ánh mắt dại ra không chớp. Một hồi lâu sau mới hoảng hồn ‘a’ một tiếng, biểu tình sống động hơn, chúi đầu vào cổ Ngu Uyên, ra sức dụi mắt, thành công sắm vai thành một nhóc con ngu ngốc.

Quả nhiên hành động này của cậu làm Ngu lão phu nhân mất hứng. Rõ ràng bà có vài phần để bụng tới Chử Thư Mặc, nhưng hiển nhiên là chưa tới mức độ cảnh giác.

Ánh mắt bà lại đặt lên người Ngu Uyên, từ trên xuống dưới đánh giá hắn, mím môi: “Gần đây thân thể thế nào?”

“Không sao.”

Ngu lão phu nhân hừ lạnh: “Lần này ta giao tiếp với không ít họ hàng, nghĩ cậu vừa mới kí khế ước, định bụng cho cậu nghỉ ngơi hai ba ngày. Thế nhưng nhìn tình huống hiện tại của cậu, hẳn là không quá sức chứ?”

Sau khi nói xong, ánh mắt bà ta rõ ràng hiện lên khoái chí tà ác, mới lạnh lùng nói tiếp: “Đừng có ích kỉ như vậy, mỗi ngày ta thầm nghĩ tới hồn lực của cậu, lại lo lắng tình huống của em trai cậu. Đúng rồi, thứ này dùng rất tốt, khế ước của hai người các cậu đã hoàn thành phải không? Nếu như không phải…..”

Chử Thư Mặc vẫn còn chôn đầu trong cổ Ngu Uyên giả chết, liền phát hiện Ngu Uyên tựa hồ giật giật thân thể, thanh âm còn lạnh hơn cả lúc mới bước vào căn phòng này: “Hồn thạch kia tôi không cần, tôi tới đây chỉ muốn nói với ngài một việc.”

“Cái gì?” Lông mi Ngu lão phu nhân động động.

“Tôi có một hạng mục hợp tác với chú Tư, cần rất nhiều vốn lưu động. Vì vậy trong khoảng thời gian này, tài chính bên ngài sẽ phải tạm ngừng.”

Ngu Uyên vừa dứt tiếng, sắc mặt Ngu lão phu nhân trở nên cực kỳ khó nhìn.

Ngu Tướng quân cả năm chẳng về nhà, nhất là vài năm gần đây, tiền trong nhà càng ngày càng eo hẹp, đến bây giờ hầu như đã không còn nữa. Tựa như ông không nhớ phải nuôi người trong nhà, còn có một con ma ốm uống thuốc như ăn cơm bữa. Mà tình cảm của Ngu lão phu nhân và Ngu Tướng quân cũng chẳng tốt đẹp gì, tính bà cao ngạo, cho nên cũng không hề mở miệng hỏi.

Ngày qua ngày cứ như vậy, thời gian về sau bà càng ngày càng gấp. Mấy tháng trước cấp tốc tìm Ngu Uyên về, bắt hắn chi trả toàn bộ kinh phí trong gia tộc.

Đương nhiên Ngu lão phu nhân không phải đồ ngốc, tự nhiên nói thẳng phải cho bà sinh hoạt phí. Bà biên soạn ra một câu chuyện xa ân oán tình thù đủ cả, rồi còn phải đầu tư, vốn lưu động của công ty,…

May mắn Ngu Uyên là người có năng lực, bà vừa nói xong, trong nháy mắt hắn liền hiểu trạng huống Ngu gia mấy năm gần đây qua tư liệu hắn âm thầm tìm hiểu, hắn chẳng buồn tin mấy lời ba hoa của Ngu lão phu nhân. Nhưng hắn vẫn cho, bởi vì nếu như