*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Chử Thư Mặc đang ngủ rất ngon, đột nhiên cảm giác cơ thể tựa như đang rơi từ trên núi xuống.

Cậu theo bản năng giãy giụa, vừa quờ tay chân vừa cố gắng mở mắt ra.

Bản thân thật sự đang lăn lông lốc từ trên bàn rơi xuống, Chử Thư Mặc trợn to mắt, cổ co lại, sợ đến mức cả nọng cằm cũng xuất hiện rồi.

“A!!!!Cứu, cứu, cứu!!!!!” Trong lúc hoảng loạn, Chử Thư Mặc cũng chỉ thốt lên được mấy từ như vậy, sau đó lại cảm thấy có người đang ôm lấy mình.

Cúi đầu nhìn, một là bàn tay Ngu Uyên, hai là….hồn lực màu đỏ?

Hồn lực có thể cứu người?

Chử Thư Mặc trợn mắt, trong đầu đã hiện lên hình ảnh của một Huyết thạch sống siêu dính người. Không đợi cậu kiểm chứng chính xác suy nghĩ của mình, đã thấy hồn lực màu đỏ kia lấy tư thái sét đánh không kịp bưng tai, huyễn hóa thành một chiếc roi đỏ, quất một cái thật mạnh lên tay Ngu Uyên.

ồ, trên tay Ngu Uyên đã từ một vết đỏ thành hai rồi.

Chử Thư Mặc:…..Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì trong lúc tui đang ngủ vậy? Sao không khí trở nên căng thẳng như vậy?

Hồn lực màu đỏ kia đánh người xong, lật mặt còn nhanh hơn lật sách, xoay đầu lại thành một hồn lực siêu dịu dàng, thân mật cọ cọ vào má Chử Thư Mặc.

Cũng không biết có phải bởi vì tuổi sinh học của cậu hãy còn nhỏ hay không, hay là da còn quá non mềm, hơi dùng sức đã để lại vết đỏ. Gương mặt mũm mĩm kia của Chử Thư Mặc bị nó cọ đến mức thành một chiếc bánh nếp nặn lệch, cái mặt bên phải sắp bị chen đến không nhìn thấy nữa rồi.

Chử Thư Mặc ngồi trong lòng bàn tay Ngu Uyên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, cậu cảm thấy cái tên dính người này hoàn toàn không giống ông chồng trước mặt than mắt lạnh. Chẳng lẽ kiếp trước mình có hoa đào nát?

Nhưng ngẫm lại viên đá này là do Thiên Diễn Đế tự tay đưa cho cậu, vì vậy giả thiết kia không có khả năng thành lập. Với cái tính tình chó gặm kia của hắn ấy à, hắn sẽ có suy nghĩ giúp người làm niềm vui à?

Hồn thuật sư đã từng nói, hồn phách bị rút đi chính là bản năng ý thức của chủ thể.

Cúi đầu nhìn tiểu tiên hồng* vẫn còn cọ tới cọ lui trên bụng mình, thi thoảng lại vòng quanh thân mình một vòng. (MTLTH.dđlqđ)

*Tiểu tiên hồng: cây roi nhỏ màu đỏ.

Chử Thư Mặc lại nghiêng đầu nhìn Ngu Uyên vô cớ bị quất hai phát đang ngồi thẳng tắp trên ghế, ánh mắt bất thiện nhìn tiểu tiên hồng.

À….bản năng ấy mà.

Vậy mà không đợi Chử Thư Mặc suy nghĩ kỹ, Ngu Uyên đã nhanh chóng bắt được Huyết thạch sống, thuận tay ném thẳng vào trong túi đồ của Chử Thư Mặc, sau đó kéo khóa lên thật nhanh. Tốc độ kia quả thật làm cho người ta phải kinh hãi, viên đá cơ hội phản kháng cũng không có.

Hắn còn quăng túi đồ đến chỗ cách bọn họ xa nhất. Xong việc rồi, ánh mắt vừa hạ, một lần nữa nhìn Chử Thư Mặc, sắc mặt nghiêm túc không tưởng.

Chử Thư Mặc mở to hai mắt, đây là đang định đến đòi nợ à?

Suy nghĩ trong khoảng thời gian này uống sữa, ăn kẹo, tâm cậu đột nhiên lại cảm thấy áy náy. Đã nói bên nợ là bên yếu thế, vì vậy cậu rất quy củ ngồi xuống.

“….Biết sai ở đâu chưa?” Ngu Uyên nhìn bộ dạng thuận theo này của cậu, không biết phải làm sao. Hồi lâu sau, vẫn là thấp giọng hỏi.

Chử Thư Mặc biết nghe lời phải, non nớt nói: “Biết rồi ạ.”

Ngu Uyên chớp mắt, tiếp túc âm trầm nói: “Sai ở đâu?”

Chử Thư Mặc ngẩng đầu, bắt đầu dùng kỹ năng diễn xuất thượng thừa của mình, cười ha ha ngu ngốc với Ngu Uyên.

Ngu Uyên:……

3,2,1……

Được rồi, thu!

Biết nắm giữ đúng mực là vàng bạc, Chử Thư Mặc nhanh chóng điều chỉnh vẻ mặt của mình, khóe miệng xụ xuống, khóe mắt rặn mãi mới được hai giọt nước mắt, đuôi lông mày mang theo mấy phần ưu thương.

Chử Thư Mặc vẫn còn có tâm trí tự cho mình một tràng vỗ tay ở trong lòng. Diễn được là cứ diễn đến cùng, cậu còn muốn diễn thành dạng lòng đau như cắt, tiếng khóc nức nở có thể làm mềm lòng bất kỳ ai. Tất cả