“Cho nên”, một hồi lâu sau Ôn Tịch Viễn vừa đăm chiêu vừa nhìn cô nói: “Em vẫn có ý định để con lại mà bỏ đi sao?”
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng lắc đầu: “Em không có ý đó.”
Lại giải thích thêm: “Em chỉ cảm thấy cứ như vậy mà đi lãnh chứng thì quá vội vàng.

Cần tiếp xúc một thời gian thử xem, sau đó trong thời gian tiếp xúc này có thể chuẩn bị để mang thai, nếu mang thai rồi thì đi lĩnh chứng sau vẫn còn kịp.”
Ôn Tịch Viễn: “Em cũng sắp xếp thời gian hợp lý nhỉ.”
Lâm Sơ Diệp làm bộ không hiểu lời châm chọc của anh: “Như thế tốt hơn so với ngày mai đi lãnh chứng liền.”
Ôn Tịch Viễn: “Anh thấy em là đang nghĩ chơi đùa với anh xong liền bỏ đi thì có.”
“…….” Lâm Sơ Diệp nghiêm túc phủ nhận: “Em không có như vậy đâu nhé!”
Lúc trước cô quả thật nghĩ rằng muốn có con cho nên mới lợi dụng hai năm rảnh rỗi này để hoàn thành nhiệm vụ kết hôn sinh con, nhưng đến lúc gặp lại Ôn Tịch Viễn, ngay cả khi anh ấy không đồng ý sinh con đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không vì thế mà ly hôn với anh, cô chỉ đơn giản là muốn ở bên anh mà thôi.
Nhưng nếu như đứng trên lập trường của nhà trai, khó có thể nói anh sẽ giống cô.

Nhưng bên cạnh cô cũng có không ít phụ nữ kết hôn được từ ba năm đến năm năm, vẫn không có con, sau đó đành phải ly hôn.Nếu như cô nhìn nhầm người, đến lúc kết hôn xong, Ôn Tịch Viễn mới lộ ra bản chất của một tên tra nam thì lại phải tốn không ít công sức ly hôn.

Nhưng nếu có con rồi mới lĩnh chứng thì sẽ bớt được không ít phiền phức.
Ôn Tịch Viễn liếc mắt một cái liền nhìn thấu được cô đang nghĩ gì.
“Anh sẽ không như thế.” Anh nhìn cô, nói rõ ràng từng chữ.
Lâm Sơ Diệp: “Em chỉ là sợ lỡ như việc đó xảy ra thôi.

Nếu ba mẹ anh thực sự muốn có cháu trai hay gì đó.”
“Tình huống như thế sẽ không xuất hiện đâu.

Ở nhà anh là người quyết định.” Ôn Tịch Viễn nhấn mạnh, sau đó liếc nhìn cô một cái: “Đổi lại là em, không sợ sau khi sinh con xong anh sẽ bội tình sao?”

Lâm Sơ Diệp không chút suy nghĩ: “Sẽ không đâu, em tin tưởng anh.”
Ôn Tịch Viễn: “Anh thấy không phải là em tin tưởng anh, mà là sẽ thở phào nhẹ nhõm chứ nhỉ.”
Lâm Sơ Diệp: “………”
Ôn Tich Viễn: “Không phải sao? Đến lúc em sinh con rồi, còn quan tâm cha của đứa nhỏ ở đâu làm gì nữa cho phiền phức.

Dù sao em tìm anh không phải là vì tiền của anh hay là vì gì khác, mà chỉ là vì gen của anh tốt thôi.”
Lâm Sơ Diệp: “……….”
Ôn Tịch Viễn: “Sau đó nữa thì em cũng có đủ khả năng để một mình nuôi dạy đứa nhỏ.

Có thể đưa ra đề nghị như vậy, sợ là các công tác chuẩn bị tâm lý để đối phó với những tình huống đó cũng đã chuẩn bị xong luôn rồi.

Em cũng không ngại một mình nuôi nấng đứa nhỏ, nói không chừng sau khi sinh xong, em còn ước gì cha của đứa nhỏ đó biến mất ngay lập tức, đúng không?”
Lâm Sơ Diệp: “……….”
Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Sao lại không nói gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh đều nói hết rồi, em còn gì để nói chứ.”
Ôn Tịch Viễn: “Sao lại không còn gì để nói.

Không phải em còn nói một câu, lúc mang thai nếu phát hiện chúng ta không hợp, em vẫn sẽ lựa chọn sinh đứa nhỏ ra, một mình nuôi nó lớn lên, cho nên anh cần phải suy nghĩ kỹ trước, đúng không?”
Lâm Sơ Diệp: “………”
Ôn Tịch Viễn: “Hửm?”
Lâm Sơ Diệp không tìm được lời phản bác, hai má phồng lên.
Thấy Ôn Tịch Viễn vẫn duy trì tư thế nghiêng đầu nhìn cô, chờ cô nói.
Lâm Sơ Diệp không thể nói gì hơn: “Cho nên, anh có cần suy nghĩ lại một lần nữa không?”
Ôn Tịch Viễn: “Không cần.”

Lâm Sơ Diệp có chút ngạc nhiên: “Anh đồng ý rồi?”
Ôn Tịch Viễn: “Không đồng ý.”
“Vậy…….” Lâm Sơ Diệp bị anh làm cho bối rối: “Vậy bây giờ anh muốn như thế nào?”
Ôn Tịch Viễn: “Thời gian đi lĩnh chứng có thể tạm thời hoãn lại, chúng ta có thể tiếp xúc quan hệ yêu đương nam nữ một thời gian nhưng trước khi lĩnh chứng anh sẽ không để em mang thai.”
Lâm Sơ Diệp: “Ồ.”
Ôn Tịch Viễn: “Hình như em hơi thất vọng thì phải?”
Lâm Sơ Diệp lắc đầu: “Không có.”
Ôn Tịch Viễn nhìn thẳng vào mắt của Lâm Sơ Diệp, cảm giác không đáng tin cho lắm, cô không nhịn được bổ sung thêm: “Em chỉ nghĩ tốc chiến tốc thắng.

Có con sớm một chút có thể có nhiều thời gian chăm sóc con hơn.”
Ôn Tịch Viễn ho nhẹ: “Lâm Sơ Diệp, phiền em suy nghĩ đến cảm nhận của anh một chút.”
Lâm Sơ Diệp: “………”
“Hoặc là” Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Nếu em muốn tốc chiến tốc thắng thì ngày mai chúng ta đi lĩnh chứng.

Thân thể anh khỏe mạnh, chế độ ăn uống và nghỉ ngơi bình thường, mỗi năm đều duy trì tập thể hình, không có thói quen xấu, chất lượng ở phương diện nào đó cao, em muốn mang thai hẳn là không phải chuyện gì khó.”
Lâm Sơ Diệp: “……….”
Ôn Tịch Viễn: “Những điều mà em lo lắng kia cũng có thể thử trước xem thế nào?”
Lâm Sơ Diệp nhất thời không phản ứng kịp: “Thử, thử cái gì cơ?”
Ôn Tịch Viễn thấy cô không nhúc nhích: “Em nói xem?”
“…….” Lâm Sơ Diệp lập tức hiểu ra: “Không, không cần đâu.

Em rất yên tâm về anh.”

Người không tự giác mà nhích sang bên kia một chút, tay vô thức nắm lấy tay áo muốn kéo xuống, được một nửa thì bị Ôn Tịch Viễn ngăn lại.
“Còn chưa khử trùng xong.” Anh nói, lại kéo tay áo cô lên lần nữa, giúp cô khử trùng chỗ còn lại.
Lâm Sơ Diệp nhìn sườn mặt dịu dàng của anh, trong lòng bỗng cảm thấy mềm mại, ma xui quỷ khiến thế nào lại mở miệng: “Ôn Tịch Viễn, em không mang theo hộ khẩu về đây, ngày mai không đi lĩnh chứng được.”
Ôn Tịch Viễn khẽ “Ừm” một tiếng, ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy khi nào thì có thể?”
“Chắc phải đến năm sau.” Lâm Sơ Diệp nói, lại hơi do dự nhìn anh: “Hộ khẩu của em đều để ở Bắc thị, hôm nay em nghe Tiết Ninh nói trước kia anh cũng ở đó, vậy sau này anh có đồng ý theo em về Bắc thị không? Không cần ở quá lâu đâu, hai năm là được rồi.”
Ôn Tịch Viễn ngẩng đầu nhìn cô: “Được.”
Lâm Sơ Diệp: “Vậy ngày mai anh có muốn tới gặp người nhà của em không? Bọn họ cũng muốn gặp anh.”
Ôn Tịch Viễn: “Được.”
Khi trả lời, khóe miệng anh cong lên và đôi mắt của cô cũng ẩn ẩn ý cười.

Ánh sáng chiếu vào như hàng vạn vì sao đang tỏa sáng, trong ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng khó tả.
Lâm Sơ Diệp hơi xấu hổ, cảm thấy hơi không được tự nhiên liền chuyển tầm mắt sang chỗ khác.
Ôn Tịch Viễn sát trùng vết thương cho cô xong, sau đó kéo tay áo cô xuống, thuận mắt nhìn đồng hồ, đã hơn mười giờ.
Anh nhìn về phía cô: “Đêm nay, em muốn ở lại đây không?”
Lâm Sơ Diệp nhanh chóng lắc đầu, ngoài miệng nói là một chuyện, nghĩ đến Ôn Tịch Viễn làm chuyện đó lại là chuyện khác, cô vẫn còn chút chướng ngại tâm lý, rất xấu hổ.
Ôn Tịch Viễn: “Lúc nãy không phải rất mạnh miệng sao.”
Lâm Sơ Diệp cũng bật lại: “Thì, lý thuyết và thực hành phải khác nhau chứ.”
Ôn Tịch Viễn lắc đầu cười, khom người cầm chìa khóa trên bàn trà: “Đi thôi, anh đưa em về.”
Lâm Sơ Diệp: “Vâng.”
——-
Ôn Tịch Viễn đưa cô về nhà bà ngoại.
“Ngày mai lúc nào rảnh em sẽ gọi cho anh.” Lâm Sơ Diệp xuống xe, xoay người nói với Ôn Tịch Viễn, nói xong mới nhớ ra cô vẫn chưa có số điện thoại của anh: “Đúng rồi, số điện thoại của anh là bao nhiêu?”
Ôn Tịch Viễn chìa tay về phía cô: “Đưa điện thoại cho anh.”
Lâm Sơ Diệp đưa điện thoại qua, nhìn anh bấm một dãy số rồi nhấn nút gọi, không lâu sau đó điện thoại trong túi Ôn Tịch Viễn vang lên.
“Được rồi.”
Lâm Sơ Diệp cười, nhận lại điện thoại, tay chỉ chỉ phía sau: “Vậy em vào trước đây.”
Ôn Tịch Viễn gật đầu nhẹ: “Đi đi.”

Nhìn thấy cô vào sân rồi mới khởi động xe rời đi.
Đại khái bởi vì chuyện hôm nay quá mức thuận lợi, bước chân của Lâm Sơ Diệp cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Vừa mới bước vào phòng khách, Phó Viễn Chinh đã nhận ra sự khác thường của cô.
“Có chuyện gì mà vui vẻ thế?”
Hứa Mạn và cậu của Lâm Sơ Diệp cũng ở phòng khách.
Lâm Sơ Diệp do dự nhìn mọi người: “Cái kia, có thể cháu sẽ phải kết hôn.”
Phó Viễn Chinh vừa mới uống một ngụm nước, thiếu chút nữa bị sặc.
“Em nói cái gì?”
Lâm Sơ Diệp: “Em phải kết hôn.”
Phó Viễn Chinh: “Đối phương là ai? Làm nghề gì? Em hiểu người ta bao nhiêu?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh ấy là bạn học của em, là cái người lần trước anh gặp ấy.”
Phó Viễn Chinh có ấn tượng với Ôn Tịch Viễn, ánh mắt sắc bén, nhìn không giống người mà Lâm Sơ Diệp có thể khống chế.
“Vậy khi nào hẹn cậu ta tới nhà chúng ta ăn một bữa cơm đi.” Anh nói.
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Em đã nói với anh ấy rồi, tùy mọi người sắp xếp thôi ạ.”
Phó Viễn Chinh: “Vậy trưa mai đi.”
Lâm Sơ Diệp gật đầu, nghĩ nghĩ một hồi, vẫn không nhịn được mà nhắc nhở: “Điều kiện kinh tế của anh ấy không tốt lắm, có thể không quá phù hợp với điều kiện tìm bạn trai của em.

Nhưng em thấy anh ấy là người tốt, mọi người có chuyện gì đừng trực tiếp nói với anh ấy, nói với em là được rồi.”
Phó Viễn Chinh gật đầu: “Anh tự biết có chừng mực.
———–
Nơi hẹn ăn cơm vẫn là ở quán cơm của Hứa Mạn, vì để tiếp đãi Ôn Tịch Viễn mà giữa trưa quán còn treo biển “Đóng cửa.”
Lâm Sơ Diệp lo lắng Ôn Tịch Viễn sẽ để lại ấn tượng đầu không tốt với người nhà, còn đặc biệt chuẩn bị riêng cho anh vài món quà gặp mặt, sáng sớm đã mang tới cho anh, vừa tới căn gác nhỏ đã nhìn thấy Ôn Tịch Viễn đã chuẩn bị từ sớm, còn rất quý giá.
Lâm Sơ Diệp biết Ôn Tịch Viễn không khá giả gì cho lắm, lập tức nhíu mày: “Anh lấy mấy thứ này ở đâu thế?”
Ôn Tịch Viễn: “Lúc trước có một ít tiền gửi ngân hàng.

Lần đầu gặp mặt trưởng bối, không thể quá keo kiệt được.”