“Sao anh ta lại ở đây?” Chu Cẩn Thần lên tiếng trước, thái độ vẫn cao cao tại thượng như cũ.

Lâm Sơ Diệp sợ Ôn Tịch Viễn bị thiệt, tuy khí tràng của anh rất mạnh, nhưng anh sẽ để ý đến cảm xúc của người khác, không bừa bãi giống Chu Cẩn Thần, nên liền nhanh chóng bước qua, kéo Ôn Tịch Viễn về phía sau mình: “Anh ấy tới đưa đồ cho tôi.


Ôn Tịch Viễn hơi bất ngờ, nhìn cô một cái.

Cô đã đi tới trước mặt anh, đứng giữa anh và Chu Cẩn Thần, tư thế như đang bảo vệ anh.

Tư thế này của cô khiến ánh mắt Chu Cẩn Thần lập tức tối sầm lại.

“Đưa đồ không thể đưa ở dưới lầu được sao? Sao lại phải lên tới tận phòng?”
Lời này của anh ta khiến Lâm Sơ Diệp khó chịu, loại chất vấn tự cho mình là đúng này khiến sắc mặt cô lập tức lạnh nhạt hơn vài phần.

“Có liên quan gì tới ngài sao?”
Chu Cẩn Thần nghẹn họng, đúng là không liên quan gì tới anh ta, anh ta không phải là gì của Lâm Sơ Diệp, không có quyền can dự vào cuộc sống của cô, nhưng trong công việc….

.

“Đây là khách sạn của đoàn làm phim, tôi phải phụ trách toàn bộ sự an toàn và riêng tư của mọi người trong đoàn, em nói xem có liên quan không?”
“Xin lỗi, là sơ sót của tôi.

” Lâm Sơ Diệp thoáng có chút áy náy :”Như vậy đi, tôi dọn ra ngoài, như thế sẽ không khiến Chu tổng phải khó xử.


Chu Cẩn Thần bị cô chọc tức: “Lâm Sơ Diệp em!”
Lâm Sơ Diệp: “Hợp đồng cũng không quy định diễn viên nhất định phải ở trong khách sạn của đoàn làm phim, cá nhân tôi không muốn làm phiền đến người khác, hôm nay quả thật là do tôi suy nghĩ không thấu đáo khiến Chu tổng phải khó xử, thật xin lỗi.


Lâm Sơ Diệp áy náy cúi đầu với anh ta, kéo Ôn Tịch Viễn ra, muốn đóng cửa lại.

Chu Cẩn Thần nghĩ đến lần trước bị Lâm Sơ Diệp quát “cút” chính là bởi vì tên đàn ông nghèo nàn trước mặt này, lần này lại bị cô cho một nhát dao cũng chính là vì người đàn ông này, còn Ôn Tịch Viễn lại đứng một bên bình tĩnh nhìn Lâm Sơ Diệp và anh tranh luận, không nói tiếng nào, nghĩ thế lửa giận lại bốc lên hừng hực.

“Mẹ nó, như thế mà anh cũng tự xưng mình là đàn ông à? Chỉ biết trốn sau lưng đàn bà, để phụ nữ ra mặt giúp anh?”
Ôn Tịch Viễn mỉm cười nhìn anh ta: “Cô ấy thích thế.



Nói xong không để ý đến ánh mắt Chu Cẩn Thần đã trầm xuống, một tay kéo Lâm Sơ Diệp đi vào, một tay đóng sầm cửa trước mặt Chu Cẩn Thần.

Lâm Sơ Diệp xoay người đi lấy vali.

Ôn Tịch Viễn nhìn cô: “Muốn dọn ra ngoài thật sao?”
Lâm Sơ Diệp vừa dọn đồ vừa trả lời anh: “Ừm, vốn tôi cũng không muốn ở chung khách sạn quá lâu với Chu Cẩn Thần.


Cô cũng chỉ là mượn cớ Chu Cẩn Thần gây khó dễ mà dùng gậy đánh rắn* thôi, đỡ cho sau này phải tìm lý do.

*dùng gậy đánh rắn: Được nước làm tới.

Ôn Tịch Viễn nhíu mày: “Anh ta quấy rối em?”
Lâm Sơ Diệp: “Anh ta không dám.


Nói xong thấy Ôn Tịch Viễn vẫn nhíu mày nhìn mình, cô lập tức giải thích: “Anh ta sợ phải ngồi tù đó.


Chu Cẩn Thần không dám dùng vũ lực, nhưng anh ta lại thường xuyên tới phòng của cô.

Lâm Sơ Diệp không muốn tốn thời gian để ứng phó với Chu Cẩn Thần, cho nên mỗi lần chung đoàn làm phim với Chu Cẩn Thần cô đều sẽ tìm lý do để dọn ra ngoài ở.

Đáp án của Lâm Sơ Diệp khiến Ôn Tịch Viễn hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ cũng phải, tính tình của Lâm Sơ Diệp không phải là người dễ dàng bị chịu ủy khuất, rất thông minh lanh lợi, nếu Chu Cẩn Thần làm gì cô, đoán chừng cô sẽ lấy lý do này mà tống anh ta vào trong tù.

Chu Cẩn Thần không dám mạo hiểm như vậy.

——–
Ngoài cửa, Chu Cẩn Thần tức giận nổi trận lôi đình.

Anh ta không biết nên xử lý Lâm Sơ Diệp như thế nào, cô cực kỳ cứng đầu, khiến anh ta tốn không ít tâm tư mà vẫn không theo đuổi được, lấy hợp đồng ra uy hiếp cũng không được, mà trực tiếp dùng vũ lực cũng chẳng xong.

Anh ta còn nhớ rõ có một lần anh ta uống say, lúc đó bị cô từ chối thì vô cùng tức giận, sau đó xông thẳng vào phòng của cô, ghì cô trên tường mà cưỡng hôn, nhưng mà còn chưa hôn được đã bị cô lấy điện thoại gọi 110, trên tay thì không biết từ khi nào đã cầm một con dao nhỏ, trực tiếp đem dao lại gần chỗ kia của anh ta, bình tĩnh nói rằng bây giờ cô làm gì cũng chỉ là đang phòng vệ chính đáng.

Anh ta sợ đến mức tỉnh cả rượu, không dám làm gì cả, sau đó bị cảnh sát tới dẫn đi, còn bị giam vài ngày.


Anh ta quen biết Lâm Sơ Diệp nhiều năm như vậy nhưng cũng chỉ có thể tưởng tượng về cô, không dám làm gì cô.

Bề ngoài nhìn cô có vẻ điềm đạm hiền lành, nhưng bên trong lại cực kỳ cứng rắn khiến anh ta phải vò đầu bứt tai.

Nếu nói ban đầu anh ta là bị sắc đẹp của cô mê hoặc, nhưng đến cuối cùng anh ta cũng không biết rốt cuộc là do ham muốn chinh phục của bản thân hay là bị tính cách của cô thu hút.

Anh ta biết rằng tính tình của mình không tốt, dễ nổi nóng, nhưng khi ở bên Lâm Sơ Diệp, tính cách bình thản trầm tĩnh của cô, nụ cười của cô có thể khiến tâm trạng của anh ta bình tĩnh hơn hẳn, anh ta thích loại yên tĩnh này, nhưng anh ta vẫn không thể nào nắm bắt được một Lâm Sơ Diệp khiến anh ta có cảm giác bình tĩnh thoải mái đó.

Từ nhỏ đến lớn, gia cảnh cùng ngoại hình xuất chúng của anh ta khiến anh ta chưa bao giờ thiếu người theo đuổi, anh ta đã quen với việc có người theo đuổi mình, cũng có thói quen dùng chút tâm tư và tiền bạc để có thể theo đuổi người anh ta muốn, cho dù phải tốn kém bao nhiêu anh ta cũng làm cho bằng được, nhưng ngoại trừ Lâm Sơ Diệp.

Chu Cẩn Thần không biết phải làm sao, hợp đồng của Lâm Sơ Diệp chỉ còn hai năm, đến khi hết hợp đồng anh ta cũng không biết phải làm như thế nào.

Ngay lúc Chu Cẩn Thần đang đau đầu không biết phải làm gì thì cửa đột nhiên mở.

Lâm Sơ Diệp cùng với Ôn Tịch Viễn kéo vali cùng nhau đi ra.

Khuôn mặt tuấn tú của Chu Cẩn Thần vừa mới dịu đi lại trầm xuống, trực tiếp nhìn về phía Ôn Tịch Viễn.

Sắc mặt Ôn Tịch Viễn vẫn bình tĩnh như trước, một tay giúp cô kéo vali, một tay che chắn ở phía sau cô, tránh cô không cẩn thận mà đụng vào cửa.

Đây là chi tiết mà Chu Cẩn Thần không để ý đến.

Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ chú ý đến người khác sẽ như thế nào, chỉ để ý đến “Tôi như thế nào.


Đây không phải là đang giúp người đàn ông nghèo nàn kia thêm điểm hay sao?
Chu Cẩn Thần không rời mắt khỏi Ôn Tịch Viễn, không thể không thừa nhận, Ôn Tịch Viễn mặc áo bành tô của ngày hôm nay khác hẳn với ngày hôm đó ở thành phố Ninh.

Cái này đại khái là dựa vào cách ăn mặc đi.

Từ nhỏ đã luôn được nịnh bợ nên anh ta có thói quen đánh giá người khác qua cách ăn mặc của người đó.

Ngày đó cách ăn mặc của Ôn Tịch Viễn ở thành phố Ninh khiến anh ta liếc mắt một cái thì không muốn nhìn lần thứ hai, anh ta cũng có thói quen lấy ấn tượng đầu tiên để phân loại người đó.

Chu Cẩn Thần không rõ vì sao Lâm Sơ Diệp lại chọn một người đàn ông không có gì như thế này, mà lại không chọn anh ta.


Anh ta có thể khiến cô nổi tiếng, để cô được mọi người ca tụng,chỉ cần một cái gật đầu của cô, cũng có thể để cô không cần lo cơm ăn áo mặc nửa đời còn lại.

Rõ ràng là một chuyện hết sức đơn giản như thế, cô lại lãng phí thời gian năm năm của anh ta.

Chu Cẩn Thần tức giận, nhìn thấy Ôn Tịch Viễn rời đi cùng Lâm Sơ Diệp, theo thói quen nói ra những lời đe dọa: “Lâm Sơ Diệp, không phải đạo diễn và biên kịch đều muốn em làm nữ chính sao? Em xem đạo diễn còn vì em mà tranh cãi với tôi, bây giờ tôi đã giữ lại đạo diễn cho em, chỉ cần em gật đầu một cái, tôi lập tức đem vai nữ chính đó giao cho em.


Lâm Sơ Diệp mỉm cười nói cảm ơn: “Cám ơn Chu tổng, nhưng mà tôi không cần.


Chu Cẩn Thần lập tức đổi giọng: “Em cứ bướng bỉnh như thế đúng không? Em cho rằng ông ta lấy cớ bỏ quay ra thì có thể uy hiếp ta, cho em cơ hội sao? Lâm Sơ Diệp, tôi nói cho em biết, trừ khi tôi gật đầu, còn không có ai tới cũng vô dụng.


Lâm Sơ Diệp vẫn mỉm cười như cũ: “Tôi biết điều đó, cảm ơn Chu tổng.


Ôn Tịch Viễn liếc nhìn Chu Cẩn Thần một cái.

Chu Cẩn Thần cực kỳ tức giận, trực tiếp lấy điện thoại ra gọi cho trợ lý, lạnh giọng dặn dò: “Cậu thông báo với Tạ Chí Lâm, nữ chính của bộ phim này chỉ có thể là Hứa An Nhiên, ngày mai bấm máy đúng kế hoạch, nếu ông ta không muốn quay thì lập tức cút đi cho tôi.


Ôn Tịch Viễn lắc đầu, dường như đã hiểu tại sao năm năm nay những việc anh ta làm đều vô ích.

Lâm Sơ Diệp là người thích ăn mềm không ăn cứng.

Anh lên tiếng cắt ngang lời Chu Cẩn Thần, nhẹ giọng nói với Lâm Sơ Diệp: “Đi thôi.


Lâm Sơ Diệp gật đầu, cùng Ôn Tịch Viễn rời khỏi khách sạn.

Ôn Tịch Viễn nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Đã suy nghĩ muốn ở đâu chưa?”
Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Có rồi.


Mấy ngày trước cô có đi dạo quanh khu vực này, nhìn trúng một nhà trọ ở gần đó, cũng đã gọi trước cho ông chủ ở chỗ đó rồi.

Tuy rằng vai diễn của cô là nữ phụ số bốn, nhưng xuất diễn xuyên suốt bộ phim, phải ở trong đoàn phim dài ngày, đoàn làm phim quay bao lâu thì cô phải ở trong đó bấy lâu.

Đây cũng là tiêu chuẩn Chu Cẩn Thần nhận vai diễn cho cô, không cần biết vai diễn như thế nào, chỉ thông báo cho cô biết vai diễn được sắp xếp sẽ quay ở đâu, có khớp với thời gian nghỉ của cô hay không.

Chu Cẩn Thần cũng chỉ là khóa cô lại một thời gian thôi.


Lúc cô ở trường học anh ta rất yên tâm, không chỉ vì cô suốt ngày ở trong nhà, mà còn do lúc trước anh ta theo đuổi cô rất mãnh liệt, trong trường ai cũng biết cô là hoa đã có chủ, cho nên không ai dám theo đuổi cô.

Ôn Tịch Viễn cùng cô đi đến chỗ trọ mới, là một nhà trọ có vườn hoa bên trong đậm chất Trung Quốc, cách khách sạn của đoàn làm phim không xa lắm, trong phòng có một phòng bếp và nhà vệ sinh, nhưng diện tích của bếp lớn hơn một chút.

Lâm Sơ Diệp trong cuộc sống bình thường cũng sẽ không bạc đãi chính mình.

Ôn Tịch Viễn đánh giá căn bếp, nhìn về phía Lâm Sơ Diệp: “Không phải nói không nấu cơm sao?”
Lâm Sơ Diệp: “Thì vẫn là không nấu mà.

Nhưng mà đa số khách sạn ở đây đều thiết kế như thế này, chắc là bởi vì đa số người đến thuê trọ đều phải ở trong đoàn làm phim dài ngày, cho nên phòng trọ cũng thiết kế cho phù hợp với cuộc sống hằng ngày hơn thôi.


Ôn Tịch Viễn gật đầu, có chút đăm chiêu, nhìn đồng hồ, sau đó nhìn về phía cô: “Vậy em nghỉ ngơi trước đi, anh có chuyện phải về công ty xử lý một chút, có chuyện gì thì gọi cho anh.


Lâm Sơ Diệp gật đầu: “Được.


Ôn Tịch Viễn cầm điện thoại của cô, lưu lại số của anh một lần nữa, sau đó trả lại cho cô: “Đừng có trùng hợp mà lại xóa đi nữa đấy.


Nhắc tới chuyện này Lâm Sơ Diệp vẫn hơi ngượng ngùng, cảm giác như mình đã làm việc xấu vậy, không tự nhiên mà “Ồ” một tiếng.

Từ nhà trọ đi ra, Ôn Tịch Viễn gọi một cuộc điện thoại cho trợ lý Lê Duệ: “Đã liên lạc với người phụ trách Thiên Không giải trí chưa? Bọn họ nói thế nào?”
Lê Duệ: “Bọn họ đồng ý gặp mặt, hỏi ngài ba giờ chiều mai có rảnh hay không, muốn hẹn ngài vào ngày mai.


Ôn Tịch Viễn: “Không cần chờ đến ngày mai, ngay hôm nay đi, một tiếng sau tôi sẽ tới.


Lê Duệ kinh ngạc: “Gấp như vậy sao ạ?”
Ôn Tịch Viễn: “Anh sắp xếp đi, bây giờ tôi sẽ qua đó.


Tác giả có lời muốn nói:
Vốn là cho Ôn tổng battle, nhưng Sơ Diệp nhanh quá nên Ôn tổng chưa có cơ hội biểu diễn.

Ôn tổng: Cứ để vợ tôi biểu diễn trước.