Ba ngày sau, hai người họ về đến Nhà dòng Priori dưới nắng hè ấm áp và mùi hương hoa oải hương, hương thảo, và kinh giới ngọt ngào thổi đến từ khu vườn thảo mộc. Cả gia đình đều ở bên ngoài bãi cỏ, nằm, ngồi thoải mái trên những chiếc ghế mây trong khi những cậu trai hầu rót trà và đưa bánh đến. Không có vết tích của Emily hoặc Phoebe, và người nam nhân duy nhất có mặt lại là một người xa lạ với Marion.

Clarice là người đầu tiên nhìn thấy hai người họ. Cô nhảy dựng lên và đi thẳng đến bên Marion. Quàng lấy tay của nàng, cô bắt đã bắt đầu dẫn Marion đến trước người lạ kia, người mà đã đứng lên khi hai cô nàng tiếp cận anh.

Clarice rạng rỡ trong thỏa mãn nói: “Đây là đấng phu quân của tôi, Oswald. Anh ấy chỉ vừa về đến vào ngày hôm qua.”

Từ những gì Clarice đã kể với nàng, Marion đã hình thành một ấn tượng đối với Oswald trong tâm trí nàng. Uyên bát, nàng nghĩ, bởi vì ông đã xuất bản một cuốn sách về Hannibal; cao ráo và đẹp trai, bởi vì Clarice cũng cao và đẹp người, và là thông thái như Solomon, bởi vì phu nhân của anh luôn ca ngợi anh. Người đàn ông tếu lâm nhỏ nhắn này với mái tóc đen vừa cứng vừa thô, nụ cười rộng vành, và một đôi mắt nâu vô tội mà đã không phù hợp với ấn tượng của nàng gì cả.

Nàng không khỏi đáp trả lại nụ cười đó. Nàng nhún người chào, anh ta thì khom người chào lại, và các các lời chào hỏi sáo rỗng đã được trao đổi.

Bà thái hậu nhìn Brand. “Các cháu về nhà sớm đấy. Mọi người không tưởng các cháu sẽ trở về cho đến khi... chắc là... vào bữa tối.”

Brand nhún vai. “Hãy trách Marion. Cô nàng quá nôn nóng để được về nhà với các em của mình.”

Bà thái hậu mỉm cười với Marion. “Hãy đến đây ngồi cạnh bà và kể cho bà nghe mọi chuyệt về Brighton. Các tinh đồn mới nhất là những gì nào?”

Marion thật quá kinh ngạc. Gia đình của Brand thừa biết rằng chàng đến Brighton để dành lấy sự đề cử. Đấy là điều mà bà thái hậu nên hỏi nàng. Nàng nhìn Brand.

Chàng đang tựa người vào vách nhìn ra sân. Chàng từ chối tách trà anh chàng hầu đã dâng mời, nhưng lại nhận lấy đĩa bánh. “Những người khác đâu rồi?” Chàng bâng quơ hỏi.

Marion không khỏi thắc mắc là không biết có phải là do trí tưởng tượng của nàng khônghay là mọi người tự nhiên trông có vẻ có tội?

Bà thái hậu trả lời câu hỏi của Brand. “Phoebe và Flora đang ở trong nhà, và Andrew đã đi cưỡi ngựa với Emily.”

“Bà có chắc chắn về điều đó chăng?” Bà Cutter hỏi. Một ánh nhìn tự biểu đạt từ bà thái hậu khiến bà Cutter cảm thấy hồi hộp. “Tôi chỉ hỏi bởi tôi tưởng tôi đã nhìn thấy bọn họ trong phòng sưu tập cây cỏ.” Quay sang Marion, bà nói thêm: “Cô biết những người trẻ tuổi -”

Theodora xen ngang một cách thẳng thừng. “Còn về Robert thì ai mà biết được? Anh ấy tùy y đi đi về về.”

Lời quan sát này đã khiến không khí trở nên ảm đảm, mà phu quân của Clarice chỉ thành công đôi chút khi cố xua tan đi nó. “Lúc nãy tôi thấy chú ấy cưỡi ngựa,” anh ta nói nhẹ hơ: “không hơn một giờ trước đây. Tôi nghĩ rằng chú ấy cũng đang cưỡi về hướng vùng đồi.”

Giây phút ngượng ngùng đã qua và mọi người bắt đầu tán ngẩu với nhau. Marion liếc nhìn sang Brand để thấy chàng nhìn chằm chằm vào nàng với ánh mắt tự biểu đạt vô vàn. Vấn đề là, nàng không biết được ánh mắt tự biểu đạt ấy đang muốn câu thông với nàng điều gì. Nàng nhìn đi và đáp lời một cách máy móc về một điều gì mà bà thái hậu nói, nhưng tâm trí nàng vẫn còn vương vấn đến Brand.

Trong vài ngày qua, họ thật hiếm khi được ở riêng một mình. Sau khi giành được sự đề cử, chàng đã trở thành người đàn ông được mọi người chú ý, và cả hai cứ bị muốn cả hai bị buộc phải tham gia những buổi tiệc mà các phụ nữ phải tự vui vẻ với nhau trong khi nhóm mày râu đục đẻo ra chiến lược của mình trong trường hợp họ giành đủ ghế để thành lập chính quyền. Nàng tham gia vào tất cả mọi thứ, luôn thể hiện những thứ tốt nhất trong đời mình, nhất quyết không làm hoặc nói gì mà có thể khiến Brand bị đoạt mất mộng tưởng của chàng.

Nàng bắt đầu nghĩ rằng Lãnh chúa Hove đã nói đúng. Brand đang được ngon trớn và sẽ giành được thắng lợi. Một phần trong nàng sợ hãi cái ý tưởng về việc đó có nghĩa gì, nhưng một phần khác, phần tốt nhất trong nàng thì đang tưng bừng với lòng tự hào.

Bà Cutter đang tản bộ quanh khu vườn thảo mộc, than thở về việc các chú sâu đã ăn vào các quả tầm xuân của bà, nhưng chả có ai thèm nghe. Clarice và Oswald thì đang thì thầm như một đôi uyên ương, và thái hậu và Theodora thì trông như thể họ đang trao đổi.

Nếu đây là gia đình của nàng, Marion nghĩ một cách phẫn nộ, nàng đã từ họ từ lâu rồi. Gia đình nàng thì chẳng hoàn hảo gì, nhưng ít nhất họ biết cách ăn mừng sự chiến thắng của người khác. Mọi người ở đây đều biết rằng Brand đến Brighton để truy cầu sự đề cử, nhưng chẳng một ai từng hỏi han xem chàng ra sao.

Điều ấy, như cha nàng thường nói, sẽ được nhanh chóng khắc phục.

Nàng uống hớp trà cuối trong tách của mình ngoại trừ những cặn bẩn, sau đó khá cố tình đánh rơi chiếc tách lên sân vườn, tan vỡ thành từng mảnh nhỏ. Nó đã gây ra hiệu quả được mong muốn. Cuộc trò chuyện đã đột ngột chấm dứt và mọi ánh mắt đều quay về hướng nàng.

“Tôi xin lỗi”, nàng nói. “Tôi không thường bất cẩn như thế.” Sau đó, trước khi bất cứ ai có thể làm gián đoạn: “Thưa thái hậu, bà hỏi về tin đồn mới nhất từ Brighton. Cháu thật lấy làm ngạc nhiên khi chuyện đã không đến tai bà. Brand đã giành được đề cử từ đảng mình và sẽ được vào vòng bầu cử bổ sung sắp tới. Bà nên cảm thấy rất tự hào về anh ấy.”

Một ánh nhìn bất ngờ hiện lên khuôn mặt của bà thái hậu.

“Marion”, Brand nói “, họ-”

“Và,” Marion lại tiếp tục nói theo đà của cơn phẫn nộ: “anh ấy đã giành được nó với bản lãnh của riêng mình, mà không phải vì anh ấy có liên quan đến gia tộc FitzAlan.”

“Ah, nhưng cậu ta cũng là một thành viên của gia tộc FitzAlan,” bà công tước phu nhân với ánh mắt sáng rực đáp.

Bà Cutter nói thêm: “Gia tộc FitzAlan luôn ủng hộ nhau.” Bà ấy nghiêm túc đấy.

Marion cũng thế. “Chuyện có thể khiến mọi người có hứng thú để biết rằng Lãnh chúa Hove đã dành cho Brand một vị trí trong nội các.”

“Phải, cháu gái đáng yêu,” bà thái hậu đáp với ánh mắt lấp lánh mà đã trở nên khó có thể kiềm hãm: “nhưng chuyện đó chỉ có thể được khi đảng tự do Whig chiếm đa số ghế trong Quốc hội, và chuyện đó có thể phải mất một vài năm.”

Khi Marion mở miệng trả lời, nàng ấy ra hiệu cắt. “Marion!” Chàng thấp giọng nói. “Bọn họ đều biết anh đã giành được sự đề cử. Anh không biết làm thế nào họ biết được, nhưng họ đều biết.”

Clarice bậc một tiếng cười vui vẻ và đứng dậy. “Tôi đã nói với cô điều này thật vô vọng. Các cô gái nhất định sẽ rất thất vọng.”

Marion nhìn vào Brand nhưng nàng chỉ nhận được một cái nhún vai bất lực từ chàng. Chàng cũng chẳng biết gì hơn nàng.

Từng người một, tất cả mọi người đều đứng dậy. “Hãy đưa cho bà cánh tay của mình đi, Marion ạ,” bà thái hậu yêu cầu. “Đôi chân bà không được vững lắm.” Marion nhanh chóng tuân lệnh. “Tất cả sẽ trở nên rõ ràng cho cháu khi chúng ta bước vào nhà.” Quay sang Brand, bà thái hậu bảo: “Cô ta là một đứa con gái nóng tính, phải không nào?”

“Bà bà,” chàng phản đối.

“Không, không, bà chấp thuận mà. Cô ta sẽ làm một người mẹ thật tốt, nhưng bà không thấy chiếc nhẫn cưới trên ngón tay của cô ấy.”

Phản ứng của Brand thật gọn lõn. “Đấy là bởi vì chúng cháu chưa kết hôn.”

“Trong thời của bà, tụi bà đâu có lãng phí thời gian,” câu đáp lại vui vẻ.

Clarice tinh nghịch thêm vào: “Ônggiám mục sẽ có mặt trong bữatối. Anh nên nói chuyện với ông ấy, anh Brand ạ.”

Marion ném cho người bạn của mình một cái trừng mắt héo hắc. Nàng hiểu được hàm ý nói đến ông giám mục. Chỉ có ông ta mới có thể cấp hôn thú đặc biệt để các cặp uyên ương có thể nhanh chóng kết hôn, mà không cần phải công bố tại nhà thờ. Nàng ước gì mình có thể trừng mắt nhình tất cả mọi người. Nàng cảm thấy giống như một cô giáo bảo mẫu cố giữ gìn trật tự trong một nhóm trẻ em ngang bướng.

Có một bước xuống nấc vào nhà mà thái hậu đã dò bước cẩn thận, và chỉ có một vài bước vào Đại Sảnh Đường.

“Xem,” nói rằng thái hậu: “chúng tôi đã đối xử đúng đắn với cậu bé [Brand] hay là không nào?”

Marion chỉ có thể trợn mắt nhìn nhìn. Những lan can trong phòng triển lảm được trang trí với dải ruy băng đầy đủ màu sắc. Một đội các chàng người hầu đang di chuyển các đồ nội thất và cây kiểng dưới chỉ đạo của Emily và Andrew. Các cô hầu gái đang chà và đánh bóng bất cứ bề mặt [mặt bàn, mặt sàn, v.v.] mà có thể. Khi thái hậu chỉ nàng theo hướng khác, nàng quay đầu lại. Một băng rôn được trải dài ngang qua đầu bên kia của căn phòng. Nét chữ thật không chút gì khéo léo, cầu kỳ, nhưng lời nhắn tin thì rất rõ ràng và khiến cổ họng Marion bị thắt lại một cách lạ lùng.

CHÚNG TÔI BẦU CHO BRAND VÀ MARION

Bà thái hậu nói: “Gia đình đã kế hoạch một bữa ăn tối nho nhỏ, nhưng Emily và Andrew đã tự tác chủ và đây là kết quả. Sẽ có một bữa tiếp tân tối nay mà tất cả mọi người đều được mời.”

Clarice giải thích tỉ mỉ hơn với một tiếng cười. “Anh chị khiến cho chúng tôi rất bất ngờ khi bọn chị đã đến sớm hơn. Không ai biết phải nói và làm gì.”

Cô ta dừng lại khi Phoebe và Flora ù té chạy vào đại sảnh, trong vòng tay của hai đứa đầy ắp những đóa hồng thơm phức. Hai cô bé khựng lại khi họ nhìn thấy Marion. Mặt Phoebe xìu xuống. “Chị lý ra không được có mặt tại đây”, cô bé than vãn. “Chuyện này lý ra là một [món quà] bất ngờ!”

Marion trao đổi một ánh nhìn nhanh chóng với Brand. Nàng nghĩ chàng rất cảm động. Chàng thực sự rất cảm động. Nàng phải quay mặt đi vì cái thắt trong cổ họng bắt đầu nóng rát và mắt nàng bắt đầu cay cay.

Nàng quyết liệt nghĩ, điều mà người nam nhân này cần là một ít nuông chiều thật sự. Tại Brighton, chàng được đồng nghiệp khoản đãi, nhưng chuyện ấy lại là khác. Như nàng đã nói với bà nội của chàng, những gì chàng có được là đã giành được với những điều xuất sắc của bản thân. Nuông chiều thì như là tình thương. Xuất sắc không có liên quan vào đấy.

Nàng dừng lại ngay tại đấy. Những ý tưởng như thế này sẽ khiến nàng trở nên một trái mít ướt.

Hai cô em hiện giờ đang đứng trước mặt nàng. Flora nheo mắt nhìn lên nàng. “Có phải chị đang buồng không, tiểu thư Marion?”

Hai hàng nước mắt của nàng lập tức bốc hơi. “Không,” nàng nói. “Chị không có buồn.”

Phoebe nói: “Chị ấy luôn khóc khi chị ấy hạnh phúc.”

“Bà không cảm thấy buồn,” bà thái hậu cho biết. “Tôi cảm thấy như muốn khiêu vũ một điệu jig.” Đôi mắt của bà lướt qua khắp nơi trong đại sảnh và bà gật gật đầu tỏ vẻ tán thành. “Điều mà ngôi nhà này cần chính là càng có thêm các buổi yến tiệc, nhiều tiếng cười hơn, và nhiều trẻ con hơn, rất nhiều trẻ con hơn nữa. Bà đã sống trong một ngôi mộ những năm vừa qua, chỉ là bà đã không biết đến điều ấy.”

Marion cười cùng với mọi người, nhưng đôi mắt của nàng vô tình lạc theo hướngTheodora. Người phụ nữ lớn tuổi nở nụ cười gượng ép, mắt bà rỗng tuếch, nhưng bà vẫn ngẩng cao đầu một cách tự hào.

Marion nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác, và khi nàng nhìn lại, đã không còn chút vết tích của Theodora.

Brand cảm thấy thư giãn thoải máikhi chàng luồng lách giữa đám khách khứa. Chàng đã luôn luôn tưởng ngôi Nhà dòng Priori như là một đài tưởng niệm của một thời đã qua. Một ngôi cổ mộ, bà của chàng đã gọi nó. Các buổi tiếp tân duy nhất được tổ chức tại đây mà chàng có thể nhớ lại đều được bắt nguồn từ một truyền thống ngột ngạt. Đêm nay, bốn thanh niên - Emily, Phoebe, Flora, và Andrew - đã lật đổ truyền thống này, và kết quả là hết ý. Chuyện này khiến chàng thắc mắc không biết Marion sẽ có những ảnh hưởng gì trong ngôi nhà của ông ngoại chàng.

Hiện giờ chàng cảm thấy rất chắc chắn về nàng. Có người có thể cho rằng chàng quá tự tin, nhưng họ không hiểu rõ Marion như chàng. Trong thực tế, chàng biết nàng rõ hơn chính bản thân nàng. Nàng tưởng rằng mình vẫn còn có một sự lựa chọn, nhưng chàng biết rõ hơn. Trước đó khi còn ở ngoài sân vườn, khi nàng nhanh chóng lao đến để bảo vệ chàng như một đội kỵ binh phóng đến ứng cứu, nàng đã bị lộ tẩy.

Đấy là một trải nghiệm mới với chàng. Chàng vẫn luôn tự tranh đấu trong những trận đấu của riêng mình, và vẫn còn có những vết sẹo để chứng minh điều ấy. Bây giờ chàng đã có một chiến binh; chàng, Brand Hamilton, một chiến binh trong trang phục của quý ông, đã có một nữ chiến binh giúp chàng phòng bị.

Nàng cũng là một chiến binh cho các cô em của nàng, và đấy là nơi có mâu thuẫn. Nàng không bao giờ làm bất cứ điều gì để gây tổn thương đến hai em của mình, và chàng sẽ không yêu cầu nàng làm điều ấy. Ash đã trở lại Luân Đôn để lo liệu một vấn đề; chàng sẽ nói chuyện với giám mục đêm nay, với vận khí tốt thì sẽ lo liệu xong vấn đề kia.

Chàng tìm kiếm nàng giữa đám đông. Nàng đang ở bên cạnh Emily, và họ dường như có một cuộc trò chuyện nghiêm túc. Emily thật đáng yêu, nhưng chính là Marion đã giữ lấy ánh mắt của chàng. Phẩm chất, đấy là điều mọi người thấy được khi họ nhìn Marion. Khi chàng nhìn thấy nàng chàng thấy được một chiếc áo lót ren trắng ôm sát eo của nàng, chiếc quần lót cùng màu xếp nếp, và một đôi vớ bằng lụa trắng. Trong đôi mắt trong tâm trí chàng, chàng bắt đầu lột trần nàng. Khi chàng vừa định cởi bỏ chiếc vớ lụa trắng thì nàng quay đầu lại và ánh mắt của họ chạm nhau.

Nàng chăm chú nhìn chàng trong một khoảnh khắc khó hiểu, sau đó bàn tay nàng khẽ phe phẩy quạt cổ họng mình và đôi má nàng nhuốm hồng. Chàng cầm lên một ly sâm-banh từ khay của một chàng người hầu vừa đi ngang qua và nâng nó lên trong một cử chỉ tôn kính thầm lặng. Khi nàng nuốt cái ực và quay đầu đi, chàng mỉm cười.

Hai người họ chắc được sanh ra vì nhau nếu nàng có thể đọc được ý nghĩ của chàng mà không cần thốt lên lời nào. Thông điệp đã thật rõ ràng. Trong hai đêm vừa qua tại Brighton, chàng bị bắt phải thức khuya khoắc bởi những buổi yến tiệc của công vụ. Trên đoạn đường dài đến Longbury trong cổ xe, sự hiện diện của cô gái hầu khiến chàng phải tỉnh táo. Đêm nay sẽ không có gì bắt chàng phải xa cách nàng.

Ngoại trừ Marion, và chàng sẽ không cho nàng sự lựa chọn nào. Chàng biết làm thế nào để vượt qua [rào cản] của nàng.

Dàn nhạc, một ban tứ thành lập từ những nhạc sĩ địa phương, lên dây cho vũ điệu đầu tiên của đêm nay, một bản với điệu van. Với tư cách của khách danh dự, chàng và Marion được yêu cầu bởi Andrew để mở đầu chương trình khiêu vũ. Chàng đặt ly rượu trong tay xuống tại mặt bàn gần nhất và tiến đến mời nàng.

Marion rạo rực nhận thức ra rằng chàng đang tiếp tiếp cận mình, và nàng tự rủa bản thân bởi đã bắt đầu trò chuyện với Emily. Điều duy nhất nàng muốn làm là tình cờ trồng mầm mống trong tâm tâm trí của cô em gái rằng cuộc hôn nhân với Brand có thể bị hoãn lại vô thời hạn. Điều nàng nhận thay vào đó là một bài giảng kinh về những âu lo của một cô dâu mới.

Giọng của Emily vừa thấp vừa mạnh mẽ. “Là do tuổi tác của chị,” cô ta nói. “Chị càng hoãn nó lại, thì chị càng lo sợ nó. Đấy là những điều chúng ta không tài nào biết trước được khiến mình lo sợ. Tin em đi. Không có gì phải sợ.” Cô ấy cười khúc khích. “Không phải là em đang nói từ kinh nghiệm, nhưng em đã nói chuyện với một số bạn của em, những người có chị gái đã kết hôn. Nếu chị có một người chị, thì chị ấy có thể kể cho chị biết. Thật dễ như cơm sườn.” Cô ta rán nhịn lại tiếng cười khúc khích theo sau. “Một số các bà sẽ nói họ thà ăn cơm sườn. Bởi nó không mất nhiều thời gian [như hôn nhân].”

Nếu má của đã nhuộm hồng trước đây thì bây giờ chúng trở nên đỏ rực. Một ngày nào đó, nàng sẽ cho Emily biết vị trí của mình, nhưng không phải đêm nay. “Cám ơn,” nàng nói: “nhưng chị không cần một người chị khi có em hướng dẫn cho chị. Sao cũng vậy, em đã giúp chị bớt căng thẳng. Đương nhiên ý của chị là khi em nói rằng em không phải nói từ kinh nghiệm cá nhân của em.”

Emily ríu rít. “Chị thật là một người biết nói đùa!”

Nàng biết chàng đã đên ngay phía sau của mình trước khi chàng kêu tên mình. Thật là kỳ diệu không biết sao nàng lại có thể cảm nhận chàng. Làn da của nàng dường như tăng nhiệt lên, hơi thở của nàng bắt đầu ngân nga, và những hình ảnh kỳ lạ tràn đầy tâm trí nàng. Nàng phải trục xuất những hình ảnh hảo huyền [nóng bỏng] và cố nghĩ đến chuyện đi tắm với nước lạnh.

Chàng cuốn lấy thân nàng khi dàn nhạc khởi xướng. Mọi ánh mắt đều hướng về hai người họ, do đó họ phải hành xử cẩn trọng. Đêm nay, chàng có dáng vẻ của một Ash Denison, giản dị, đẹp trai như quỷ sứ, và, tất nhiên, lêu lỏng, phóng đãng.

“Hãy đọc tâm của anh đi,” chàng nói.

“Sao?”

“Anh đang thử nghiệm một lý thuyết. Hãy đọc tâm của anh. Nhìn vào mắt anh, Marion ạ, và đọc những ý nghĩ trong chúng.”

Nàng biết chuyện này khởi đầu từ đâu. Là bởi vì chàng đã khiến đôi má nàng ửng hồng từ tuốt bên kia phòng. Chàng đã bắt gặp nàng đang mơ tưởng về cái đêm mà chàng đã yêu nàng thật hoang dại và nồng nhiệt, và nàng biết rằng đó là điều chàng cũng đã nghĩ đến.

Chàng lại làm chuyện đó nữa rồi, khiến nàng đỏ mặt.

“Em sẽ đọc ý nghĩ của anh,” nàng nói: “nếu anh cũng đọc ý tưởng của em.”

“Được!” Chàng nói.

Ánh mắt nhìn chằm vào nhau, họ xoay vòng xung quanh sàn nhảy.

“Vậy thì,” chàng nói cuối cùng: “nói cho anh biết điều em đọc thấy.”

Nàng đáp với một thái độ thật chững chạc: “Nếu anh có thể đọc được ý nghĩ của em, anh sẽ không phải hỏi. Anh không cảm nhận được cái tát em tát anh à?”

Đôi vai chàng bắt đầu rung rinh. Đôi môi của bắt đầu co giật, nhưng không lâu. Nàng đã yêu mất người đàn ông này một cách vô vọng và bất lực, và nàng không thể thấy được kết quả là thế nào.

Trên sàn nhà, Andrew thẳng vai và đi men theo sàn nhảy tiến đến cạnh Emily. Với thân phận của người nam nhân có địa vị cao nhất hiện diện, cậu ta lý ra nên là người được làm bạn nhảy của Marion cho điệu vũ đầu tiên. Những quy tắc lại được thả lỏng đêm nay bởi đây là một buổi tiếp tân được ngẫu hứng bố trí bởi đám thanh niên. Cách thông thường của cậu ta là trốn vào trong khu chuồng ngựa và để cho chú Robert của mình có được vinh dự tiến hành việc này [điệu vũ đầu].

Emily đang chờ đợi cậu ấy. Đôi mắt cô nàng long trọng kiểm tra cậu ta, sau đó cô mỉm cười nhìn lên cậu. “Anh đúng thật là một quý ông điển trai nhất có mặt, và em sẽ là điểm để mọi cô gái phải ghen tị bởi anh đã chọn em làm bạn nhảy của mình.” Nàng chớp chớp đôi rèm mi nói.

Cậu ta rên rỉ. “Đừng trêu anh, Emily ạ. Chuyện như vầy đã đủ khó khăn rồi.”

“Em đâu có trêu chọc đâu. Đó là sự thật. Ngoài ra, em đang ve vãn anh đấy. Giờ thì đến phiên anh.”

Cậu ta đã luyện tập phần này. “Chiếc váy rất thành đấy. Nó làm những điều thật tuyệt vời cho mắt của em.”

“Anh bắt đầu tóm nắm được rồi đấy. Nó thật là hay. Sẵn sàng chưa nào?”

Khi cậu ta dang một bàn tay mang găng ra, cô nàng đặt bàn tay đeo găng của mình vào đấy và cậu ta dẫn cô bước lên sàn nhà. Cô nàng đếm nhịp cho cậu ấy, và ngay vào tiếng đếm một kế tiếp, cậu ta đưa cô nàng vào điệu vũ.

“Nếu anh phải đếm,” cô nói: “đừng chuyển động môi của mình. Tưởng tượng rằng anh đang đọc sách.”

“Anh luôn di chuyển môi mình khi anh đọc sách.”

Cô tươi cười với cậu ta. “Andrew, đấy là một lời đớp chát. Anh ngày càng hay như Lãnh chúa Denison.”

Cậu ta mỉm cười với lời khen ngợi của cô nàng. “Em là một gia sư tuyệt vời.”

“Đúng vậy, phải không nào? Ngoại trừ khi nói đến cuộc tâm sự. Chúng ta thực sự phải thực tập điều đó.”

“Anh khởi đầu đi.” Khi cô nàng trao cho cậu ta một ánh mắt khiển trách, cậu ta mau mắn nói: “Anh vẫn còn đang đếm nhịp bước của mình.”

“Rất tốt.” Brand và Marion xoay ngang qua họ, và Emily quên mất về cuộc tâm sự kia. “Andrew,” cô nói: “anh có nhận thấy một thay đổi trong Brand chăng? Anh ấy vẫn còn muốn cưới Marion, đúng không?”

“Em đang đùa à? Anh ta đang điên cuồng vì chị ấy.”

Emily gật đầu. “Em cũng nghĩ vậy. Vậy thì nó nhất định là những mối lo âu của cô dâu mới.”

“Là gì?”

Bởi Andrew là người bạn thân nhất của cô nàng, Emily không cảm thấy ngần ngại gì khi kể cho cậu ta nghe về cuộc trò chuyện kỳ lạ cô đã có với chị mình trước khi cuộc khiêu vũ bắt đầu.

Cuộc tiếp tân, ban khiêu vũ, dạ tiệc - Marion hầu như không biết phải gọi nó là gì - đã nên kết thúc từ lâu rồi, nhưng chưa có ai có vẻ muốn ra về. Marion ngồi trên bậc trên cùng của phòng triển lảm, lấy lại hơi thở của mình, chờ đợi Brand đến hội họp cùng nàng. Hai người họ có những chuyện để thảo luận, chàng nói, vì vậy nàng không thể lang thang đó đây cho đến khi chàng có một cơ hội nói chuyện với nàng.

David Kerr hoặc dì Hannah, nhất định phải là chủ đề của một trong hai, và nàng ấy dường như không thể tập hợp được bất kỳ sự hứng thú nào. Sau điệu vũ đầu tiên ấy với Brand, nàng đã quyết tâm để sống hưởng thụ giây phút hiện tại, ít nhất là cho đến hết buổi tiệc này. Nàng còn nợ hai cô em nàng và tất cả mọi người người tốt bụng tại Longbury mà đã đích thân đến chúc nàng mọi điều tốt lành trong đêm nay.

Triết gia Socrates đã sai khi ông ấy nói rằng cuộc sống không được xem xét thật không đáng sống. Ông đã không biết nàng. Quá nhiều nội quan có thể làm cho một người phát điên.

Phoebe và Flora bắt đầu leo lên cầu thang tiến về phía nàng, đầu hai cô bé chụm vào nhau thì thầm. Hai cô bé dừng lại khi họ nhìn thấy nàng. Nàng lập tức biết rằng hai đứa đang giở trò gì đó, nhưng nàng cảm thấy, trong đó tâm trạng lạ lùng mà đã tóm nắm lấy nàng, rằng hai cô bé cũng có quyền được sống cho hiện tại. Bên cạnh đó, đấy là một dấu hiệu tốt khi Phoebe đang định giở trò gì đấy. Cô bé là một người cô đơn, nhút nhát đã quá lâu rồi. Một Flora năng động, dũng cảm cũng tốt như một loại thuốc bổ nào.

Nàng mỉm cười một cách vô hại khi hai cô bé đến trước mặt nàng. “Hai cô đang định giở trò gì đấy?”

Flora trả lời. “Chúng em vừa ăn tối xong.”

Đứa trẻ đó có một đôi mắt trong sáng nhất trong tất cả các trẻ con Marion biết đến.

“Ưmm,” Marion nói. Nàng hướng sự chú ý của mình đến Phoebe. Cô bé đã khoác lên một làn da ngâm bánh mật thật khỏe khoắn và leo lên cầu thang như thể cô bé đã chạy lên xuống cầu thang cả cuộc đời mình. Có một túi xách dưới một cánh tay.

“Có gì trong túi xách không?”

Phoebe nhún vai. “Không có gì mà chị nghĩ là quan trọng. Chỉ là bảo vật của chúng em.”

Và đứa bé này có đôi mắt trung thực nhất của tất cả trẻ con nàng được biết đến.

“Đừng có thức khuya quá đấy.”

“Chúng em sẽ không”, Phoebe đáp.

Marion nhìn hai đứa đi về hướng căn phòng của Flora. Như là một khoản đãi, Phoebe được phép ngủ cùng phòng với Flora đêm nay, do đó, Marion không nghĩ rằng hai cô bé sẽ ngủ nghê gì nhiều.

Nàng ngồi đấy đợi Brand, vu vơ quan sát những khách khứa xuyên qua hàng rào sắt của chiếc lan can. Nàng sắp sẽ phải xuống lầu chỉ để nói lời tạm biệt với khách khứa của họ, do đó, Brand sẽ phải hoãn lại cuộc nói chuyện mà chàng đã yêu cầu. Chàng đang đứng bên một trong những khung cửa sổ, có vẻ như đang nói chuyện với vị giám mục. Ngài Robert và Theodora cũng có mặt tại dấy, mặc dù họ hầu như chưa hề để mắt tới nhau cả buổi tối. Bất cứ ai cũng có thể nghĩ rằng John Forrest, người đàn ông trợ tá của Theodora, chính là người hộ tống của bà. Bà Cutter đang nói chuyện với ông ấy, và người đàn ông đáng thương nhìn có vẻ rất khó chịu. Và ai có thể trách ông ấy chứ? Bà Cutter đang thương ngày càng trở nên rối trí.

Marion đứng dậy và bắt đầu xuống cầu thang với một số ý tưởng để giải cứu ông Forrest, nhưng chồng của Clarice, trời hãy ban phước cho ông ấy, đã đến đấy trước nàng. Oswald Brigden có một sở trường vui vẻ khiến mọi người được thoải mái của họ. Vẻ mặt nhẹ nhõm của ông Forrest gần như là hài hước.

Bà Cutter nhìn có vẻ lạc lõng, vì vậy Marion đã tiến đến bên bà ấy.

“Tôi đã không có cơ hội để nói chuyện với bà cả buổi tối”, Marion nói với một nụ cười ấm áp.

Bà Cutter um sùm với mặt dây chuyền ngọc trai tại cổ họng. “Ối trời, con bé, tôi không trông mong điều ấy từ cô. Cô còn trẻ. Cô nên tụ họp với những người trẻ trụng” Bà ấy trao Marion một cái liếc ngang. “Cô được di truyền tư người dì của mình, vì vậy tôi không nên quá ngạc nhiên. Tôi chưa từng gặp một cô gái nào tốt bụng hơn.”

Marion thừa biết bà Cutter đang đề cập đến dì Hannah. Hai người họ từng có cuộc trò chuyện này trước đây. Khi dì Hannah trở về Yew Cottage vào dịp lễ, dì ấy thường xuyên viếng thăm bà Cutter tại Nhà dòng Priori. Cho đến thời điểm ấy, Marion chưa từng nghi ngờ những chuyến viếng thăm của dì Hannah là vô tội. Bây giờ nàng nhớ lại những gì bà Love đã kể với nàng, rằng dì Hannah đã về nhà đến Longbury lần cuối ấy để được kề cạnh người tình vĩ đại của dì.

Có thể nào dì Hannah đã tâm sự với bà Cutter không? Có thể nào bà Cutter biết điều gì đó mà chính bà cũng không biết đấy là một chuyện quan trọng? Và một người phải làm thế nào để có được một chút thông tin hữu dụng từ một phụ nữ lớn tuổi với một tâm trí cứ lang thang đó đây?

Nàng giật nãy mình khi một bàn tay luồng quanh eo mình, nhưng đấy chỉ là Emily. Một chiếc khăn choàng được choàng quanh vai cô nàng.

Emily nói: “Andrew và em... chính là, một nhóm người chúng em sẽ ra ngoài ngắm sao. Andrew khá là một nhà thiên văn. Chúng em sẽ không đi xa.”

“Ai sẽ là người theo hộ tống em?”

Emily cười. “Đừng ngớ ngẩn. Nếu chúng em có những người hộ tống, thì nó sẽ chẳng thú vị gì. Marion ơi, chị lo lắng quá nhiều.”

Peter Matthews và cô em gái Ginny, gia nhập với họ. “Sẵn sàng chưa, Emily?” Ginny hỏi.

Emily nói: “Nếu chị tôi cho phép.”

Marion thả lỏng. Nàng thích Peter Matthews và em gái của cậu ấy và không thể thấy được điều hại gì trong việc đi ngắm sao nếu hai anh em họ cũng sẽ có mặt. “Đi đi”, nàng nói: “và hãy tận vui vẻ nhá.”

Khi Emily và bạn bè của cô nàng di chuyển đến lối vào, bà Cutter nhích đến gần Marion. “Trước là cô và Brand, sau đó là Emily và Andrew,” nàng nói. “Hãy nhớ lời tôi nói.”

Marion nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lớn tuổi. Andrew và Emily? Ý tưởng là chuyện rất buồn cười. Andrew chỉ là một cậu bé. Emily là một phụ nữ. Chính là Ash Denison, người đã khiến cô em gái của nàng rung động.

“Bà Cutter,” nàng nói: “Andrew và Emily còn quá trẻ để có sự gắn bó nào. Bọn họ chỉ là bạn, không có gì hơn.”

Bà Cutter gật đầu. “Bạn bè”, bà nói. “Phải, điều đấy có thể lý giải vì sao hai người họ lại dành rất nhiều thời gian với nhau. Nhưng cô đang sai lầm về Andrew. Cậu ấy không phải là một cậu bé. Cậu ấy sẽ được mười chín trong một vài tháng. Bà bá tước thái hậu rất tự hào về cậu ấy.” Và với một nụ cười tự mãn, bà chuyển người đi.

Marion nghĩ đôi khi bà Cutter cũng có thể nghe có vẻ tỉnh táo như bất cứ ai khác. Sao cũng vậy, nàng biết rõ em gái của mình. Emily đã cưu mang Andrew dưới đôi cánh của mình. Hai người họ chỉ như anh trai và em gái. Và hai người họ chưa từng đi riêng rẻ. Bọn họ luôn có mặt với một đám bạn bè đông đảo.

Bà Cutter đáng thương lại nhầm lẫn một lần nữa.

Nàng thực sự phải thôi gọi bà ấy là “Bà Cutter đáng thương.”

Nàng nhìn quanh tìm Brand, đã tìm thấy chàng, và bước đến nhập nhóm với chàng.

Du khách bắt đầu ra về, và vài người thưa thớt giờ đã trở nên một cuộc di tản. Đại Sảnh Đường đã gần như trống lỏng khi Manley bước vào. Ông ấy tiến thẳng đến Brand và nói khẽ vào tai chàng. Một giây lát sau, Brand kéo Marion sang một bên và nói chuyện với nàng.

“Manley vừa báo với anh,” chàng nói: “rằng một nhóm thanh niên từ ngôi Nhà dòng Priori, trong đó có em trai của anh và em gái của em, đã gây loạn đáng kể tại quán Hoa Hồng và Vương Miện [Rose & Crown].”

“Bọn họ lý ra là đi ngắm sao mà,” Marion nói. “Bọn họ làm gì tại quán Hoa Hồng & Vương Miện?”

“Ngắm sao?” chân mày của Brand nhướng hẳn lên. “Đấy có phải là cách mọi người thời nay gọi chuyện này?”

“Đừng để em cứ hồi hộp. Cho em biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Có một cuộc ẩu đả,” chàng nói. “Các cậu trai đã bị nhốt trong nhà tạm giam cho đến khi ai đó bồi thường thiệt hại và bảo lãnh các hành vi tốt của họ”.

“Nhà tạm giam?” Đôi chân của Marion trở ne6n yếu ớt. “Đừng nói với em Emily đã bị nhốt trong nhà tạm giam nhé?”

“Không. Em ấy được tự do rời khỏi, nhưng em ấy không chịu rời khỏi mà không có Andrew. Anh sẽ đến đấy ngay bây giờ.”

Marion đã bắt đầu hồi phục từ cú sốc lúc đầu của mình. “Em sẽ đi cùng anh.”

Khi nàng ấy bắt đầu bước về phía trước, Brand nắm lấy cổ tay nàng và giữ chặt lại. “Em sẽ không làm điều đó. Điều anh phải nói với Andrew tốt nhất là trong riêng tư. Anh không nghĩ rằng ngôn ngữ của anh sẽ thích hợp với lọt vào tai của một người phụ nữ. Anh sẽ gửi Emily về nhà cùng với Manley. Em có thể ứng phó với em ấy. Hãy chuyển lời cáo lỗi của anh đến bà nội nhé.”

Trong khi chàng theo gót Manley ra khỏi đại sảnh, nàng có một cảm giác kỳ lạ nhất rằng, mặc kệ các lời nói của chàng, chàng có vẻ âm thầm hài lòng.