-Ngươi phải hạ châm lúc nào, thì tự mình kéo quần áo xuống nhé.

Những lời này phảng phất Hải Dương dùng tất cả dũng khí của mình. Nàng thủy chung không dám nhìn Diệp Âm Trúc.

Nằm ở đó, mặc dù có áo khoác ngoài da cừu che đại đa số bộ phận thân mình của Hải Dương, nhưng vóc người nàng chỗ nhô lên lõm xuống một cách tỉ mỉ được nhìn kỹ ở cự ly gần gây cho Diệp Âm Trúc sự kích thích rất lớn. Nhất là từ eo thon mảnh dẻ một tay nắm chặt tới kiều đồn đột nhiên cong lên, một đường cong tuyệt vời khiến cho trong lòng Diệp Âm Trúc từ cái liếc mắt đầu tiên sinh ra cảm giác giống như Phi Bộc Liên Châu cầm.

"Đây là kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời cao a!"

Diệp Âm Trúc không có vội vã động thủ, mà là nhắm con mắt của mình lại trước, chầm chậm hít vào rồi lại chầm chậm thở ra, trúc đấu khí thuần hậu trong cơ thể theo hô hấp của hắn hít vào thở ra lưu chuyển, khí tức tràn ngập sinh cơ nhất thời trải rộng toàn thân. Khi hắn mở lại hai mắt ra, ánh mắt đã trở nên trong suốt rất nhiều, khí lưu màu vàng nhàn nhạt xoay tròn vòng quanh thân thể, không khí trong phòng ngủ phảng phất dưới tác dụng cỗ khí lưu này trở nên thanh tân rất nhiều.

Kéo một chiếc ghế qua, Diệp Âm Trúc ngồi xuống trước giường:

-Hải Dương, ngươi phải thả lỏng một chút, ta sẽ đạn tấu một khúc đàn, cho ngươi tiến vào trạng thái ngủ mê, không có việc gì, chờ lúc ngươi tỉnh lại, trị liệu đã kết thúc.

-Phải ngủ mê sao?

Hải Dương có chút kinh ngạc hỏi.

Diệp Âm Trúc nói:

-Đúng vậy! Như vậy có thể tránh cho ngươi hầu hết những thống khổ, ta có thể cảm giác được bây giờ ngươi rất khẩn trương, như vậy sẽ làm cơ thể ngươi cứng ngắc làm ta rất khó hạ châm, không cách nào đạt tới hiệu quả trị liệu tốt nhất.

Nếu lời này thốt ra không phải từ miệng Diệp Âm Trúc, đổi là người khác. Hải Dương nhất định cho là một sắc ma thầy thuốc nhân cơ hội chiếm tiện nghi. Mễ Lan thành trước kia đã xuất hiện dưới danh nghĩa trị liệu, khiến đối phương hôn mê trước rồi dâm ô. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

-Được rồi.

Thoáng do dự một chút, Hải Dương đáp ứng. Diệp Âm Trúc nói đúng, mình quá khẩn trương.

Quang mang chợt lóe, trên hai đùi Diệp Âm Trúc đã có thêm cây cổ cầm. Hình dáng giống Phi Bộc Liên Châu cầm, nhưng không có khí tức khiến người khác rung động như Phi Bộc Liên Châu cầm, vỏ bền chắc màu đen, những đường nét đứt đoạn như kẽ hở bụng rắn, mặt sau phía trên phận khắc ngay ngắn "Minh phượng", hai bên khắc rõ "Ánh mặt trời lên, tổ phượng có tiếng. Tơ đỏ tấu nhạc, thiên hạ nghe rõ"* đúng là một trong năm đại danh cầm của Cầm tông - Minh phượng cầm.

Cây Minh phượng cầm này, nói về chất liệu, là bình thường nhất trong Cầm tông năm đại danh cầm, bốn cây cổ cầm khác đều hơn nó rất nhiều, càng không cần phải so sánh với thần khí Phi Bộc Liên Châu cầm. Điểm này từ màu bạc loang lổ trên thân nó là có thể nhìn ra. Âm sắc của nó cũng không phải tốt nhất, thanh âm có chút cao, thiếu sự trầm ổn ưu nhã của cổ cầm, nhưng là, Minh phượng cầm này cũng là cổ cầm bài danh đệ nhất trong Cầm tông ngũ đại danh cầm. Thậm chí còn trên Khô mộc long ngâm cầm và Đại thánh di âm cầm. Nguyên nhân chỉ có một, nó cũng có hồn của chính mình, cầm hồn. Cả Cầm tông trước khi Diệp Âm Trúc có được Phi Bộc Liên Châu, chỉ có nó là cổ cầm duy nhất có cầm hồn.

Trước khi có Phi Bộc Liên Châu cầm, khúc "Cao sơn lưu thủy" của Diệp Âm Trúc chỉ có dùng Minh phượng cầm mới có thể phát huy được tám phần hiệu quả.

Động tác của Diệp Âm Trúc rất nhẹ, phảng phất như là sợ đánh thức cầm hồn trong Minh phượng cầm, một âm phù thanh thúy như tiếng phượng kêu lặng yên bay ra. Mặc dù âm điệu này hơi cao, nhưng âm thanh do Minh phượng cầm phát ra lại càng thêm khác biệt so với các danh cổ cầm khác.

Mỗi một thanh âm tựa hồ đều ngân vang trong không trung trước khi lặng lẽ biến mất. Mỗi một nốt nhạc đều ngân lên rất nhẹ, vốn tiếng đàn cao ngang nhưng dưới sự điều khiển của tám ngón tay của Diệp Âm Trúc âm thanh xoay tròn, làm người ta cảm giác thật là mềm mại, thư sướng. Âm thanh nhu hòa vang khắp cả phòng ngủ, xua tan mọi tâm tư cũng như không khí khẩn trương nơi này.

Cầm khúc mỹ diệu khiến kẻ khác như quên đi mọi quan niệm chấp nhất trong lòng, gợi lên bản tính thuần khiết nhất của con người,khiến người nghe còn loại bỏ hết thảy khẩn trương, trở lại bản tính tự nhiên nhất, còn khiến người nghe bỏ đi mọi điều tính toán lo toan, cởi mở tâm hồn.

Cầm khúc này vốn là một khúc nhạc để an thần, mục đích chính là muốn cho người nghe khúc nhạc này hoàn toàn buông lỏng thân thể cùng tâm linh, bỏ đi tư, niệm, dục, ngữ, vui, buồn chậm rãi tiến vào giấc ngủ, đạt tới trạng thái nghỉ ngơi tốt nhất. Tinh thần vốn đang rất căng thẳng của Hải Dương từ từ giãn ra, mỗi một bộ phận thân thể nàng đều nương theo tiếng đàn mềm mại này mà giải trừ sự cứng nhắc, cả mái tóc đen cũng tự nhiên buông xõa xuống khuôn mặt.

Đạm thanh khúc, lại do Minh Phượng cầm tấu, một trong chín đại danh khúc của Cầm tông, hiệu quả: ngủ say. Khi tân sinh tỉ võ Diệp Âm Trúc từng diễn tấu một khúc Mộng khiến đối thủ tiến vào trạng thái hôn mê nhưng so sánh giữa Mộng và Đạm thanh thì có rất nhiều điểm khác biệt.

Chưa kể đến Minh phượng cầm thì mức phức tạp của khúc Đạm thanh cùng yêu cầu diễn tấu cực cao khiến người diễn tấu hao tổn tinh thần hơn rất nhiều. Mộng là thông qua cầm khúc mà dẫn phát tinh thần đối phương tiến vào hôn mê, còn Đạm thanh lại trực tiếp thông qua Minh phượng cầm sinh ra tinh thần ba động trực tiếp kích thích linh hồn, muốn diễn tấu thành công Đạm thanh khúc đầu tiên phải dung nhập vào chính tâm tình của khúc nhạc này. Cho dù chính Ny Na chủ nhiệm đạt tới thanh cấp cũng không thể làm được.

Cúi đầu nhìn xuống cây cổ cầm nơi tay Diệp Âm Trúc thoáng nở nụ cười:

-"Lãm chỉ tu sơ phục,

Chiêu chất tài hà y.

Thiên hạ tẫn khoa tục,

Du nhiên độc vong ky."


Dịch thơ:

"Tết cỏ thành sợi nhỏ,

Đem may áo cho mình,

Thiên hạ ưa sặc sỡ,

Riêng ta vui đạm thanh."


Cám ơn ngươi, Minh Phượng

Không chỉ có Hải Dương ngủ say mà cả Hương Loan cùng tất cả sinh vật có sinh mệnh trong phạm vi ảnh hưởng đều chìm vào giấc ngủ say tuyệt vời quên đi hết mọi chuyện, dục vọng trong lòng Diệp Âm Trúc cũng theo một khúc Đạm thanh mà dịu xuống, lúc này lòng của hắn mới hoàn toàn bình tĩnh lại.

Thu Minh Phượng cầm trở lại không gian giới chỉ Diệp Âm Trúc mở túi chứa Tử Trúc thần châm ra, lúc này đã là giữa trưa rồi, không thể trì hoãn thêm phút giây nào nữa. Tay phải rung lên, liên tiếp ba đạo tử quang mang theo Trúc đấu khí thuần hòa chuẩn xác đâm vào đầu Hải Dương. Hít một ngụm khí, ánh mắt Diệp Âm Trúc trở nên cương quyết, dứt khoát cởi áo khoác ngoài của Hải Dương ra. Một làn hương khí nhàn nhạt phiêu xuất. Đó là mùi hương cơ thể thiếu nữ, làn hương thanh nhã thấm lòng người trong nháy mắt xâm nhập khứu giác Diệp Âm Trúc, xâm nhập tâm tư cũng như linh hồn hắn.

Khi nàng mặc chiếc áo khoác ngoài thì giống như một bức tranh cổ điển.Mà lúc này mảnh vải che bức họa đã bị xé đi, lộ ra nội dung bức họa, giống như được ánh trăng chiếu vào, làn da ngà ngọc ánh lên một vầng sáng nhu noãn. Phảng phất như là một bức tượng ngọc tinh mỹ tuyệt luân do một khối cực phẩm bạch ngọc tinh khiết nhất tạc thành, không có lớp áo khoác ngoài ngăn cách càng có thể thấy rõ những đường cong hoàn mỹ của nàng.

Chỉ trong phút chốc cả tâm hồn của Diệp Âm Trúc hoàn toàn rung động, không hề có chút dục ý nào, ở trước mắt hắn dường như thân thể Hải Dương chỉ là một tác phẩm tối hoàn mỹ nhất của tạo hóa. Một tác phẩm hoàn mỹ như thế, một pho tượng bạch ngọc thuần khiết như thế sao lại có thể bị tỳ vết cho đành?

Không biết tại tác dụng của khúc Đạm thanh hay bởi sự tình quá mức xúc động trước mặt mà nội tâm hắn lúc này cực kỳ bình tĩnh, đôi mắt lộ rõ quyết tâm, Âm Trúc cũng thầm nguyện, bất luận thế nào cũng phải trợ giúp xóa bỏ đi tỳ vết trên khuân mặt Hải Dương. Tám ngón cách không luật động, mười lăm cây Tử Trúc thần châm còn lại nhất thời tung bay, dưới sự khống chế hoàn hảo của Diệp Âm Trúc cùng cắm trên những huyệt đạo toàn thân Hải Dương, đứng ở cạnh giường hai tay hắn như mộng ảo không ngừng chuyển động, mỗi một lần hạ xuống đều chuyển đổi một loại châm. Từng tia Trúc đấu khí nhu hòa mà tràn đầy sinh cơ thông qua Tử Trúc thần châm đưa vào cơ thể Hải Dương, đồng thời cũng dẫn động vô hạn sinh khí trong thần châm, trong phút chốc toàn bộ sinh khí đều tiến vào cơ thể Hải Dương.

Vì động tác của Diệp Âm Trúc quá mau nên chỉ có thể mông lung thấy từng cây Tử Trúc thần châm mang theo đấu khí màu vàng không chút gián đoạn mà bắt nguồn từ Diệp Âm Trúc không ngừng tuôn sang cơ thể Hải Dương. Dưới tác dụng của sinh khí khổng lồ pho tượng bạch ngọc từ từ pha sắc hồng.

Diệp Âm Trúc nhanh chóng thu hồi mười tám cây Tử Trúc thần châm rồi chuyển sang phía trước mặt Hải Dương, đôi tay không ngừng lưu động trên người nàng, mỗi cây Tử Trúc châm lại tìm đến vị trí của nó. Rõ ràng có thể thấy từng chút hắc khí không ngừng toát ra từ khuôn mặt Hải Dương, dưới sinh khí khổng lồ do Tử Trúc châm mang đến hắc khí đang kinh hoàng chạy trốn.

Diệp Âm Trúc biết, giờ đã tới thời điểm mấu chốt, một khi mình có chút nào thất thố thì ám nguyên tố vốn làm khổ Hải Dương hơn mười năm sẽ lan tràn toàn thân Hải Dương, đến lúc đó không đơn giản là vấn đề bị hủy dung nữa.

Sợi bích ti mảnh khảnh từ cổ tay Diệp Âm Trúc xuất hiện, uốn lượn giống như một con bích xà vờn quanh làn da trắng bóc của Hải Dương, Tử Trúc thần châm xuyên qua xuyên lại mang theo trúc đấu khí màu xanh biếc tràn ngập sinh cơ, hắc khí dần dần thoát ra khỏi da thịt của Hải Dương. Nếu nói ám nguyên tố hủ thực còn sót lại của lời nguyền rủa đang chạy trốn thì lúc này bích ti và Tử Trúc thần châm dệt nên tấm lưới sinh cơ chính là nhà tù của nó.

Lúc này bất luận là tinh thần lực hay là Trúc đấu khí của Diệp Âm Trúc đều đã phát huy tới cực hạn,toàn thân bốc lên một làn bạch vụ nhàn nhạt, đôi mắt hoàn toàn chăm chú trên cơ thể mềm mại của Hải Dương, lúc này hắn mới bắt đầu châm cứu. Lúc Tô Lạp quay về túc xá, vừa vào cửa đã cảm thấy một khí tức đặc biệt, Ly Sát đang ngồi ở khách sảnh, sắc mặt lãnh đạm nhưng trong đôi mắt màu tím kia không ngừng toát ra vẻ suy tư. Còn Hương Loan lại đang tựa ở một bên, giống như một con mèo nhỏ đáng yêu đang ngủ, trên mặt còn mang theo một nụ cười yếu ớt, giấc ngủ dường như phi thường ngọt ngào…

-Bọn họ đã bắt đầu chưa?

Tô Lạp thấp giọng hỏi Ly Sát. Ly Sát gật đầu:

-Bắt đầu được một lúc rồi.

Nhìn nàng ta, Tô Lạp trầm mặc trong chốc lát rồi mới mở miệng nói:

-Ly Sát, sau khi Âm Trúc chữa trị cho Hải Dương xong ngươi sẽ lập tức dẫn hắn đi sao?

Ly Sát gật đầu:

-Âm Trúc là người tốt, ngươi đừng để cho ai xúc phạm tới hắn.

Tô Lạp tựa hồ đã dồn hết dũng khí để nói ra những lời này. Ly Sát có chút sửng sốt một chút rồi lạnh nhạt nói:

-Ngươi còn muốn giấu diếm hắn bao lâu nữa?

Nội tâm Tô Lạp thầm căng thẳng:

-Giấu diếm?

Ly Sát lạnh nhạt nói:

-Tiểu tử ngốc kia nhìn không ra chẳng lẽ ta cũng không nhận ra ma pháp ngụy trang trên người của ngươi sao? Nếu mà như vậy ngân long tộc chúng ta cũng không xứng xưng là ma pháp long rồi.

Tô Lạp khẩn trương nhìn Ly Sát:

-Đừng, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho hắn. Ta không thể cho hắn biết.

-Tại sao?

Tô Lạp lắc đầu nói:

-Không tại sao cả chỉ là không thể cho hắn biết.

Đôi mắt tử quang của Ly Sát lóe lên nhìn nhìn nàng rồi nói:

-Hình như ngươi rất thích hắn, mấy ngày ta ở đây cơ hồ tất cả mọi việc trong gian túc xá này của các ngươi đều là do một mình ngươi làm, nếu ngươi nguyện ý vì hắn như thế tại sao không nói cho hắn biết sự thực về ngươi? Thật sự cần phải giấu diếm sao?

Trong mắt Tô Lạp toát ra một tia buồn bã:

-Không, ta không thể nói cho hắn. Nhưng thật ra, chuyện này cũng không phải ta cố tình giấu diếm hắn mà là ta muốn tự khống chế chính mình. Như bây giờ, ta còn có thể tự khống chế được tình cảm của mình nhưng nếu thật sự cho hắn biết rồi ta sợ sẽ không kiềm chế được mình nữa, chỉ có như bây giờ, ta mới có thể đường hoàng mỗi ngày cùng ở một chỗ với hắn.

Ly Sát có chút kinh ngạc nhìn Tô Lạp:

-Cái này là tình yêu của loài người các ngươi sao?

Tô Lạp mờ mịt nói:

-Ta không biết, bất quá, chúng ta không thể nảy sinh tình yêu được, bởi vì ta căn bản không thể ở cùng một chỗ với hắn như một nữ nhân bình thường được. Nếu làm vậy sẽ gây cho hắn nguy hiểm cùng vô số phiền toái.

Ly Sát nhíu nhíu mày:

-Ngươi đã cùng Ngân long nhất tộc chúng ta thực hiện khế ước, Ngân long thành sẽ hậu thuẫn cho ngươi, chẳng lẽ còn có phiền toái gì mà chúng ta không giải quyết được sao?

Nàng đến ở không lâu thì đã phát hiện ra Ngân Tệ đã thực hiện khế ước cùng Tô Lạp, lúc nàng nghe xong di ngôn của cha mẹ Ngân Tệ từ mảnh nghịch long lân dù cũng không có nói ra di ngôn là cái gì, nhưng đã thừa nhận khế ước giữa Tô Lạp cùng Ngân long nhất tộc là sự thật. Tô Lạp dùng sức lắc đầu:

-Không, chuyện không phải đơn giản như vậy, đừng ép ta được không? Nếu có một ngày, Âm Trúc thấy được diện mạo chân thực của ta đó cũng là lúc ta rời xa hắn. Bây giờ ta chỉ là muốn ở cùng một chỗ với hắn thêm một chút thời gian mà thôi, Ly Sát, phiền ngươi thành toàn giúp ta.

Ly Sát than nhẹ một tiếng, nói:

-Ta rất thông cảm với ngươi nhưng ngốc tiểu tử kia cái gì cũng không biết.

Tô Lạp cười khổ nói:

-Sẽ có lúc, một người biết nhiều lắm khi sẽ thêm thống khổ, hắn không biết có khi lại tốt.

Ly Sát đứng dậy, đi tới trước mặt Tô Lạp. Nàng so với Tô Lạp còn cao hơn nửa cái đầu, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tô Lạp, nàng vỗ vỗ vai Tô Lạp nói:

-Yên tâm đi, dù sao ta đã thực hiện khế ước linh hồn y phụ cùng hắn, ta sẽ bảo vệ hắn. Tại ngân long thành, chắc chắn hắn sẽ không gặp phiền toái gì.

Trong mắt Tô Lạp toát ra một tia cảm kích:

-Vậy cám ơn ngươi.

Trong phòng ngủ. Mồ hôi không ngừng theo khuôn mặt Diệp Âm Trúc chảy xuống, bất luận thân thể hắn hay là Hải Dương cả người đều như là bị nhúng nước vậy, cả phòng ngủ đều tràn ngập một mảnh hơi nước. Sắc mặt Hải Dương đã hồng lên, vẻ mặt bình thản như đang ngủ say nhưng mồ hôi trên người không hề kém chút nào so với Diệp Âm Trúc, nếu tới gần còn có thể thấy được trong mồ hôi còn mang theo một tia hắc khí nhàn nhạt, ngay khi tia hắc khí thoát ly khỏi thân thể nàng vừa muốn phát tán thì lại bị mùi thơm do Tử Trúc thần châm và bích ti phát ra khu tản. Đây đã là lần thứ ba Diệp Âm Trúc ra tay, quang mang từ Tử Trúc thần châm đã không còn sắc oánh nhuận như lúc bắt đầu, ngay cả bích ti cũng ảm đạm đi rất nhiều. Nhưng cùng lúc đó, ám nguyên tố từ lời nguyền rủa trên da của Hải Dương cũng chỉ còn lại có một tiểu đoàn cuối cùng, theo kinh mạch bị bích ti và Tử Trúc thần châm bức dồn tới ngực.

Diệp Âm Trúc lại một lần nữa cảm thấy khó khăn, ở lần trị liệu trước, hắn đã hoàn thành chín mươi phần trăm nhiệm vụ, lúc này càng đem ám nguyên tố hoàn toàn bức bách cùng một chỗ, chỉ cần hủy diệt nốt chỗ ám nguyên tố này thì Hải Dương đã có thể thoát ly khỏi lời nguyền rủa, chỉ cần một đoạn thời gian nữa là vết thương trên mặt nàng tự nhiên có thể khỏi hẳn. Nhưng bây giờ cũng đồng thời xuất hiện vấn đề, nơi ám nguyên tố ngưng tụ cuối cùng cũng là vị trí trái tim của Hải Dương, vị trí này cực kỳ nguy hiểm, một khi bị ám nguyên tố tiến vào trong tâm mạch nàng sẽ gây thành phiền toái lớn. Mà lúc này bên ngoài lại có nịt ngực trở cách, cho dù Diệp Âm Trúc muốn hạ châm cũng trở nên cực kỳ khó khăn.

Làm sao bây giờ? trong lòng Diệp Âm Trúc đã tự hỏi mình hơn mười lần, sức chống cự dục vọng đã giảm xuống nhiều theo tinh thần và thể lực của hắn. Thân hình của Hải Dương đã không thể dùng sự hấp dẫn đơn giản để hình dung nữa nên Diệp Âm Trúc chỉ sợ một khi bỏ đi lần ngăn cách cuối cùng này tự mình sẽ sinh ra phản ứng gì đây?

-Ân.

Hải Dương chợt phát ra một tiếng kêu đau đớn đánh thức Diệp Âm Trúc từ trầm tư bừng tỉnh dậy, trên mặt nàng không biết đã có thêm vài phần thống khổ. Bất hảo, là ám nguyên tố đã bắt đầu xâm nhập rồi, Diệp Âm Trúc lập tức phán đoán ra tình hình của Hải Dương, không còn thời gian do dự nữa, hắn cơ hồ ngay lập tức xé bỏ lớp vải che trước ngực Hải Dương, bảy cây Tử Trúc thần châm theo thủ pháp thất châm định hồn.

Khoảnh khắc hạ châm, Diệp Âm Trúc rõ ràng cảm thấy sự mềm mại đàn hồi còn có hai điểm đỏ tươi hồng hào trên ngực Hải Dương, một cổ khí lưu nóng rực bị áp chế từ lâu nơi tiểu phúc trong nháy mắt lưu chuyển, đánh thức tất cả cảm quan của hắn, đôi mắt trong suốt của hắn nhất thời tràn ngập một tầng hỗn độn không cách nào rời mắt khỏi hình ảnh kích động đó.

Không thể, nội tâm Diệp Âm Trúc kịch liệt giãy dụa một chút, đôi tay đã định hạ thủ chợt dừng ở giữa không trung, tu luyện Xích Tử cầm tâm kiên định từ nhỏ khiến hắn có thể khống chế bản thân đúng lúc nguy hiểm nhất, trong nháy mắt phát ra một cổ tinh thần lực, tự đâm vào Thủ hộ tâm linh trên cổ. Trong lúc nhất thời, một tầng kim quang thuần hòa từ trước ngực hắn tán phát ra, chỉ phút chốc đã đem tâm linh hắn từ dục vọng giải phóng ra.

Từng đạo khí lưu lạnh như băng từ tâm linh thủ hộ tiến vào đại não hắn, làm tinh thần hắn đang cực độ mệt mỏi chợt tỉnh lại, chẳng những một lần nữa khôi phục cảm giác mà còn khiến hắn tiến vào một trạng thái trước đó chưa từng có. Không dám chậm trễ, bích ti hóa thành một vòng tròn bích lục, lấy tâm là bảy cây Tử Trúc thần châm cắm trên ngực Hải Dương, nhanh chóng vờn quanh đi tới, tất cả Trúc đấu khí lúc này hoàn toàn tẩm nhập vào trong Tử Trúc châm cùng bích ti, vô tận sinh cơ vây quanh làn hắc khí nơi ngực nàng rồi từ từ giảo sát.

Phác thông một tiếng, Diệp Âm Trúc đặt mông ngồi trên mặt đất, kết thúc, hết thảy đều kết thúc. Mặc dù thân thể và tinh thần hắn đều mệt mỏi tới cực điểm. Nhưng vẻ mặt anh tuấn lại tràn đầy nét vui mừng. Đúng vậy, hắn thành công rồi, trải qua gần hai tiếng không ngừng cố gắng, lần thần châm thứ mạch trị liệu cuối cùng này đã hoàn toàn thành công, ám nguyên tố trong cơ thể của Hải Dương đã hoàn toàn bị thanh trừ, lúc này, vết thương trên mặt nàng đã nhạt đi rất nhiều. Vốn một bên mặt khô héo nay đã lại tràn đầy sinh cơ, mặc dù còn chưa hồi phục hẳn, nhưng tiếp tục khôi phục chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

-Âm Trúc, ngươi không sao chứ?

Thanh âm ân cần của Tô Lạp từ bên ngoài truyền đến.

-Ta không sao.

Diệp Âm Trúc cất tiếng trả lời đầy mệt mỏi rồi miễn cưỡng đứng lên cạnh mép giường, thu hồi Tử Trúc châm cùng bích ti rồi đem chiếc áo khoác ngoài của Hải Dương kéo qua trùm trên người nàng, mặc dù hắn cũng muốn giúp Hải Dương mặc lại quần áo, để tránh những người khác hiểu lầm. Nhưng lúc này hắn thật sự không còn chút sức lực nào. Cố gắng đi tới đẩy cửa phòng ngủ ra, khi hắn vừa thấy vẻ mặt ân cần Tô Lạp thì không thể nào tiếp tục chống cự lại cảm giác mệt mõi mãnh liệt nữa. Thân thể lảo đảo, nhất thời ngất đi tựa vào Tô Lạp.

-Âm Trúc, Âm Trúc ……

Tô Lạp đở lấy Diệp Âm Trúc, một lần nữa trở lại phòng ngủ, vừa vào cửa đã bị một tầng hơi nước ở trong phòng ngủ khiến cho càng thêm hoảng sợ, cả phòng đều có một loại cảm giác ẩm ướt, Hải Dương vẫn nằm ở trên giường ngủ say như trước, trên người có một chiếc áo khoác ngoài, nhưng từ cánh tay và đôi chân lộ ra ngoài của nàng là có thể nhận ra trên người nàng không có chút quần áo nào.

-Đưa hắn giao cho ta đi.

Ly Sát không biết cũng đi vào phòng ngủ từ lúc nào, vung tay phát ra một đạo tử quang mang theo khí tức quang minh, bao phủ trên thân thể Diệp Âm Trúc. Tô Lạp hơi giận nói:

-Bây giờ hắn đã như vậy rồi, ngươi vẫn còn muốn dẫn hắn đi sao?

Ly Sát nói:

-Đây là nhiệm vụ của ta, ngươi yên tâm đi, hắn không có việc gì. Ta vừa rồi đã dụng quang nguyên tố kiểm tra sức khỏe hắn, chỉ là bởi tinh thần và thể lực tiêu hao quá mức, chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được. Quang hệ ma pháp của ta có thể trợ giúp hắn khôi phục thân thể nhưng về tinh thần hắn phải tự khôi phục, ta đã trì hoãn ở Thước Lan thành quá lâu rồi, ngươi không cần lo lắng, chậm một tháng, lâu là ba tháng, tự nhiên hắn sẽ trở lại bên người ngươi.

-Không, ngươi không thể ……

Không đợi Tô Lạp tiếp tục phản đối, Ly Sát đã nắm lấy bả vai của Diệp Âm Trúc, một đạo tử quang hiện lên, nương theo ngân sắc ma pháp lục mang tinh lóe sáng, thân ảnh hai người chợt biến mất. Đúng là không gian hệ thuấn di ma pháp. Có thể mang theo một người tiến hành thuấn di, cũng chỉ có tử cấp người mạnh như Ly Sát mới có thể làm được. Nhìn xuống đôi tay trống trơn của mình, trong lòng Tô Lạp nhất thời sinh ra xuất một cổ cảm giác mất mát mãnh liệt:

-Âm Trúc, ngươi không có việc gì, ngươi nhất định không có việc gì, ta sẽ vẫn chờ ngươi quay về ……