Hai bên ngã tư dường có vô số kiến trúc vừa cao lớn lại vừa sặc sỡ màu sắc, khiến người đi đường nhìn muốn hoa cả mắt. Diệp Âm Trúc thấy vô số chiến sĩ cùng ma pháp sư trên đường. Đừng nói là A tạp địch á, cho dù là ở Ba bàng cũng không thể gặp được những kiến trúc hoành tráng cùng số lượng lớn chiến sĩ và ma pháp sư như ở đây, điều này cho thấy sự cường thịnh của Mễ Lan quốc.

Tại nội thành Mễ lan chỉ có quý tộc mới có thể đi lại bằng ma thú tọa kỵ, Diệp Âm Trúc cùng Cách Ân không phải là quý tộc, cho nên chỉ còn cách đi bộ. Nguồn: http://truyenfull.vn

" Xem kìa, kia chính là dong binh tổng hội đó ". Thanh âm của Cách Ân tràn ngập sự hưng phấn. Đối với một dong binh mà nói, dong binh tổng hội là thánh địa.

Diệp Âm Trúc nhìn theo phía Cách Ân chỉ, thấy một tòa kiến trúc cao lớn hùng vĩ phía trước, nằm cuối ngã tư đường. Tòa kiến trúc hình trụ kiên cố, nhìn từ mặt trước khó có thể thấy được nó chiếm bao nhiêu diện tích, đã bao nhiêu tuổi, nhưng có thể thấy được mặt trước rộng chừng trên trăm thước, cao ba mươi thước, bao quanh là những bức tường lớn như tường thành. Lối ra vào nằm ở chính giữa, có một tấm chắn màu vàng có biểu tượng hai thanh trường kiếm giao nhau, ánh mặt trời chiếu vào làm lóe ra quang mang chói mắt, cho dù ở rất xa cũng có thể chứng kiến.

Vừa tiến vào dong binh tổng hội được năm trăm thước, lượng người chung quanh đã nhất thời tăng lên, các dạng dong binh nối liền không dứt, Cách Ân dẫn theo Âm Trúc phải vất vả lắm mới tiến vào được dong binh tổng hội. Càng vào sâu bên trong, áp lực của dòng người ngược lại tiêu thất, chỉ có trăm người mặc hắc y là nhân viên duy trì trật tự của công hội.

Đây là một tòa đại sảnh cực kỳ rộng rãi, cao chừng hai mươi thước, ánh nắng rực rỡ qua các ô cửa sổ chiếu vào làm cả đại sảnh càng thêm sáng sủa. Ngoại trừ cửa vào, còn ba mặt thềm đá là các quầy, ước chừng cao hai thước, bên trong là nơi nhân viên công hội làm việc. Đại bộ phận dong binh đều phải đến đây trao đổi, nhận tiền hoặc thông báo nhận nhiệm vụ loại nào.

Cách Ân thấp giọng nói: " Âm Trúc, những người duy trì trật tự mặc dù thực lực không mạnh nhưng không ai dám đắc tội với họ. Nếu ai dám ở chỗ này náo loạn sẽ trực tiếp bị bác bỏ đi tư cách làm dong binh.Phía bên trái là nơi tiếp nhận nhiệm vụ dong binh hội, nơi này không giống với dong binh phân hội đâu, chỉ có D cấp nhiệm vụ trở lên, nếu không phải D cấp dong binh đoàn trở lên thì không thể nhận nhiệm vụ ở đây. Bên phải cũng là nơi giao nhiệm vụ, vừa là nơi trả thù lao cho nhiệm vụ đã hoàn thành. Tận cùng bên trong có dán danh sách những dong binh đoàn được thăng cấp. Hai bên quầy là nhiều người nhất, tuy thế vào tận bên trong cùng quầy cũng có không ít người ".

Diệp Âm Trúc cùng Cách Ân chính là đang hướng vào bên trong mà đi, chuẩn bị đăng ký nâng cấp dong binh đoàn thì đột nhiên có tiếng kinh hô lớn từ trong truyền ra: " S cấp dong binh đoàn, S cấp dong binh đoàn đoàn ra rồi ……….". Các đội ngũ dong binh đoàn vốn đang sắp xếp dày đặc giống như thuỷ triều vội tản ra, lộ ra quầy bên trong cùng. Tiếng kinh hô lớn đã gây sự chú ý lớn, hai bên đại sảnh các dong binh đoàn đang tiếp nhận nhiệm vụ cũng đều dừng lại, kinh ngạc nhìn về phía cuối đại sảnh.

Có ba người vừa từ quầy đi ra, rất rõ ràng, họ vừa mới hoàn thành việc thăng cấp dong binh đoàn. Ở chính giữa là một người mặc ma pháp bào màu xám, chắc hẳn là một ma pháp sư, nhìn qua ước chừng năm sáu mươi tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt lạnh lùng như thạch tượng, mái tóc hoa râm dài được buộc chỉnh tề sau gáy. Bước đi phiêu dật, cặp mắt tràn ngập khí thế nhiếp nhân khiến kẻ khác không dám nhìn trực tiếp. Kinh khủng nhất là quanh mình ma pháp sư đó ma pháp nguyên tố ba động cực kỳ mãnh liệt. Cùng là ma pháp sư nên Âm Trúc cảm giác được ma pháp nguyên tố quanh người này đã được áp chế, khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác khó thở. Một khối huy chương có điêu khắc một đồ án hình gió lốc màu tím nằm ngạo nghễ trên ngực, biểu hiện thực lực của ma pháp sư này đích thực cường đại.

" Đại ma đạo sư, chính là tử cấp đại ma đạo sư! ". Cách Ân kinh ngạc nhìn vị ma pháp sư trước mắt, là một cường giả của đại lục mỗi một vị đại ma đạo sư khi xuất hiện đều trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Diệp Âm Trúc trong lòng thầm nghĩ đây thực sự là ma pháp sư đạt đến tử cấp thật sao? Hắn thấy ngay cả Tần Thương quanh người cũng không có ma pháp nguyên tố ba động mãnh liệt như thế, nhưng tinh thần lực của người này cơ hồ còn thấp hơn cả hắn.

Hai bên của ma pháp sư kia phân biệt đứng hai người một nam một nữ, tuổi đều rất trẻ. Thanh niên bên trái ước chừng hai sáu, hai bảy tuổi, trên người mặc một bộ khôi giáp che kín cả toàn thân, chỉ trừ các đốt ngón tay. Vai rộng, tướng mạo anh tuấn, duy chỉ khuôn mạnh mặt có chút lạnh như băng, mái tóc dài màu vàng phấp phới trên vai thập phần tiêu sái, hữu thủ đặt trên chuôi kiếm bên hông …. Điều làm Âm Trúc chú ý nhất chính là trên ngực trái của hắn có ấn ký tử sắc la lan tượng trưng cho long kỵ binh.

Bên phải của đại ma đạo sư là một nữ tử, nhìn qua chỉ áo mười sáu, mười bảy tuổi, tóc ngắn ngang vai có vẻ tinh anh, dù mặc một bộ ma pháp bào màu phấn nhạt cũng không thể che dấu thân hình đã phát dục hoàn toàn của nàng, khuôn mặt tươi cười đầy kiêu hãnh, đôi mắt to màu thủy lam lóe ra quang mang cổ quái, lộ vẻ tinh nghịch, tay đang kéo áo vị ma pháp sư kia cười đùa.

Cái làm mọi người chú ý nhất là huy chương ma pháp trên ngực trái của nàng, nó có màu vàng. Một tiểu cô nương nhỏ tuổi như vậy lại đạt đến trình độ hoàng cấp ma pháp sư tuyệt đối làm cho người ta phải sợ hãi. Hoàng cấp ma pháp sư dù chỉ là sơ giai thực lực cũng đã kinh khủng lắm rồi.

" Đại thúc, chỉ cần dong binh đoàn sở có tử cấp cường giả thì có thể trở thành S cấp dong binh đoàn sao? " Âm Trúc thấp giọng hỏi.

Cách Ân nói: " Tử cấp cường giả, là tượng trưng cho S cấp dong binh đoàn, cũng giống như chúng ta phải có ngươi trợ giúp mới là D cấp dong binh đoàn. S cấp dong binh đoàn chỉ cần có một tử cấp cường giả gia nhập, điều đó cũng chứng tỏ thực lực của họ cường đại thế nào ".

" Nga, nói như vậy S cấp dong binh đoàn cũng chẳng có gì. " Âm Trúc thản nhiên nói. Hắn có hai gia gia đều là tử cấp cường giả, trong nhận thức của hắn cũng không có tử cấp cường giả nào bằng gia gia của hắn cả. Dù sao hắn tu luyện là cầm ma pháp, tử cấp không phải là giới hạn cuối cùng.

Vừa dứt lời, sắc mặt Âm Trúc khẽ biến, ý thức chợt động, thân hình lắc nhẹ một cái, một tiếng gió rất nhỏ xẹt qua người hắn. Ngẩng đầu lên vừa lúc đón nhận ánh mắt căm tức của cô gái đứng bên cạnh ma pháp sư.

Hiển nhiên nàng đã nghe thấy Âm Trúc nói, lúc này ba người họ đi ngang qua Âm Trúc, Cách Ân hai người.

" Ngươi làm cái gì vậy? " Âm Trúc hơi giận nói. Nếu không phải hắn phản ứng cực nhanh thì đã bị đạo phong nhận vừa nãy đánh trúng người rồi, mặc dù chỉ là thuấn phát xích cấp ma pháp nhưng cũng đủ để làm hư quần áo của hắn.

Cô gái cao ngạo nói: " Ngươi không phải nói S cấp dong binh đoàn không có gì đó sao? Ta là muốn biết các ngươi dong binh đoàn cấp gì đó. Bất quá chỉ là một xích cấp ma pháp sư mà thôi, dám ở chỗ này hoa ngôn bừa bãi. "

Diệp Âm Trúc sửng sốt một chút: " Cái gì hoa ngôn bừa bãi, ta chỉ nói sự thật mà thôi. Xích cấp thì sao? Chẳng lẽ các ngươi không phải từ xích cấp mà thăng lên sao? Hay các ngươi không phải người bình thường, bỏ qua cả một quá trình. "

" Ngươi ….." Cô gái buông cánh tay đại ma đạo sư ra, hung hăng đi về phía Âm Trúc. Phong nguyên tố đã bắt đầu ngưng tụ quanh thân thể nàng, có thể bộc phát bất kì lúc nào.

" Được rồi nha đầu, không nên làm loạn lên! " Thanh âm của đại ma đạo sư trầm trầm vang lên, gọi cô gái lại, ánh mắt hắn rất bình thản đảo qua người Âm Trúc, vô bi vô hỉ. Ánh mắt thoáng dừng lại một chút trên người Âm Trúc, dường như hắn đã cảm nhận được khí tức của Âm Trúc nên không khỏi có chút kinh ngạc, nhất là đôi mắt đen láy sâu thẳm lưu lại cho hắn ấn tượng rất lớn.

Cô gái hung hăng liếc mắt về phía Âm Trúc một cái: " Đừng cho ta nhìn thấy ngươi một lần nữa, nếu không ta sẽ cho ngươi một bài học, đồ mắt long lanh ".

" Mẹ ta cũng nói mắt của ta từ lúc nhỏ đã đẹp rồi, không cần ngươi khen ". Âm Trúc thản nhiên trả lời. Đối với hắn, lời này là nói thật, nhưng trong tai người khác thì lại là lời châm chọc.

Nhất thời chung quanh cổng lớn của dong binh tổng hội rộ lên tiếng cười lớn. Người dám đắc tội với S cấp dong binh công đoàn thực không nhiều, trong mắt đông đảo mọi người tại dong binh môn, Âm Trúc có khí chất cao quý ưu nhã, dám chắc là một vị đại thiếu gia quý tộc!

Cô gái trừng mắt liếc Âm Trúc một cái tựa hồ như muốn đưa hình ảnh của hắn khắc sâu vào trong đầu, tức giận hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Việc thăng lên D cấp phi thường thuận lợi, có lẽ liên quan không ít đến trận đấu khẩu giữa Âm Trúc và cô gái. Cách Ân rốt cục đạt thành ý nguyện là trở thành trung giai dong binh đoàn. Để cảm tạ Âm Trúc trợ giúp, hắn chẳng những đưa cho Âm Trúc hai mươi kim tệ đáp ứng lúc đầu, còn tự mình hộ tống Âm Trúc đến trước cửa Mễ lan học viện.

" Âm Trúc, ta phải trở về rồi, ở Mễ lan đã tiêu phí quá nhiều thời gian, ta không thể ở lại chỗ này được nữa. Ngươi một mình ở đây nhất định phải cẩn thận. Sau này có nhiệm vụ tại Mễ lan ta nhất định sẽ tới tìm ngươi. Ngươi bản tánh thiện lương, sau này bất luận gặp phải chuyện gì cũng phải tận lực bảo vệ chính mình. " Cách Ân tựa như một trưởng bối dặn dò Âm Trúc.

Âm Trúc dấy lên cảm giác ấm áp đã rất lâu rồi chưa được gặp, đôi mắt ửng đỏ, gật đầu nói: " Đại thúc, ngươi bảo trọng. Lần này nếu không có người trợ giúp, ta còn không biết phải làm sao đây! "

Cách Ân ha ha cười: " Sau này có cơ hội sẽ gặp lại. Ta đi đây, không phải ngươi còn phải vào Mễ Lan học viện báo danh sao. Nga, Được rồi, ta xem vị An Nhã tiểu thư kia tuyệt đối không phải người bình thường, ngay cả long kỵ tướng cũng phải khách sáo với nàng, nếu ngươi gặp chuyện gì nhớ kỹ đi tìm nàng hỗ trợ. Ta thấy nàng rất là có hảo cảm với ngươi đó, nhất định sẽ không cự tuyệt."

Đưa mắt nhìn Cách Ân cho đến khi bóng dáng biến mất, Âm Trúc mới xoay người nhìn về phía mục đích chính của mình. Mễ lan học viện ngạo nghễ nằm ở đông môn của Mễ lan thành. Chỉ có chính thức đến nơi này mới có thể hiểu được tại sao học viện lớn nhất đại lục này lại nằm ở ngoại ô thành Mễ lan mà không phải nội thành, bởi vì nó chiếm một diện tích thật sự rất lớn.

Học viện cùng với tường thành của Mễ lan thành kéo dài, cơ hồ nhìn hết tầm mắt cũng không thấy được điểm tận cùng. Trên đường đến Mễ lan, Diệp Âm Trúc từng nghe An Nhã nói qua, Mễ lan học viện còn được xưng là Mễ lan hoàng gia học viện, địa vị cực kỳ cao, là đại lục đệ nhất học viện đầu tiên, nơi này đã từng đào tạo biết bao nhân tài. Tất cả những thanh niên có cơ hội tiến vào Mễ lan học viện học tập đều cảm thấy kiêu hãnh. Hoàng đế của Mễ lan đế quốc chính là viện trưởng danh dự của học viện này. Ngoại trừ Mễ lan hoàng tộc, bất luận kẻ nào muốn tiến vào học viện đều chỉ có một cách duy nhất, đó là thông qua khảo nghiệm.

Có người từng nói qua, Mễ lan học viện phía trên cận với Pháp lam đại lục, tập trung rất nhiều cường giả. Đông môn Mễ lan thành cũng chính là nơi duy nhất không cần bố trí quân đội phòng ngự. Những đệ tử của học viện chính là lực lượng phòng ngự cực kỳ cường đại.

Cửa chính học viện cao chừng hai mươi thước, rộng năm mươi thước, nạm vàng, có khắc hình một con thượng điêu chính là biểu tượng của Mễ lan đế quốc, cho dù chỉ là đứng ở lối vào cửa chính cũng có thể cảm nhận thấy một cỗ khí tức tỏa ra mãnh liệt.

Đi qua cửa chính vào trong có một đường lớn rộng rãi đủ cho hơn mười kỵ sỹ song hành tiến vào. Hai bên đường là vô số những cây đại thụ cành lá sum xuê, không biết chúng đã trải qua bao nhiêu tuế nguyệt, chứng kiến sự thăng trầm của học viện này. Lượng lớn thực vật đã làm cho không khí trong học viện phi thường trong lành, Diệp Âm Trúc cảm giác như được trở lại Bích không hải. Từ khi rời nhà đi đến nay, lần đầu tiên hắn cảm thấy thực sự thư thái.

Trên đường đi, Âm Trúc thấy rất nhiều học viên đi lại. Các học viên này đều mặc một bộ hồng bạch giáo phục thống nhất, chỉ là bên ngực trái có những ấn ký bất đồng, thể hiện họ ở những học hệ khác nhau.

Trải qua một khắc quan sát ngắn ngủi, Âm Trúc phát hiện, phàm là ấn ký có hình đồ án ngôi sao sáu cánh đều là ma pháp sư, mà ấn ký hình đồ án trường kiếm cùng với tấm khiên chắn là chiến sĩ, còn cung tiễn thủ chính là đồ án hình cây trường cung. Tại đây, bên cạnh các đồ án kia còn có số lượng rất nhỏ tuyến điều màu hồng trắng, không biết là đại biểu cho cái gì?

Vốn Âm Trúc chuẩn bị tiến vào tìm giáo viên để báo danh, nhưng vừa tiến vào bên trong học viện hắn phát hiện là không cần, trên đường lớn có biển ghi rõ, chỉ cần tiến đến nơi báo danh theo chỉ dẫn. Hắn cũng không biết là chính mình đã bị trễ mất thời gian chiêu sinh của Mễ lan học viện một ngày. Nếu dựa vào sự an bài của Tần Thương gia gia của hắn thì hắn có thể trở thành một ma đạo sư hoàn toàn không có vấn đề gì, nhưng bây giờ không có tín vật giới thiệu nào thì muốn làm một đệ tử của học viện không thể đơn giản như vậy.

Dựa theo bảng chỉ dẫn, Âm Trúc rất nhanh tìm được địa phương báo danh. Một loạt phòng ốc tinh sảo băng lãnh hiện ra phiá trước, mỗi một căn phòng ốc chí ít cũng có mấy trăm bức bình phong lớn. Tại phía trước cửa phòng phân biệt viết tên các học khoa khác nhau. Học khoa chia làm ma pháp và vũ kỹ hai loại. Trong đó mỗi khoa lại chia làm nhiều hệ khác nhau.

Âm Trúc tại một gian phòng cuối cùng đã tìm được ba chữ " Thần âm sư ". Trong căn phòng báo danh rộng lớn lại chỉ có một người, hơn nữa lại còn đang ngủ gật trên bàn. Từ mái tóc dài có thể đoán ra là một nữ tử.

" Ngài hảo." Âm Trúc thử kêu lên thăm dò.

" Ân ". Nữ tử đó ngẩng đầu dậy, nở một nụ cười ngọt ngào trước mặt Âm Trúc. Nàng khoảng hai sáu hai bảy tuổi, mái tóc dài màu xanh phi tán trên vai, bởi vì vừa nãy ngủ gật nên có chút thất thố. Do nàng ngồi sau bàn nên không thấy rõ dáng người, nhưng tuyệt đối là một mỹ nữ. Bị Âm Trúc đánh thức từ trong lúc ngủ mơ nên nhìn mắt nàng vẫn còn vài tia quang mang mơ màng.

" Ngài hảo, ta là người đến báo danh ".

" Nga, nguyên lai là đến báo danh, điền vào đây, mười kim tệ phí báo danh. Nếu không thông qua nhập học khảo thí thì báo danh phí sẽ không hoàn lại. " Nàng nói xong rất tự nhiên phất tay một cái, một tờ phiếu ghi danh đã xuất hiện trước mặt Âm Trúc, sau đó lại có một cây bút lông xuất hiện trên giấy báo danh.

" Cám ơn sư phụ ". Âm Trúc đáp ứng một tiếng, tờ giấy chỉ có năm hạng mục phải điền là danh tính, tính biệt, tuổi, cấp bậc tu luyện, nơi xuất sanh.

" A! " Âm Trúc đang chuẩn bị điền thì đột nhiên vị nữ giáo sư thét lên một tiếng chói tai, cả người bật dậy, cặp mắt màu xanh biếc mở trợn trừng, ngơ ngác nhìn Âm Trúc.

Âm Trúc bị nàng làm cho hoảng sợ, giật mình lùi lại phía sau mấy bước, suýt nữa va vào chiếc ghê bên cạnh ngã ra. " Ngài làm sao vậy? "

" Ngươi, ngươi đích xác là báo danh đúng phòng đấy chứ? " Nữ giáo sư thì thào hỏi.

Âm Trúc xoay người lại nhìn thoáng qua cửa, chính là thần âm sư bài tử, gật đầu nói: " Đúng vậy, nơi này chính là thần âm sư báo danh phòng. "

Nữ giáo sư có chút khoa trương, kinh ngạc kêu lên một tiếng: " Trời ạ! chẳng lẽ đây là sự kiện một cây tùng giữa vạn đóa hoa trong truyền thuyết sao. Thần âm hệ chúng ta rốt cuộc cũng có một nam đệ tử rồi, thật không dễ dàng a! Nhanh, mau mau nhanh lên, điền giấy báo danh đi, thần âm hệ nhập học khảo thí hẳn là đã bắt đầu rồi, bây giờ vẫn còn kịp ".

Mặc dù thấy vị giáo sư này có điểm quái dị nhưng Âm Trúc vẫn làm theo lời nàng nói, kim tệ trên người cũng đã ít đi một nửa.

" Sư phụ, khảo thí ở địa phương nào vậy? ".

" Ta đẫn ngươi đi, chắc cũng chẳng còn người đến báo danh thần âm sư nữa đâu. Những người ghi báo danh của mấy hôm trước đều bận rộn cả rồi, chỉ có ta ở đây một mình lẻ loi thôi. Nhanh theo ta đi! "

Đi ra khỏi phòng báo danh, nữ giáo sư dừng cước bộ lại, hai tay đặt trước ngực, kết ấn, ngón trỏ giao thoa xuất ra một cái đồ án sao sáu cánh, lầm rầm niệm chú ngữ, một đạo quang mang từ ngực nàng phun ra khiến đồ án hình sao sáu cánh trên ngón tay nàng chuyển sang chanh sắc, quang mang chợt lóe lên, một thân thể khổng lồ đã xuất hiện trước mắt nàng.

Đó là một độc giác mã, nhưng so với con giác mã mà Âm Trúc đã cưỡi thì bất đồng, đây là một con ngựa màu trắng, hơn nữa to gấp ba lần con của hắn. Thân dài năm thước, cao đến gần hai thước, trên người nó tỏa ra khí tức rõ ràng không phải là một con nhất giai ma thú. Con ma thú vừa hiện ra đã ôn thuận hạ thấp thân thể xuống cho vị nữ giáo sư đi tới cưỡi.

" Sư phụ, đây là con ma thú của người sao? "

" Đúng vậy, ta tên gọi là Bích Cơ, ngươi có thể gọi ta là Bích Cơ sư phụ. Mau đi lên đi, nếu không sẽ không kịp thời gian đâu. Cưỡi nó sẽ nhanh hơn một chút. "

Âm Trúc cũng không khách khí, xoay người trực tiếp phóng lên ngựa, bởi vì thân thể của con bạch giác mã rất dài, cho nên khi hắn nhảy lên cũng không đụng chạm phải thân thể của Bích Cơ. Bạch giác mã đúng lên, dưới sự chỉ thị của Bạch Cơ nó bắt đầu phi nhanh về phía trước, dù tốc độ rất nhanh nhưng ngồi ở trên lại không bị chấn động mạnh, vững vàng mà thư thái.

" Sư phụ, trong học viện có thể cưỡi ma thú sao? "

" Đương nhiên, Mễ lan ma học viện chiếm một diện tích quá lớn, chiếm một phần năm Mễ lan thành, nếu chỉ dùng cước mà đi bộ thì chỉ có chiến sĩ mới có thể, chúng ta là ma pháp sư làm sao chịu được. Tiểu Bạch của ta là một tam giai ngọc giác mã, tốc độ cực nhanh mà sức bền cũng rất tốt, cực kì hiếm hoi đó nha. "

" Tam giai ma thú? Ma pháp sư lại sở hữu đê cấp ma thú sao? "

Âm Trúc kinh ngạc nhìn Bích Cơ phía trước. An Nhã đã từng nói với hắn ma thú đối với ma pháp sư vô cùng quan trọng, bình thường mà nói, ma pháp sư đều đợi đến khi ma pháp của chính mình tăng lên, đến một trình độ thích hợp thì mới quyết định chọn ma thú cho mình. Ma thú cuả chiến sĩ tuy cũng là dùng khế ước, nhưng không cách nào như ma pháp sư, tùy ý gọi về chắn trước người mình. Mặc dù như thế, nhưng chiến sĩ cùng với ma thú tọa kỵ của mình lập khế ước ngược lại không giống ma pháp sư khế ước cố định, cả đời chỉ có một lần. Một khi ma thú tử vong, chiến sĩ có thể dựa vào sự nỗ lực, tìm kiếm một cơ hội khác để có một ma thú mới.

Bích Cơ hừ một tiếng, nói: " Ta mặc dù là một ma pháp sư, nhưng bất quá chỉ là một chanh cấp thần âm sư mà thôi, thần âm sư chúng ta lại không cần trực tiếp chiến đấu, chỉ cần như vậy là đủ rồi. Nếu ngươi hy vọng trở nên cường đại hơn, bây giờ quay lại báo danh nơi khác vẫn còn kịp đó. "

" Không cần đâu, ta chính là muốn báo danh trở thành một thần âm sư. " Âm Trúc trầm mặc hẳn xuống, trải qua sự tiếp xúc với An Nhã cùng vị Bích Cơ sư phụ này, hắn đã hoàn toàn hiểu được địa vị của thần âm sư trên đại lục. Khó trách người chọn chức nghiệp này quá ít như thế.

Ngọc giác mã đi theo đường lớn đi qua mấy vòng, trước mắt cảnh sắc trở nên sáng sủa hơn hẳn, đông đảo các tòa kiến trúc cao lớn cùng những khoảng đất trống từ từ xuất hiện trước mắt Âm Trúc. Số lượng đệ tử cũng ngày càng nhiều. Bích Cơ thúc giục ngọc giác mã ngừng lại tại một tòa kiến hình tròn, " Tới rồi, nơi này là thần âm sư lễ đường của chúng ta. "

Không đợi Âm Trúc kịp quan sát kiến trúc trước mắt, Bích Cơ mang hắn đi vào trong lễ đường. Lễ đường không lớn lắm, ước chừng dung nạp được năm trăm người phân ra hai bên trái phải, nhưng lại chỉ có bốn mươi người đang ngồi, có vẻ hơi trống trải. Bởi vì Âm Trúc cùng Bích Cơ từ phía sau tiến vào lễ đường, chỉ có thể thấy bóng lưng của những người này, giống như Âm Trúc đã đoán trước, tất cả đều là nữ hài, trước mặt mỗi người đều là nhạc khí của chính họ. Trên đài ở tận cùng bên trong lễ đường chỉ có một nữ tử đang ngồi, khi nàng hé lộ ra phong tư mộc trác, trên chiếc bàn gỗ là một chiếc đàn tranh cổ.

Nữ tử mặc bộ quần áo màu trắng, cùng với Âm Trúc đồng dạng, nàng có một mái tóc đen nhánh, bởi vì nàng cúi đầu điều chỉnh chiếc đàn tranh, mái tóc đen che đi khuôn mặt làm Âm Trúc không cách nào nhìn thấy được dung mạo của nàng. Nhưng đôi tay của đang điều chỉnh cây cổ tranh lại thập phần hấp dẫn, thu hút sự chú ý của Âm Trúc. Đó là một đôi tay mịn màng, mềm mại, ngón tay nhỏ nhắn mà thon dài, cho dù là bạch ngọc được điêu khắc cũng vị tất đã có thể sánh được với mười ngón tay của nàng, mỗi ngón tay cũng dài một thốn, móng tay trong suốt như thủy tinh, trong lúc đó các ngón tay của nàng lướt trên chiếc đàn tranh, động tác ưu nhã động lòng người.

" Mau ngồi xuống chỗ này đi, nhập học khảo thí sẽ bắt đầu ngay bây giờ đó. " Bích Cơ hướng Âm Trúc nói.

" Bích Cơ sư phụ, nhập học khảo thí phải làm cái gì đây? "

Bích Cơ mỉm cười, nói: " Chỉ cần ngươi nghe nàng đàn một khúc nhạc, khảo thí sẽ hoàn thành. " Nói xong nàng nhẹ nhàng đi tới một bên ngồi xuống.

Âm Trúc hướng đến chung quanh nhìn một chút, đột nhiên mắt hắn sáng ngời, hắn thấy một cây cổ cầm hé ra, cơ hồ không có gì do dự, hắn bước nhanh tới cây cổ cầm bên cạnh của nữ tử ngồi xuống. Đôi mắt cũng không ly khai khỏi cây cổ cầm trước mắt. " Ngọc Vận cầm, đây là Ngọc Vận cầm a! "

Đối với Âm Trúc, cổ cầm là đạn huyền nhạc khí sớm nhất, là côi bảo của truyền thống văn hóa, có thể nói là nhạc khí tốt nhất. Cầm Tông sở hữu năm cây cổ cầm, đều là danh cầm một đời, không chỉ có thế, nếu chúng chánh thức bộc lộ rõ thực lực có thể nói đó là thần khí cổ cầm. Âm Trúc nhớ lại lời Tần Thương: " Nếu như ngươi có thể gặp một cây danh cầm thì nhất định phải có nó, nhất định là năm cây tuyệt đại danh cầm, đó chính là những thần khí vô cùng quý giá còn tồn tại. "

" Gia gia, danh cầm thì có gì hay sao? " "

"
Danh Cầm có rất nhiều chủng loại, như là Thần long thức, Châu thức, Sư khóang thức Linh cơ thức, Phượng thế thức ……. ". Ngọc Vận cầm mặc dù không so được với thần khí tuyệt đại danh cầm, nhưng cũng cũng với Xuân Lôi cầm đều là danh cầm a!

Lúc này, nữ tử phía trước quay đầu về phía Âm Trúc, phát hiện bên cạnh mình là một nam nhân, không khỏi kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên. Nàng mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, mái tóc dai lẳng lặng khoát lên trên vai, mặc dù không phải là kinh tâm động phách giống như An Nhã, nhưng cặp lông mi ôn nhu rất dễ làm cho người ta một ấn tượng tốt. Nhất là đôi mắt mà lam của nàng, mặc dù đang kinh ngặc nhưng trong ánh mắt lại phi thường nhu hòa. Đúng lúc này thì thanh âm từ cây đàn tranh vang lên làm toàn trường rung động.

Ánh mắt Âm Trúc đang bị cây Ngọc Vận cầm thu hút cũng bị lôi kéo mạnh mẽ. Cây cổ tranh có ngoại hình tương đương với cây cổ cầm, so với cổ cầm thì dây đàn cũng nhiều hơn, có hai mươi mốt dây. Thanh âm hoa lệ vang lên rất mạch lạc, trong trẻo, so với cổ cầm thì dễ dàng khống chế hơn. Tần Thương đã nói qua với Âm Trúc, trong hầu hất các loại thượng cổ nhạc khí, cầm xưng đế còn tranh xưng hậu. Cầm thì rất khó cùng với các nhạc khí khác hợp tấu, mà đàn tranh lại có thể cùng nhạc khí khác hợp tấu, trọng tấu. Thanh âm của cổ tranh tương đối vang hơn, âm vực cũng dài hơn, so với cổ cầm lại thấp hơn một phần khí chất nho nhã, thâm thúy.

Lúc này, nữ tử trên đài bắt đầu diễn tấu cây cổ tranh, tiếng đàn trong nháy mắt vang lên như nước chảy mây trôi, thanh âm mang theo chanh sắc quang mang, khiến cho tinh thần của toàn bộ mọi người trong trường đều bị câu dẫn đi. Thanh lượng tràn ngập cảm xúc, mang theo mấy phần bi thương, đôi ngọc thủ thon dài kia đang lướt đi trên dây của cây cổ tranh, phóng thích tranh âm cùng chanh sắc quang mang giao hợp, tranh âm như sợi tơ tinh thần, khiến tầm thần mọi người chấn động.

Âm Trúc chăm chú nhìn thẳng vào nữ tử vận bạch y trên đài, ánh mắt không dấu được vài phần mê ly, thì thào tự nhủ: "U hồn thiếu nữ "

"
U hồn thiếu nữ" bốn chữ, cũng không phải là hình dung nữ tử trên đài, mà dành cho tranh khúc trên tay nàng. Tốc độ hai tay nàng cực kỳ nhanh, hành vân như nước chảy, thanh âm của cây đàn tranh du dương trầm bổng, mặc dù chanh sắc ma pháp lực không thể bao trùm toàn trường, nhưng thanh âm vang vọng, truyền vào tai của mỗi người. Khúc đàn bi thương ủy uyển đả động đến tâm tình của mỗi người, thần sắc bắt đầu đầu hòa theo sự ba động của tranh khúc mà phập phồng biến đổi, cho dù Âm Trúc cùng Bích Cơ sư phụ cũng không phải ngoại lệ.

Ánh mắt của Âm Trúc phảng phất sự mê ly, những người khác đều vì âm ba bi thương của tranh khúc mà mê đi, nhưng trong tâm của hắn, lại hoàn toàn đắm chìm trong sự tuyệt vời của tranh khúc này cùng với tâm tình ở sâu trong khúc ý. Có lẽ chỉ có duy nhất mình hắn có thể lý giải hoàn toàn nội ý của tranh khúc này, " Thanh như tiên ngọc, mãnh như rồng ngâm, hảo thủ! "

Phảng phất như không thể kìm chế nổi cảm xúc, Âm Trúc đã tự mình gẩy Ngọc Vận cầm trước mặt, hắn cũng không có điều âm, hai tay đã nhẹ phẩy trên dây đàn. Ngón cái hữu thủ nhẹ nhàng nhấc lên, hai tay đã tự nhiên như ý, phiêu nhiên lướt trên bảy dây đàn. Trong phút chốc, màu đỏ tím đơn thuần đã biến mất, mặc dù áo bào trắng trên người hắn đã vì lộ trình xa xôi mà có chút tổn hại, nhưng giờ phút này, khí chất nho nhã của Âm Trúc lại toát ra, khiến khuôn mặt anh tuấn của hắn lại càng thêm hoàn mỹ.

Tiếng đàn chất phác lặng lẽ vang lên, động tác của Âm Trúc so với cô gái trên đài chậm hơn rất nhiều, nhưng là, mỗi một tiếng đàn, đều mang theo dư âm sâu sắc, chỉ pháp bất động thanh sắc khi nhanh khi chậm, khi nặng khi nhẹ, mang theo ý niệm quay về, liên miên không dứt. Tiếng đàn của Ngọc Vận cầm thanh lãng du dương cùng với tranh âm giao hòa tương hợp, làm cho khúc nhạc tăng thêm vài phần lắng đọng trong tâm.

Quang mang màu đỏ thắm nương theo tiềng đàn phát ra, cùng với chanh sắc quang mang của nử tử vận bạch y một trước một sau, chiếu rọi khắp cả tòa lễ đường, tiếng đàn nhập vào trong, chẳng những không có cảm giác đột ngột, ngược lại rất hài hòa. Nữ tử vận bạch y đang cúi đầu đánh đàn tranh, lần đầu tiên ngẩng đầu lên. Mái tóc đen che nửa khuông mặt chỉ lộ ra một bên má, đã có thể nhận diện nửa khuôn mặt, nhưng lại khiến cho Âm Trúc đang chú tâm đánh đàn phải giật mình. Khuôn mặt tái nhợt, lạnh như băng, con ngươi sâu thẳm mà u ám, chứng kiến Âm Trúc mà không nửa phần khinh ngạc, chỉ là trong đôi mắt ấy băng lạnh thoáng tiêu tán đi vài phần. Cầm và tranh, vốn không thể tương hợp, nay tựa hồ như có kỳ tích đã khiến mọi người rung động tâm hồn vì âm thanh hợp tấu.

Bạch y nữ tử nhìn Âm Trúc, Âm Trúc cũng đồng dạng đang nhìn nàng, nhưng dây đàn trên tay hai người không có nửa phần thác loạn. Ánh mắt giao nhau như màu đỏ thắm cùng màu chanh giao hòa. Tư thế hai tay của Âm Trúc thay đổi, hướng tới giữa dây đàn nhẹ nhàng gẩy, cầm tranh hợp bích trầm thấp thập phần ưu nhã, giữa lúc đó có tiếng hát vang lên:

" Nhân sinh

Mộng như lộ trường

Nhượng na phong sương, phong sương lưu kiểm thượng

Hồng trần lí

Mĩ mộng hữu đa thiểu phương hướng

Hoa si si mộng ảo đích tâm ái

Lộ tùy nhân mang mang."

Giờ phút này, phảng phất trong cả lễ đường, chỉ còn lại có hai người bọn họ, hai người bình thường, cổ cầm diễn tấu cơ bản có hai loại phương pháp, một loại là độc tấu, một loại khác chính là cầm ca. Bạch y nữ tử trong đôi mắt lạnh như băng tựa hồ đã bị hòa tan, chỉ còn lại là vô tận ưu thương.

"
Nhân sinh thị

Mộng đích duyên trường

Mộng lí y hi, y hi hữu lệ quang

Hà tòng hà khứ

Nhĩ ngã tâm trung phương hướng

Phong du du tại mộng trung khinh thán

Lộ hòa nhân mang mang."

Âm Trúc lại thay đổi thủ thế, ngón trỏ, ngón giữa hữu thủ gập lại thành nửa vòng tròn, ngón cái, ngón giữa và ngón vô danh tả thủ đồng thời án ngữ trên dây đàn, âm ba rung động, trở nên nhu hòa hơn so với trước vài phần, làm cho ưu thương trong "
Thiếu nữ u hồn " khúc được hòa tan đi chút ít. Cầm tranh hòa tấu, cuối cùng hai người không tự chủ được, cùng cất tiếng ca:

"
Nhân gian lộ

Khoái nhạc thiểu niên lang

Tại na khi khu, khi khu trung khán dương quang

Hồng trần lí

Khoái nhạc hữu đa thiểu phương hướng

Nhất ti ti tượng mộng đích phong vũ

Lộ tùy nhân mang mang

Ti ti tượng mộng đích phong vũ

Lộ tùy nhân mang mang."

Tiếng ca đã dứt nhưng tiếng đàn vẫn còn du dương, đồng thời một tiếng "
tinh" vang lên, mang theo vô tận lặng yên phủ lên cả lễ đường. Đôi mắt Âm Trúc thanh như minh kính, còn trong con ngươi sâu thẳm của bạch y nữ tử thì mang vài phần mê võng.

"
Dù con đường có gian nan, gập ghềnh thì cũng có ánh mắt trời chiếu rọi, tỷ tỷ, tranh khúc của ngươi quá bi thương, vì sao không thể có một điểm vui vẻ đây? " Hai tay án trên dây đàn, Âm Trúc đứng dậy mỉm cười nói. Xích tử khí lại hiện ra, kết hợp cùng khí chất ưu nhã cao quý trên người hắn.

Bạch y nữ tử từ trong mê võng tỉnh lại, trong long thầm nghĩ, mình bị làm sao vậy? Cho tới bây giờ chưa từng xướng quá đoạn cuối của khúc "
U hồn thiếu nữ ", tại sao hôm nay lại bất tri bất giác xướng ra, chẳng lẽ là hắn mang đến cho ta sao?

"
Phong kinh hạc vũ thế, Phong tống kinh văn thế, Loan phượng hòa minh thế, Lạc hoa tùy thủy thế, ngươi dùng bốn loại thủ pháp này để hoàn thành một khúc đàn, có thể dùng cổ cầm để phối hợp cùng cổ tranh, như thế là đủ rồi. Nhưng ngươi vì cái gì ảnh hưởng tới tâm tình của ta? " Bạch y nữ tử thanh âm trở lại lạnh lùng như trước, ánh mắt chằm chằm nhìn vào Âm Trúc.

"
Bởi vì ta nghe hiểu nỗi bi thương trong khúc đàn của ngươi a! " Diệp Âm Trúc có chút không rõ, tại sao khi nhất khúc chấm dứt, bạch y nữ tử ngoài sự bi thương còn có vài phần chìm trong mộng ảo quá khứ.

"
Ngươi hiểu? Ngươi thực sự hiểu sao? " Hừ lạnh một tiếng, hai tay ôm cây cổ tranh từ trên bàn, xoay người đi ra phía cửa sau

Chậm rãi ngồi xuống, Âm Trúc cẩn thận đặt lại cây Ngọc Vận cầm xuống trước mặt cô gái, trong mắt toát ra nét suy tư.

"
Đương ….." một tiếng chuông vang lên, tại lễ đường chợt lóe lên một thanh quang nhàn nhạt, Âm Trúc ngẩng đầu lên, phát hiện không biết từ lúc nào trên đài đã xuất hiện một lão phụ vận một bộ quần sao màu xanh. Nhìn qua chí ít cũng sáu, bảy mươi tuổi, tay phải hiển nhiên vừa mới kích vào chiếc chuông.

"
A " Thanh âm như vừa tỉnh mộng vang lên tại toàn trường, kể cả cô gái ngồi cạnh Âm Trúc lẫn Bích Cơ sư phụ. Lúc tranh khúc vang lên, bọn họ lập tức bị trầm mê trong đó, mà sau đó Âm Trúc lại tham gia vào, đại đa số mọi người căn bản là không biết, trong nhất thời, các nàng đều bị vây trong cảm giác tựa như ảo mộng, chỉ có một vài nữ tử trong ánh mắt dường như tương đối thanh minh, toát ra suy tư cùng loại với Âm Trúc.

Hết quyển 1